Cùng Trời Với Thú

Chương 173: 173: Tiểu Vân Tự Chơi






Sau khi trời sáng, đám người Sở Chước mới bước ra từ trong huyệt động.
Khi nhìn đến hơn mười con Huyết bò cạp lớn nhỏ cỡ con bò con nửa chết nửa sống bị Luyện Vân Long Đằng kéo ở giữa không trung, Mặc Sĩ Thiên Kỳ phát ra thanh âm sợ hãi thán phục, sau đó nói: "Tiểu Vân, ngươi thật lợi hại."
Luyện Vân Long Đằng nghe được chủ nhân khen ngợi, giống như tiêm máu gà, dây mây leo lên ở trên đám hồng nham đều rì rào lay động, sáng ngời hoa mỹ ở dưới ánh sáng mặt trời Huyết sa mạc, lá cây màu xanh biếc, leo lên cả đống hồng nham, khỏi phải nói có bao nhiêu đáng chú ý.
Lư Nghị có chút đờ đẫn.
Tối hôm qua chỉ dùng linh thức ra ngoài, nay đi ra huyệt động, tận mắt nhìn thấy, mới phát hiện bản thể gốc dị thực này có bao nhiêu khổng lồ, thế nhưng có thể bám víu đầy một mảnh hồng nham, hơn nữa còn có một bộ phận chôn ở dưới hạt cát.
Linh mây có được bản thể khổng lồ như thế, cũng không biết sống bao nhiêu năm mới có thể trưởng thành như vậy.
Hơn nữa, dây mây của cây mây gọi là "Tiểu Vân" này vô cùng cứng cỏi, từ những Huyết bọ cạp khí lực giống như không nhỏ bị nó treo ngược một đêm, không hề có sức phản kháng thì có thể thấy được.

Lư Nghị từng đánh qua cùng với Huyết bọ cạp, đối với lực lượng của Huyết bọ cạp cũng hiểu rõ ở trong lòng, bây giờ nhìn thấy hơn mười con Huyết bọ cạp bị treo ngược giữa không trung không thể tránh thoát, tâm tình vô cùng vi diệu.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước chạy tới nghiên cứu hơn mười con Huyết bọ cạp, sau đó thăm dò Lư Nghị: "Lư huynh, ta nhớ rõ huynh đã nói, các huynh từng đến Huyết sa mạc đặc biệt săn bắn Huyết bọ cạp, vậy Huyết bọ cạp có ích lợi gì?"
"Trên người chúng nó có nhiều thứ có ích..."
Lập tức Lư Nghị phổ cập khoa học cho bọn họ giá trị của Huyết bọ cạp, càng và vỏ của chúng nó vô cùng cứng rắn, là tài liệu tốt luyện khí, nọc độc của nó có thể luyện đan, thịt của nó sau khi trải qua xử lý, có thể ăn, mà hương vị ngon, mặc kệ là người hay là yêu thú đều có thể ăn.

Nội tạng của nó sau khi phơi nắng khô, mài thành bụi phấn, có thể dùng để dụ dỗ một loại Huyết thiềm thừ (con cóc) trên Huyết sa mạc.
Khi nghe được một con Huyết bọ cạp có thể bán đi một vạn linh thạch, hai mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ sáng lên.
"Thật sự, một con có thể bán một vạn linh thạch? Vậy còn sống thì sao?" Hai mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ sáng rực.
Lư Nghị: "...!Còn sống có thể bán được hai vạn, nếu như là Huyết bọ cạp biến dị, một con thậm chí có thể bán được năm vạn linh thạch, nếu như là bọ cạp đế vương, có thể bán được một trăm vạn linh thạch.

Nhưng mà bọ cạp đế vương rất ít, trong tổ một đám Huyết bọ cạp chỉ có một con Huyết bọ cạp biến dị, mà bọ cạp đế vương đó là Huyết bọ cạp biến dị tiến hóa mà thành, chỉ có trong chỗ sâu Huyết sa mạc mới có, ta cũng chưa thấy qua."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng một con Huyết bọ cạp còn sống có thể bán được hai vạn, tích tiểu thành đại, coi như là một khoản thu nhập khả quan.
Lập tức Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng sai sử Luyện Vân Long Đằng, để cho nó thu hơn mười con Huyết bọ cạp nửa chết nửa sống nhập vào trong túi linh thú, dự tính đợi sau khi rời khỏi Huyết sa mạc, cầm đi Tây kinh bán, cũng là một khoảnt thu nhập.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ để cho Luyện Vân Long Đằng lưu lại một con Huyết bọ cạp, dùng để làm nghiên cứu.

"Sẽ mổ sao?" Sở Chước hỏi Lư Nghị.
Lư Nghị tiểu thiện nghệ cuộc sống sinh tồn ở Huyết sa mạc lập tức nói: "Sẽ."
Vì thế Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền đem con Huyết bọ cạp cho hắn mổ xẻ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thu hồi Luyện Vân Long Đằng lại, ngồi ở bên cạnh quan sát, Sở Chước thì mang theo A Chiếu, ngự kiếm đi lòng vòng ở chung quanh.
Đợi khi Sở Chước chuyển trở về, chỉ thấy Lư Nghị đã mổ xẻ xong con Huyết bọ cạp, vỏ và càng của nó cũng xếp chỉnh tề, thịt Huyết bọ cạp được xử lý tốt cắt thành từng miếng mỏng, xếp chồng chỉnh tề ở trên một cái đĩa gốm sứ trắng, màu sắc là một loại màu hồng trong suốt long lanh, cùng cái đĩa gốm sứ trắng hình thành đối lập rõ ràng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ và bé rùa ngồi thẳng tắp ngay ngắn ở đằng kia, đợi thịt Huyết bọ cạp dùng nước linh thảo ướp chế xong, lấy ra một cái bếp lò dùng để làm lò nướng, đợi tấm sắt bị hun nóng, rưới một tầng dầu mỡ ở phía trên.
Một lát thịt Huyết bọ cạp cắt mỏng trong suốt long lanh đặt tới trên tấm vỉ sắt nướng, thanh âm xèo xèo vang lên, thịt lát Huyết bọ cạp cuốn lại, một mùi thơm hương vị nồng đậm xông vào mũi.
A Chiếu lập tức liền đứng thẳng thân thể, thò đầu nhìn lại chỗ nướng thịt.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ kẹp thịt Huyết bọ cạp nướng tốt đến trong cái đĩa, nhìn thấy Sở Chước trở về, cao hứng nói: "Sở tỷ, mau tới đây ăn bữa sáng."
Lư Nghị đang xử lý vỏ Huyết bọ cạp nghe xong, nhịn không được liếc mắt nhìn bọn hắn một cái.
Mới sáng sớm liền ăn đầy mỡ như vậy thật sự được chứ? Không đúng, ở loại địa phương Huyết sa mạc này, còn chú ý ăn uống như vậy thật sự được sao? Loại thời điểm này, không phải là nên trực tiếp một viên Ích Cốc đan liền giải quyết sao?
Đợi khi nhìn thấy Sở Chước đặt trọng kiếm tới bên cạnh, mạnh mẽ ngồi xuống, sau đó bắt đầu cho hai con yêu thú của nàng ăn, Lư Nghị yên lặng thu hồi tầm mắt.
Hắn quả nhiên không hiểu tác phong của những đệ tử danh môn đại phái.
Thịt Huyết bọ cạp kỳ thực là có độc, nhưng mà dùng tương nước linh thảo xử lý qua, thì không chỉ có không độc, thậm chí là mỹ vị hiếm có, cũng là một trong những món ăn nổi danh khu vực Tây kinh, một bọ cạp tám món ăn chính là đồ ăn nổi tiếng Tây kinh.
Ba người hai yêu ăn đến vô cùng thỏa mãn, thậm chí cảm thấy một con không đủ, lại làm một con, ăn đến dạ dày căng tròn mới cam tâm.
Lư Nghị lại sờ sờ bụng ăn no căng, cảm thấy bọn họ mới một buổi sáng này, liền ăn luôn mấy vạn linh thạch, thật đúng là sang trọng.
Chờ khi bọn hắn ăn xong bữa sáng này, thái dương cũng từ đường chân trời lên tới giữa không trung, nhiệt độ không khí Huyết sa mạc rất cao, nội tạng Huyết bọ cạp quán đặt ở trên hồng nham, mới qua nửa khắc thời gian, cũng đã hong khô.
Lư Nghị nghiền chúng nó thành bột phấn rồi thu hồi lại.
Đại khái là nếm được mỹ vị thịt Huyết bọ cạp, Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút ý vẫn chưa thỏa mãn hỏi: "Lư huynh, vậy Huyết thiềm thừ có giá trị gì?"
"Huyết thiềm thừ là một trong ngũ độc Huyết sa mạc, công năng của nó cùng Huyết bọ cạp kỳ thực không khác lắm, nhưng mà số lượng Huyết thiềm thừ so với Huyết bọ cạp thì càng ít ỏi, cấp bậc cũng tương đối cao, một con Huyết thiềm thừ đầy đủ có thể bán mười vạn linh thạch..."
Nói tới đây, Lư Nghị phát hiện ánh mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại sáng, trong lòng không khỏi buồn bực.
Hắn đã biết Mặc Sĩ Thiên Kỳ là luyện đan sư cấp tám, hơn nữa thuật luyện đan rất tốt, xác xuất đan cực phẩm thành công vô cùng cao, luyện đan sư như vậy, tự nhiên sẽ không thiếu tiền mới đúng.


Nhưng hắn phát hiện, chỉ cần nói tới linh thạch, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức liền nhiệt tình dào dạt, làm cái gì cũng tràn ngập nhiệt tình.
Thật sự không giống một luyện đan sư cấp tám, ngược lại giống luyện đan sư cấp thấp cái loại kỹ thuật không tốt, cái loại thực nghèo ấy.
"Vậy từ nơi nào mới có thể tìm được Huyết thiềm thừ? Dùng những bột phấn này có thể dẫn chúng nó tới sao? Chúng nó là bộ dáng gì, sức chiến đấu như thế nào..."
Một đường này, ở trong tiếng Mặc Sĩ Thiên Kỳ lải nhải thăm dò đi tới.
Như thế ban ngày phi hành, bọn họ lại đi ngang qua một khối hồng nham khổng lồ nghiêng cắm vào đất, hồng nham này cao cỡ ba mươi trượng, na ná như cánh tay chỉ phương xa, rất đặc sắc, đúng là một trong dấu hiệu Huyết sa mạc.
Nhìn đến khối hồng nham này, Lư Nghị nhân tiện nói: "Lần trước khi chúng ta đến, đã đi qua nơi này.

Khối nham thạch này có phải rất đặc sắc hay không? Ta nhớ rõ phương hướng lúc ấy chúng ta đi chính là địa phương tay đó chỉ..."
Lư Nghị nói còn chưa xong, thì thấy xa xa một người tu luyện bay đến, đi đến trước nham thạch đó, sau đó hắn nhìn trái nhìn phải, đột nhiên hét lớn một tiếng, hai tay tụ lực, đẩy mạnh hồng nham đó, làm cho ngón tay đang chỉ chỗ đổi lại mục tiêu.
Lư Nghị: "...!..."
Người tu luyện đó làm xong này hết thảy, lại xa xa liếc mắt nhìn đám người Sở Chước một cái, sau đó phất tay áo mà đi, đi phải nói là đi vô cùng tiêu sái.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ trông ngóng phương hướng người tu luyện đó rời đi, hỏi Sở Chước: "Sở tỷ, tỷ nhìn người kia, hình như rất giống người nọ hủy diệt hồng nham ngày hôm qua?"
Sở Chước ừ một tiếng: "Rất giống."
"Cũng không biết đây là người nào, vì sao phải làm loại chuyện này, giống như là muốn cố ý chỉ sai đường người khác.

Chẳng lẽ hắn muốn hãm hại ai trong Huyết sa mạc?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vuốt cằm đoán.
Sở Chước quay đầu nhìn về phía Lư Nghị sắc mặt cương trực, dò hỏi: "Lư công tử, huynh thấy sao?"
Lư Nghị có chút mệt mỏi lau mặt, yếu ớt nói: "Có lẽ là vậy, kỳ thực loại chuyện này cũng không hiếm thấy, có vài người nghĩ muốn hãm hại người ngoài, biện pháp tốt nhất chính là làm cho người nọ bị lạc phương hướng ở trong Huyết sa mạc."
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ a một tiếng, đối với cái này cũng không ngoài ý muốn.
"Vậy này đường còn có thể phân biệt sao?" Sở Chước lại hỏi.
Lư Nghị không hổ là tán tu tự lập tự cường, lập tức nói: "Xin tiền bối yên tâm, tuy rằng người nọ cố ý di chuyển phương hướng, nhưng ta còn nhớ rõ đường." Nói xong, hắn bay đi qua, đi lòng vòng chung quanh ở hồng nham, nói với Sở Chước: "Đi hướng bên này."

Ba người lại xuất phát, Mặc Sĩ Thiên Kỳ tò mò hỏi: "Hồng nham chỉ đường này không biết bị bao nhiêu người sửa đổi, làm sao huynh nhận ra đường?"
Lư Nghị hàm hậu cười nói: "Vị tiền bối dạy nhóm chúng ta kỹ xảo sinh tồn Huyết sa mạc từng nói qua, ở trong Huyết sa mạc, không thể hoàn toàn dựa vào những hồng nham phân biệt phương hướng, có đôi khi ánh mắt nhìn thấy cũng sẽ lừa gạt chính mình, cần càng dụng tâm quan sát.

Cho nên mỗi khi đến một chỗ, ta đều thói quen quan sát cẩn thận."
Lư Nghị cũng không nói quá kỹ càng, dù sao cũng là vị tiền bối dạy những thứ kia cho hắn, hắn về sau còn cần dựa vào thứ này để ăn cơm.
Sở Chước nhịn không được liếc hắn một cái, phát hiện Lư Nghị người này rất thú vị, tuy nói là một tán tu, nhưng sự kiên nhẫn trong xương rất mạnh, có được dáng vẻ trí tuệ xử lý sinh tồn thuộc về tán tu.
Người như vậy, chỉ cần vận khí không quá xui xẻo, đều có thể sống rất tốt.
Thời gian hai ngày sau, Sở Chước bọn họ thỉnh thoảng có thể ở trên đường gặp được cái người kia cố ý hủy diệt phương hướng bia hồng nham Huyết sa mạc, số lần nhiều hơn, thái độ song phương cũng không khỏi có chút vi diệu.
Nhưng mà hai bên đều là người xa lạ, cẩn thận không có tiếp xúc, cho nên đều là xa xa liếc mắt nhìn một cái, liền trực tiếp rời khỏi.
Thấy người tu luyện này bám riết không tha hoạt động chung quanh ở trên Huyết sa mạc, bọn người Sở Chước cảm thấy hắn toan tính tất nhiên thật lớn, cũng không biết hắn sẽ đối phó là ai.
Thần sắc Lư Nghị có chút trầm, nói: "Hàng năm người tu luyện đến Huyết sa mạc kinh nghiệm từng trải hoặc là tìm bảo vật cũng không thiếu, nơi này rất nhiều người, thật sự không biết hắn sẽ đối phó là ai.

Tiền bối, chúng ta vẫn cẩn thận chút."
Sở Chước gật đầu, nhìn phương hướng chỗ sâu trong Huyết sa mạc, ôm thân thể lông xù A Chiếu, không nói gì.
Ba ngày sau tiến vào Huyết sa mạc, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ rốt cục kiến thức được nguy hiểm Huyết sa mạc bày ra.
Đầu tiên là nó cực nóng, nhiệt độ ngày đêm ổn định, thậm chí ngay cả ban đêm cũng không thấy độ nóng giảm xuống, nếu như không có băng tinh hạ nhiệt độ, bọn họ không thể thừa nhận kiểu nhiệt độ liên tục như vậy; tiếp theo là bão cát, theo bọn họ xâm nhập, Huyết sa mạc bắt đầu bày ra một mặt ác của nó liệt, thỉnh thoảng có thể gặp phải thiên tai bão cát hoặc lốc xoáy linh tinh, loại thời điểm này nếu không muốn chọi cứng, như vậy tốt nhất vội vàng tìm một chỗ trốn đi; cuối cùng là các loại độc vật ẩn náu ở dưới hạt cát, có thể nói là khó lòng phòng bị.
Đương nhiên, bọn họ có băng tinh cùng Luyện Vân Long Đằng, hai loại cực nóng và độc vật thật ra cũng không đáng sợ, chỉ là khi gặp phải thiên tai trên sa mạc, mỗi lần đều tránh thoát rất chật vật, thời gian ngắn ngủn ba ngày, bọn họ liền gặp phải không dưới mười lần bão cát cùng hai lần lốc xoáy.
Lúc mới bắt đầu, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ không có phòng bị, mặt bị dính đầy Huyết cát, sau đó ở dưới sự hướng dẫn của Lư Nghị, hiểu được tránh né thế nào, nhưng đợi bão cát đi rồi, đó một thân hạt cát màu đỏ, cả người tựa như một Huyết cát nhân, làm cho người ta dở khóc dở cười.
Cuối cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ đơn giản để cho Luyện Vân Long Đằng làm không gian trống rỗng trong lòng đất, mỗi lần đợi khi bão cát đến, bọn họ liền trốn xuống lòng cát, như thế có thể tránh thiên tai ở trên mặt đất.
Trước khi màn đêm buông xuống, bọn họ lại tìm một đống hồng nham nghỉ ngơi.
Có lẽ lúc này đã đi sâu đến vùng bìa Huyết sa mạc, chung quanh người tu luyện trở nên nhiều hơn, lúc Sở Chước bọn họ vừa đến đó, phát hiện có mười mấy người tu luyện đi hướng bên này.
Đám người tu luyện kia khuôn mặt mỏi mệt, y phục trên người hồi lâu chưa đổi, dúm dó, nhìn giống như người tu luyện tiến vào Huyết sa mạc kinh nghiệm từng trải hồi lâu.

Bọn họ không nghĩ tới đã có người chiếm cứ hồng nham trước, trên mặt đầu tiên là lộ ra thần sắc không vui, nhưng mà rốt cuộc không có cường thế yêu cầu Sở Chước bọn họ rời khỏi, mà là tìm ở trong hồng nham một huyệt động có thể cất chứa hai mươi người đi vào ở, vượt qua đêm nay rồi nói sau.
Ban đêm Huyết sa mạc càng nguy hiểm hơn khi ban ngày, ban đêm sẽ có rất nhiều độc vật sống ở trong chỗ sâu dưới cát ra ngoài kiếm ăn, máu thịt một thân người tu luyện hành tẩu ở trên Huyết sa mạc có linh khí là một trong đồ ăn của chúng nó, so với thứ khác thì càng hấp dẫn bọn chúng.
Cho nên bình thường ban đêm ở Huyết sa mạc, nhóm người tu luyện nguyện ý tìm một chỗ nghỉ ngơi, không chỉ có bổ sung tinh thần, đồng thời cũng tránh đi độc vật ban đêm quá mức sinh động.

Đương nhiên, ngoại trừ những người tu luyện đặc biệt vì săn bắn những độc vật này.
Ba người ở trong huyệt động giải quyết bữa tối của bọn họ, thuận tiện thảo luận đám người tu luyện huyệt động cách vách kia.
"Trên người bọn họ có mùi máu tươi rất nồng, nếu như không phải có người bị thương, thì chính là vừa trải qua giết chóc." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói.
Lư Nghị chất phát nhìn hắn, nói: "Làm sao mà Mặc Sĩ công tử biết?"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ dùng ánh mắt nhìn si ngốc mà liếc nhìn hắn: "Đương nhiên là đoán được."
Lư Nghị: "...!À." Như vậy cũng có thể đoán được, cái mũi này thật lợi hại.
Sở Chước sau khi đút cho hai con yêu thú ăn xong, đột nhiên nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "A Kỳ, buổi tối để cho Tiểu Vân khi gác đêm, chú ý tình huống một chút."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đáp ứng một tiếng, đối với lời Sở Chước nói chưa bao giờ nghi ngờ.
Lư Nghị nhịn không được liếc mắt nhìn Sở Chước một cái, cân nhắc ý tứ trong lời nói của nàng.

Vào đêm rồi, Luyện Vân Long Đằng giống như mấy buổi tối trước, bám víu ở trên nham thạch, vây quanh khối nham thạch khổng lồ đám người Sở Chước cư trú đến chặt chẽ dầy đặt, cây mây thừa lại thì xâm nhập đến phía dưới hạt cát.
Luyện Vân Long Đằng là linh thực chiến đấu bá đạo, sau khi phóng ra bản thể, thích tự mình tung xõa.

Nhưng mà hôm nay cách vách còn có những người khác ở, chủ nhân nó lại kêu nó đừng gây chuyện, đành phải uễ oải đem bản thể thừa lại xâm nhập đến dưới hạt cát, đều bức độc vật dưới cát ra ngoài, thoáng một cái đuổi hết những độc vật kia ra.
Khi dây mây bò qua hạt cát phát ra thanh âm xào xạc, mỗi khi thanh âm này phát ra sẽ bừng tỉnh người tu luyện cách vách gác đêm, lập tức bày ra tư thế chiến đấu.
Chờ bọn hắn phát hiện thanh âm này là gốc linh mây cách vách vọng lại, nhất thời có chút tức giận, nghẹn khuất đến không chịu được.
Luyện Vân Long Đằng hoàn toàn không cảm giác hàng xóm cách vách tức giận, tiếp tục tự chơi, âm thầm chà xát chờ Huyết bọ cạp lại chạy tới chịu chết, đêm nay nó có thể sẽ treo ngược Huyết bọ cạp nhiều hơn tối hôm qua.
Khi Huyết bọ cạp đúng hạn mà đến, Luyện Vân Long Đằng nhất thời kích động, vung dây mây đi qua, đều treo ngược Huyết bọ cạp lên trên, vừa treo vừa dùng linh trí số lượng không nhiều lắm của nó đếm số lượng Huyết bọ cạp.
Một, hai, ba, bốn...
Khi Luyện Vân Long Đằng từ dưới hạt cát treo lên một cái gì đó hình dạng dài mảnh, đến khi đánh đến nửa chết nửa sống cũng trói lại, thì nó run cành lá vài cái, phát hiện trói cái này giống như không phải Huyết bọ cạp, mà là...!giống chủ nhân … nhân loại!
Lập tức Luyện Vân Long Đằng mất hứng vứt người nọ văng ra, hơn nữa vô cùng tùy hứng ném tới nơi người tu luyện cách vách đó.
"Ai?"
Hét lớn một tiếng, tất cả người tu luyện cách vách đều bừng tỉnh, vừa vặn lúc này, hạt cát phụ cận hồng nham nổ ầm một tiếng, mấy đạo nhân ảnh phóng lên cao, đánh tới hướng hồng nham bên này.
Người tu luyện trong huyệt động cũng lao ra, rất nhanh thì đánh nhau cùng đám kẻ địch ẩn núp ban đêm.
Luyện Vân Long Đằng nhìn thấy một màn này, nháy mắt lá cây đều bùng nổ, còn tưởng rằng mình gặp rắc rối, vội vàng co rút dây mây lại, vèo một cái vào sơn động đi tìm chủ nhân của nó..