Cùng Trời Với Thú

Chương 117: Phàm nhân ngu xuẩn, hâm mộ đi!




Editor: ChieuNinh

Sở Chước ôm lấy A Chiếu, nhìn về phía Dịch Chấn sau khi đến nơi đây rồi, thì chỉ nhìn chằm chằm hai con yêu thú, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

A Chiếu dịch chuyển thân dưới ở trong lòng Sở Chước, quay đầu nhìn về phía Dịch Chấn, giống như là hiểu rõ ràng hâm mộ trong mắt hắn, nhất thời đắc ý, lại chuyển người, dựa thân thể lông xù nho nhỏ của mình lên trên bộ ngực mềm mại của thiếu nữ, móng vuốt nhỏ khoác lên trên cánh tay của nàng, nâng cằm lên, dáng vẻ khoa trương ngạo mạn. 

Hừ, phàm nhân ngu xuẩn, hâm mộ đi!

Dịch Chấn dường như cũng quỷ dị mà nhìn rõ ràng vẻ đắc ý coi thường trong mắt con yêu thú trong lòng Sở Chước đó, ngực nghẹn một hơi.

Thói đời, không chỉ có người không bằng thú, ngay cả thú cũng có thể khinh bỉ người.

Tuy rằng con yêu thú này rất cổ quái, nhưng... bị nó khinh bỉ như vậy, thật sự là bực bội.

Hắn ho nhẹ một tiếng, rốt cục thu hồi tầm mắt, ngồi xuống ở trước mặt mấy người Sở Chước, nói: "Bình thường thời gian nửa tháng, thì xuyên chiến hạm có thể đến đại lục Nghiễm Nguyên. Sở cô nương, Mặc Sĩ công tử, không biết hai vị có hứng thú đối với chuyện ngày hôm trước tại hạ đề nghị?"

"Không có hứng thú." Sở Chước nói rõ ràng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại lấy ra một viên cực phẩm Vạn Nguyên đan đút cho bé rùa ngoan ngoãn ngẩng đầu tới, nghe xong cũng cười nói: "Ta nghe Sở tỷ."

Bé rùa ngậm linh đan, mắt đậu đen nhìn sang Dịch Chấn, phát hiện là kẻ râu ria, tiếp tục bình tĩnh cắn linh đan.

Dịch Chấn nhất thời nóng nảy, mặc kệ như thế nào, luyện đan sư có thiên phú giống như Mặc Sĩ Thiên Kỳ, hắn khẳng định là không thể bỏ qua.

Mấy tháng nay, chỉ dựa vào cực phẩm Hồng Dương đan Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện chế, đã làm cho Dịch gia buôn bán lời một khoản lớn, nổi bật đè ép xuống vài cái thế lực khác trong thành Hắc Xuyên, nếu hắn không trông coi cẩn thận, chỉ sợ đã bị người ta biết tồn tại của Mặc Sĩ Thiên Kỳ. Cũng bởi vì cực phẩm Hồng Dương đan, làm cho hắn hiếm khi được rạng mặt nở mày ở trước mặt chính mạch Dịch gia, tương đối được chính mạch coi trọng, lần này trở lại đại lục Nghiễm Nguyên, không thiếu chỗ tốt cho hắn.

Mặc kệ như thế nào, Dịch Chấn đều phải buộc hai người này đến trên thuyền Dịch gia, để tránh bị thế lực khác lôi kéo.

Lúc này đây thừa dịp còn chưa tới đại lục Nghiễm Nguyên, hắn da mặt dày tiếp tục lại đây du thuyết.

Kỳ thực Dịch Chấn cũng đã hỏi thăm qua lai lịch đám người Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Nửa năm trước, bọn họ đột nhiên đi đến đại lục Hắc Xuyên, việc này rất nhiều người đều biết, lúc trước Dịch Chấn ngã một cú trong tay bọn họ, tự nhiên cũng muốn hỏi thăm một phen.

Bọn họ hẳn là không phải người đại lục Nghiễm Nguyên, mà từ đại lục khác đến.

Loại chuyện này cũng không ngạc nhiên, thực lực đại lục Nghiễm Nguyên cường hãn, có lui tới cùng với đại lục Tinh Triệu, đại lục Ứng Long, đại lục Hỏa Bàn Linh và vài đại lục thực lực cường hãn. Thậm chí mở ra thông đạo không gian an toàn, khiến cho người tu luyện giữa các đại lục có thể tự do lui tới.

Nhưng mà căn cứ trong khoảng thời gian này Dịch Chấn cẩn thận quan sát, còn có ngôn hành cử chỉ Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngẫu nhiên để lộ ra, Dịch Chấn có thể đoán, bọn họ hẳn là không phải từ mấy đại lục cao cấp như đại lục Ứng Long đến, mà là đến từ đại lục cấp thấp tin tức tương đối bế tắc.

Tuy nói hắn luôn luôn chướng mắt đối với người tu luyện đại lục cấp thấp, nhưng Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại bày ra thuật luyện đan, cho dù là đại lục Nghiễm Nguyên cũng hiếm thấy, làm cho hắn vô cùng yêu thích. Hơn nữa bọn họ đến từ đại lục cấp thấp, không có xung đột mặt ích lợi, thì giảm đi rất nhiều phiền toái, tự nhiên nguyện ý thu nhốt bọn họ vào đến bên người, làm chỗ dùng tốt cho Dịch gia.

Bình thường người tu luyện đến từ đại lục cấp thấp, không môn không phái, thực lực không mạnh, vì để dễ dàng tu luyện ở đại lục cao cấp, sẽ lựa chọn gia nhập thế lực cường đại. Thực lực của đám người Sở Chước tuy rằng không kém, nhưng ở đại lục Nghiễm Nguyên, thì bọn họ không tính là cái gì, đây cũng là nguyên nhân Dịch Chấn muốn thuyết phục bọn họ tiến vào Dịch gia.

Cùng với về sau để cho bọn họ lựa chọn thế lực khác, không bằng hiện tại thuyết phục bọn họ đến Dịch gia.

Lập tức, Dịch Chấn liền nói rõ cho bọn họ vài người tu luyện đại lục cấp thấp lựa chọn làm việc sau khi đi đến đại lục cao cấp, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Chỉ cần bọn họ tiến vào Dịch gia Tây Đình phủ, chắc chắn Dịch gia tôn sùng bọn họ là thượng khách, địa vị sẽ không thấp, linh thạch không phải ít, tài nguyên tu luyện lại tùy bọn họ chọn...

Nghe qua tương đối làm cho người ta động tâm.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được nhìn về phía Sở Chước, dáng vẻ động tâm.

Dịch Chấn thấy thế, tinh thần đại chấn, lại tiếp lại khích lệ thuyết phục Sở Chước.

Sở Chước chỉ ôm A Chiếu, an tĩnh lắng nghe, bên khóe môi lộ ra mỉm cười thản nhiên, dáng vẻ văn tú linh nhã, dần dần làm cho nam nhân du thuyết nhịn không được thất thần.

"Dịch công tử?"

Dịch Chấn lấy lại tinh thần, thấy Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng nhìn qua đây, trên mặt không khỏi ửng đỏ, âm thầm cảnh cáo chính mình, tật xấu háo sắc này nhất định phải sửa —— ít nhất ở trước mặt nhóm người Sở Chước, nhất định phải sửa.

Hắn lại ho nhẹ vài tiếng, vẻ mặt chờ đợi nói: "Sở cô nương, Mặc Sĩ công tử, ý các ngươi như thế nào?"

"Không thích hợp." Sở Chước là dáng vẻ dầu muối không vào như cũ.

Dịch Chấn: "......"

Mẹ kiếp, cũng đã nói khô nước miếng, thế nhưng không thích hợp, nữ nhân này sao mà khó thuyết phục như vậy chứ?

Dịch Chấn có chút mệt tim, hắn biết Sở Chước khó chơi, nhưng không nghĩ tới càng muốn khó chơi hơn trong tưởng tượng, nhưng vô luận như thế nào, hắn cũng không có khả năng buông tha cho luyện đan sư Mặc Sĩ Thiên Kỳ này.

Chỉ tiếc Mặc Sĩ Thiên Kỳ một luyện đan sư thiên tài, thế nhưng bị nữ nhân còn nhỏ tuổi hơn hắn bắt chẹt mọi mặt, thực không chút khí khái nam nhân, nếu không đã sớm dỗ hắn tiến vào Dịch gia, làm sao cần ăn nói khép nép như hiện tại.

Sở Chước nhìn bộ dạng Dịch Chấn cố nén tính khí một lát, mới nói: "Kỳ thực Dịch công tử nói đúng, chúng ta đi đến đại lục Nghiễm Nguyên, còn lạ nước lạ cái, mặc kệ gia nhập thế lực người nào, cũng không bằng tìm người quen biết, đặc biệt Dịch công tử huynh còn từng có hợp tác cùng chúng ta..."

Dịch Chấn vui vẻ trên mặt, nóng bỏng nhìn nàng.

"Chỉ là, chúng ta và Dịch công tử là bắt đầu hợp tác như thế nào, tin tưởng huynh không quên chứ?"

Dịch Chấn: "......"

Chết cũng sẽ không quên, đây là sỉ nhục suốt đời.

Sở Chước cười nhẹ một tiếng, căn bản sẽ không cho hắn mặt mũi, nói trắng ra: "Xem ra Dịch công tử vẫn để ý. Như thế, vì sao chúng ta nhất định phải tiến vào Dịch gia đây? Vạn nhất Dịch công tử nhân cơ hội báo thù, đến lúc đó chúng ta ở Dịch gia, còn không phải tùy các người bắt chẹt sao? Cho dù là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay..."

Da mặt Dịch Chấn run rẩy, nếu nói hắn không có ý đồ báo thù Sở Chước, ngay cả bản thân hắn cũng không tin.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, Sở Chước sẽ làm lời này rõ ràng ra, điều này làm cho hắn không biết tiếp như thế nào mới tốt.

Đợi sau khi Dịch Chấn rời khỏi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không khỏi lo lắng hỏi: "Sở tỷ, đến đại lục Nghiễm Nguyên rồi, Dịch Chấn sẽ không thật sự muốn trả thù chứ?"

Sở Chước vô tình nói: "Hắn cũng cần phải có cái mệnh báo thù mới được."

Thời điểm nói lời này, nàng vẫn là nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ như cũ, dáng vẻ ôn nhu mềm mại, chỉ có sát khí lóe qua trên gương mặt tinh xảo trong suốt, càng thêm vài phần ánh sáng rực rỡ nói không rõ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem có chút kinh hãi, khi đi soi kỹ lại, lại thấy nàng là dáng vẻ cười khanh khách.

"Nhưng mà, Dịch Chấn này là một người thông minh, huynh yên tâm đi, hắn sẽ hiểu được bỏ lấy như thế nào." Sở Chước an ủi nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ à một tiếng, trước đó có chút lo lắng, nhưng mà đã lập tức quăng đến sau đầu, dù sao trời sập xuống, cũng có tổ đội hai tên phẫn heo ăn con hổ Sở Chước và A Chiếu này rồi, hắn là một tên luyện đan sư vô dụng, cứ lo mà luyện linh đan của mình là được.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại lấy cực phẩm linh đan đút cho bé rùa.

Cách hai ngày, Dịch Chấn lại tới nữa.

Mặc kệ là Sở Chước hay là Mặc Sĩ Thiên Kỳ, đều có thể nhìn ra Dịch Chấn thay đổi, hắn thành khẩn nói: "Ngày xưa ở đại lục Hắc Xuyên, là lỗi của ta, ta cũng biết ngày đó là chúng ta trêu chọc các người trước, các người mới sẽ phản kích, đây cũng là ta gieo gió gặt bão, chẳng trách các người. Sở cô nương, nếu như tin tưởng ta, từ nay về sau, ta chắc chắn sẽ sửa sai lầm trước kia..."

Trên mặt Sở Chước lộ ra thần sắc như cười như không, cười đến da mặt Dịch Chấn có chút run rẩy.

"Lời hay ai cũng biết nói, nhưng có thể làm được hay không, ai biết được." Sở Chước nhẹ giọng nói.

Dịch Chấn lập tức nói: "Sở cô nương yên tâm, ta có thể lấy tâm ma thề..." Thấy nàng không có động tĩnh, Dịch Chấn cắn chặt răng: "Nếu như có vi phạm lời thề này, nhất định để ta bị thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế."

Lúc này ở trong hư không hỗn độn, tất nhiên là không nghe được tiếng sấm, nhưng mà nếu lời thề đã lập ra, nhất định phải làm được, nếu không trong âm u tự nhiên sẽ có thiên đạo trừng phạt.

Sở Chước ý vị thâm trường nhìn hắn, nói: "Vậy xem biểu hiện ngày sau của Dịch công tử. Nhưng mà, chúng ta sẽ không gia nhập Dịch gia."

"Sở cô nương..." Dịch Chấn khẩn trương.

"Nhưng chúng ta cũng sẽ không gia nhập thế lực khác, huynh cứ yên tâm đi."

Dịch Chấn kinh ngạc nhìn nàng, chẳng lẽ bọn họ muốn dựa vào chính mình?

"Đương nhiên, chúng ta mới đến, đối với đại lục Nghiễm Nguyên có rất nhiều thứ không quen, tất nhiên là có thể hợp tác với Dịch công tử." Sở Chước cười khanh khách nhìn hắn: "Đến lúc đó, đành phải làm phiền Dịch công tử chiếu cố vài phần."

Trong lòng Dịch Chấn khẽ động, đợi hiểu rõ ràng ý tứ trong lời nói của Sở Chước, nháy mắt hai mắt sáng lên.

Ý tứ của Sở Chước, chính là hợp tác với hắn, mà không phải hợp tác với Dịch gia.

Nếu Mặc Sĩ Thiên Kỳ có thể bình an tấn bậc đến luyện đan sư cao cấp, hơn nữa mỗi một bậc đều có thể cho ra cực phẩm...

Dịch Chấn có thể tưởng tượng thành tựu trong tương lai của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nếu mình hợp tác với bọn họ, mà cũng không là Dịch gia, tương lai có được lợi ích cũng là hắn, không cần bị gia tộc chứa nhiều điều kiện trói buộc...

Dịch Chấn cẩn thận suy tư, phát hiện mình hợp tác với bọn họ, cũng càng làm cho mình có lợi hơn Dịch gia hợp tác với bọn họ. Tuy nói hắn là người Dịch gia, chấp nhận lấy lợi ích của gia tộc là trên hết, nhưng ai không tư tâm riêng chứ? Mấy năm nay, hắn cố gắng bò lên trên, thậm chí không tiếc tiến vào đại lục Hắc Xuyên tham gia thử luyện, không phải là vì làm cho chính mạch nhìn trúng, vì giành càng nhiều lợi ích cho mình sao?

Dịch Chấn làm ra quyết định ngay lập tức, cười nói với Sở Chước: "Như vậy, Sở cô nương, Mặc Sĩ công tử, về sau xin vui lòng chỉ giáo."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười gật đầu, dáng vẻ hoàn toàn dựa vào Sở Chước làm chủ.

Nếu như đã nghĩ xong bước đầu kế hoạch hợp tác, Dịch Chấn cũng xuất ra thành ý, Sở Chước rất sảng khoái thu lại dị thủy trong thức hải của Dịch Chấn.

Dịch Chấn âm thầm thở nhẹ một hơi.

Tuy rằng hắn biết Sở Chước đã đề xuất hợp tác, thì sẽ không giết mình, nhưng trong thức hải còn có một giọt dị thủy có thể giám thị hắn, nghĩ như thế nào cũng không thoải mái, nay Sở Chước rút nó đi, làm cho hắn thoải mái rất nhiều.

Vì thế, Dịch Chấn không tự chủ được lại có thêm vài phần tôn trọng đối với Sở Chước, không hề giống như trước, lấy ánh mắt hèn mọn chơi đùa mỹ nhân mà nhìn nàng, thái độ như vậy, nghiễm nhiên xem nàng trở thành một đối tượng hợp tác ngang hàng.

***

Nửa tháng sau, rốt cục xuyên chiến hạm rời khỏi thông đạo không gian, tiến vào đại lục Nghiễm Nguyên.

Xuyên chiến hạm dừng lại trước một thành trì ở đại lục Nghiễm Nguyên, cũng an bài từng nhóm người tu luyện rời khỏi xuyên chiến hạm.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới bước ra từ xuyên chiến hạm, liền cảm giác được linh khí nồng đậm trong không khí, lỗ chân lông cả người đều thoải mái được thư giãn mở ra, trên mặt nhịn không được lộ ra thần sắc thư sướng thích ý.

Mấy người tu luyện đồng thời bước ra từ xuyên chiến hạm lúc này thần sắc cũng không khác bọn họ lắm. Nán lại ở đại lục Hắc Xuyên bị ma khí hoành hành lâu như vậy, đột nhiên trở lại đại lục Nghiễm Nguyên linh khí nồng đậm, thể xác và tinh thần đều nhịn không được mà thả lỏng.

Linh khí ở đại lục Nghiễm Nguyên, càng nồng đậm hơn trong tưởng tượng của Sở Chước, xưng được tụng là đại lục cao nhất Linh thế giới.

Tiếp theo, chỉ thấy một đám người tu luyện sớm chờ ở trước thành trì vọt tới hướng bọn họ.

"Các ngươi chính là người tu luyện mới trở về từ đại lục Hắc Xuyên? Có huyền băng hoặc là băng tinh không? Giá cả dễ bàn..."

"Thu mua cực phẩm huyền băng, một khối huyền băng hai ngàn khối linh thạch."

"Thu mua băng tinh, một khối băng tinh sáu mươi vạn linh thạch."

"Thu mua Ma Phong thảo, một gốc cây Ma Phong thảo năm trăm linh thạch..."

"......"

Cùng với thanh âm ầm ỹ đó, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ thiếu chút nữa bị người chen chúc đến không thở nổi.

A Chiếu xù lông, nhảy từ bả vai Sở Chước đến đỉnh đầu nàng, nhìn chằm chằm đám người tu luyện chen chúc tới đây, móng vuốt sắc bén từ trong đệm thịt bắn ra, giống như sẽ cho đám người tu luyện không biết sống chết chen chúc tới một móng vuốt bất cứ lúc nào.

Sở Chước lo lắng nó thật sự cho đám người tu luyện này một móng vuốt, vội vàng nó ôm đến trong lòng, cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ chật vật chen đi ra.

Một lát sau, thì gặp Kha Tử Văn mang theo người đội Chiến Huyết cũng chật vật chen chúc đi tới tìm bọn họ.

"Bọn họ đây là đang làm gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vuốt lại y phục bị làm loạn lên.

Kha Tử Văn cười nói: "Bọn họ hẳn là nhận được tin tức, biết hôm nay người thí luyện đại lục Hắc Xuyên trở về, cho nên đợi ở đây kiếm lợi ích."

Hàng năm khi người tu luyện từ đại lục Hắc Xuyên trở về, sẽ mang về rất nhiều đặc sản đại lục Hắc Xuyên, huyền băng, băng tinh, Ma Phong thảo …, có vài tiểu thương còn đặc biệt tới đây thu mua, lại bán đi cho người khác ở trong thành, trung gian có thể kiếm được một khoản chênh lệch giá.

"Nếu như các ngươi sợ phiền toái, cũng có thể bán đồ ở đây." Kha Tử Văn hàm súc nói.

Sở Chước nhìn về phía một ít người tu luyện ở cách đó không xa đang không có hảo ý nhìn chằm chằm bên này, nhất thời hiểu rõ ràng ý tứ của Kha Tử Văn.

Bọn họ mới từ đại lục Hắc Xuyên trở về, trên người tất nhiên là có thứ tốt, nếu như không bán ngay tại chỗ, sẽ bị một ít người tu luyện đặc biệt canh giữ ở nơi đây nhìn ở trong mắt, đợi lúc rời đi, sẽ bám theo, đợi tới nơi không người, lại đến giết người đoạt bảo.

Loại chuyện này nhìn mãi quen mắt, thật ra thì Sở Chước không thấy kỳ quái gì.

Nếu như là trước kia, tự nhiên nàng cũng sẽ lo lắng, nhưng hiện tại à...

Ngay cả Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không thèm lo lắng, ngược lại có chút hưng phấn, ước gì bọn người kia tới đây cướp, bọn họ cũng được cướp bóc ngược, đen ăn đen gì đó, hắn thích nhất.

Sau khi thấy Sở Chước hiểu rồi, Kha Tử Văn cũng không lại dong dài, hỏi: "Sở cô nương, nơi đó chính là thành Khúc Hòa, trước có thể đi trong thành nghỉ tạm mấy ngày rồi lại đi."

Sở Chước vui vẻ đáp ứng, lại hỏi bọn hắn: "Các ngươi thì sao?"

Kha Tử Văn mỉm cười nói: "Chúng ta đều thương lượng xong, về sau tất nhiên là muốn đi theo mấy người Sở cô nương, Sở cô nương và Mặc Sĩ công tử có chuyện gì cứ việc phân phó."

Dịch Chấn đến tìm Sở Chước đúng lúc nghe được lời Kha Tử Văn nói.

Hắn hơi hơi nheo mắt lại, nhận ra Kha Tử Văn này là phó đội trưởng đội Chiến Huyết, lại liên hệ mấy tháng này, đột nhiên không biết tung tích đội trưởng đội Chiến Huyết, mà tác phong làm việc của đội Chiến Huyết thay đổi lớn, làm sao không rõ phát sinh chuyện gì.

Nhất định là bọn hắn muốn cướp bóc Sở Chước, không nghĩ tới ngược lại bị Sở Chước thu thập, nói không chừng ngay cả đội trưởng Đỗ Bá Dương đội Chiến Huyết không biết tung tích đó, cũng khẳng định là do Sở Chước giết rồi.

Thì ra cũng không phải là chỉ có hắn bị thua một vố ở chỗ Sở Chước, còn có huynh đệ khác, đột nhiên Dịch Chấn cảm thấy thật vui mừng.

Vì thế, ánh mắt Dịch Chấn nhìn về phía Kha Tử Văn thêm vài phần thân thiết, cười nói: "Sở cô nương, Mặc Sĩ công tử, trước tiên đến thành Khúc Hòa nghỉ ngơi thôi, ta đã để cho người đi đặt xong khách điếm nghỉ tạm."

Sở Chước ừ một tiếng, chỉ vào Kha Tử Văn nói: "Đây là Kha Tử Văn, đội trưởng đội Chiến Huyết, cũng là người của ta, về sau huynh có chuyện gì, có thể tìm hắn."

Dịch Chấn cười khanh khách đáp ứng một tiếng.

Kha Tử Văn nhìn Dịch Chấn tới đây, lại thấy dáng vẻ của hắn đối với Sở Chước có chút cung kính, cũng có chút ngốc.

Thanh danh của Dịch Chấn cũng không tốt lành gì, có thể nói là tám lạng nửa cân cùng với đội Chiến Huyết trước kia, mọi người cũng không phải là mặt hàng tốt gì. Nhưng hiện tại Sở Chước lại nói loại lời này, có phải chứng minh, ngay cả Dịch Chấn và đội Tham Lang Sở Chước cũng thu phục hay không?

Kha Tử Văn nhất thời có một loại cảm giác quái dị.

Hết chương 117.