“Anh đến nơi rồi! Đang ở cổng đón đây, mau ra ngoài đi!” Phó Xung hưng phấn đứng trong đám người đón nhìn vào trong, không để ý xung quanh có rất nhiều người đang lặng lẽ nhìn mình. Đúng vậy, dạo đây, những anh chàng đẹp trai có ngoại hình và thân hình cao lớn như vậy đôi khi còn thu hút sự chú ý của mọi người hơn cả mỹ nữ.
Khi bóng dáng cao lớn của Đổng Kiếm xuất hiện trong đám đông, hai người gần như nhìn thấy nhau cùng một lúc.
“Xung ca!”
“Đổng Kiếm!”
Hai chàng trai cao lớn, hào sảng kích động bám lấy vai nhau, “Ây dà, anh đừng có hô tên em ở trước mặt nhiều người như vậy không! Quê mùa muốn chết, phá hết hình tượng của em.”
“Mang tiếng là cán bộ cấp tỉnh mà sao lại vẫn còn lăng xăng như vậy là sao hử?” Phó Xung giúp gã kéo va li cùng đi về phía bãi đỗ xe.
Mấy năm không gặp, hai người đều có chút hưng phấn. Mặc dù vẫn có tương tác qua lại trên WeChat, nhưng cũng đã quá lâu rồi cả hai đều chưa gặp mặt trực tiếp.
Lúc hai người lên xe, Đổng Kiếm cố tình nắm cằm Phó Xung, kéo mặt anh lại gần, giả vờ chăm chú mà nhìn, “Ôi, Xung ca, anh tự chăm sóc mình kiểu gì vậy, em già cả rồi mà anh vẫn còn trẻ trung như này là sao? Mau khai ra đi, thị trưởng Lâm làm tốt như vậy sao?”
Phó Xung cười mắng, gạt tay gã đi, khởi động xe, “Chú đứng đắn chút được không vậy? Vừa mới yên tĩnh một chút đã lại bắt đầu rồi.”
“Ây dà, không phải mà. Em nói thật đấy, đời sống tình dục hài hòa có thể giúp cơ thể trẻ lâu, đây là khoa học chứng minh nha! Em chỉ có chút băn khoăn, thị trưởng Lâm năm nay cũng đã ngoài bốn mươi rồi mà lại có thể làm tốt đến vậy, anh cho ổng uống thuốc bổ mỗi ngày à?” Đổng Kiếm vừa cười vừa né đi ánh mắt đã muốn chém gã của Phó Xung.
“Bổ cái đầu cậu! Đúng rồi, mấy hôm nay Lâm ca đang cùng bạn cùng lớp Đại học tổ chức lễ kỷ niệm 20 năm ngày tốt nghiệp ở Thâm Quyến. Anh ấy là người tổ chức nên bận muốn chết, chắc hôm nay không tiếp chú được. Đợi tối rồi anh gọi anh ấy về.” Phó Xung thấy Đổng Kiếm rút điếu thuốc ra nghịch trong tay, bèn kéo kính cửa sổ xuống, ý bảo gã châm lên đi.
“Được được được, người ta không bận em cũng nào dám động đến! Khiến thị trưởng Lâm đích thân đến đón em, em sợ có khi em lại còn không dám xuống máy bay ấy chứ.” Đổng Kiếm châm thuốc, “Đi họp lớp sao? Họp thì chỉ có mà uống rượu say tí bỉ rồi làm gì đó thôi, he he.”
“Dừng xe, để lại hành lý, riêng chú thì biến!” Phó Xung vừa tức lại vừa buồn cười mà mắng gã. Bao năm qua mà cái tên nhóc này vẫn miệng lưỡi táo bạo như vậy đấy.
Không biết tại sao, cười thì là cười, nhưng trong mắt Phó Xung lại dần dần hiện ra một khuôn mặt rất giống với chính anh, khuôn mặt của Đại Long, bạn trai cũ của Lâm Nguyên.
“Cho anh một điếu.” Y bỗng thực muốn hút thuốc.
Lâm Nguyên nằm trong phòng khách sạn một lát, gắng gượng hai ngày một đêm quả thục mệt muốn chết.
Đợt họp lớp lần này là một mình hắn lên kế hoạch và tổ chức. Tất cả bạn bè đều tề tựu về Thâm Quyến, vé máy bay và chỗ ăn chỗ ở đều là do hắn xử lý cả. Hắn không muốn phô trương sự giàu có của mình, cũng không muốn nhân cơ hội này lôi kéo quan hệ mà là chân tâm thực lòng muốn biểu đạt lòng biết đối với họ những năm gần đây. Rốt cuộc, trong bảy năm đó, hầu hết các bạn học đều không quên hay trốn tránh một kẻ tù tội như hắn, mà ngược lại, nhóm Thượng Mãnh, Đinh Gia, Đại Long còn nhiều lần đến thăm hắn, cũng giúp hắn giải quyết không ít việc.
Người, bao giờ cũng phải ở những lúc như vậy mới có thể thấy rõ tình nghĩa của nhau.
Tối đến mọi người uống rượu rất sôi nổi, lại thêm ban ngày đi dạo ngắm cảnh nên đều có chút mệt mỏi. Đa phần đều về phòng nghỉ ngơi, nhưng cũng có vài người đánh lẻ đi đâu đó tiếp.
Lâm Nguyên đã phục vụ mấy người này hai ngày. Mấy ngày nay Phó Xung cũng đặc biệt xin nghỉ, vẫn luôn ở bên giúp hắn tiếp đón cùng tiếp đãi khách nhân. Anh vốn tỉ mỉ, chuyện bé hay nhỏ thì cũng đều suy xét chu đáo mà lại còn khéo léo nữa. Có anh ở bên cạnh sắp xếp việc ăn uống, ngủ nghỉ, Lâm Nguyên trên cơ bản là như một chưởng quầy, chỉ cần ‘nâng chén nói chuyện cũ, nâng cốc chúc mừng nhau’ với bạn học là được.
Có điều hôm nay Đổng Kiếm tới Thâm Quyến công tác, Phó Xung hiển nhiên là muốn đi tiếp người ta. Thành ra bên này mọi chuyện đều đến tay Lâm Nguyên, tuy rằng nhóm Thượng Mãnh và Đại Long cũng ở đây để giúp hắn thu xếp. Nhưng đến giờ thì Lâm Nguyên cũng đã có thấy mệt, trong lòng càng nghĩ về chuyện cả ngày hôm nay vẫn chưa được gặp Phó Xung.
Hắn thuê một phòng ở khách sạn. Hai ngày bận rộn vừa rồi họ đều ngủ ở đây, giờ cũng đã gần mười giờ, không biết hai chàng trai hơn hai năm không gặp đã uống thành cái dạng gì rồi. Vừa nghĩ đến hai thanh niên trai tráng xấp xỉ tuổi nhau, lại cũng cao to đẹp trai ngang nhau lúc này đang kề vai sát cánh, thân mật khăng khít mà uống. Lâm Nguyên vô thức nhíu mày lại, hắn móc điện thoại ra.
Đầu dây bên kia bận, hắn lắc đầu, rút ra điếu thuốc, tính lát nữa lại gọi lại. Chuông cửa chợt vang lên, hắn hưng phấn mà nhảy xuống giường, “Chắc chắn là tên nhóc kia đã về rồi!” Hắn kích động mở cửa phòng, bên ngoài là một gương mặt na ná với Phó Xung.
“Đại Long… Vào phòng đi, lão Thượng đâu? Hai người không phải là ở cùng một phòng sao?” Lâm Nguyên nhìn sau lưng Đại Long, chỉ thấy một mảng im ắng phía sau y.
“Cậu ấy uống không ít nên đang ngủ rồi. Em thì không uống, không mệt, nên muốn tới gặp anh.” Đại Long nhìn quét quanh phòng một vòng rồi ngồi xuống, “Tiểu Phó không ở đây sao?”
Lâm Nguyên yên lặng nhìn Đại long trước mặt. Từ chỗ Thượng Mãnh, hắn đã sớm biết biết, mấy năm nay y vẫn cô đơn một mình, hình như cũng không tính tìm người bầu bạn bên mình.
“À, có đồng nghiệp cũ ở Kim Sơn của em ấy đến chơi nên chắc giờ đang đi uống rồi.” Lâm Nguyên rút ra một điếu thuốc từ trong cho y, “Đại Long, chúng ta giờ đã sắp thành hai ông lão trung niên rồi. Anh nghe lão Thượng bảo em vẫn một mình. Ca nói nghe này, cảm giác có người bầu bạn rất khác, đêm đi ngủ cũng thấy yên lòng. Em không già cũng chả trẻ, sao có thể cứ ở một mình như vậy được? Em rốt cuộc là nghĩ như nào, nói cho ca nghe đi.”
Trong lòng Lâm Nguyên, Đại Long hiện tại như là một người bạn tương giao đã quen biết nhiều năm. Mối tình rộn ràng khi còn trẻ từ lâu đã như bọt nước trong ánh mặt trời mà bốc hơi, tiêu tan sạch sẽ. Cái cảm giác vì y mà đau lòng khổ sở, nhớ lại thanh xuân của tám năm trước giờ cũng đã chẳng còn. Thứ còn lại chỉ còn có tình huynh đệ thuần túy mà thôi.
“Em ở một mình quen rồi, lòng cũng chỉ có mình mình, giờ có ai bên cạnh là thấy lạ lạ. Đến cái tuổi này, em không có tiếng nói chung với lớp trẻ, người ta cũng chướng mắt em. Mà người lớn hơn mình thì lại thấy hơi tủi thân, còn người cùng tuổi thì thường thường đều đã có người. Hơn nữa, em biết đi đâu để tìm một người cùng lứa tốt như anh đây?” Câu sau Đại Long lại đùa, khiến cả hai đều bật cười.
“Vậy thì anh lại đón em về, lần này cho Phó Xung làm vợ cả, còn em làm vợ lẽ, he he.” Lâm Nguyên cũng ngoài miệng trêu y một câu, thế nhưng trong lòng cả hai lại không một gợn sóng đung đưa.
“Nói thật, ca, thật hâm mộ anh với Phó Xung. Bạn học của chúng ta đều nói sau lưng, đừng nhìn hai người là đàn ông, phải thấy được tình cảm của hai người thì mới biết trên đời này là có tình yêu đích thực! Có đôi khi ngẫm lại, kiếp này của em có lẽ là kiếp neo đơn. Ai, anh đừng nói gì. Thi thoảng không muốn ra ngoài đi ăn, tự mình nấu mì, em lại nhớ đến chuyện năm đó anh úp mì ăn liền cho em ăn. Chà, già rồi nên cũng cứ thích đi hồi tưởng vậy đấy.”
Lâm Nguyên nhìn gương mặt na ná Phó Xung nhưng lại rõ ràng đã ra đi này, nhìn tóc bạc đã lộ ra bên thái dương của y, nhìn gương mặt so với năm đó đã gầy đi rất nhiều, nghe y kể lại chuyện cũ mà nhất thời trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Thanh xuân, niên thiếu, sự bồng bột của tuổi trẻ như lại ùa về trong hắn.
Hắn xúc động vỗ lên vai Đại Long, hai người bèn nhẹ nhàng ôm một cái. Trong cái ôm không có sự cuồng nhiệt hay kích tình, mà chỉ là nỗi nhớ và nỗi buồn vô tận của hai người đàn ông trưởng thành dành cho những năm tháng tươi đẹp.
Bên tai truyền đến tiếng khóa cửa bị vặn, trong lòng hắn có chút giật mình, tựa hồ nghe thấy có người hít vào một hơi ở cửa. Hắn vội vàng buông Đại Long ra, quay đầu lại.
Đứng ở cửa phòng vừa mở ra là Phó Xung sắc mặt âm trầm cùng với Đổng Kiếm đầy mặt sửng sốt.
Lâm Nguyên vỗ vỗ vai Đại Long, “Em về trước đi, anh tiếp khách đã. Mai không có gì thì mình lại nói chuyện.”
Đại Long có chút xấu hổ cười với Phó Xung, muốn giải thích một chút lại không biết phải nói gì. Hơn nữa, bên cạnh cũng có người lạ, mà cả y và Lâm Nguyên đều quần áo chỉnh tề, cũng thật sự chẳng làm gì, càng nói càng rối nên chỉ đơn giản gật đầu với Phó Xung rồi rời phòng.
Phó Xung cũng gật đầu với Đại Long, bảo y nghỉ sớm chút. Hai ngày nay Đại Long vẫn giúp hai người bọn anh bận trước bận sau, cho dù cảnh tượng trước mắt vừa rồi quả thật để người ta phải nghĩ nhiều nhưng lại cũng chẳng chứng minh được gì, mà Đổng Kiếm cũng đang ở đây, Phó Xung đành phải dập tắt nỗi chua chát trong lòng.
Ba người hàn huyên một lát, Đổng Kiếm từ trong ra ngoài đều có thể cảm nhận một bầu không khí gượng gạo khó tả trong phòng. Gã là người thông minh, ngẫu nhiên nói vài câu bèn nói nay có chút mệt nên muốn về phòng nghỉ chút. Phó Xung hiểu ý tức của gã, cũng không nói gì, đưa cho gã đến phòng đã được chuẩn bị từ trước để gã có thể nghỉ ngơi. Đổng Kiếm thấy sắc mặt anh sai sai, vốn muốn khuyên anh vài câu lại có cảm giác ‘thanh quan bán đoạn gia vụ sư’*. Chuyện phu phu về bản chất cũng chẳng khác gì chuyện phu thê, chính mình cũng chỉ là khách qua đường, không nên làm phiền người ta.
(*) ý muốn nói, chuyện gia đình là chuyện vô cùng phức tạp, đến cả quan thanh liêm cũng khó lòng phân định
An bài hảo Đổng Kiếm, Phó Xung đi đến chính mình cùng Lâm Nguyên cửa phòng, bỗng nhiên liền có điểm tưởng một người về nhà xúc động. Vừa rồi mở ra cửa phòng nháy mắt, vừa lúc nhìn thấy kia hai nam nhân ôm cùng một chỗ, nếu chính mình lại đến muộn nửa giờ, trong phòng sẽ phát sinh những gì? Hắn thật không dám tưởng tượng. Chẳng lẽ mối tình đầu lực lượng thật như vậy cường đại, cường đại đến nhiều năm như vậy trôi qua, cái kia cùng chính mình bề ngoài giống nhau nam nhân đã có già cả xu hướng suy tàn, lại vẫn là có thể hấp dẫn Lâm Nguyên kia khỏa tràn ngập kích tình tâm sao?
Thu xếp xong xuôi cho Đổng Kiếm, Phó Xung đi đến cửa phòng mình và Lâm Nguyên, bỗng có cảm giác muốn một mình về nhà. Ban nãy vừa mở cửa phòng đã thấy hai người đàn ông kia đang ôm nhau, nếu anh đến muộn nửa tiếng, liệu trong phòng còn sẽ xảy ra chuyện gì? Anh thật không dám tưởng tượng. Sức mạnh của mối tình đầu có thực sự mạnh mẽ đến mức sau bao nhiêu năm, người đàn ông có vẻ ngoài giống anh nhưng đã có dấu hiệu già đi kia lại vẫn có thể thu hút trái tim say đắm của Lâm Nguyên không?
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Phó Xung chưa kịp quay lại thì Lâm Nguyên đã nắm lấy cánh tay anh mà kéo vào trong.
“Buông ra!” Phó Xung vung tay, muốn thoát khỏi Lâm Nguyên.
“Không buông!” Lâm Nguyên cứng rắn kéo anh, đẩy Phó Xung đến bên giường. “Anh biết em giận. Nếu không ở đây đợi em về thì có phải em sẽ đi không? Tiểu Xung, chuyện thật sự không như em nghĩ đâu!”
“Ồ, em không nghĩ, chỉ là trùng hợp thấy được mà thôi.” Phó Xung thản nhiên đáp lại.
“Em… Tiểu Xung, thật sự không phải là tình cũ nối lại như em nghĩ đâu. Anh và Đại Long chỉ là nói đến thời trẻ nên có chút ‘thanh xuân không về, chuyện cũ lại ùa đến’, nhất thời kích động nên mới vỗ vai…”
“Được rồi, đừng giải thích nữa. Là em uống nhiều nên nhìn nhầm, xin lỗi. Em mệt, muốn ngủ.” Phó Xung cắt ngang lời của Lâm Nguyên, trong lòng như có một đàn ong mật đang bay loạn. Chung quy là do lực sát thương của thứ anh vừa tận mắt chứng kia quá lớn, khiến anh nhất thời không thể thư giãn nổi.
“Em… Em là vẫn không tin anh, được thôi! Phó Tiểu Xung, Lâm Nguyên đây vì em mà tim cũng có thể móc ra, vì em mà cái gì cũng có thể vứt bỏ, nhưng em đến giờ vẫn còn nghi ngờ tình cảm anh dành cho em, có phải không?” Lâm Nguyên lại lo lại giận, khản cổ mà nói.
“Được rồi, em tin, em tin được chưa. Đừng có hô, nửa đêm rồi. Còn muốn để người ta đến khuyên can hai ta sao.” Phó Xung hai ba cái đã cởi áo sơ mi cùng quần tây ra, chui vào chăn bông, kéo chăn che kín mặt. Hình ảnh hai cánh tay của Lâm Nguyên ôm trên lưng Đại Long vẫn ở trước mắt anh, dù có cố xua đi cũng không xua được.
Lâm Nguyên ở một bên im lặng hồi lâu. Hai người, một che mặt, một không nói lời nào, chỉ nghe thấy tiếng gió nức nở ngoài cửa sổ.
Không biết qua bao lâu, Phó Xung chậm rãi kéo chăn che mặt xuống, quay đầu lại.
Lâm Nguyên nằm trên cái giường khác, trên người vẫn còn mặc quần áo ban ngày, trông như đã ngủ, không động đậy chút nào.
Phó Xung nhìn ánh trăng có phần thê lương từ ngoài cửa sổ chiếu lên tấm lưng rộng lớn của hắn. Không biết vì sao, nhìn thân hình cao lớn của hắn hơn hơn cuộn tròn lại, trái tim anh bỗng có chút xót xa, có chút đau nhói.
Ngủ theo kiểu này rất khó chịu, không những càng ngủ càng lạnh hơn mà ngày hôm sau còn bị đau lưng, có khi còn đau cả dạ dày.
Anh cảm thấy nút thắt trong lòng dường như đã nới ra rất nhiều, hoặc có thể ban đầu anh không thực sự giận hắn mà chỉ là chút đố kỵ trước giờ anh dành cho bạn trai cũ của hắn vẫn không thể tiêu tan mà thôi. Anh thở dài, nhẹ nhàng xuống giường rồi đi đến bên Lâm Nguyên.
Người kia có vẻ ngủ rất say, hít thở đều đặn. Phó Xung chậm rãi cởi tất trên chân cho hắn, rồi lại đi tháo thắt lưng, muốn cởi quần hắn ra. Lâm Nguyên như có chút cảm giác, trở mình.
Phó Xung nhìn mày kiếm nồng đậm, râu xanh một mảng cùng với đôi môi hé mở của hắn mà không khỏi có chút ngây dại. Người đàn ông này, anh cho dù có nhắm mắt cũng có thể nhớ được từng lỗ chân lông của hắn. Thế nhưng mỗi lần lơ đãng chăm chú nhìn hắn, anh lại vẫn sẽ thấy trái tim mình rung động như xưa, “Tên khốn này cũng thật quá đẹp mắt, mình con mẹ nó thật thích nhìn hắn.”
Anh nhìn đến ngơ ngác, quên cả việc tiếp tục cởi thắt lưng cho Lâm Nguyên. Trong lúc lơ đãng, một bàn tay to lớn ấm áp như có chút mất kiên nhẫn mà nhẹ nhàng tóm tay anh, luồn qua chiếc thắt lưng đã được nới lỏng mà thò vào trong.
Phó Xung sửng sốt, “Đồ vô liêm sỉ, lại còn giả vờ ngủ nữa.”
Nam nhân vẫn nhắm mắt nhưng động tác trên tay lại mờ ám, không ngừng kéo tay hai người về nơi sinh long hoạt hổ kia.
“Em xin lỗi anh đi!” Nam nhân vừa dùng tay còn lại nắm lấy tay Phó Xung, áp lên môi mà hôn nhẹ, lại vừa cứng rắn yêu cầu.
“Em xin lỗi? Được rồi, anh nói lý do đi.” Phó Xung thật sự có chút dở khóc dở cười. Bắt gặp người đàn ông của mình cùng bạn trai cũ của hắn ôm nhau, náo loạn một hồi xong giờ lại thành mình phải xin lỗi hắn. Cái người này mỗi lần vô lý cũng đều ra vẻ vàng thật không sợ lửa vậy đấy.
“Em không tin anh, đấy đã là lý do lớn nhất rồi.” Lâm Nguyên đặt tay Phó Xung lên mặt mình mà vuốt ve qua lại, cảm thụ nhiệt độ cùng xúc cảm trên làn da của anh. “Em không tin anh thì chính là không tin lòng trung thành cùng với tình yêu anh dành cho em, không tin địa vị cùng tầm quan trọng của em trong lòng anh. Bảo bối, giữa mắt và tim mình em biết phải tin gì không, phải tin vào trái tim mình!”
Phó Xung thấy như có một dòng nước ấm đang từ từ chảy qua tim mình, đi đến đâu cũng thấy cỏ xanh tươi, cảnh xuân xinh đẹp.
Đúng vậy, ánh mắt có thể bị khói bụi nơi trần gian làm mờ đi, nhưng trái tim thẳng thắn, thật lòng thì sẽ lại khiến tình cảm càng thêm rõ ràng.
“Xin lỗi, ca, là em sai.” Phó Xung nhẹ nhàng cúi xuống, dựa vào trên người Lâm Nguyên, ghé vào lỗ tai hắn mà nhỏ giọng nói một câu.
“Sai ở đâu, nói rõ ra xem nào.” Người kia vòng tay ra sau lưng anh mà vuốt ve, trên miệng mang theo ý cười, nhưng trong lời nói vẫn là nhất quyết không buông tha.
“Lòng dạ hẹp hòi, ghen ghét đố kỵ, không chịu nghe người ta giải thích đã trở mặt không nhận người… Đủ chưa?” Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng cắn lên vành tai Lâm Nguyên. nh biết đây là một trong những nơi nhạy cảm nhất trên người nam nhân này.
Lâm Nguyên quả nhiên ngày càng thở gập, vật dưới thân ngóc đầu dậy chọc vào người Phó Xung, “Tất nhiên là không đủ. Nhưng em cũng không cần phải vắt óc suy nghĩ,” Hắn dùng sức nhấc người Phó Xung sang một bên, xoay người cưỡi lên người anh, “Nói nhiều cũng vô ích, phải biểu đạt bằng hành động thiết thực!”
Phó Xung nhìn ánh mắt tà ác của hắn, “Vậy phải làm mấy lần mới có thể làm vừa lòng đại gia đây?”
Lâm Nguyên cùng lúc nâng hai tay lên, “Mỗi người năm lần!”
Phó Xung: “……”
Sân bay.
Đổng Kiếm: “Anh chịu khổ rồi, Xung ca!”
Phó Xung: “Tự dưng nói cái gì vậy?”
Đổng Kiếm: “Anh ghé tai lại đây.”
Phó Xung: “Bớt giỡn đi.”
Đổng Kiếm: “Tối qua em lo hai người cãi nhau nên không yên tâm được, bèn chạy sang phòng nghe ngóng chút, sợ nhỡ hai người đánh nhau, kết quả…”
Phó Xung: “Kết quả cái gì? Chú đừng có gạt anh.”
Đổng Kiếm: “He he, kết quả nghe thấy yêu tinh đánh nhau, mà đánh cái là mấy tiếng đồng hồ lận. Ai đó với ai đó cũng có sung mãn rồi, làm chân tay em tê rần, mỏi nhừ, đứng không nổi luôn…”
Phó Xung: “Biến!”