Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược

Chương 30: Pn 5




Mùa đông Thâm Quyến tính ra cũng không rét lạnh bằng mùa đông phương Bắc, nhưng so với biển xanh và nắng nóng ở Tam Á thì vẫn là hai mùa hoàn toàn khác nhau.

Dưới làn gió biển, màn đêm như rượu nồng nàn, ở một khu biệt thự cao cấp trong vịnh Á Long, bóng người trên bãi biển dần thưa thớt, sóng vỗ nhè nhẹ trong màn đêm dưới ánh trăng bạc như thì thầm mộng dạ khúc.

Một cặp vợ chồng trung niên vừa bay từ phương Bắc vào chiều nay đang ngồi trên chiếc ghế mây trước bể bơi của biệt thự nhà mình nói chuyện phiếm, nữ chủ nhà trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn về phía bãi biển thì thấy bốn bóng người đang từ trên bờ cát chậm rãi đi tới ngôi biệt thự bên cạnh. 

Đó là hai chàng trai dáng người to lớn, để trần, mặc quần đùi rộng rãi cùng dép lê, vừa đi vừa nói với nhau gì đó, mỗi người ôm trên tay một cậu bé ba đến bốn tuổi. Khi nhìn thấy những người này đi qua cổng chính nhà mình, nữ chủ nhà hoàn toàn bị họ hấp dẫn, quên cả cùng ông chồng mình nói chuyện.

Bà nhìn hai người đàn ông kia không chớp mắt. Người đàn ông dáng người hơi cao hơn chút đại khái tầm 37-38 tuổi, hình thể cùng chiều cao hoàn hảo như người mẫu vậy, cơ bắp cuồn cuộn đầy vẻ trường thành và quyến rũ của một người đàn ông thành đạt, gương mặt không chỉ đẹp trai ngời ngời mà còn cộng thêm ánh mắt thâm thúy mang đến cho người ta cảm giác bị áp bách. Chàng trai bên cạnh hắn khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người dong dỏng, đường nét tuyệt đẹp, gương mặt tuấn tú, đoan chính mà kiên định, nghe được điều gì đó thú vị từ đối phương liền mỉm cười, mang theo một vẻ thờ ơ mà lại ấm áp khó tả.

Ánh mắt bà dừng lại ở trên người hai cậu bé, hai đứa trẻ một thấp một cao, nhìn bộ dạng cũng rất rắn chắc. Hai thân hình nhỏ bé kia không phải rất trắng trẻo mà có chút ngăm đen, không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy bọn chúng đều mặc áo phao cùng quần đùi ngắn cũi cỡn, trông vô cùng sạch sẽ lại đáng yêu.

Bà nhìn thấy bọn họ đi vào căn biệt thự cách vách mới chậm rãi khôi phục tinh thần, không thể tin được nhà bên lại có hai ông chủ xuất sắc như vậy, nghĩ chắc bà chủ nhà bên ấy cùng phải là người xinh đẹp sắc nước hương trời đây.

“Lâm Đoan Ngọ, trên tầng! Phó Trùng Dương, dưới tầng! Lập tức cùng ba đi tắm rửa.”

Thấy Phó Trùng Dương vừa vào phòng đã đi ôm đùi Lâm Nguyên muốn chơi trò chơi, Phó Xung mặt mày cau lại, đứng ở giữa phòng khách chỉ đạo hai đứa con trai.

“Vâng!” Lâm Đoan Ngọ bốn tuổi rưỡi khép chân lại, sắc mặt nghiêm túc chăm chú nghe theo chỉ đạo của Phó Xung. Cả khuôn mặt và đôi mắt của bé như sao chép toàn bộ mặt của Lâm Nguyên xuống vậy, mày rậm mắt sắc, đẹp trai tuấn tú, bộ dạng trầm mặc nghiêm túc kia cực kỳ giống với dáng vẻ trầm tư của Lâm Nguyên. Đứa nhóc này từ sau khi ra đời cũng không khóc không quấy nhiều, ăn được ngủ được và lớn rất nhanh, so với những đứa trẻ cùng lứa còn cao hơn một đoạn. Tuy rằng chỉ mới được bốn tuổi rưỡi nhưng lại rất ra dáng, rất có uy phong và cũng có chút nóng nảy. Bình thường ở nhà luôn đối xử với Phó Trùng Dương một cách thờ ơ, nhưng nếu ở trường mầm non có ai dám ăn hiếp em trai, bé sẽ trừng mắt nhìn người đó đến khi người ta xin tha mới thôi, vì vậy Lâm Nguyên cùng Phó Xung không ít lần đã bị giáo viên kiện cáo và cũng phải giải thích cho phụ huynh của con người ta nhiều.

Có lẽ bởi vì bé từ trong ra ngoài đều giống Lâm Nguyên nên bé có vẻ hơi né tránh Lâm Nguyên. Loại trốn tránh đó không phải là do lạ lẫm hay kháng cự sợ hãi, đó là sự va chạm không thể giải thích giữa hai cha con là những giống đực với mã gen giống nhau. Bé thích Phó Xung, phần lớn thời gian đều nguyện ý ở bên cạnh ba Xung, nhưng nếu Lâm Nguyên có chuyện đi công tác vài ngày, người thoạt nhìn bình tĩnh mà lại đứng ngồi không yên ngóng hắn trở về lại là Đoan Ngọ.

Lâm Nguyên nhìn thấy Trùng Dương bĩu môi từ trên người mình trượt xuống, bé vừa đưa đôi mắt nhỏ ý giục Phó Xung vào phòng tắm vừa đáng thương nhìn mình. Lâm Nguyên nhẹ nhàng xoay người, không để Phó Xung thấy mặt mình, bí mật chỉ vào máy chơi game trên đùi mình rồi nháy mắt với Trùng Dương, Trùng Dương mới ba tuổi rưỡi thế mà hiểu ý hắn, khuôn mặt mập mạp trở nên vui sướng trong nháy mắt, vui vẻ đi theo Phó Xung vào nhà tắm.

Giống như Đoan Ngọ là được ra đời vào Tết Đoan Ngọ, Phó Trùng Dương sinh ra vừa đúng lễ Trùng Cửu, đứa nhỏ này sinh ra đã nặng hơn tám cân, mập mạp như một cục thịt nhỏ. Trái ngược với Đoan Ngọ, Trùng Dương gặp ai cũng cười, khóc khi đói và cười khi no, Lâm Nguyên nhìn khuôn miệng và đôi mắt của bé rất giống Phó Xung luôn không nhịn được muốn ôm vào ngực, yêu thích không buông tay, thường nhân cơ hội lúc Phó Xung và bảo mẫu không chú ý tới mà hôn vài phát lên cái miệng nhỏ nhắn kia.

Tiểu Trùng Dương giống như từ nhỏ đã biết chính mình là ly trà nhỏ của ba Nguyên, cũng không bám Phó Xung cho lắm, ngược lại, sau ba tuổi bắt đầu ở một mình một phòng riêng giống Đoan Ngọ thì trước khi ngủ nhất định phải là ba Nguyên dỗ thì mới có thể ngủ được. Đoan Ngọ thấy em trai dính chặt lấy ba thì vô cùng mừng rỡ, còn việc chơi rubik và nói về vũ trụ cùng các ngôi sao với ba Xung thì đã như trở thành bài tập về nhà cần thiết trước khi đi ngủ của cậu nhóc vậy.

“Lên tầng nào con trai.” Lâm Nguyên đặt máy chơi game xuống, vừa định cầm lấy tay Đoan Ngọ thì nhóc con đã chạy vội lên cầu thang. Hắn cười cười, nhóc con này rất giống mình trước đây, với cái tính tình cứng rắn cộng thêm cái khí chất của người dẫn đầu kia, có vẻ nó sẽ không phải là một ngọn đèn cạn dầu khi lớn lên.

Nhìn con trai đã chủ động cởi sạch quần áo chờ mình tắm rửa giúp, ánh mắt hắn có chút sâu xa, nghĩ đến ánh mắt mong chờ của Trùng Dương, khóe miệng hắn lóe lên một nụ cười xấu xa.

Khi Phó Xung mang theo Trùng Dương phấn nộn đã được tắm rửa thơm nức từ trong phòng tắm ra, anh phát hiện Lâm Nguyên cùng Đoan Ngọ đã ngồi ở phòng khách ăn trái cây. “Nhanh vậy? Hai bố con anh đều tắm xong rồi sao?” Phó Xung cảm thấy có chút khó tin, đến gần Đoan Ngọ đang ngồi trên sô pha, Trùng Dương thì đã chạy lại ngồi lên đùi Lâm Nguyên.

“Anh tắm cho con như thế nào vậy? Căn bản là chưa sạch.” Phó Xung nhíu mày, trên tóc Đoan Ngọ vẫn còn chưa sạch bọt xà phòng, “Thật là nể luôn đó, anh lớn chừng nào rồi mà tắm cho con tắm còn không sạch vậy hả ngài Lâm.” Lâm Nguyên cúi đầu đút cho Trùng Dương ăn từng miếng thanh long cắt nhỏ, im lặng tỏ vẻ nhận lỗi trước những lời phê bình của Phó Xung.

“Đoan Ngọ lại đây, ba con mình đi tắm lại lần nữa, Phó Trùng Dương nghe này, con cùng ba Nguyên ăn xong hoa quả thì đọc một bài thơ Đường rồi đi ngủ đi.” Phó Xung trừng mắt nhìn Lâm Nguyên đang ngẩng đầu cười với mình, “Anh không được chiều thằng bé chơi như vậy, đúng rồi, đưa máy chơi game đây cho em!”

Lâm Nguyên cảm nhận được Trùng Dương trên đùi hắn rõ ràng có chút căng thẳng, “Được rồi, anh sẽ không để thằng nhóc chơi, em mau dẫn nhóc kia đi tắm đi, anh sẽ dẫn nhóc này đi ngâm thơ.” Hắn cau mày nghiêm mặt với Phó Xung, tựa như ngại anh nói dông dài. 

Phó Xung thấy hắn nghiêm mặt liền không lên tiếng nữa, Đoan Ngọ ở bên cạnh đi đến trước mặt Trùng Dương, “Không được chơi trò chơi!” Khuôn mặt nhỏ đẹp trai bày ra bộ dạng nghiêm túc, thế nào lại rất giống với vẻ mặt cố ý nghiêm nghị của Lâm Nguyên.

Trùng Dương hình như có hơi sợ anh trai, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Lâm Nguyên, Lâm Nguyên chớp mắt với bé, bé liền lớn tiếng trả lời Đoan Ngọ, “Anh trai em sẽ nghe lời mà, em không chơi, muốn bảo vệ mắt cho sáng.” Đoan Ngọ tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời của em trai, vươn tay vỗ nhẹ vào má em mình rồi cùng Phó Xung vào phòng tắm. 

Hai người bọn họ vừa bước vào phòng tắm, bên ngoài Lâm Nguyên đã lập tức đem máy chơi game phía sau móc ra, Trùng Dương hưng phấn mở to hai mắt, ôm cổ Lâm Nguyên hôn một cái lên mặt hắn.

Bé vui vẻ mở máy chơi game chơi lên, ở tuổi của thằng bé thì cũng chỉ chơi được trò ghép hình đơn giản nhất, nhưng bé vẫn rất vui sướng khoa tay múa chân, hô to gọi nhỏ.

“Con trai ngoan, nhỏ giọng chút, cẩn thận ba Xung nghe thấy!” Lâm Nguyên thỉnh thoảng quay đầu nghe ngóng động tĩnh của phòng tắm bên kia, thấy Trùng Dương phát ra thanh âm quá lớn thì nhanh chóng ngăn cản bé phát ra âm thanh quá lớn.

“Ba Nguyên sợ ba Xung nha! Con biết rồi, là do ba Xung nấu cơm cho chúng ta ăn, chúng ta mà không nghe lời thì sẽ không có cơm ăn có đúng hay không?” Phó Trùng Dương thấy sắc mặt khẩn trương của Lâm Nguyên, vừa chơi vừa không nhịn được hỏi. 

Lâm Nguyên nở nụ cười,“Đúng vậy! Vậy nên con nhất định phải nghe lời, không nghe lời thì sẽ đói bụng!” Hắn trong lòng cười thầm oán chính mình, “Không nghe lời em tôi trên giường sẽ ăn không đủ no!”

Thấy Trùng Dương chơi một lát, Lâm Nguyên đoán chừng Phó Xung cùng Đoan Ngọ cũng sắp tắm xong rồi, vừa định bảo Trùng Dương dừng lại, bỗng nhiên cảm giác phía sau giống như có âm thanh gì đó, hắn nhìn lại, Phó Xung đang khoanh tay nhìn hắn,  Đoan Ngọ đứng ở bên cạnh, sắc mặt hai người giống nhau một cách thần kỳ, đều đặc biệt nghiêm túc.

Trùng Dương đang chơi đến khi thế ngất trời, tay nhỏ liến thoắng qua lại trên máy chơi game, miệng còn vừa than thở vừa mím môi dùng sức.

“Phó Trùng Dương!”

Phá tan sự im lặng ngắn ngủi là Đoan Ngọ.

“Em không nghe lời!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Ngọ đầy vẻ lạnh lùng, bước nhảy chân đến chỗ Trùng Dương. Phó Trùng Dương bị tiếng hét cùng sự xuất hiện đột ngột của anh trai làm cho giật mình, lấp tức ném máy chơi game sang một bên cứng người ngồi trên sô pha, hai tay xoắn xuýt, miệng há to, mắt nhỏ đảo qua đảo lại nhìn Phó Xung trầm mặt, lại nhìn Lâm Nguyên đang nhíu mày xấu hổ, rất giống một chú Koala bị dọa sợ. 

“Được, Đoan Ngọ đem máy chơi game lại đây cho ba Xung, chúng ta đi ngủ một giấc.” Phó Xung ngừng một lát, “Trùng Dương không nghe lời thì phạt phải học thuộc năm bài thơ Đường rồi mới được đi ngủ, ba Nguyên là đồng phạm, phạt hắn phải học thuộc với Trùng Dương, ngày mai ba và Đoan Ngọ sẽ kiểm tra kết quả.”

“Vâng, ba ba! Ngày mai chúng ta kiểm tra bọn họ!” Đoan Ngọ mặt đầy nghiêm túc nhìn Phó Xung gật gật đầu, lại liếc nhìn Trùng Dương cùng Lâm Nguyên với ánh mắt “Hai người có tội” đầy sắc bén.

Lâm Nguyên ôm lấy Trùng Dương, “Đi! Học thuộc thì học thuộc, học không thuộc đêm nay ba sẽ không ngủ, sáng mai con sẽ không ăn cơm!”

Đi qua bên cạnh Phó Xung hắn còn thuận tay nhéo một phát vào cặp mông rắn chắc của anh, bên tai Phó Xung nghe được một âm thanh trầm thấp dụ hoặc, “Nhớ chờ anh.”

Trùng Dương học thuộc năm bài thơ Đường, lại cùng Lâm Nguyên đùa giỡn một lúc, cuối cùng cũng ngủ say trên giường.

Lâm Nguyên đắp cho bé một tấm chăn mỏng, ban đêm gió biển thổi vào, trong phòng mát lạnh.  Hắn nhìn gương mặt cực kỳ giống nhau của Trùng Dương cùng Phó Xung, cúi đầu đầy trìu mến, nhẹ nhàng hôn lên trán và lên mặt Trùng Dương. 

Thấy Phó Xung không có ở phòng khách, Lâm Nguyên lấy làm lạ. Đoan Ngọ ngủ nhanh mà cũng không bám người như Trùng Dương, nên đúng ra thì Phó Xung hẳn phải ở phòng khách chờ hắn. Chẳng lẽ, em ấy ở trên giường chờ? 

Hắn không nhịn được mà nở nụ cười, vừa định đi về phía phòng ngủ của hai người lại bỗng thấy bóng của Phó Xung trải dài trên sân thượng. Ánh trăng như nước chiếu lên mặt anh, tạo ra một loại ảo mộng nửa sáng nửa tối. Lâm Nguyên phát hiện tim mình như đập nhanh hơn. Hắn lẳng lặng đứng ở đó, như một nhà sưu tầm đồ cổ tràn ngập sung sướng mà thưởng thức kho tàng của chính mình. Phó Xung như cảm nhận được hắn, hơi hơi quay đầu cười với hắn. 

Ánh trăng chiếu vào mặt biển cách đó không xa, như mạ một lớp ren trắng bạc lên mặt biển trong màn đêm. Lâm Nguyên lẳng lặng đứng ở phía sau Phó Xung, vòng tay ra trước ôm lấy anh, tì cằm lên vai anh. Phó Xung nhẹ nhàng vuốt ve tay hắn, hai người cũng không nói gì mà chỉ dùng cơ thể cảm nhận sự ôn nhu của đối phương, ánh mắt đều bị vẻ tuyệt mỹ của biển cả dưới ánh trăng thú hút. 

‘Hải thượng sinh minh nguyệt, Thiên nhai cộng thử thì’*, hóa ra người xưa đã biết quý trọng vẻ đẹp của đại dương dưới ánh trăng, cũng để lại những câu thơ hữu tình cho người say mê trải nghiệm, thưởng ngoạn.

(*) Trăng sáng mọc trên biển, Lúc này soi chung cả chân trời. (Vọng nguyệt hoài viễn 望月懷遠 • Ngắm trăng nhớ người xa – Trương Cửu Linh)

“Trăng thật đẹp!” Phó Xung thấp giọng nói, vành tai bị người kia khẽ cắn cùng với vật cứng phía sau đang cọ xát khiến anh như thấy có một ngọn lửa sắp bùng cháy trên đại dương vô tận. 

“Biển có lạnh không?” Giọng nói của Lâm Nguyên như có dẫn điện, trầm thấp mà lại từ tính. 

Phó Xung thấy mình như trầm luân, rơi vào trong lốc xoáy mà âm thanh hắn tạo thành, “Đi xem thử xem…”

Phảng phất có một loại không thể ngôn thuyết ăn ý, bọn họ cũng đều biết đối phương tại đây gió biển nhẹ phẩy ban đêm muốn làm những gì. Hai người lặng lẽ khóa kỹ đại môn, tay trong tay triều gần trong gang tấc bãi biển đi.

Mặt biển dưới ánh trăng tựa như một câu đố vĩ đại, chờ người vén màn bí ẩn, nhưng có vẻ dùng ánh mắt cũng không đủ, xem ra còn phải dùng chính thân thể của mình. Có lẽ, vì con người đã lên bờ từ đại dương sâu thẳm này hàng trăm triệu năm trước, nên trong máu và nước mắt, vĩnh viễn giữ lại vị mặn từ biển.

Hai người đá dép lê đi, dùng chân trần cảm nhận độ ấm của nước biển trong bóng đêm. Nước biển có chút lạnh, nhưng lại cũng không cản được lửa nhiệt trong mắt hai người đàn ông. Áo sơ mi vải lanh màu trắng như tuyết và quần đùi đi biển bình thường bị bọn họ cởi bỏ, ném tại một nơi cách xa nước biển. Cả hai nhìn chằm chằm vào thân hình săn chắc không chê vào đâu được của nhau, nhìn nơi to lớn đã nhanh chóng ngóc đầu dậy kia. Dưới ánh trăng, họ chậm rãi lại vô cùng khát vọng bước đi, như đang hướng về một chiến trường nơi hỏa thủy hòa quyện. 

Một khắc đó, dưới thân có nước biển cuồn cuộn, trong lòng có ngọn sóng dâng trào đầy trời. Xa xôi trong biển sâu như có người cá thần bí đang ngân nga ca hát, mà hai người đàn ông đang quay cuồng ôm hôn, hòa vào làm một trong sóng biển kia, lại đang hoàn toàn trao cho đối phương tình yêu sâu đậm nhất của mình, ngập vị ngọt ngào mà cay đắng của bọt biển. 

Đúng vậy, tình yêu của bọn họ tựa như những con sóng bất tận trong gió biển, thoảng chút đắng cay, hết sóng này đến sóng khác, không ngừng nghỉ, ngưng đọng thời gian.

Sáng hôm sau, lúc Lâm Nguyên tỉnh lại thì đã là gần chín giờ. Trên giường chỉ còn mình hắn, hẳn Phó Xung đã dậy sớm lo cho bọn nhóc rồi làm bữa sáng rồi. 

Hắn cảm giác thân thể có chút đau nhức, mệt mỏi, nhưng lại sảng khoái không nói nên lời, mà cũng tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Nghĩ đến tối hôm qua, dưới trời đêm không bóng người, trên bờ cát trắng, sóng biển đung đưa, cơ thể nam tính cường tráng hoàn hảo sảng khoái mà hoàn toàn đắm chìm trong cuồng hoan… Trong mắt hắn đều là vui sướng mỹ mãn, vui thích mà huýt sáo. 

“Ba Nguyên là đồ lười biếng!” 

Khi Lâm Nguyên còn đang hồi tưởng lại những giây phút hạnh phúc, một thân hình nhỏ bé núng nính thịt đã bổ nhào lên người hắn, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy lỗ tai hắn nhẹ nhàng kéo sang hai bên, “Bát Giới lười biếng, Bát Giới lười biếng!” 

Lâm Nguyên nâng Trùng Dương lên, hôn hai ngụm trên má hồng của bé, “Bé cưng, ba Xung với anh đâu?” 

“Ba Xung vừa nấu bữa sáng xong, bảo con đến gọi ba ba lười biếng rời giường.” Trùng Dương bị râu cằm của hắn cọ cọ không cho chạy, “Ba ba mau dậy đi!” 

Lâm Nguyên vỗ vỗ cái mông nhỏ tròn vo của bé, “Con đi bảo ba Xung là ba ba lập tức dậy ngay đi!” 

Nhìn hai cái bắp chân toàn thịt của Trùng Dương chạy nhanh ra ngoài cửa, Lâm Nguyên mới trở người xuống giường. Cả người hắn trần trụi, cơ bắp cường tráng rung động mạnh mẽ theo động tác, trước cổ và ngực vẫn còn dấu hôn đỏ tím. Hắn nhanh chóng rửa mặt, mặc áo ba lỗ và quần đùi rồi xuống nhà. 

Phó Xung đang bày bữa sáng lên bàn, thấy Lâm Nguyên thì khẽ cười một chút, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi miết miết. 

Hai người ở với nhau đã lâu, đối phương nhất cử nhất động, biểu hiện đều hiểu rõ trong lòng. Lâm Nguyên biết Phó Xung đây là đang cười nhạo hắn đêm qua làm hơn dữ một tí, đêm này đã không dậy nổi. Cũng như lúc hai người đang mặn nồng trên giường, thi thoảng Phó Xung cũng sẽ cố ý đùa hắn, gọi hắn là lão Lâm. 

Hắn lảo đảo đi về phía bàn ăn, thấy Trùng Dương đang kéo Đoan Ngọ nói đông nói tây, cố lấy lòng anh mình để ca ca không kiểm tra mấy bài thơ Đường của bé, lúc hắn đi ngang qua bên Phó Xung thì dừng lại, vươn tay nhéo cằm anh một chút, nhỏ giọng nói: “Dám chê anh già có phải không, tiểu dâm đãng? Đợi tối nay bọn nhóc ngủ, xem cưng cầu xin anh tha mạng như thế nào.” 

Phó Xung bị hắn chọc cười, “Đứng đắn chút đi, mấy đứa nhỏ còn ở đây.”  

“Ăn cơm! Ăn cơm! Ăn xong thì đi Thượng Hải!” Lâm Nguyên hô quát hai tiếng, Đoan Ngọ và Trùng Dương đều bị ba chữ “đi Thượng Hải” này hấp dẫn, bốn con mắt chợt hiện lên một loạt tia lửa.

Phó Xung đưa Lâm Nguyên món cháo mà anh nấu riêng cho hắn cùng với mấy món lót dạ mà hắn thích. Mấy năm nay được anh tỉ mỉ chăm sóc nên bệnh dạ dày của Lâm Nguyên không còn tái phát, cơ thể cũng được điều trị cho ngày càng cường tráng. 

Hai người hàn huyên vài câu về chuyện một lát nữa ra khơi, Phó Xung chợt cau mày. Lâm Nguyên vừa ngẩng đầu nhìn thì biết nguyên nhân. Đoan Ngọ và Trùng Dương đại khái là bị chuyện lát nữa được ngồi thuyền ra khơi đi chơi nên hưng phấn, hai bé hạ giọng không biết đang nói chuyện gì. Khuôn mặt Trùng Dương lộ vẻ hứng khởi, lông mày nhảy múa. Ngay cả Đoan Ngọ luôn bình tĩnh cũng không tài nào che giấu được nét mừng rỡ. Hai bé cũng không tập trung vào việc ăn, đồ ăn trước mặt cơ hồ còn nguyên. 

Lâm Nguyên hai ba ngụm uống hết chén cháo, “Lâm Đoan Ngọ, Phó Trùng Dương, đứng dậy!”

Hai bé con đều bị âm thanh thình lình của ba Nguyên dọa sợ, ánh mắt dừng đến trên mặt hai ba ba. Hai ba ba đều đang lạnh mặt, ba Xung khoanh tay, ba Nguyên thì híp mắt, có một sự uy nghiêm, khí thế khó tả. 

Đối mặt với hai ba ba đầy áp lực như vậy, Đoan Ngọ cùng Trùng Dương đều cẩn thận dè chừng đứng lên, Trùng Dương theo bản năng nhích lại gần ca ca, tay nhỏ túm lấy quần Đoan Ngọ.

“Hai đứa chê cơm ba Xung nấu không ngon hả?” Lâm Nguyên sắc mặt lạnh lùng mà nhìn hai đứa nhỏ đang lo lắng kia. 

Đoan Ngọ và Trùng Dương nhanh chóng lắc đầu, ai cũng không dám trả lời câu horii của ba Nguyên.

“Hai đứa nhìn xem, bữa sáng thịnh soạn phong phú mà còn dư lại nhiều như vậy có phí không? Bài thơ Đường tối hôm qua học thuộc lòng nói như thế nào, ‘Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần!’*, thơ thì thuộc lòng mà lòng lại không làm theo sao? Ba Xung sáng nào cũng dậy sớm nấu ăn cho mọi người, rất vất vả hai đứa có biết không? Đặc biệt là đêm qua ba Xung còn phải tăng ca làm việc đến nửa đêm, vậy mà vẫn dậy sớm nấu cho mọi người. Hai người bọn con ăn có mấy miếng, như thế có đáng không?”

(*) Mẫn Nông- Lí Thân

“Ba Nguyên, ba Xung làm gì mà đến nửa đêm vậy?” Trùng Dương rụt rè hỏi Lâm Nguyên.

“Ba ba, vậy ba có giúp ba Xung làm việc không?” Trong giọng Đoan Ngọ có có chút bất mãn với Lâm Nguyên, như đang chất vấn hắn sao không giúp ba Xung tăng ca làm việc. 

Lâm Nguyên nghiêng đầu, che mắt. Phó Xung bên cạnh cũng không biết phải nhìn đâu. Hai người thế nhưng lại bị hỏi cho á khẩu, không trả lời được, âm thầm nội thương.

Bên ngoài cửa sổ có nắng chói chang, đó là thời tiết tốt nhất cho một chuyến hải trình dài ngày!