Lão để sách trong tay xuống, cười nhìn Lâm Nguyên đang ngồi xuống, xoa xoa ngón tay có chút cứng ngắt, “Hôm nay ngài đến một mình à, cậu thanh niên kia không tới cùng sao?”
Lâm Nguyên hơi giật mình, “Thầy còn nhớ tôi sao?”
“Nhớ rõ, nhớ rõ chứ, chỉ có ít người tới đây xem tướng, mà người có đường đoạn chưởng lại càng hiếm hơn. Ngài lại còn là…long phượng giữa trần thế, cho nên tất nhiên lão sẽ nhớ kỹ rồi.” Lão nhìn sắc mặt Lâm Nguyên vài lần, vẻ mặt có chút do dự.
“Thưa thầy…. Vận may của mỗi người có thể biến đổi theo thời gian không?” Lâm Nguyên nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình một hồi mới ngẩng đầu hỏi lão.
“Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tướng do tâm sinh, cảnh tuỳ tâm chuyển, cho nên vận số có thể thay đổi bất cứ lúc nào, con người tuy không thể chống lại vận mệnh của mình, nhưng lòng người thì có thể biến hóa.” Lão dường như nhìn ra sự bàng hoàng trên mặt hắn, hơi do dự, “Tiên sinh, ngài cứ coi như lão cậy già lên mặt dạy đời, giả điên giả khùng lừa tiền gạt người cũng được, chúng ta coi như là có duyên, xin cho lão hỏi thẳng, ngài có thể nói cho lão biết họ của ngài được không, lão nhìn ngài trong tướng có điềm gở, muốn giúp ngài xem một chút.”
“Có điềm gở…” Lâm Nguyên trầm giọng nhắc lại ba chữ này, “Tôi họ Lâm.”
Lão gật gật đầu, có chút đăm chiêu.
“Ngài là từ nơi khác đến Kim Sơn sao?”
“Không sai.”
“Có tiện nói ra là nơi nào không?”
“Tỉnh lỵ.”
“Ồ, đó là một vùng đất màu mỡ, ngài xem, mộc mất đi thổ sẽ thành kim, đáng tiếc kim khắc mộc, đó là đại hung, lần trước lão xem cho ngài là khi ngài mới tới Kim Sơn, xu hướng suy tàn chưa rõ ràng; nhưng từ lúc ấy đến hôm nay, ngoại tướng kim khắc mộc này đã càng ngày càng rõ ràng.” Lão nhíu chặt mày, Lâm Nguyên cũng nhăn mày lại.
“Có cách nào giải quyết không, thầy?”
“Tốt hơn hết là nên quay về…”
Lâm Nguyên ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng từ cầu Trích tinh đến nội thành Kim Sơn phía xa, Kim Sơn sáng sớm chưa có cảnh tàu xe như nước, người qua người lại như thoi đưa, chỉ có một quang cảnh đáng kiêu ngạo.
“Tiên sinh, cho lão nói nhiều một câu, ngài hãy nghe một chút, muốn tin hay không cũng được, lão khuyên ngài sau này tốt nhất hãy chọn nơi thủy sâu thổ hậu* mà sinh sống, nhìn tướng của ngài, người kia cùng ngài ân oán khó phân, cũng tất tại nơi thủy càng sâu rừng càng rậm, thổ càng hậu cỏ càng dày này mà… chờ ngài.”
(*) nơi nhiều đất nhiều nước
Lão đã nói xong những gì muốn nói. Lâm Nguyên yên lặng suy nghĩ một lát, nhưng cũng không hỏi gì cả, hào phóng trả tiền rồi tạm biệt lão, bước nhanh xuống núi.
Sau khi chọn một cửa hàng ít người ăn sáng, Lâm Nguyên nhìn đồng hồ, gọi điện thoại cho Đồng Lĩnh.
Lâm Nguyên lờ mờ cảm thấy có chút bất thường về lời đề nghị ly hôn đột ngột của Đồng Linh Tú. Dù cuộc hôn nhân của hai người từ lâu đã trở thành một lớp vỏ trống rỗng, và hắn cũng biết chuyện ly hôn sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng với sự hiểu biết của hắn về Đồng Linh Tú, về Đồng gia và đặc biệt là Đồng Lĩnh, bây giờ vẫn chưa đến mức phải đi đến bước đấy, không nên tại thời điểm mà lợi ích của hắn và anh ta đang buộc chặt với nhau cùng với sự nghiệp cần hắn giúp đỡ của em gái anh ta mà đưa ra đề nghị ly hôn.
Đồng Lĩnh tiếp điện thoại, sau khi hai người hỏi thăm vài câu Lâm Nguyên liền nói luôn vào chủ đề chính.
“Ca, Linh Tú tối qua đã nói với em rằng cô ấy muốn lập tức ly hôn, chuyện này…. anh có biết không?” Lâm Nguyên hút một ngụm thuốc.
“Ừ, nó có nói cho anh biết.” Giọng của Đồng Lĩnh rất bình thản.
“Vậy… anh nghĩ thế nào?” Lâm Nguyên chậm rãi nheo mắt lại, câu trả lời của Đồng Lĩnh tuy nằm trong dự tính nhưng lại bất hợp lý.
“Đại Lâm, chuyện này ấy mà, không phải là anh đau lòng cho em gái của mình đâu, nhưng mà mấy năm nay Linh Tú đã rất vất vả rồi. Cậu ở ngoài phong lưu vui vẻ, còn con bé thì lại phải ở nhà chịu khổ. Khi phụ nữ đến tuổi này rồi, mỗi ngày đều sẽ có cảm giác mình sắp biến thành một bà già khó tính, bây giờ nếu con bé muốn được tự do bay nhảy thì cậu hãy đáp ứng nó đi.” Đồng Lĩnh làm như mình hoàn toàn là vì quan tâm em gái, câu chữ nhẹ nhàng bâng quơ, không lộ ra chút khuyết điểm.
Càng như vậy thì càng bất thường. Lâm Nguyên cười lạnh trong lòng một tiếng, “Ca, chuyện của Linh Tú em nhất định sẽ không để cô ấy chịu ủy khuất, nhưng dù sao em và cô ấy đã là vợ chồng nhiều năm, có quá nhiều chuyện liên quan tới nhau, xương liền gân, dù có ly hôn thì cũng có vài thứ chỉ sợ không phải anh… muốn cắt đứt là cắt được đâu, anh nói có phải không?”
Đồng Lĩnh bên kia điện thoại trầm mặc vài giây.
“Hai người các cậu muốn ly hôn thì ly luôn đi, sớm muộn gì cũng phải đi con đường này. Đại Lâm, tin tức gần đây liên quan đến cậu trong tỉnh có chút không đúng, Kim Sơn là ổ cáo, dù có thịt thì chúng ta cũng không thể ăn, cậu nhớ những gì anh đã nói, đừng vì một miếng thịt mà chọc vào lũ cáo kia. Ngoài ra, bình cốc bên kia, cậu cũng phải sớm lên kế hoạch, bên này anh còn có cuộc họp, tạm thời không nói chuyện này nữa.”
Đồng Lĩnh cúp điện thoại, đi vào phòng họp, trong lòng vẫn nhớ những lời Lâm Nguyên vừa nói.
Đúng vậy, cho dù em gái nghe theo đề nghị của mình, đồng ý lập tức ly hôn với Lâm Nguyên, nhưng hai nhà Lâm Đồng có hàng vạn mối quan hệ ở giữa làm sao có thể triệt để cắt đứt chỉ bằng một tờ giấy ly hôn. Chẳng qua, đi một bước rồi sẽ tiến thêm một bước, Đồng Lĩnh hiểu đạo lý này. Anh ta liếc nhìn tỉnh trưởng đang phát biểu trên màn hình hội nghị trực tuyến, nhớ đến những tin đồn đã nghe được gần đây, đều là tin đồn có liên quan đến thái độ của lãnh đạo tỉnh đối với bên Kim Sơn, cũng đều liên quan đến em rể của anh ta, nhưng nói chung thái độ đều… tiêu cực.
Đồng Lĩnh là nhìn Lâm Nguyên thuận buồm xuôi gió từ lúc bắt đầu làm chính trị đi lên, trong 10 năm nay, hắn luôn có nhiều cơ hội hơn thách thức, may mắn và năng lực luôn song hành cùng nhau, vừa nắm bắt được thời thế lại có vũ đài để hắn thể hiện năng lực của bản thân, khiến hắn sớm lên được đến độ cao mà người ở độ tuổi của hắn khó mà làm được.
“Cậu ta luôn rất thuận lợi!” Đồng Lĩnh thở dài một hơi.
Trong sự nghiệp của Lâm Nguyên, Kim Sơn lẽ ra phải là một bước tiến lớn, một bàn đạp tốt nhất để nhảy vọt từ cấp thành phố lên cấp tỉnh, nhưng chính trị sẽ luôn thay đổi khó đoán. Ngươi có thể cam đoan mỗi ngày đúng giờ sẽ nghe được dự báo thời tiết từ trên TV, nhưng không có cách nào đảm bảo ai sẽ là người dẫn dự báo thời tiết.
Kim Sơn, có lẽ tựa như tên của nó vậy. Kim là sơn, sơn chính là kim, quá nặng, nặng đến mức có thể bẻ cong con đường, biến thành chướng ngại vật cho những người đang bước đi trên con đường ấy. Đương nhiên, đối với người làm chính trị mà nói, nếu đã không làm được thì mặc kệ là Kim Sơn, Đồng Sơn thì cũng chỉ là một núi sắt, nơi nào cũng sẽ là rào cản của bọn họ.
“Hi vọng cậu ta có thể thuận lợi bước qua trở ngại lần này…” Những lời này là những lời nói thật tâm của Đồng Lĩnh lúc này, cho hắn và cũng cho chính mình.
Lâm Nguyên cùng Thượng Mãnh ở Bắc Kinh nói chuyện điện thoại rất lâu trong văn phòng.
Thượng Mãnh gần đây vẫn giúp Lâm Nguyên liên hệ với tổng giám đốc Quỹ đầu tư mạo hiểm vừa và nhỏ Bắc Kinh, mặc dù bản thân không có khả năng giúp Lâm Nguyên chuyển giao, nhưng chú của anh ta là lãnh đạo cấp cao của Công ty Cổ phần Đầu tư Trung Quốc (CIC), sau vài lần tiếp xúc, anh ta rất coi trọng năng lực vượt trội của hắn trong hoạt động vốn. Thấy hắn đột nhiên đề xuất muốn từ bỏ con đường chính trị, chuyển sang kinh doanh, lão này bèn rất ủng hộ, cho rằng đây là cách tốt nhất để vận dụng tài năng kinh doanh, không lãng phí sự nhạy bén thiên bẩm của hắn. CIC có nền tảng sâu rộng và có vị thế riêng trong giới tài chính, Nhiều công ty quỹ đang mong muốn dựa vào nguồn vốn và quan hệ trong nước lớn mạnh của nó. Do đó, ban giám đốc của Quỹ đầu tư mạo hiểm vừa và nhỏ Bắc Kinh cực kỳ có hứng thú với một Lâm Nguyên có gia cảnh thâm hậu như vậy.
Lâm Nguyên lại thông qua quan hệ của bố mình ở Bắc Kinh để tìm được một người nặng ký trong Bộ Tài chính để làm trung gian. Ban nãy Thượng Mãnh đã thuật lại ý tứ của chú mình, nói là giờ chỉ còn mở cuộc họp tượng trưng với ban giám đốc và Lâm Nguyên chính thức từ chức nữa là xong.
“Ấy, đúng rồi, ông giúp ba tiểu Phó tìm bác sĩ phẫu thuật tim thì thôi, giờ con thỏ bé ông cũng giúp. Ông cũng hơi bị đa tình quá rồi đấy. Cẩn thận không tiểu Phó mà biết là không chỉ có cho ông một đấm thôi đâu, có khi người ta còn muốn đâm một nhát dao sau lưng ông đấy!” Thượng Mãnh đầu dây bên kia không biết đi tới đâu mà tiếng gió không nhỏ, phải hét lên.
“Thôi được rồi, tôi là người nào ông còn không biết sao? Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa. He he, dù sao thì cũng từng lên giường với cậu ta, cũng không biết sao cậu ta biết tôi là ai, khóc sướt mướt chạy tới cầu xin, còn muốn cởi quần áo trèo lên giường hầu hạ tôi nữa chứ. Tôi sợ Phó Xung về mà thấy lại không giải thích nổi nên vội vàng đồng ý giúp thôi. Mà đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, ba mất sớm, bà mẹ từ nhỏ đã một mình nuôi cậu, còn cho đi học nghệ thuật nữa chứ, mà trò đó thì tốn bao nhiêu là tiền. Mẹ cậu ta cũng vì nuôi con ăn học mà từng đi bán máu. Giờ người ta bệnh nặng như vậy, cậu ta còn chạy tới van xin tôi tìm giúp bác sĩ, ông nói tôi sao có thể nhẫn tâm từ chối đây?” Lâm Nguyên phì phèo điếu thuốc, duỗi duỗi chân dài, trước mắt lại hiện cảnh Ethan chạy đến phòng nhờ giúp đỡ.
“Mấy nay tôi không ở nhà nên việc này giao cho Đinh Gia rồi. Tìm được thì ông ấy sẽ gọi cho ông. Mà tôi nói cho mà nghe này Đại Lâm, sau này trừ việc của nhóc tiểu Phó, ông mà dám vì bồ đến nhờ bọn tôi giúp đỡ nhé, là tôi sẽ đi mách Phó Xung để cậu ấy đánh ông một trận thừa sống thiếu chết. Ha ha.” Thương Mạnh bên kia vẫn đang phải hét lớn.
“Được rồi được rồi, đang nghe điện thoại ở đâu vậy? Đừng có hét nữa, ai cũng nghe thấy. Cúp đây.”
Cúp điện thoại, Lâm Nguyên thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nếu mọi việc ở Bắc Kinh diễn ra suôn sẻ, và nếu hắn nắm bắt thời gian để giải quyết ổn thỏa công việc của Bình Cốc ở tỉnh lỵ, thì hắn có thể sẽ thoát được khỏi cái hoàn cảnh hiện tại.
Đúng vậy, đây là một kết cục vô tình bị ảnh hưởng bởi nhiều lý do khác nhau và bị chèn ép bởi một bàn tay vô hình. Bàn tay cản trở sự nghiệp chính trị của hắn không chỉ nằm ở một cá nhân cụ thể, mà là như một cơn cuồng phong bất ngờ, vượt cạn rồi mới thấy được, dẫu biết sự hung dữ và nguy hiểm của nó nhưng lại phớt lờ khởi nguồn từ những xung đột ngẫu nhiên trong không khí, địa hình cùng nhiệt độ của nó.
Hắn cúi đầu nhìn lên đồng hồ trên cổ tay, sau lưng mặt đồng hồ ánh lên màu xanh kia là một chữ ‘Xung’ chỉ có hắn và anh biết. Đã mấy ngày rồi không được thấy anh, phòng ở không có chàng trai cao lớn ấy thì ngoại trừ tịch mịch, cũng chỉ có tịch mịch. Hắn liếc nhìn lịch trình nhắc nhở của lãnh đạo trên bàn, hiếm thấy tối nay không có hoạt động gì.
Hắn gọi cho A Tiêu, bảo anh ta lập tức đi đặt một phòng ở nhà hàng Quảng Đông vẫn thường ăn kia. Hắn lại cẩn thận suy nghĩ một lát, rồi gửi cho A Tiêu danh sách mấy món mình và Phó Xung thích ăn để anh ta chuẩn bị trước.
Hắn muốn gặp anh, rất nhớ anh. Có lẽ hiện tại anh cũng đang ở rất gần văn phòng của hắn, cũng đang cách bức tường này đến bức tường khác mà nhớ hắn, lại có lẽ anh đang vì bị gia đình quở trách vì bỗng nhiên chia tay bạn gái mà ảm đạm, u buồn, cũng có khi còn đang tiện thể oán hận hắn luôn. Nhưng cho dù có là gì thì hiện tại hắn là nhớ anh, thật sự rất nhớ.
Ngưng nghiệp chính trị sang làm kinh doanh vốn là thứ hắn đã suy xét từ lâu. Khứu giác rèn luyện trong bao năm rèn chính trị đã nhắc nhớ hắn có nguy cơ tiềm tàng đang tiến gần đến hắn, phải mau mau mà quyết đoán lựa chọn đi thôi. Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách*, Lâm Nguyên hiểu rõ việc này. Chủ động rút lui không có nghĩa là chịu thua, lấy lùi làm tiến vẫn luôn là sự lựa chọn của các bậc trí giả. Chỉ là chuyện này đến quá đột ngột, hắn chuẩn bị cũng không kỹ càng cho nên còn chưa kịp nói cho tiểu Xung. Lâm Nguyên tính đêm nay để anh về bên mình, bàn bạc vốn liếng cùng chuyện cổ phiếu của anh cùng với kế hoạch trước khi rời đi sẽ đưa anh theo của hắn… Đây là bí mật nhỏ của hai người, là chuyện liên quan đến… tương lai của bọn họ.
Trước giờ tan tầm, Phó Xung nhận được tin nhắn của Lâm Nguyên, “Tan tầm thì mình cùng nhau đi ăn ở nhà hàng Quảng Đông nhé. Nguyên.”
Không hiểu sao, dòng tin nhắn ngắn ngủi này, đặc biệt là từ quen thuộc ở cuối, lại như khiến anh từ một ngày buồn bực, khó chịu lại bơ phờ mà tỉnh lại.
Đêm qua lúc về nhà, phòng bố mẹ anh đều đã tắt đèn, không có một tiếng động gì, cả căn nhà yên tĩnh đến mức đáng sợ. Anh thậm chí còn lặng lẽ đi đến cửa phòng của hai người mà ghé tai vào, đợi đến khi nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của ba anh mới yên lòng. Anh tình nguyện đối mặt với sự lạnh lùng trong mắt ba mình cùng với sự trách cứ của mẹ, như thể như vậy tâm trạng anh mới dễ chịu hơn một chút. Vì anh biết, họ càng im lặng thì trái tim họ càng nặng trĩu và đau đớn hơn.
Cả đêm anh gần như không ngủ, nhìn chằm chằm số điện thoại mang tên ‘Tất Thành’ như một nhà sư già đang ở trước mặt Phật.
Huệ Thăng là kẻ thù của Lâm Nguyên, Huệ Thăng muốn thu thập chứng cứ phạm tội của Lâm Nguyên, Huệ Thăng muốn cùng quan phụ mẫu của Kim Sơn đấu một trận sống còn, Huệ Thăng cùng tình nhân của kẻ thù nâng chén uống đến sảng khoái, số điện thoại của Huệ Thăng hiện đang ở trước mặt anh…
Vậy anh rốt cuộc là muốn làm sao? Document mã hóa trong máy tính là cái gì? Nếu những thứ đó được giao đến tay Huệ Thăng… gã sẽ làm gì?
Mấy ngày nay vụ án của huyện Bình Cốc đã nhanh chóng truyền đến dư luận, Kim Sơn đã bắt đầu lưu hành các đủ loại đàm tiếu, đương nhiên, nhân vật chính của những tin tức này chính là thị trưởng Kim Sơn đương thời, nguyên thẩm phán quận ở Bình Cốc. Nếu hắn thật sự vì chuyện này mà bị liên lụy, nếu vào lúc này Huệ Thăng lại cầm chứng cứ có trong tay đi khai báo, thì chẳng phải tội nghiệt của nam nhân này, thật sự đã đến lúc kết ra quả báo? Phó Xung phát hiện trán mình không biết từ lúc nào đã đầy mồ hôi lạnh.
Nhìn tin nhắn trong điện thoại, anh khẽ cắn môi, hồi âm, “Hôm nay em phụ trách đóng sổ, anh qua trước đi!”
Tin nhắn của Lâm Nguyên rất nhanh đã quay lại, “Được, anh đợi em ở phòng 202.”
Anh quay lại và liếc nhìn chiếc cặp trên bàn, trong đó có mấy chiếc chìa khóa mới tinh. Nếu người kia muốn đưa anh về tối nay, có lẽ anh có thể thử giải đáp bí ẩn vẫn luôn khiến anh khó chịu kia. Trong bóng tối, Phó Xung cảm thấy trong ngăn kéo nhỏ đó nhất định phải có thứ gì đó liên quan đến mình.
Nghĩ đến tối nay, nghĩ đến Lâm Nguyên, anh lại như nghĩ đến chuyện khác, trên gương mặt bỗng xuất hiện lộ ra một tia ngượng ngùng không dễ bị người khác để ý, ngay sau đó, như đang trách móc suy nghĩ bậy bạ của chính mình, anh vội lắc đầu.
Lâm Nguyên vừa tan sở liền đến nhà hàng Quảng Đông, A Tiêu nói muốn ra ngoài ăn đồ ăn nhanh, tiện đi rửa xe luôn, đợi bao giờ hắn và Phó Xung ăn xong thì gọi cho anh ta là được. Lâm Nguyên biết anh ta không muốn làm bóng đèn giữa mình và tiểu Xung nên cũng không miễn cưỡng.
Người của hắn bên Viện kiểm sát tỉnh buổi chiều gọi điện tới, nói là phạm vi kiểm duyệt tại Bình Cốc có thể sẽ không được mở rộng, tuy rằng tin tức không rõ ràng lắm nhưng cũng khiến người ta yên tâm rất nhiều. Hắn thoải mái mà hút thuốc, ngẫu nhiên lật xem tạp chí. Đinh Gia bỗng gọi tới.
Lúc Phó Xung đến cửa phòng 202, giọng Lâm Nguyên đang thoải mái nói chuyện truyền đến từ cửa phòng khép hờ.
“… Ha ha, mồm mép cái tên Thượng Mãnh này! Đúng là không giấu được cái gì mà. Ừ, chắc là cũng nhanh thôi. Bao giờ chính thức từ chức công vụ ở đây là hội đồng quản trị của Quỹ Bắc Kinh có thể khởi hành rồi. Thôi bớt bớt đi, gì mà Lâm tổng chứ,… Tình nhân gì cơ? À, cái cậu mà tôi nhờ mấy ông tìm bác sĩ ấy hả? Thôi đi nào, tôi có phải tình thánh đâu mà? Đấy còn không phải là chơi đùa thôi sao? Chẳng nhẽ tình trường của tôi mà mấy người còn chưa rõ? Ở đâu một thời gian mà chẳng có vài đoạn nhân duyên như sương sớm, đi là tan thôi. Nếu mà nghiêm túc hết thì lại hóa tam cung lục viện à…”
Từ chức… Bắc Kinh… Lâm tổng… Chơi đùa… Sương sớm… Tan…
Phó Xung siết chặt cặp công văn mang chìa khóa. Giờ khắc này, anh không chỉ mất đi ham muốn xông vào mà trách mắng tên đàn ông này, thậm chí, kỳ lạ thay, anh cũng không có thấy tức giận hay đau lòng như mình nghĩ. Bờ môi anh ngây ngốc giật giật, như muốn nói gì đó với Lâm Nguyên, nhưng cuối cùng lại không hề mở miệng.
Anh xoay người ra khỏi nhà hàng, bên tai như còn văng vẳng giọng nói nam tính và ngọt ngào của Lâm Nguyên. Tiếc là anh đi nhanh quá, giọng nói nam tính ấy vẫn tiếp tục toát lên vẻ quyến rũ, nhưng anh lại không có nghe thấy, “Ha ha, nhưng nói cho cùng thì đây không phải đều là chuyện cũ sao? Giờ tôi đã là kẻ hoang đàng biết quay đầu rồi, kiên trinh kiên trung. Thẻ phòng cậu nhóc kia đưa tôi còn đem trả lại, còn bảo người ta là tôi giúp cậu ta cũng không phải là vì muốn lên giường với cậu ta. Ông có biết giờ tôi đã yêu Phó Xung đến dường nào rồi không? Cả đời này, trong mắt tôi cũng sẽ không có người thứ hai nữa…”
Cúp điện thoại, Lâm Nguyên vừa tính gọi cho Ethan để báo là hắn đã giúp câu liên hệ với bác sĩ nổi tiếng trị ung thư vú ở Bắc Kinh thì bỗng có một tin nhắn mới tới, là Phó Xung, “Ca, ở khoa tạm thời có chút việc, anh cứ ở quán đợi em, lát em qua. Xung.”
Một nụ cười ấm áp hiện ra trên khóe miệng Lâm Nguyên, như thể chỉ bằng một hàng chữ ngắn ngủi đó là có thể thấy được gương mặt mà hắn đã bất tri bất giác sinh nghiện của Phó Xung vậy.
Phó Xung bắt xe khách sạn tới Vân Khai.
Thang máy nhanh chóng leo lên tầng ba mươi sáu, và các con số trên đèn cảnh báo liên tục thay đổi từ nhỏ đến lớn. Khi nhảy đến “21”, Phó Xung bỗng cười lạnh một chút, giọng nói người kia lại như văng vẳng bên tai, “Ở đâu một thời gian mà chẳng có vài đoạn nhân duyên như sương sớm, đi là tan thôi…”
Thì ra, cho dù là cậu ca sĩ tuấn tú, trên người luôn thoang thoảng mùi thơm kia, hay là thư ký tận chức tận trách tại phòng tổng thống trên tầng ba sáu, thì cũng chỉ là đồ chơi phát tiết, dùng để giết thời gian của người nào đó thôi. Chính mình, cũng chẳng cao quý hơn thiếu niên bán nghệ ở quán rượu kia là bao.
Thì ra, những lời thề non hẹn biển dưới ánh trăng, hay là cái ôm thiết tha dưới bầu trời đầy pháo hoa ấy, cũng chỉ là một màn trình diễn tuyệt vời của ảnh đế thủ vai nam chính mà thôi. Trong cảnh quay đó, có lẽ hắn diễn rất nhập tâm, rất tự nhiên, nên động tình trong nháy mắt, ảnh hưởng đến đối phương gà mờ, thậm chí ảnh hưởng đến cả hắn.
Chẳng qua, khi đạo diễn hô ‘cắt’, người nhập tâm là đối phương mà người vùng ra lại vĩnh viễn là ảnh đế mà thôi.
Trong phòng im ắng, tất cả mọi thứ đều như chưa từng thay đổi. Thứ thay đổi, bao giờ cũng là lòng người.
Phó Xung bước nhanh đến phòng ngủ của Lâm Nguyên, lấy chìa khóa từ trong túi công văn ra, anh đã suy luận không biết bao nhiêu lần về chùm chìa khóa trong tay, và ngay lúc này nhét chiếc nhỏ nhất vào lỗ khóa nhỏ.
Xoay tròn một vòng, “Ca”, khóa đã được mở.
Ngăn kéo không lớn, bên trong cũng chẳng có gì ngoài mấy hộp thuốc, Phó Xung có chút kinh ngạc, cầm một hộp thuốc lên nhìn, đồng tử bỗng nhiên giãn to ra.
Anh giống một cậu học sinh không biết chữ, lắp ba lắp bắp đọc hướng dẫn trên nắp hộp, rõ ràng mỗi một từ đều là những Hán tự bình thường nhất, nhưng khi gộp lại thì dường như trở thành chữ Phạn cổ đại, giống như những dòng chữ rồng bay phượng múa trên đơn thuốc mà bác sĩ kê cho bệnh nhân.
Hóa ra từng lời yêu thương, từng nụ hôn của anh đều đang giúp tôi trị bệnh, giúp tôi chữa lành vết thương. Thì ra anh không chỉ là thị trưởng, là lãnh đạo, là anh trai mà anh còn là….thầy thuốc của tôi!
Thì ra, những khao khát kỳ lạ và không thể giải thích của tôi, những bông hoa thủy tiên nở trên sa mạc, và cây hồ dương mọc trên mặt nước, tất cả đều phải cảm ơn những viên thuốc mà anh đã cho tôi uống.
Rốt cuộc thì tôi nên cảm ơn anh thế nào cho phải đây? Thị trưởng thân yêu của tôi! Anh cường bạo tôi, nghĩ rằng khiến tôi tổn thương là cách để tôi trưởng thành. Có lẽ là do tôi trưởng thành quá chậm rồi, mới để cho anh cảm thấy chưa đủ, mới lựa chọn cách tàn phá ý chí nghị lực của tôi, dập nát lòng tự trọng của tôi, để tôi biết, anh có bao nhiêu mong đợi bao nhiêu ở tôi. Anh không nói mình vĩ đại bao nhiêu, nhưng tôi cảm thấy anh tựa như thần Nữ Oa vậy, vì định hình lại con người tôi mà tốn biết bao nhiêu tâm tư và sức lực. Hoặc cũng có thể, anh giống như vị vua Hy Lạp cổ đại Pygmalion say mê các tác phẩm điêu khắc của mình. Vậy đối với tôi cũng là sự rung động và yêu thích dành cho một tác phẩm mà chính tay anh tạo nên sao? Sau đó, lại cố gắng dạy tác phẩm của mình cách yêu chính mình… vậy thì bức tượng…. có thực sự là yêu?
Phó Xung chậm rãi đặt lại hộp thuốc vào trong ngăn kéo, nhẹ nhàng đóng lại, xoay một vòng “Ca”, khóa lại. Anh không hề chú ý đến tập sách bảo vệ môi trường do anh tự tin bên cạnh nhưng hộp thuốc ấy, tập sách có ghi dòng chữ “Tiểu Xung, anh thích em.”
Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Phó Xung cảm giác tim mình như nhảy ra ngoài, anh buộc chính mình hít một hơi thật sâu rồi mới móc điện thoại trong túi quần ra, là Nhã Na.
Anh tưởng chừng như một kẻ sắp chết đuối bất ngờ vớ được một cọng rơm.
“Nhã Na!” Anh có chút xúc động lên tiếng, giọng nói trong điện thoại ngập ngừng, dường như đang suy nghĩ nên nói những lời kế tiếp như thế nào, khiến cho âm thanh nơi cô đang đứng trở nên rõ ràng hơn, Phó Xung nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào đang thúc giục các hành khách mau chóng lên máy bay..
“Phó Xung, em đang ở sân bay để bay sang Úc…… Em với Gia Thành đã đính hôn rồi, trước hết em đã xin nghỉ phép ở cơ quan và dự định sau khi kết hôn sẽ từ chức. Ngôi nhà kia anh hãy thương lượng cùng ba em đi, em đã nói qua với ông ấy rồi… ừm… cứ vậy đi.” Giọng nói thản nhiên của Nhã Na dường như rất giống với giọng nữ phát ra ở sân bay, khiến Phó Xung trong nháy mắt sinh ra một ảo giác, tựa như đây không phải Nhã Na đang nói lời từ biệt với mình, mà là người nữ nhân viên sân bay kia đột nhiên cầm nhầm kịch bản.
“Mấy giờ máy bay cất cánh, anh tới tiễn em!” Anh gần như hét lên mấy lời này rồi chạy ra khỏi phòng ngủ của Lâm Nguyên. Khoảnh khắc ấy, trái tim anh nhưng bị cứa một phát không thương tiếc, vừa đau vừa xót! Anh muốn tiễn cô, anh muốn nhìn thấy cô, cô là cọng rơm cứu mạng của anh, sao cô có thể ném anh vào vũng lầy chết người này rồi cao chạy xa bay cùng người đàn ông khác chứ!
“Em đã bắt đầu lên máy bay rồi… Hơn nữa… em nghĩ chúng ta không cần gặp lại nhau, tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại!”
Giọng nữ ngọt ngào vẫn máy móc và ân cần thúc giục những hành khách chưa lên máy bay đúng lúc, Phó Xung vểnh tai lên lắng nghe giọng nói của cô ấy cho đến khi không thấy, vĩnh viễn không thấy nữa!
Thang máy nhanh chóng đi xuống, Phó Xung dường như đang quay trở lại với những suy nghĩ mông lung và lộn xộn trong phòng ngủ vừa rồi, Lâm Nguyên, Nữ Oa? Nhà điêu khắc? Không, hắn hẳn là một họa sĩ, một họa sĩ vẽ phác thảo cho chính mình. Bức tranh sơn dầu “Cái chết của Marat” hiện ra trước mắt anh, nhà hoạt động tàn ác và khát mát trong cuộc Cách mạng Pháp cuối cùng đã chết một cách bi thảm dưới tay của những sát thủ bị áp bức do sự tàn độc.
Anh lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lâm Nguyên, “Trong nhà đột nhiên có chuyện, em không qua được, buổi tối cũng phải ở nhà, tạm biệt!”
Nhìn cái thông báo đã gửi trên màn hình điện thoại, khóe miệng Phó Xung giật giật, tìm trong danh bạ di động cái tên Tất Thành, nhưng thực chất là số điện thoại của Huệ Thăng.