Cùng Trời Với Thú

Chương 169: Chương 169: Thiếu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Editor: ChieuNinh

Đúng lúc tranh đoạt thế tộc mười năm một lần, các địa phương đại lục Tinh Triệu đều vô cùng náo nhiệt.

Mỗi lần gặp tranh đoạt thế tộc, địa phương nhỏ giống như Dao Xuyên, đều đã đặc biệt thỉnh người danh hào thế gia ở đại lục Tinh Triệu sắp xếp đến Dao Xuyên làm trọng tài, cần phải để cho mỗi một lần tranh đoạt thế tộc làm được công bằng công chính.

Năm nay thành Dao Xuyên mời đến làm trọng tài là người Trần gia Long Dương.

Trần gia Long Dương là thế gia cấp ba, lấy khu vực Long Dương làm trục tâm, xem như là một thế gia thực lực mạnh nhất vùng này, cho nên thế gia tầng chót giống như Dao Xuyên, mỗi lần có chuyện gì, đều sẽ đi thỉnh người Trần gia Long Dương tiến đến làm trọng tài.

Năm nay đến cũng là người Trần gia Long Dương.


Trần gia Long Dương tổng cộng phái ba gã người tu luyện Nhân Vương cảnh tới đây, chẳng qua vòng tỷ thí thứ nhất, vả lại chính là ngày đầu tiên, chỉ có một đệ tử Trần gia Long Dương tham dự, hai người người tu luyện Nhân Vương cảnh còn lại của Trần gia vẫn chưa tham dự. Đối với cái này, gia tộc Dao Xuyên tự nhiên cũng sẽ không có ý kiến gì, chỉ cần có một người Trần gia Long Dương ở, có thể cam đoan công chính là được.

Có người thế gia cấp ba ở đó, nói vậy những tiểu gia tộc dự thi tất nhiên sẽ không làm động tác nhỏ gì.

Đại lục Tinh Triệu sớm có quy củ, tranh đoạt thế tộc, nhất định phải làm được công bằng công chính, không cho phép gia tộc làm trọng tài nhúng tay can thiệp tranh đoạt thế tộc.

Từng có một tiểu gia tộc tự cho là thông minh, nghĩ rằng muốn lấy được danh ngạch thế tộc, ngầm hối lộ một đệ tử thế gia cấp ba mời đến làm trọng tài, để cho hắn gian lận ở khi tỷ thí. Không nghĩ tới việc này sau đó bị người tố giác, không chỉ có người tiểu gia tộc hối lộ đó bị xua đuổi, người thế tộc cấp ba nhận hối lộ cũng đã bị liên lụy, bị thế gia cao nhất đại lục Tinh Triệu liên hợp chế tài, từ thế gia cấp ba rơi đến thế tộc tầm thường.

Bởi vì việc này, cũng quét sạch không khí, khiến cho mỗi một lần tranh đoạt thế tộc địa phương, cực ít có người dám công khai nhúng tay.

Trần Địch là một trong những đệ tử Trần gia lần này được phái tới Dao Xuyên làm trọng tài.

Hắn là tu vi Nhân Vương cảnh tầng sáu, năm nay cũng chỉ mới bốn mươi tuổi, ở đại lục Tinh Triệu được cho là đệ tử thiên tài.

Trần Địch tốc độ tu hành mau, tính tình cũng có vẻ cởi mở thú vị, là người có dnah tiếng ở trong gia tộc.

Lần này tới Dao Xuyên, tuy là phụng mệnh lệnh gia tộc mà đến, Trần Địch lại cũng không có hứng thú đối với tranh đoạt thế tộc tiểu gia tộc này, cảm thấy không có gì để xem. Cho nên vòng tỷ thí thứ nhất, hắn vẫn chưa tham dự, cũng không giống một đồng bạn khác, ở trong khách sạn nghỉ ngơi, mà là chạy đến trong thành Dao Xuyên đi dạo, nói không chừng có thể gặp được chuyện thú vị gì đó.

Đừng nói, thật đúng làm cho hắn cấp gặp gỡ.


"Vị này đạo hữu, xin dừng bước."

Một giọng nữ thanh nhu vang lên, thanh âm không nhanh không chậm, nghe vào trong tai, cảm thấy ôn nhu như nước, không khỏi ảo tưởng chủ nhân thanh âm đó, lại là loại nhu tình như cốt nào.

Trần Địch quay đầu nhìn lại, khi nhìn đến chủ nhân giọng nói, cảm thấy quả thật giống như giọng nói, là một nữ tử mặt thanh thuần ôn nhu như nước, khi đứng mỉm cười ở trong đám người, dung mạo như trăng rằm, tươi mát tao nhã.

Mà trên vai nàng là một con tiểu yêu thú lông xù màu đen đứng, chẳng những không làm mất đi vẻ mỹ lệ của nàng, ngược lại tăng thêm vài phần thân thiện đáng yêu cho nàng, sẽ không làm cho người ta cảm thấy nàng duyên dáng đến cao không thể chạm vào. ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d

Trần Địch là một nam nhân bình thường, tự nhiên cũng thích thưởng thức nữ tử mỹ lệ, đặc biệt cô nương này, là nữ tử xinh đẹp nhất hắn từng nhìn thấy, làm cho trái tim của hắn cũng khống chế không được mà loạn nhịp vài cái.

Nhưng mà rất nhanh liền phát hiện, cô nương này là một người tu luyện, hơn nữa tu vi là Nhân Vương cảnh tầng bốn, tuổi so với hắn còn nhỏ gấp đôi, tu vi lại chỉ thấp hơn hắn hai cái cảnh giới nhỏ, có thể thấy được tư chất xuất chúng, cũng không phải nữ tử có thể tùy ý làm càn.

Trần Địch thu hồi tầm mắt rất nhanh, thanh âm ấm ấp nói: "Vị cô nương này, chính là cô kêu tại hạ?"

Nữ tu đó đáp nhẹ một tiếng, một đôi ướt át ẩn tình giống như biết nói, muốn nói lại còn xấu hổ.


Trần Địch tự nhận là người săn sóc, đặc biệt trước mặt cô nương mặc kệ là bộ dạng hay là khí chất vẻ mặt nhu tình như nước, tính cách, đều vô cùng phù hợp yêu thích của hắn, làm cho tính nhẫn nại của hắn thêm đầy đủ, cười hỏi: "Cô nương có chuyện gì, cứ việc nói, nếu như tại hạ có thể giúp..."

Ánh mắt nữ tu quả nhiên sáng lêng, sau đó vươn ra một ngón tay trắng noãn, chỉ vào kiếm trong tay hắn, nhỏ giọng nói: "Vị công tử này, có thể nhìn xem kiếm của huynh không?"

Trần Địch: "......"

Ở trên đường được một cô nương mỹ lệ gọi lại, còn tưởng rằng có thể phát triển chút gì, nào biết đâu người


//