Phó Xung nhìn căn phòng hết sức trang hoàng xa hoa này mà lắc đầu. Nhưng cũng chẳng có nhiều thời gian để mà cảm khái, anh muốn mau chóng dọn dẹp phòng ở cho tốt. Căn phòng lớn nhất tất nhiên là phòng ngủ của thị trưởng, Phó Xung mở mấy cái vali ra, cất quần áo vào trong tủ. Tủ quần áo trong phòng cũng lớn kinh người, thị trưởng Lâm quần áo nhiều như thế mà cũng chứa nổi. Phó Xung lại lấy đồ skincare cùng sữa tắm, dầu gội của thị trưởng ra, nhìn mấy món đồ ngoại đọc không hiểu gì trong tay mình, anh nhớ tới gương mặt đẹp trai như người mẫu của thị trưởng Lâm kia. Anh nghĩ, người có gương mặt như vậy, lại còn là lãnh đạo trẻ tuổi có triển vọng, chú trọng vào việc bảo dưỡng vẻ bề ngoài cũng là việc nên làm.
Anh cất mấy thứ này vào phòng tắm, nạp điện cho dao cạo râu. Anh nhìn cái bồn tắm hình tròn màu trắng to đùng trong phòng tắm kia, nghĩ cái bồn này chắc cũng phải chứa được 4, 5 người thể trạng giống mình và thị trưởng Lâm. Ý nghĩa này vừa sượt qua trong đầu, Phó Xung bị cái hình ảnh bổ não kia làm anh không khỏi nở nụ cười.
Thị trưởng Lâm có một cái Ipad, Phó Xung tìm nguồn điện, sạc pin cho nó. Sau đó, anh lại một lần nữa chăm chú cẩn thận kiểm tra lại một lần, trong đầu cân nhắc sinh hoạt của thị trưởng Lâm, cảm thấy việc thu dọn có vẻ như đã ổn thỏa.
Bên ngoài phòng ngủ chính còn có hai cái phòng ngủ nhỏ, Phó Xung chọn một phòng ngủ gần đấy làm phòng của mình. Bản thân lại không có gì cần dọn lắm, chỉ có một cái túi nhỏ, còn thiếu mấy vật dụng cơ bản chưa cầm sang đây, Phó Xung tính lần sau quay lại sẽ lấy nốt.
Trong phòng có một cái phòng bếp nhỏ. Phó Xung nhìn nhìn, đồ bếp các loại khá đầy đủ, chỉ là không có nguyên vật liệu để nấu cơm. Anh nghĩ, thị trưởng chắc sẽ không nấu cơm ở đây, trong khách sạn cái gì cũng không thiếu, mấy thứ này cũng chỉ để bày trí mà thôi. Nhìn đồng hồ, thế mà cũng đã đến mười hai giờ trưa rồi, cả ngày bận rộn một trận bất tri bất giác đã hết cả một buổi sáng.
Căn tin cơ quan lúc này là giờ ăn cơm, nhưng bây giờ mà từ khách sạn chạy về thì chắc chắn là không kịp, anh lại càng không muốn gọi đồ ăn khách sạn, không thể để thị trưởng chưa vào ở, bản thân đã bắt đầu tiêu phí, hưởng thụ rồi. Tuy rằng lúc chuyển đồ đạc vào khách sạn, mấy quản lý bên khách sạn cũng uyển chuyển chào hỏi, đối với vị thư ký này đặt lên đầu ngồi. Quản lý cho Phó Xung biết là chi phí trong phòng thị trưởng sau này có thể cho nợ, bao gồm cả chi tiêu của anh lẫn tài xế.
Phó Xung dứt khoát quyết định nhịn đói, dù sao bản thân từ lúc sáng biết tin cũng chưa kịp tiêu hóa, không bằng dùng khoảng thời gian này suy nghĩ về công tác sao cho tốt. Anh ra chỗ sân phơi, từ chỗ này có thể nhìn thấy nội thành, cảnh phồn hoa của Kim Sơn bày ra trước mắt.
Bên lan can có một cái ô lớn che nắng, mấy chiếc ghế mây, buổi tối ở đây uống trà nói chuyện phiếm ngược lại rất tuyệt. Phó Xung nửa nằm trên ghế gọi điện cho Nghiêm Nhã Na. Nhã Na nghe nói anh thật sự được chọn làm thư ký thị trưởng, không khỏi cảm thán bản thân miệng quạ, không thể tưởng tượng được anh thế mà lại lọt vào mắt xanh của lãnh đạo. Hai người đối với việc Phó Xung và thị trưởng ở khách sạn cùng nhau có chút buồn bực. Tuy rằng người phục vụ bên cạnh lãnh đạo có thể có cơ hội tiếp xúc gần gũi với lãnh đạo, biểu hiện tốt sẽ được lãnh đạo thưởng, thế nhưng cũng có thể vì tiếp xúc nhiều mà có khả năng làm phật lòng lãnh đạo, huống chi như vậy cũng có nghĩa là đem thời gian tư nhân bán cho lãnh đạo.
Đơn vị bên Nhã Na có chuyện cần tìm cô, hai người cúp điện thoại. Phó Xung nhìn thời gian còn lâu mới đến chiều, lập tức trở lại phòng mình nghỉ ngơi, đợi đến chiều về tòa thị chính chờ chỉ thị của thị trưởng. Anh mở điện thoại bật nhạc, chất giọng trầm thấp của Trương Quốc Vinh bắt đầu réo rắt. Phó Xung từ thời học sinh đã rất thích nghe Trương Quốc Vinh hát, tuy rằng ca sĩ mới mọc lên như nấm nhưng mà Phó Xung vẫn luôn đối với anh trai hát tình ca này một lòng chung thủy.
Lúc Lâm Nguyên đùng đùng nổi giận mở cửa phòng Phó Xung, anh đang nghiêng người nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền yên lặng, điện thoại bên cạnh đang phát ra một giọng hát trầm thấp triền miên, một giọng hát quen thuộc mà đêm nào trước khi đi ngủ hắn cũng nghe.
“Phó Xung!” Lâm Nguyên cho rằng anh đang ngủ, lớn tiếng gọi tên anh.
“Thị trưởng…” Phó Xung chỉ là nhắm mắt nghe nhạc, đột nhiên nghe thấy giọng Lâm Nguyên, giật mình lắm, lập tức đứng lên.
“Cậu cả một buổi sáng làm cái gì? Đến đây làm thư ký cho tôi hay là nằm một chỗ làm đại gia?” Lâm Nguyên đầy mặt tức giận.
Phó Xung bị bộ dáng tức giận của hắn làm rúng động. Bản thân đã làm gì? Mình vẫn giúp hắn sắp xếp đồ đạc, bận rộn đến mức cơm trưa cũng không ăn, chứ mình có nhàn hạ gì đâu. Anh trong lòng buồn bực, thế nhưng ngoài mặt lại bất động thanh sắc, chỉ nhẹ giọng đáp một câu: “Tôi dọn phòng, có chút ngượng tay, nên vừa mới làm xong.”
“Dọn phòng? Quần áo của tôi là cậu dọn phải không? Dúi như dúi túi ni lông vậy à? Cậu không biết là quần áo chắc? Như thế này thì mặc kiểu gì?” Lâm Nguyên phát ra lửa giận bừng bừng.
Buổi sáng bên Cục Thương gia Trung Quốc đã báo với hắn rằng nhà đầu tư của Công viên Golf Kim Sơn, đối tác làm ăn lớn nhất của Kim Sơn, hôm nay đã đến trụ sở chính ở Hong Kong để thảo luận về bước hợp tác tiếp theo với thị trưởng. Lâm Nguyên biết hạng mục đầu tư này hết sức quan trọng, có thể thúc đẩy sự phát triển của ngành du lịch, ăn uống và giải trí trong thành phố. Hắn vừa nhậm chức, sếp người ta đã đặc biệt qua đây, có thể thấy được thành ý của đối phương, bản thân tất nhiên không thể lơ là.
Hắn một bên an bài nội dung của cuộc đàm phán song phương, một bên cân nhắc làm sao để thể hiện thành ý của bản thân cho đối phương. Hắn cũng hiểu một chút tình huống tiến triển của sân golf, trong lòng lập tức có tính toán. Hắn yêu cầu phó thị trưởng Quý liên hệ với ông chủ bên Hongkong, nói bản thân buổi chiều sẽ tiếp đãi đối phương tại sân golf, hai bên làm một ván trước, sau đó sẽ bàn đến chuyện hợp tác.
Phó thị trưởng Quý và trưởng cục Thương gia đều hết sức sửng sốt, ở Kim Sơn họ không quen cái môn thể thao thời thượng này nhưng đều cảm thấy ý tưởng này của thị trưởng Lâm khác với những buổi họp bên bàn ăn thông thường khác. Phó thị trưởng nói chuyện với bên Hongkong xong, sếp bên kia quả nhiên tán đồng hết mình.
Lâm Nguyên yêu cầu bọn họ chuẩn bị tốt sân golf, bản thân mang theo tư liệu về hạng mục này đến khách sạn. Hắn mang theo hai bộ quần áo đánh golf, hồi sáng phái Phó Xung mang đồ đến khách sạn, giờ này chắc cậu ta cũng xong xuôi ổn thỏa rồi.
Ở trên xe, Lâm Nguyên dành thời gian để làm quen với dự án. Đến phòng khách sạn hắn ấn chuông cửa mấy lần, không ai mở cửa, Lâm Nguyên nhíu mày. Tất cả thẻ phòng hắn đều đưa cho Phó Xung từ sáng, tên nhóc này lại không biết chạy đi đâu. Điện thoại hắn còn chưa có số của Phó Xung, đành phải kêu phục vụ đến mở cửa. Phục vụ phòng chưa gặp hắn bao giờ, không dám mở cửa tùy tiện, đành phải gọi quản lý để xác nhận vị khách này đúng là ở phòng của thị trưởng. Lâm Nguyên lúc đấy đã mất hết kiên nhẫn rồi.
Hắn vội vã đi vào phòng, phòng ngủ chính mở ra. Xem ra tên nhóc này đã sửa sang, sắp xếp cả phòng này, hắn trực tiếp mở tủ quần áo ra để tìm quần áo, vừa mới nhìn lướt qua, máu nóng đã dồn lên não. Quần áo của mình mang từ bên kia qua chắc chắn là được cất vào trong vali, hiện tại từng bộ đều được treo chỉnh tề, nhưng lại không hề phẳng phiu, quần áo đều là nếp nhăn, quần cũng mất ly quần.
Lâm Nguyên giận đến mức muốn mắng người. Bỗng nhiên nghe được tiếng nhạc ở phòng ngủ bên cạnh, hắn hai bước chân lớn chạy qua, thấy Phó Xung đang nhàn nhã nằm trong phòng nghe nhạc, hắn không khỏi nổi cáu, kêu tên anh.
Tuy rằng trong lòng Phó Xung buồn bực, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân thị trưởng nổi giận, bản thân cũng thật sự thất trách, anh lập tức nói với Lâm Nguyên: ”Thị trưởng muốn thay bộ nào, tôi lập tức qua phòng phục vụ của khách sạn đi là qua.”
Lâm Nguyên trừng mắt nhìn anh một lát, thò tay lấy bộ quần áo chơi bóng vất lên giường.
“Cho cậu 30 phút.” Hắn nhìn Phó Xung cầm quần áo chạy ra ngoài, lạnh lùng nhắc nhở.
Phó Xung vâng một tiếng, lập tức vội vàng chạy về phía phòng phục vụ. Lâm Nguyên cởi bộ đồ âu ném lên sô pha, nghiêng người nằm trên giường. Nằm được vài phút, hắn đứng dậy đi vào phòng tắm sửa sang lại bản thân. Lâm Nguyên từ nhỏ đã ưa sạch sẽ, lớn lên so với đàn ông bình thường lại càng chú trọng vẻ ngoài bản thân hơn. Hắn thấy Phó Xung đặt mấy món đồ vệ sinh cá nhân của mình hết sức chỉnh tề, dao cạo râu cũng nạp điện, khó chịu trong lòng dành cho anh cũng dần phai nhạt.
Tắm rửa qua loa một lát, lại cạo râu xanh đã mọc cả sáng, cả người lập tức thanh sảng lên rất nhiều, tâm tình của hắn cũng tốt lên không ít. Nhớ tới vừa rồi Phó Xung nghe hát, cũng mở Ipad, bật album Trương Quốc Vinh lên.
Phó Xung đúng 25 phút sau cầm bộ quần áo đã được là phẳng phiu về phòng. Cửa phòng ngủ chính không đóng, từ trong truyền đến một bài hát quen thuộc, so với âm thanh mà điện thoại anh phát ra còn dễ nghe hơn nhiều, đấy cũng là bài hát mà Phó Xung cực kỳ thích của Trương Quốc Vinh: Tay trái tay phải.
Anh từ phòng khách nhìn vào phòng ngủ. Nửa người Lâm Nguyên đang dựa vào đầu giường, một đôi chân dài miễn cưỡng thò ra. Hình như hắn vừa mới tắm rửa qua, cả khuôn mặt nhìn có tinh thần hẳn. Đại khái là bài hát cũng giúp hắn thả lỏng rất nhiều, trên mặt thiếu đi lệ khí, lông mày đen đặc giãn ra, hơi hơi nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo một loại lười nhác nhưng lại cũng mang theo một khí tức nam tính hết mực.
Phó Xung cảm giác bản thân cũng xuôi theo vẻ mặt của hắn mà chậm rãi thả lỏng, anh hoàn thành nhiệm vụ mà như chạy hết trăm mét, từ trán đến cổ đều là mồ hôi.
Lâm Nguyên thấy một Phó Xung còn đang thở dốc đứng ở phòng khách nhìn mình, thấy quần áo đã được là phẳng phiu trong tay anh cùng gương mặt đầy mồ hôi. Hiện tại tâm trạng hắn không tệ, nhìn bộ dáng có chút chật vật của anh lại cảm thấy thú vị, cũng không nói gì, búng ngón tay thành tiếng, ý bảo anh lại đây.
Phó Xung đi qua, cẩn thận đặt quần áo lên giường, anh nhìn gương mặt mang theo thần sắc thoải mái của thị trưởng, trong lòng không khỏi nghĩ: “Nhìn đẹp trai như vậy, lại lật mặt nhanh như lật sách, sao không đi làm ngôi sao đi, làm thị trưởng làm gì.”
Lâm Nguyên không biết Phó Xung đang thầm mắng hắn, hắn xem giờ, ngồi dậy bắt đầu cởi áo sơ mi.
Phó Xung thấy hắn cởi áo sơ mi, lộ ra một cơ thể cường tráng cùng cơ bắp không tương xứng với thân phận của hắn, bản thân lại có chút ngượng ngùng. Dẫu sao thì trước mắt cũng là thị trưởng Kim Sơn đang cởi quần áo, hình tượng này dân thường sao thấy được. Mà anh lập tức đi ra ngoài cũng không được, đành phải lấy sơ mi Lâm Nguyên vừa cởi, đứng một bên giả vờ gấp lại.
Mắt thấy Lâm Nguyên lại tùy tiện cởi quần tây ra ném cho mình, Phó Xung cố gắng hết sức để không ngẩng đầu, nhưng vẫn thấy được cặp chân dài như vận động viên của thị trường cùng chiếc quần lót đen. Tuy hai người đều là đàn ông, bình thường lúc ở ký túc xá có gặp qua đồng nghiệp cởi trần mặc quần cụt cũng là chuyện bình thường. Nhưng người đàn ông trước mặt lúc này với dáng người kiện mỹ chỉ mặc một chiếc quần lót không phải là một đồng nghiệp bình thường, mà là lãnh đạo cao cấp của anh, hơn nữa cả gian phòng ngủ này chỉ có hai người bọn họ, Phó Xung có chút mất tự nhiên không nói nên lời.
Lâm Nguyên lấy quần áo chơi bóng mặc lên. Hắn dùng đuôi mắt nhìn Phó Xung, người kia đang gấp quần áo hắn cởi ra, vẫn luôn cúi đầu không nhìn lên, khóe miệng banh ra, dường như là đang ngại ngùng không dám nhìn mình.
Lâm Nguyên chăm chú quan sát anh, gương mặt thanh niên nam tính hết mực, bỗng nhiên cảm giác trong lòng giật giật, như thể cỏ xanh trồi lên dưới tuyết trắng, lặng lẽ lớn lên.