Cùng Trời Với Thú

Chương 138: Chương 138: Giao Sa quý giá





Editor: ChieuNinh

Khi Sở Chước bọn họ trở lại đại điện, phát hiện trong đại điện đã có nhiều người, tốc độ của bọn họ cũng không phải nhanh nhất.

Kỳ thực cũng có thể lý giải, tuy nói ở đợt thử luyện thứ hai, tốc độ luyện đan của Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng đủ mau, khiến cho bọn họ có thể tiến vào vòng thử luyện thứ ba trước tiên. Nhưng khi ở vòng thứ ba, bọn họ gặp phải Luyện Vân Long Đằng, ở trên thảo nguyên phải tốn chút thời gian mới tìm được truyền tống trận, tự nhiên so với những người khác phải chậm một chút.

Nay mọi người cũng hiểu rõ đại khái quy luật thử luyện bí cảnh Cổ Đầm Hồ, rõ ràng chính là luân phiên luyện đan sư và người tu luyện cùng nhau thử luyện. Vòng thứ nhất khảo nghiệm năng lực người tu luyện, đợt thứ hai là trình độ luyện đan của luyện đan sư, vòng thứ ba như cũ là khảo nghiệm người tu luyện, thứ tư lại trở về đại điện này, có lẽ vẫn là khảo nghiệm luyện đan.

Nội dung mỗi lần thử luyện đều là ngẫu nhiên, chỉ xem vận khí của ngươi có được hya không, bị truyền tống đến nơi đâu.

Những người trở lại đại điện sớm hơn bọn họ, hẳn là ở vòng thử luyện thứ ba có vẻ đơn giản, cho nên mới có thể truyền tống trở về trong đại điện này trước tiên.

Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy rồi, rất nhiều người tu luyện trước đó ở trong thử luyện trải qua một phen khổ đấu mới được truyền tống trở lại đại điện không khỏi nghẹn khẩu khí.

Mỗi một vòng thử luyện, mọi người bị truyền tống thử luyện khác nhau, trải nghiệm cũng không giống. Sở Chước bọn họ cũng không biết những người khác thử luyện là như thế nào, chỉ có thể từ thương thế trên người những người đó đến phán đoán nội dung bọn họ thử luyện, trải qua qua khổ chiến linh tinh hay không, còn thương vong, vậy càng không phải ít.

Trong đại điện khi mọi người phát hiện lại có người bị truyền tống trở về, không khỏi nhìn qua, sau đó thì dời tầm mắt rất nhanh, không hề quan tâm nữa.

Vòng thử luyện thứ ba, trừ bỏ Đan Phong bên kia đã chết một người tu luyện ra, những người khác bị thương cũng không nặng, thoạt nhìn cũng không chật vật, cho nên đoàn người Sở Chước thoạt nhìn coi như là thoải mái.

Trải qua qua mấy vòng thử luyện, tất cả mọi người biết đại điện này hẳn là một nơi nghỉ ngơi, thẳng đến khi người tham gia thử luyện đều trở về tương đối rồi, mới có thể bắt đầu vòng thử luyện tiếp theo.

Cho nên người được truyền tống trở về cũng không vội mà làm cái gì, tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi ở trong đại điện.

Đương nhiên, dựa theo trải nghiệm lúc trước, thời gian nghỉ ngơi này cũng sẽ không lâu lắm, nhiều nhất là hai mươi canh giờ, tiếp theo sẽ bắt đầu vòng thử luyện kế tiếp.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước cũng tìm một địa phương nghỉ ngơi, chờ đợi vòng thử luyện tiếp theo.

Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người tu luyện và luyện đan sư được truyền tống đến đại điện.

Sở Chước ôm A Chiếu cùng bé rùa, quan sát trong chốc lát, phát hiện những người được truyền tống đến đại điện, trong đó nhất định sẽ có tổ hợp luyện đan sư và người tu luyện, cực ít sẽ có một mình người tu luyện hoặc là luyện đan sư. Bởi vậy có thể thấy được, thử luyện bí cảnh Cổ Đầm Hồ, là do tổ đội luyện đan sư và người tu luyện hoàn thành, thiếu một thứ cũng không được.

Chẳng trách mỗi một luyện đan sư đều đã mang theo một đám người tu luyện tiến tới tham gia thử luyện, thì ra là vì nguyên nhân này.

Sở Chước bọn họ nghỉ ngơi trong chốc lát, lại thấy mấy chi đội ngũ được truyền tống đến đại điện, trong đó cũng có hai luyện đan sư khi ở đợt thử luyện thứ hai, từng đi qua trò chuyện với Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Thứ nhất là Đào Tố Vân, thứ hai là Hoắc Tinh Hà.

Hai người này tuổi không lớn, tuy rằng thiên phú luyện đan không so được với Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Đan Phong, nhưng ở đại lục Nghiễm Nguyên coi như là luyện đan sư thiên tài. Đặc biệt là Đào Tố Vân, chỉ là luyện đan sư đến từ một gia tộc nhị lưu, có thể đi đến từng bước này, rất không dễ dàng.


Còn Hoắc Tinh Hà, thì nghe được từ Hoắc thị Đông Đình, Hoắc thị Đông Đình và Dịch thị Tây Đình cũng được coi là đại gia tộc hai đình, địa vị ở Nghiễm Nguyên đại lục không thấp, đủ để tạo được điều kiện rất tốt cho một luyện đan sư thiên tài. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Hoắc Tinh Hà mày kiếm mắt sáng, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có phong phạm danh môn, là một quý công tử danh môn có chút tự hạn chế. Cũng không biết vìa sao vừa nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ thì thuận mắt, lúc trước Mặc Sĩ Thiên Kỳ tìm hắn nói chuyện, còn có lòng tốt nhắc nhở qua hắn vài câu.

Thấy hai người này cũng thông qua vòng thử luyện thứ ba, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cao hứng đi qua, trao đổi tình huống vòng thử luyện thứ ba cùng bọn họ.

Trao đổi được không kém lắm, Mặc Sĩ Thiên Kỳ chạy về nói thầm cùng Sở Chước: "Sở tỷ, thử luyện bí cảnh Cổ Đầm Hồ này thật sự là rất biến thái. Nghe nói vòng thử luyện thứ ba, Hoắc đạo hữu thế nhưng bị truyền tống đến một nơi hoang vu không một ngọn cỏ, linh khí loãng, chiến đấu cùng với các loại cọp hoang mãng xà, trải qua một phen ác đấu, mới tìm được truyền tống trận rời khỏi. Còn có Đào đạo hữu... . . ."

Sau khi Sở Chước nghe xong, cũng hiểu được thử luyện bí cảnh này quả thật là rất biến thái, căn bản là không cân nhắc qua sức chiến đấu của luyện đan sư, chẳng trách nhiều người như vậy cũng không biện pháp thông qua.

Quả nhiên, hai mươi canh giờ qua đi, Sở Chước phát hiện người thông qua vòng thứ ba thử luyện trở lại đại điện này cũng không nhiều, luyện đan sư chỉ có ba ngàn người.

Mới vòng thử luyện thứ ba, vốn là một vạn luyện đan sư đã bị cắt giảm đến ba ngàn người, có thể thấy được tỉ lệ đào thải cao.

Khi mặt tường ở chỗ sâu trong đại điện lại xuất hiện bốn cái cửa thông đạo "Giáp ất bính đinh", mọi người biết vòng thử luyện thứ tư bắt đầu.

Lần này Mặc Sĩ Thiên Kỳ như cũ lựa chọn cửa thông đạo chữ giáp.

Đan Phong và đám người Đào Tố Vân cũng lựa chọn đi qua từng cửa thông đạo, vẫn chưa giống như những luyện đan sư khác, ở mỗi vòng thí luyện thì đổi một cửa vào thông đạo. Kỳ thực mọi người cũng không biết vì sao đại điện này muốn phân chia bốn cửa vào thông đạo, mà bốn cửa vào thông đạo lại có cái gì khác nhau. Bởi vì cơ hội lựa chọn chỉ có một lần, cho nên mỗi lần bọn họ lựa chọn đều rất thận trọng, cũng lo lắng chủ nhân bí cảnh này lại làm chút gì đó biến thái thử luyện cho bọn hắn.

"Dù sao lần đầu tiên chon lối vào chữ giáp, thì chọn chữ giáp thôi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ là một người tùy tâm, cảm thấy cái cửa nào cũng giống nhau.

Sở Chước đối với cái này cũng không ý kiến.

Hiện tại đối với rất nhiều tình huống của bí cảnh bọn họ đều không biết, lựa chọn cái nào thật đúng là chỉ có thể tự mình mơ hồ, xem vận khí cá nhân.

Sau khi bọn họ đi qua thông đạo, lại đi đến một gian phòng luyện đan khép kín.

Cũng giống đợt thử luyện thứ hai, vẫn là từ giữa không trung bay xuống một cái ngọc giản và mấy cái hộp ngọc đựng linh thảo linh dược, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa mở ra xem, phát hiện không có vấn đề, thì bắt đầu nhiệt tình mười phần tập trung tinh thần trong luyện đan.

Sở Chước đặt Toái Tinh kiếm ở bên cạnh, ôm hai con yêu thú ngồi xếp bằng.

Lần này thời gian Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện đan có chút lâu, có lẽ đan phương trong trong ngọc giản đưa ra có vẻ khó, cho nên hắn thoạt nhìn rất thận trọng, ở khi nghiên cứu đan phương, đã tốn một đoạn thời gian thật dài, tiếp theo mới bắt đầu luyện đan.

Sở Chước và A Chiếu bọn họ đều nhìn xem có chút nhàm chán, đứa nhỏ Huyền Uyên sau khi cắn linh đan xong, tìm chủ nhân Sở Chước đòi ăn.

Sở Chước lật tìm ở trong túi càn khôn, lấy ra đồ ăn đóng gói ở Cổ Đầm trấn, một con gà nướng, mấy cái bánh lớn nhân thịt nóng. Vì đặt ở trong túi càn khôn, lấy ra vẫn còn nóng hầm hập, hương vị sốc mũi, lập tức toàn bộ trong phòng luyện đan đều tràn ngập hương vị thức ăn.


Đợi Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật vất vả luyện xong linh đan trên ngọc giản, phục hồi tinh thần lại, đã ngửi được hương vị thức ăn trong không khí, quay đầu vừa thấy, phát hiện một người hai yêu ở trong góc sáng sủa đang ăn uống tiệc tùng, tâm tình nhất thời có chút vi diệu.

Sở Chước đang ngậm một cái bánh nhân thịt, thấy hắn nhìn sang, hỏi: "Xong rồi?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ừ một tiếng, thấy nàng mang vẻ mặt xinh đẹp ngấy như bạch liên hoa lại làm ra loại hành động thô hán tử hết thuốc cứu chữa, tâm tình có chút phức tạp, đột nhiên phát hiện bộ dạng cô nương này nhìn đẹp như vậy, vì sao lại khí phách hào hùng như vậy đây?

Vừa ứng xong, thì phát hiện phòng luyện đan phong kín xuất hiện một cái thông đạo.

Sở Chước cắn mấy cái đã ăn xong bánh nhân thịt, nhặt bé rùa có vẻ có chút trì độn còn đang gặm nhấm bánh nhân thịt lên, bật người dậy, động tác hành văn liền mạch lưu loát.

Ở sau khi A Chiếu linh hoạt nhảy đến trên vai nàng, Sở Chước nhanh chóng cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa phản ứng kịp tiến vào cái thông đạo kia.

Đi qua thông đạo rồi, bọn họ đi đến một cái không gian u tối mịt mờ.

Thiên không là một màu xám xịt bao phủ, trên đất là hoang mạc màu xám, xa xa biên giới như là một mảnh sương mù màu xám mông lung, toàn bộ thế giới là yên lặng, không có một chút dao động sinh mệnh, làm cho người ta cảm giác giống như một cái không gian tĩnh mịch.

Ngay tại khi hai người cảnh giác quan sát hoàn cảnh chung quanh, đột nhiên cảm giác được trong không khí có thêm vài đạo hơi thở.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, phát hiện là Đan Phong mang theo một đám người tùy tùng, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc ngoài ý muốn.

Mỗi một vòng thử luyện đều là ngẫu nhiên, nhưng hiển nhiên trừ bỏ tiến vào luyện đan, mấy vòng thử luyện bọn họ đều đồng hành cùng vị tiểu thiếu gia này.

Phát hiện Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại đến nơi đây sớm hơn so với bọn họ, Đan Phong nghẹn một hơi ở trong lòng, thiếu chút nữa đến mức bị giày vò.

Vòng thử luyện thứ tư là luyện chế linh đan cấp ba và cấp bốn, yêu cầu vẫn là cực phẩm linh đan mới cho phép thông qua thử luyện, tuy nói cực phẩm linh đan cấp ba và cấp bốn đối với bọn họ mà nói, cũng không tính là quá khó khăn, nhưng bí cảnh đưa ra đan phương lại là đan phương cổ bọn hắn chưa từng thấy qua, chỉ tìm hiểu nghiên cứu cũng đã tốn một chút thời gian, càng không cần phải nói luyện chế còn cần một đoạn thời gian.

Nội tình Kiền Nguyên tông ở Nghiễm Nguyên đại lục là không kém, làm tôn tử Đan trưởng lão, Đan Phong được chứng kiến qua không ít đan phương, tuy rằng cổ đan mới ở bí cảnh này có chút khó khăn, hắn vẫn đánh gục đan phương rất nhanh, cũng lấy tốc độ cực nhanh luyện ra cực phẩm linh đan.

Vốn tưởng rằng lần này tốc độ của hắn sẽ rất nhanh, nào biết đâu hai người Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại đi ở trước mặt bọn họ lần nữa. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Lúc này làm sao Đan Phong không biết tốc độ luyện đan của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, có lẽ càng tốt hơn cả mình. Còn chưa có người nào cho hắn áp lực lớn như vậy, điều này làm cho hắn nghẹn một hơi, hận không thể cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ đến trận đấu đan, xem ai lợi hại hơn.

Thái Kiệt nhìn thấy mấy người Sở Chước, cũng là vẻ mặt ngoài ý muốn, lại cười nói: "Sở cô nương, Mặc Sĩ công tử, thật khéo! Không nghĩ tới chúng ta lại đến cùng một nơi thử luyện."

Sở Chước cười đáp lại một tiếng, ấn tượng với Thái Kiệt không tệ.

Tiếp theo Thái Kiệt lại hỏi: "Các người có biết đây là địa phương nào không?"


Sở Chước tiếc nuối nói: "Chúng ta cũng vừa tới, còn chưa thăm dò phiến không gian này, thì các người đến rồi."

Nghe nói như thế, sắc mặt Đan Phong rốt cục tốt hơn rất nhiều, cảm thấy mình cũng không phải yếu kém như vậy.

Lúc này hắn nâng cằm lên, kiêu ngạo mà nói: "Hiện tại đã là vòng thử luyện thứ năm, nghe nói từ đây đẩy mạnh thời gian thử luyện, khó khăn cũng càng lớn, các ngươi phải cẩn thận."

Thái Kiệt và đám người tu luyện vội đáp ứng một tiếng vâng, vẫn có vẻ tín nhiệm đối với tin tức của tiểu thiếu gia.

Đan Phong vừa mới nói xong, địa phương dưới chân bọn họ đang đứng liền bắt đầu rung động, một nỗi nguy hiểm khiến người ta tim đập nhanh trực tiếp mà đến, một đám người vội vàng ngự kiếm bay đến giữa không trung.

Ở trong cái nhìn chăm chú của mọi người, thấy phía mặt đất màu xám dưới đó nổi lên một cái sườn núi nhỏ, tiếp theo sườn núi vỡ ra, mấy con yêu thú bộ dạng xấu xí chui từ dưới đất lên, không nói hai lời liền công kích tới người đang giữa không trung.

Lập tức, bọn họ thấy rõ ràng bộ dạng những con yêu thú chui từ dưới đất lên.

Chúng nó như là nhện Ngân Sa hệ thổ, nhưng hình thể so với nhện Ngân Sa lại càng cực lớn, bộ dạng cũng càng xấu xí, màu sắc bên ngoài cũng giống như phiến không gian này, đều là u tối mịt mờ, tốc độ nhanh vô cùng, tuy rằng sẽ không bay, nhưng có thể phun tơ công kích người giữa không trung.

Đối với loại tồn tại con nhện này, Sở Chước vẫn rất có hảo cảm, nhưng mà là vật phỏng theo Ngọc Bích Băng Nhện. Khi nhìn đến những con nhện to xấu xí này, hơn nữa vừa ra tới thì công kích người khác, thật sự rất khó mà thích được.

Quả nhiên cho dù là con nhện, cũng cần bộ dạng xinh đẹp mới được.

Sở Chước vung kiếm cản trở một ít sợi tơ nhện màu xám, tơ nhện đó dính ở trên thân kiếm, thiếu chút nữa thì cả người lẫn kiếm bị tơ nhện kéo xuống. Sở Chước vội vàng phóng dị thủy ra, dị thủy dùng sức xoắn một cái, rốt cục xoắn đứt tơ nhện dính ở trên thân kiếm.

"Tơ nhện này tính dính rất nặng, các ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị nó dính vào trên người." Thái Kiệt vội vàng nhắc nhở.

Người tu luyện khác nghe xong, chật vật trốn đi giữa không trung, để tránh bị đó tơ nhện dính rồi túm xuống mặt đất, biến thành đồ ăn cho mấy con nhện to hung tàn. Ngược lại người tu luyện thuộc tính hỏa có thể dùng hỏa công đánh, đốt tơ nhện phun đến thành vôi, phịch một tiếng rơi xuống trên đất, trở nên cứng rắn.

Ngay tại khi bọn họ đang triền đấu với đàn nhện to hệ thổ, lại có người bị truyền tống tới đây.

Sở Chước bọn họ bớt thời gian nhìn lại, phát hiện đến là hai luyện đan sư, bên người bọn họ đều đi theo một đám người tu luyện, đến thêm có chừng ba mươi người. Vừa tới đến phiến không gian này, nhóm người này đồng thời cũng bị con nhện phá đất mà ra công kích.

Nhóm người tu luyện vội lấy vũ khí ra, bảo hộ nhóm luyện đan sư ở bên trong, để tránh bị tơ nhện dính vào kéo xuống phía dưới.

Mặt đất nhô lên càng ngày càng nhiều sườn núi, con nhện chui từ dưới đất lên không ngừng mà công kích tới nhân loại giữa bầu trời, chúng nó phun ra tơ nhện tính công kích mạnh, người tu luyện phải bay tới chỗ rất cao mới không bị tơ nhện chúng nó túm đi xuống.

Mọi người bay đến trời cao, rời khỏi phạm vi con nhện công kích rồi, nhìn phía dưới đó bị chi chi chít chít con nhện to lớn màu xám chiếm cứ mặt đất, đều có chút kinh hãi. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

"Chẳng lẽ vòng thử luyện này là muốn chém giết con nhện phía dưới? Giết thế nào đây?" Có người tu luyện hỏi.

"Súc sinh giống như vậy, chỉ có thể hỏa công."

"Ai, các ngươi có phát hiện hay không, tơ nhện đó sau khi bị hỏa thiêu, phá lệ cứng rắn, ngược lại giống tài liệu luyện khí nào đó..."

"Tài liệu luyện khí nào?" Lập tức có người tu luyện hai mắt tỏa ánh sáng hỏi.


Lời này đồng thời cũng khiến cho những người khác chú ý, mọi người đều nhìn người tu luyện nói chuyện, phát hiện đây là một người tu luyện trung niên.

Chỉ thấy người tu luyện trung niên đó chần chờ nói: "Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều thôi, tơ nhện này như là Giao Sa, có thể dùng để luyện chế động phủ càn khôn..."

Nói đến động phủ càn khôn, đó thật sự là một loại tồn tại thần kỳ.

Dùng lời nói thông tục mà nói, chính là một loại phòng ở nhi nhỏ có thể tùy thân mang theo bên người, bình thường thu được trong túi càn khôn, đợi đến khi cần, lại lấy ra, tìm một chỗ đặt xuống, là có thể làm cho nhóm người tu luyện vào trong động phủ nghỉ ngơi, thế nào cũng tốt hơn so với bên ngoài tùy tiện đào sơn động nghỉ ngơi.

Hơn nữa động phủ càn khôn cấp bậc càng cao, tính phòng ngự càng mạnh, người tu luyện nghỉ ngơi ở bên trong, sẽ không cần lúc nào cũng phòng bị nguy hiểm bên ngoài, là thứ tốt dành cho người lữ hành.

Động phủ càn khôn khó luyện chế, ở chợ bán không nhiều lắm, nhóm người tu luyện cũng chỉ là nghe nói chỗ tốt của thứ này, người gặp qua cũng không nhiều.

Nháy mắt, ánh mắt mọi người nhìn về phía đám nhện to xấu xí phía dưới thay đổi lớn, không còn là chán ghét, mà là cuồng nhiệt.

Người tu luyện trung niên đó cũng phát hiện ánh mắt mọi người biến hóa, lo lắng mình nhận sai khiến cho nhiều người tức giận, vội vàng bổ sung nói: "Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta, có lẽ không nhất định là đúng."

Nhưng người ở đây đều tình nguyện tin tưởng suy đoán của hắn là đúng, như vậy bọn họ đối phó đám nhện to xấu xí này, cũng có động lực.

Vì thế, nhóm người tu luyện ở đây đều tìm kiếm những tơ nhện để chứng thực là Giao sa.

"Ai biết Giao Sa là hình thành như thế nào?"

"Ta nghe nói Giao Sa là một loại tài liệu luyện khí cấp mười hai, nhưng mà cực kì ít ỏi, từng có người phát hiện Giao Sa chôn ở trong núi đá giữa núi lửa, còn nó hình thành như thế nào, thì chưa ai biết."

"Nói như vậy, tơ nhện nơi này là Giao Sa cũng có khả năng."

"Nếu thật sự là Giao Sa thì tốt rồi, ở bên ngoài, một cân Giao Sa có thể bán được giá trên trời..."

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe những người tu luyện thảo luận, cũng nhịn không được nhìn chằm chằm tơ nhện phía dưới bị hỏa thiêu qua mà cứng rắn vô cùng. Đáng tiếc bọn họ chưa thấy qua Giao Sa, không biết Giao Sa là thế nào, tự nhiên cũng không nhìn ra cái gì.

Lúc này, chợt nghe được Đan Phong không kiên nhẫn nói: "Có cái gì mà phải thảo luận? Chẳng phải lấy đi lên một chút để nhìn một cái thì sẽ biết sao?"

Nghe nói như thế, người tu luyện khác nhịn không được quay đầu nhìn qua đây, khi phát hiện là Đan Phong, ánh mắt chợt lóe, hiển nhiên là nhận ra vị tiểu thiếu gia Kiền Thiên tông này. Tuy rằng giọng điệu của hắn rất đáng đánh đòn, vẻ mặt ngạo khí, ngại vì thân phận của hắn, mọi người cũng khó mà nói cái gì.

Lập tức liền có người tu luyện đi xuống, tránh đi đám nhện to đó, lấy chút tơ nhện đốt cháy qua đi lên.

Tơ nhện này hiện ra màu xám trắng, cũng tương tự như màu sắc không gian, vô cùng cứng rắn, dùng linh khí chặt chém mấy phen, mới tước rơi một ít bột phấn màu xám.

Thấy một màn như vậy, mọi người có chút thất vọng, cảm thấy đây không phải là Giao Sa. Dù sao Giao Sa quý như vậy, thậm chí tiền lời tính bằn cân, mà một sợi tơ nhện nặng tới mấy chục cân, tựa như hàng thông thường, làm sao giống Giao Sa sang quý? Thẳng đến khi thật vất vả tơ nhện bị bẻ gãy từ chính giữa, thì thấy một cục chất dính như keo mềm mại màu xám nhạt được tầng tầng chất cứng rắn màu xám vây quanh.

Người tu luyện trung niên đó đột nhiên kích động lên.

"Đúng rồi, đây là Giao Sa." Người tu luyện trung niên kích động nói: "Giao Sa tính chất mềm mại, giống như keo dính (cao su), lại vô cùng cứng cỏi, linh khí tầm thường khó mà chặt đứt nó."

Hết chương 138.