Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược

Chương 7-1




Chiều thứ sáu Phó Xung về quê.

Buổi sáng dọn dẹp một chút ở văn phòng, xin phép thư ký trưởng một tiếng, Lâm Nguyên lập tức gọi điện thoại kêu anh qua chỗ hắn. Vừa đến cửa văn phòng thị trưởng, anh đã nghe thấy tiếng quát mắng của Lâm Nguyên. Hôm nay Phó Xung đã bàn giao công việc cho người khác nên cũng không biết lịch trình của Lâm Nguyên ra sao, thành ra không biết là ai bên ban ngành nào đang bị mắng xa xả trong đấy. Rõ ràng vừa rồi lúc gọi điện thị trưởng vẫn còn rất bình thường, đùng cái đã nổi trận lôi đình. 

Anh không muốn gõ cửa đi vào lúc này, nên đã đứng chờ ngoài cửa. Một lát sau, các đồng chí lãnh đạo Ủy ban Xây dựng và một số phòng của Viện Quy hoạch cúi đầu, mặt mũi nhăn nhó đi ra ngoài. Phó Xung lễ phép gật đầu với bọn họ, mấy người đấy còn đang lẩm bẩm, mặt ai nấy cũng lộ rõ vẻ xấu hổ. 

Phó Xung hít vào một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi!” Trong giọng nói của Lâm Nguyên vẫn còn chút nộ khí chưa xua đi. 

Nhìn thấy Phó Xung, gương mặt căng thẳng của hắn chậm rãi trầm tĩnh lại. Hắn châm một điếu thuốc, dựa người vào ghế, cả người đều thả lỏng. 

Phó Xung nhìn cốc nước trống trên bàn hắn, liền đi qua giúp hắn rót nước. 

Lâm Nguyên nhìn anh hơi khom lưng đổ nước, chiếc quần tây vừa vặn để lộ ra đường cong xinh đẹp của cặp mông tròn, mái tóc ngắn thoang thoảng truyền ra mùi thơm của dầu gội, trong lòng hắn không biết tại sao tự dưng lại thấy thoải mái hơn rất nhiều. 

“Tôi bảo văn phòng thu xếp cho cậu một chiếc Buick, lát cậu tìm A Tiêu, bảo anh ấy cùng về đón ba cậu lên. Đi nhanh rồi về, nhập viện sớm cho ba cậu nghỉ ngơi.” 

“Anh Tiêu không cần đi cùng đâu ạ, như vậy sẽ khiến ngài bất tiện.”

“Không sao, có tài xế là để dùng. Có anh ấy lái xe, tôi cũng an tâm hơn, cậu nghe tôi là được rồi.”

Trong lòng Phó Xung bỗng có chút… hẳn là cảm động đi. Đêm qua anh còn đang sầu chuyện không biết đón ba đi như nào. Mấy người anh em tốt thì cũng có thể cho anh mượn xe, nhưng xe họ đều là xe nhỏ, đối với bệnh tình của ba anh thì không tốt lắm. Anh còn đang tính lát nữa đi đến mấy chỗ cho thuê xe xem sao. Thế nhưng, hiện tại, mọi việc đều đã được giải quyết. 

“Cảm ơn thị trưởng.” Phó Xung biết câu cảm tạ này của mình là thật lòng. 

“Về sớm chút đi.” Lâm Nguyên bắt đầu đọc bản báo cáo do Ủy ban xây dựng đệ trình trên bàn làm việc, khóe mắt nhìn thấy Phó Xung gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Hắn nghe ra được trong lời nói của thanh niên đã dần có độ ấm, không còn tràn ngập cái lạnh ngàn dặm cùng sự phòng bị đối với hắn nữa. 

Lâm Nguyên uống một ngụm nước, khóe miệng bất giác nở nụ cười.

Trên đường về quê, Phó Xung và A Tiêu thi thoảng có đôi câu tán gẫu. Anh cũng muốn biết dân miền Nam như A Tiêu làm như thế nào lại thành người bên cạnh Lâm Nguyên. Không sai, Phó Xung có thể cảm nhận được sự tín nhiệm Lâm Nguyên dành cho A Tiêu. Tuy rằng thoạt nhìn rằng A Tiêu cực kỳ tôn trọng Lâm Nguyên, luôn giữ khoảng cách cần thiết giữa lãnh đạo và cấp dưới. Thế nhưng Phó Xung biết rằng Lâm Nguyên có rất nhiều chuyện hẳn là không đề phòng A Tiêu. 

Lúc biết A Tiêu là được Lâm Nguyên chọn trúng để làm tài xế khi đang đóng quân trong tỉnh thành, Phó Xung không khỏi tặc lưỡi. Có thể trực tiếp chọn người trong quân đội như vậy, lai lịch của thị trưởng Lâm quả là không nhỏ, ô dù đủ to đủ cứng.

“Phu nhân thị trưởng hẳn là rất xinh đẹp đi?” Phó Xung không khỏi hỏi câu này. Ngoại hình, dáng người của Lâm Nguyên, như thế nào mà lại ma xui quỷ khiến đi thích… đàn ông. 

“Là một đại mỹ nhân, cực kỳ có khí chất.” A Tiêu khen một câu từ tận đáy lòng.

“Cũng đúng, thị trưởng Lâm… đẹp trai như vậy, phu nhân thị trưởng tất nhiên phải là một đại mỹ nhân rồi.” Phó Xung cười, nói tiếp.

A Tiêu nghe vậy thì gật đầu, lại hơi quay đầu khẽ liếc nhìn Phó Xung. Thanh niên trầm tĩnh này có ánh mắt như nước, nhưng lại không thấy sóng. Anh ta nắm chặt tay lái, khóe mắt nhìn một lượt Phó Xung từ đầu đến chân, trong lòng xác định anh chàng này quả thực không giống với bất kỳ người đàn ông nào mà Lâm Nguyên từng ở cùng trước đây.

A Tiêu trời sinh lầm lì, ít nói. Lâm Nguyên đối với anh ta như nào, trong lòng anh ta đều tường tận. Theo hắn vài năm, Lâm Nguyên chậm rãi giải quyết hết mọi chuyện phiền muộn, khó xử trong nhà anh ta. Tuy rằng Lâm Nguyên ngoài miệng nói chuyện nhỏ, nói đây chỉ là để cho lái xe của hắn không có gánh nặng gì khác, thế nhưng tuy A Tiêu không nói ra, trong lòng đã nhận định sẽ một lòng hết mình với hắn. Về phần người này thích phụ nữ hay đàn ông, phong lưu hay hạ lưu, đó là chuyện của cá nhân hắn.

Có điều, Lâm Nguyên sẽ thật sự phải lòng Phó Xung, đối với anh ta, đây lại là một chuyện hết sức bất ngờ.

Phó Xung thật sự không có điểm gì giống với những nam thanh nữ tú mà Lâm Nguyên từng qua lại. Anh mạnh mẽ, sạch sẽ, điềm đạm, không một chút nữ tính, đây là ấn tượng sau khi A Tiêu tiếp xúc với anh một thời gian. Nhìn anh bên cạnh Lâm Nguyên sắp xếp công việc cẩn thận chu đáo, siêng năng, không tiếc việc, làm việc gì cũng từ tốn, gọn gàng ngăn nắp, khiến A Tiêu không thể không bội phục chàng trai mới 25 tuổi đầu này. Rốt cuộc thì anh ta cũng biết quá rõ tính cách của Lâm Nguyên, người này tính tình ngang ngược, nóng nảy, độc miệng lại hay mắng người, dạ dày không tốt còn thích kén cá chọn canh, thật sự rất khó phục vụ. 

Nhưng chẳng phải Phó Xung phục vụ hắn rất tốt sao? A Tiêu đạp chân ga, ánh mắt nhìn chằm chằm đèn đỏ đằng trước, trong đầu không khỏi nhớ đến việc Lâm Nguyên nhờ anh ta đi mua loại thuốc kia. Lần trước phía sau Phó Xung bị thương, Lâm Nguyên vì ngoại thương mà xuất huyết dạ dày, A Tiêu đã biết giữa hai người có chuyện, lại cũng không phải loại chuyện anh tình tôi nguyện. Mặc dù trước mặt anh ta, hai người vẫn cư xử bình thường, làm như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng anh ta biết, một số chuyện ban đầu giữa hai người đã không còn tồn tại. 

Vừa nghĩ đến những chuyện Lâm Nguyên sẽ làm với Phó Xung bằng thứ thuốc kia, A Tiêu đột nhiên thấy có chút khó chịu trong lòng. Dù sao thì Phó Xung thật sự không giống những người cam tâm tình nguyện qua lại với Lâm Nguyên trước kia. Anh ta ép chính mình không được suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ. Có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không như anh ta tưởng. 

Thứ bảy.

Thời điểm Phó Xung và cha đến bệnh viện Trung ương để gặp vị chuyên gia ở Bắc Kinh kia, Lâm Nguyên đã chơi mấy ván mạt chược với bạn học ở khách sạn, sau đó là đi uống rượu, rồi đi bơi. Ngày hôm sau thì cùng các thánh đi dạo quanh Kim Sơn. 

Câu lạc bộ bơi lội này chỉ dành cho hội viên, Lâm Nguyên không phải lo việc gặp người lạ. Lúc nghỉ ngơi trong phòng VIP, mọi người bắt đầu hút thuốc tán gẫu. Thượng Mãnh và Đinh Gia trước giờ vẫn luôn thích trêu hắn, hiện tại lại càng mượn rượu ép hắn khai ra có phải là giúp tình nhân tìm bác sĩ hay không. Mấy người kia cũng ồn ào, nói nếu không phải là người Lâm Nguyên coi trọng, kẻ không tim không phổi như hắn từ khi nào lại có tinh thần nhân đạo cứu người. Những người ở đây đều là bạn tốt năm xưa của hắn, chuyện giữa hắn và Phạm Thừa Long, bọn họ không nói gì, chẳng qua chỉ là không chọc thủng cửa sổ giấy mà thôi, cho nên đề tài chậm rãi đổi sang thành mọi người đánh cược xem tình nhân bé nhỏ này của hắn là đại mỹ nữ hay là đại soái ca. Đến cuối cùng, trừ một người kiên trì cược là mỹ nữ, đám người còn lại đều cược đây nhất định là một soái ca. 

Lâm Nguyên bị bọn họ làm dở khóc dở cười, túm áo Thượng Mãnh nói: “Đại nhân, không có soái ca nào thì lấy ngài ra thế nhé?” 

Thượng Mãnh ra vẻ giãy dụa: “Nô gia vẫn còn trinh nguyên, cảm phiền Tiểu Lâm Tử đối nô gia kiềm chế chút.” 

Mấy người bị chọc cười đến mức phun cả trà ra ngoài. 

Nghỉ ngơi một lát, Lâm Nguyên tìm cho bọn họ mấy cô gái trẻ đi mát xa. Đám Thượng Mãnh biết hắn ở Kim Sơn thân phận đặc thù, chỗ này tuy kín đáo, nhưng gió lùa tường không ai biết được, thấy hắn không đi mát xa, cũng không lôi kéo hắn. Lâm Nguyên nằm trong phòng nghỉ một lát, cân nhắc việc gọi điện cho Phó Xung. 

Vừa cầm điện thoại di động trên tay, điện thoại liền vang lên, là Phó Xung gọi tới.

“Thị trưởng Lâm.”

“Ừ.”

“Bên này vừa kiểm tra xong ạ.”

“Thế nào rồi?” 

“Rất thuận lợi, bác sĩ Trương nói rằng bệnh tình của ba tôi tuy rất nghiêm trọng, nhưng ông ấy có phương án trị liệu tương đối an toàn, còn rất lạc quan.” Lâm Nguyên có thể nghe ra được sự vui sướng trong câu nói của Phó Xung.

“Ừm… Ba tôi bảo, bảo tôi phải cảm ơn ngài cẩn thận.” Phó Xung do dự một chút, nhẹ nhàng nói.

“Ồ… thật sao?” Lâm Nguyên kéo dài giọng nói, trên mặt mang theo một nụ cười đùa giỡn.

“Không cần khách khí, ngày mai cùng tôi đi tiếp bác sĩ Trương là được.” 

“Vâng.” 

Sau khi tiễn khách Bắc Kinh, Lâm Nguyên cảm thấy cuối tuần này mặc dù hơi mệt nhưng hắn vẫn rất sung sức.

Lúc mang theo Phó Xung tiếp bác sĩ Trương cùng đám người Thượng Mãnh đi chơi, đám bạn học vừa nhìn thấy Phó Xung đều như đã ngộ ra gì đó. Thượng Mãnh nhân cơ hội chọc thủng Lâm Nguyên, “Ông vẫn còn nhớ Đại Long hả? Tìm tình nhân cũng tìm một người y hệt.” 

Lâm Nguyên mắng hắn một câu, “Ông còn chưa nói chán hả? Đừng có nói bừa, tiểu Phó cái gì cũng không biết.” 

Thượng Mãnh liếc xéo hắn, “Đùa nhau hả? Ông dám nói hai người không có việc gì? Tên nhóc kia còn không dám nhìn thẳng vào ông, chẳng lẽ không dưng cậu ta lại sợ ông đến mức đó? Vừa nhìn là biết giữa hai người có chuyện, Lâm Nguyên nhà mi bớt giả vờ đi!” 

Lâm Nguyên nghe anh ta nói chuyện, không khỏi liếc nhìn Phó Xung. Ánh nắng xuyên thấu lá cây, để lại trên người Phó Xung từng mảng sáng loang lổ, như thể có ai đó dùng đôi bàn tay khéo léo tô điểm lên cơ thể căng tràn sức sống của anh. 

Hôm nay Phó Xung mặc áo phông trắng, quần jean và đi giày thể thao, lộ ra cơ bắp rắn chắc trên cánh tay và đôi chân thon dài, trông đặc biệt năng động. Dọc đường đi, anh chạy tới chạy lui, sắp xếp ổn thỏa toàn bộ hành trình. Đám người Thượng Mãnh vụng trộm bảo Lâm Nguyên tuyển được một thư ký không tồi chút nào, vừa có mắt nhìn lại vừa chịu khó, cẩn thận. Lâm Nguyên hết cách, cười mắng vài câu, trong lòng lại cực kỳ cao hứng. 

Phó Xung và A Tiêu chất đầy đặc sản địa phương và một số quà tặng cao cấp do Lâm Nguyên sắp xếp lên xe. Phó Xung lặng lẽ chuyển đồ, trong lòng lại thầm nghĩ một chuyến đi này chi tiêu cũng thật xa xỉ, tuy đều là tiền nhà nước, nhưng đây là việc tư của Lâm Nguyên. Thế nhưng bác sĩ Trương đã hứa sẽ đưa ra phương án điều trị sớm nhất có thể sau khi trở về Bắc Kinh, nếu cần phẫu thuật cũng sẽ giúp thu xếp cho ba anh qua đó luôn. Phó Xung biết đây chính là ma lực của quyền lực, dù ai cũng căm hận sự bất công, nhưng khi cần thì vẫn sẽ hưởng thụ cái lợi mà nó mang lại. Anh sắp xếp đồ đạc cẩn thận xong, nhìn Lâm Nguyên đang nói chuyện với bạn cùng lớp, dáng người cao lớn nổi bật trong đám người, cho người ta cảm giác áp bức khó tả.

Khi tiễn mọi người ra xe ở lối vào cao tốc, Gia Đinh lúc trước không nói gì lại đợi mọi người lên xe hết, mới vỗ vỗ vai Lâm Nguyên, ghé vào tai hắn nói nhỏ, “Đại Long về nước, ông biết không?”

Lâm Nguyên lắc đầu, cười cười, vẫy tay với mọi người. Nhìn xe tiến vào cao tốc, Lâm Nguyên xoay người lại, Phó Xung ở phía sau lặng lẽ quay đầu sang một bên, chỉ nhìn thấy đường cong thân hình anh, giống cậu ấy sao? Hẳn là cũng giống.

Trên đường về khách sạn, Nhã Na gọi điện thoại tới. Vốn từ trước hai người đã thỏa thuận, nếu Phó Xung đang ở cùng lãnh đạo thì sẽ không nhận điện thoại, có việc gấp thì nhắn tin để báo. Nhưng dạo này Phó Xung lại phá vỡ quy tắc này, trước mặt Lâm Nguyên anh sẽ luôn tiếp điện thoại của Nhã Na, chỉ là sẽ cố gắng hạ giọng, tốc chiến tốc thắng. 

Nhã Na biết anh còn trên xe cùng lãnh đạo, không nói nhiều, chỉ dặn anh nghỉ ngơi cho tốt rồi cúp điện thoại. Lâm Nguyên ngồi ghế sau nhắm mắt lại, nghe hai người thì thầm nói chuyện, trong lòng không biết vì sao lại có chút phiền muộn. Hắn nghĩ đến Đồng Linh Tú đã lâu không gọi điện cho mình. Tuy rằng khó lắm mới được thoải mái một phen, thế nhưng tâm lý đàn ông cũng có chút kỳ quái. Cô gọi điện thì hắn thấy khó chịu, mà không liên lạc chút nào, thì lại có cảm giác mất mát khi bị phớt lờ. Hắn mở to mắt, nhìn làn da trên cổ Phó Xung, từng thớ cơ thịt khỏe mạnh, sáng bóng mê người, trong cơ thể hắn lại như dấy lên một ngọn lửa. Hắn theo bản năng nheo mắt lại, những thứ A Tiêu đã mang tới tay, có lẽ cũng nên dùng dần thôi.

Trở lại khách sạn, hai người đều về phòng mình nghỉ ngơi. Phó Xung nằm một tiếng, nhưng dù sao cũng là tuổi trẻ, anh cảm giác cả người bây giờ vẫn còn rất dư sức, quyết định đến phòng gym tập một lúc. Anh đổi sang quần thể thao, không nghe thấy tiếng động gì trong phòng Lâm Nguyên, nghĩ là hắn hẳn đã ngủ rồi, tay chân rón rén mở cửa đi ra ngoài. 

Chạy bộ trên máy 20 phút, Phó Xung đã mồ hôi đầy người, hết sức đã nghiền. Anh mở bình nước ra tu mấy ngụm lớn. Đang nghĩ kế tiếp nên tập cái gì, cửa phòng gym chợt mở, Lâm Nguyên cũng mặc quần thể thao, hai tay cắm túi quần đi vào.

“TV phòng tôi mất tín hiệu, cậu đi kiểm tra xem sao, không được thì gọi cho bên phục vụ viên.” 

Phó Xung gật đầu, lập tức về phòng, nhìn thấy Lâm Nguyên tới khu vực thiết bị, đánh giá chung quanh, xem chừng cũng muốn tập thể hình. 

Lâm Nguyên thấy Phó Xung vào phòng của hai người, lập tức cầm lấy bình nước của anh, mở ra. 

Phó Xung mất nửa ngày mới tìm sửa được TV, Lâm Nguyên vẫn chưa về phòng, khiến anh có chút do dự không biết có nên quay lại phòng tập không. Đối với việc chỉ có hai người trong một không gian kín như vậy, anh vẫn không thoải mái lắm. Nhưng nếu không quay lại, thì lại như thể cố ý né tránh hắn. Suy nghĩ một lúc, anh rốt cuộc vẫn quay lại phòng tập. 

Lâm Nguyên đang điều chỉnh máy chạy bộ, “Tôi muốn chạy một lát, một người thì chán, cậu chạy cùng tôi đi.” 

Phó Xung muốn nói mình đã chạy 20 phút rồi, nhưng nhìn Lâm Nguyên đã đứng ở nơi đó chờ anh, lời này cuối cùng lại vẫn không nói ra.

Hai người lặng yên chạy một lát, mồ hôi bắt đầu không ngừng mà chảy xuống.