Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược

Chương 18-1




Các phiên thuyết trình báo cáo xúc tiến đầu tư của các thành phố lần lượt diễn ra theo trình tự. Phó Xung vừa nhẹ giọng nói chuyện với Thuyên An, vừa theo dõi thứ tự của các bài thuyết trình, lúc này đã đến lượt thành phố Kim Sơn lên. 

Di động trong túi quần Thuyên An rung lên, y lễ phép ra hiệu với Phó Xung rồi tiếp điện thoại. Phó Xung nhìn hàm răng trắng như tuyết của y cứ lấp la lấp lóe bên môi. Đối phương càng nói, nét mặt phấn khích càng dần dần hiện lên trên khuôn mặt của y. Anh chăm chú lắng nghe, Thuyên An và bên kia đang bàn chuyện cổ phiếu, có vẻ như là tin tốt. 

Những người kinh doanh cổ phiếu đều có thói quen này, dù đầu tư bao nhiêu tiền thì khi nghe đến cổ phiếu họ sẽ tự động thấy quan tâm. Thuyên An vừa trả lời điện thoại vừa nhìn Phó Xung rõ ràng là đang hứng thú với nội dung cuộc trò chuyện của y. 

Thuyên An ngắt máy, “Một người bạn tốt thôi, cậu ta chơi cổ phiếu cực đỉnh, giúp tôi thu không ít lời lãi. Phó tiên sinh cũng quan tâm đến cổ phiếu sao?” 

Phó Xung cười cười, “Tôi chỉ là một newbie trong thị trường chứng khoán thôi…” Ánh mắt của anh ngay lập tức bị Lâm Nguyên đang bước lên sân khấu thu hút, cả vẻ mặt đều nhanh chóng trở nên tập trung. 

Thuyên An hơi hơi nhíu mày, ánh mắt từ trên mặt Phó Xung chuyển sang khuôn mặt tuấn tú của Lâm Nguyên, sau một lúc dừng lại lại nhẹ nhàng quay lại. “Số QQ của Phó tiên sinh là gì, có thể add chứ? Tôi có mấy người bạn rất giỏi trong việc đầu cơ chứng khoán có thể giới thiệu cho cậu. Thật ra cậu rất thông minh, chỉ cần nhìn cách cậu chuyên chú quan sát thị trưởng Lâm là biết cậu học gì cũng rất nhanh.” Nói xong câu đó, Thuyên An nhịn không được nở nụ cười.

Phó Xung biết rõ y là đang trêu ghẹo chính mình, nhưng không biết vì cái gì, lời nói không chút kiêng nể gì của chàng trai năng động, tỏa nắng này không hề khiến anh thấy phản cảm. Anh viết tên cùng với số QQ của mình lên một tờ giấy rồi đưa cho Thuyên An, “Lúc đó mong Thuyên tiên sinh cùng bạn mình đừng cười tôi nhà quê là được.” 

“Sao hả? Còn số điện thoại thì sao? Không lẽ số điện thoại của thư ký lãnh đạo cũng là bí mật cấp cao sao?” Thuyên An chớp chớp mắt nhìn Phó Xung, sau đó đưa tờ giấy lại.

Phó Xung do dự một giây rồi viết lại số điện thoại của mình.

Hội trường vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt hơn mấy phần giới thiệu thị trưởng trước rất nhiều. Phó Xung và Thuyên An đều đưa mắt nhìn về phía sân khấu, Lâm Nguyên lúc này đang mỉm cười gật đầu cảm ơn mọi người. Hắn lịch sự nhìn xung quanh, vừa như đang nhìn toàn bộ khán giả trong hội trường lại vừa như đang tìm người hắn thật sự muốn nhìn thấy kia. 

Ánh mắt của hắn và Phó Xung trong không trung chạm vào nhau. Tuy rằng toàn bộ quá trình ngắn ngủi không đến một giây, nhưng ở một khắc đó, toàn bộ đại sảnh dường như đã biến mất vô tung, trong mắt hai người đàn ông nọ chỉ còn dư lại duy nhất hình bóng của nhau.

Hội nghị tổng kết xúc tiến đầu tư Thâm Quyến do tỉnh trưởng chủ trì chạy xuyên đêm, cuộc họp này không chỉ tổng kết kinh nghiệm và tìm ra những thiếu sót mà còn thông báo về Hiệp hội xúc tiến đầu tư Hong Kong trong tương lai. Tại buổi làm việc, tỉnh trưởng báo cáo khẳng định thành phố Kim Sơn vì đã chuẩn bị đầy đủ dự án, đưa ra chính sách hợp lý, đầy đủ, phù hợp hơn với xu hướng đầu tư nước ngoài của địa phương, tỷ lệ các hợp đồng ban đầu được ký kết là cao nhất giữa tất cả các thành phố trong tỉnh.

Lúc về phòng, tâm trạng của Lâm Nguyên khá tốt. Hiệu quả của buổi xúc tiến đầu tư rất khả quan. Ngày mai còn là ngày cuối cùng của năm 2008, bản thân hắn và tên nhóc thúi kia sẽ đón giao thừa ở ‘Hòn ngọc phương Đông xinh đẹp’, Hong Kong. Hắn có chút nóng lòng muốn đi Hong Kong ngay. Cả hai sẽ cùng nhau đi hóng gió ở Cảng Victoria, ngắm những con sóng đỏ neon trên Bến phà Ngôi sao, uống một ly trà sữa Uyên Ương chính hiệu trong các con hẻm, và quẹt thẻ vàng vào cửa từng tiệm quần áo sang trọng. 

Hắn huýt sáo về lại tầng mà đoàn Kim Sơn ở. Trên hành lang, hai thanh niên cao lớn đang đứng mặt đối mặt, thấp giọng nói chuyện. Lâm Nguyên khẽ giật mình. Phó Xung cầm trong tay mấy quyển sách, đang liên tục gật đầu mà cười với một chàng trai trông hết sức tiêu diêu, khôi ngô. Thanh niên lạ mặt kia vỗ vỗ vai Phó Xung, nói gì đó, hai người lại cùng nhau cười. 

Hình ảnh này nói thật… rất đẹp mắt. Hai soái ca cho dù là dáng người hay tướng mạo đều sánh đôi vừa lứa, cực kỳ bắt mắt, đứng trong hành lang có chút ảm đạm này mà đều như đang sáng rọi vậy. Chỉ là hình ảnh này, trong mắt thị trưởng Lâm, lại hoàn toàn không phải là cái cảm giác kia. Hắn theo bản năng híp mắt lại, có chút hung tợn mà hô một tiếng, “Phó Xung!” 

Hai người vốn đang nói chuyện cũng không để ý tới hắn vừa từ đầu cầu thang rẽ tới, chợt nghe thấy giọng nói của hắn thì đều có chút giật mình.

“Thị trưởng, ngài đã về rồi, có gì cần thông báo lại không ạ? Tất cả các phòng ban đều đang chờ hội nghị của ngài…” 

“Không có,” Lâm Nguyên thoáng có chút thô bạo mà cắt ngang lời anh, “Bạn cậu à?” Hắn đi đến bên người Phó Xung, nhìn chằm chằm vào Thuyên An đang đứng đối diện, sắc mặt thay đổi liên tục. 

“A, đây là thị trưởng Kim Sơn, đât là phó tổng kiêm nhà thiết kế của Công ty Trao đổi Thông tin Hoa Nam, Thuyên An tiên sinh.” Phó Xung quy củ giới thiệu hai người. Anh có thể rõ ràng cảm nhận được sắc mặt Lâm Nguyên rất không thích hợp. Người này trên người còn đang tản ra một mua chua chua nhàn nhạt, tốt nhất vẫn là không nên thành thật mà giới thiệu Thuyên An là bạn mới quen của anh. 

Lâm Nguyên và Thuyên An bắt tay. Thanh niên trước mắt nhìn gần tựa hồ lại càng thêm xuất sắc, có một loại tuổi trẻ tài cao, khiến người ta ngưỡng mộ trong lòng. 

“Ồ, Thuyên tổng…” Lâm Nguyên gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Phó Xung, “Sao không mời Thuyên tổng vào phòng ngồi đi, ai lại đứng ở đây bàn công chuyện?” 

“Ách, thị trưởng khách khí rồi, tôi cũng không có công chuyện gì, chỉ là qua đây gửi Phó tiên sinh mấy quyển sách về chứng khoán mà thôi.” Thuyên An dường như không cảm nhận được sắc mắt âm trầm của Lâm Nguyên, rất tự nhiên mà nói ra ý định của mình. 

“Ồ, không có việc gì vậy đành xin lỗi Thuyên tiên sinh rồi, bên này tôi còn có chút việc cần nghiên cứu kỹ với thư ký Phó, mong là sẽ không làm trễ đại kế đầu tư của hai người?” Giọng điệu của hắn tuy thản nhiên nhưng lại mang theo một sự áp bức không khoan dung. 

“Ha ha, người làm lãnh đạo cũng thật biết nói đùa. Tôi với Phó tiên sinh chỉ là nói chuyện một chút thôi. Thị trưởng bận việc của ngài thì tôi cũng không quấy rầy nữa. Cáo từ, Phó tiên sinh.” Thuyên An gật đầu với Lâm Nguyên rồi lại nhìn sang Phó Xung. 

“Cảm ơn mấy quyển sách của Thuyên tổng, có cái gì không hiểu tôi sẽ tới thỉnh giáo ngài.” Phó Xung vẫy vẫy sách trong tay, trong lòng lại mong Thuyên An mau mau đi đi, vì anh cảm giác cái người thân cao hơn hai người bọn anh đang không ngừng từ trên đỉnh đầu mà tạo ra áp lực kinh người. Anh không muốn Thuyên An đã tốt bụng đem sách đến cho mình lại phải đứng đây cùng mình chịu cái loại áp lực kỳ quái này. 

May mà Thuyên An vẫy tay với anh xong thì cũng biến mất ở chỗ cầu thang, Phó Xung vô thức thở ra một hơi dài. 

“Người ta đi cũng đi rồi, còn xem cái gì? Mau mở cửa đi!” Sắc mặt Lâm Nguyên càng ngày càng đen lại. 

Phó Xung nhíu mày. Sự trào phúng trong lời Lâm Nguyên khiến anh có chút khó chịu. Làm lãnh đạo to như vậy, cũng đã lớn đầu rồi, ấy vậy mà chỉ cần nóng nảy lên cái là lại như con nít. Anh nhìn nhìn hành lang, thấy không có người, bèn nhét sách vào tay Lâm Nguyên, “Cầm, em tìm cái chìa khóa.” 

Lâm Nguyên liếc nhìn tiêu đề của cuốn sách ở trên cùng – “Nhà đầu tư thông minh”,  hừ một tiếng, thấy Phó Xung mở cửa liền nhấc người đi vào phòng.

“Trả sách đây để em về phòng.” Phó Xung đứng ở cửa, vươn tay hướng Lâm Nguyên, ý là không muốn vào phòng hắn.

Lâm Nguyên nổi giận đẩy anh về phía cửa, gầm nhẹ, “Không vui sao? Trách anh phá hỏng việc tốt của em? Có tin em không vào anh liền hôn em ngay tại đây không?” 

Hai người lúng túng bước vào phòng, Lâm Nguyên khóa cửa lại, ném quyển sách trên tay xuống sô pha. “Cầm mấy quyển sách rởm rồi làm bộ chân chó là nghĩ tán được người của tôi?” Hắn mồm miệng chua ngoa đi tới trước mặt Phó Xung. Phó Xung vốn muốn nói hắn mấy câu lại bị Lâm Nguyên đẩy mạnh về phía sau. Phó Xung không có kịp chuẩn bị, lập tức ngã lên chiếc sô pha lớn. Anh vừa định ngồi thẳng dậy, Lâm Nguyên đã đè cả người xuống. Hơi thở nóng cháy lập tức phả lên mặt Phó Xung, anh muốn đẩy hắn ra, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn bên tai mình, “Tiểu Xung… anh ghen…” 

Giọng nói trầm ấm và thành thục của người kia không chút che giấu nào mà truyền đến anh. Trái tim Phó Xung khẽ rung động, cảm thấy lỗ tai có chút nóng lên, “Chỉ là một người bạn bình thường mới quen mà thôi…” Anh cũng ghé vào tai hắn mà thì thầm, muốn giải thích một chút cho hắn. 

Lâm Nguyên lại ghé lên tai anh mà hôn mút, “Trẻ như vậy… lại còn đẹp trai… chẳng bình thường chút nào cả…” 

Phó Xung đột nhiên lật lại, ngồi lên người Lâm Nguyên, ánh mắt vẫn luôn theo dõi hắn, “Không đẹp bằng anh…” Anh chậm rãi cúi người, một nụ hôn sâu lắng dừng lại trên môi Lâm Nguyên. 

Người bị hôn thoáng hoảng hốt. Vì đây là lần đầu tiên Phó Xung tỉnh táo mà… chủ động hôn hắn. 

… 

Không biết qua bao lâu, thân thể cường tráng đầy mồ hôi của hai người tách ra, nằm ở trên giường thở hồng hộc.

“Tên nhóc kiểu sau mà quen em?”

“Em cho cậu ta số điện thoại?” 

“Vô sự hiến ân cần*, vừa nhìn là biết cậu ta không tốt đẹp gì rồi!”

(*) 没事献殷勤: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! – Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp

“Sao mà phải học cổ phiếu cái gì với cậu ta. Anh thiếu gì bạn bè hùn vốn. Về thì dùng chứng minh thư của người thân mà mở tài khoản mới rồi anh dạy cho em… ai, nhẹ nhẹ thôi… Tên nhóc thối tha này…” 

Trong màn đêm, hai thân ảnh tách rời ra lại tiếp tục quấn chặt lấy nhau.

Sau khi vượt qua hải quan tại La Hồ, Phó Xung lần đầu tiên đặt chân đến vùng đất Hong Kong. Xe chạy trong lòng thủ đô phương Đông phồn hoa và khác thường này, anh thấy trong lòng nhói lên một sự rung động kì lạ. Đây là một thành phố khác biệt, dù chỉ cách Thâm Quyến có một dòng nước nhưng nơi đây vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được sự tồn tại độc đáo và tuyệt vời của nó. Một sự giao thoa giữa nền văn hóa Trung Quốc và phương Tây, hoàn hảo như cá với nước.

Người nơi đây tưởng như đã tìm được cội rễ đã mất từ lâu, lại dường như không tìm được hướng của rễ, độ sâu của đất, đành phải ủ mình trong cái nơi nhỏ bé này với nỗi nhớ nhung, ngập ngừng, mất mát, tự ti cùng tổn thương, chờ đợi những cung bậc cảm xúc khác nhau để pha một ly rượu cũ ngũ vị tạp trần. Rượu càng mạnh, người càng đơn độc.

Không biết Lâm Nguyên đã làm gì nhưng ở Hong Kong, hai người lại được xếp vào ở chung một phòng lớn. Theo lịch trình, những ngày này là ngày nghỉ theo luật định của Hong Kong, toàn bộ đoàn xúc tiến đầu tư cũng điều chỉnh để nghỉ ngơi, cho mọi người đủ thời gian để vui chơi.

Không ít quan chức các thành phố tụm thành một nhóm mặc âu phục mà đi mua sắm, hết nhìn đông lại nhìn tây, đi đến đâu cũng khí thế hừng hực. 

Lâm Nguyên cùng Phó Xung không đi cùng với những người còn lại, họ mặc quần áo giản dị nhẹ nhàng, từ khách sạn đi thẳng đến ga MTR*. Lâm Nguyên rất quen thuộc với Hong Kong, hắn muốn đưa Phó Xung đi tận hưởng nét quyến rũ độc đáo của thủ đô phương Đông này một cách tự do, thoải mái, tận hưởng bầu không khí tự tại mà gió biển phương Nam thổi vào. 

(*) Đường sắt giao thông đại chúng, thường được biết đến bởi tên viết tắt tiếng Anh MTR

“Mình đến Vượng Giác trước đi, chỗ đó đông lắm, lại còn hay gặp được ngôi sao điện ảnh đang quay phim nữa.” Phó Xung nhìn người đàn ông cao lớn và vạm vỡ trong đám đông tàu điện ngầm. Hắn thời thượng, khôi ngô chẳng kém gì thanh niên Hong Kong xung quanh, thế nhưng trên người lại còn mang theo một hương vị thành thục, khuôn mặt trời sinh điển trai, bắt mắt kia cũng không phải thứ người gốc Quảng Đông có thể sánh bằng. Phó Xung có thể cảm nhận ánh mắt như ẩn như hiện từ bốn phía vây quanh anh và hắn. Hai người thi thoảng liếc mắt nhìn nhau, cười cười đầy ẩn ý. 

Đứng giữa dòng người hối hả này, anh nghe thấy đủ thứ ngôn ngữ đan xen với đủ loại giọng điệu. Không hiểu sao Phó Xung lại đột nhiên cảm thấy mình chưa bao giờ thân thiết với Lâm Nguyên như lúc này. Anh biết, đó không chỉ là khoảng cách vật lý. 

Đêm cuối năm, hai người dạo chơi khắp Hong Kong, từ Vượng Giác đến Tiêm Cồn Cát, Kim Chung, Trung Hoàn. Có khi lại chen chúc trên MTR, đôi khi là đi phà Ngôi Sao. Trời dần dần tối, nhưng trong thành phố say xỉn và mờ ảo không bao giờ ngủ này, khắp nơi đều có đèn neon nhấp nháy, rực rỡ, thậm chí còn chói lọi hơn ban ngày.

Lan Quế phường đông đến nỗi quán nào cũng chật cứng, con đường ngoài cửa đầy nam nữ cầm ly rượu vô tư trò chuyện. Hai người đi ngang qua một quán bar nơi cửa trước gần như chỉ toàn là nam sinh, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người đàn ông anh tuấn này. Khi Phó Xung đi ngang qua thậm chí còn có người huýt sáo. 

“Anh ta thích em đó, dùng mắt mời chào kìa.” Lâm Nguyên cố ý đi chậm lại, hất cằm ý bảo Phó Xung nhìn về phía người mới huýt sáo kia. Đó là một người đàn ông lai Trung khá điển trai, cặp mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm về phía Phó Xung. Ánh mắt hai người không chút né tránh, anh ta bưng chén rượu lên, lịch sự ra hiệu với Phó Xung, ý bảo anh qua uống một ly. 

“Em đi qua nói chuyện với anh ta, người này… trông cũng dễ nhìn đấy.” Phó Xung quay người lại, cố ý dùng ánh mắt hỏi Lâm Nguyên.

Người kia híp mắt lại, một phen ôm lấy bả vai Phó Xung, kéo anh nhích lại về phía mình. Cũng hướng chàng trai máu lai kia huýt một hơi sáo khiêu khích rồi đi về phía cửa. 

Lên tàu điện ngầm, cả hai cùng đi về phía Vịnh Causeway, nơi có Quảng trường Thời đại nổi danh luôn là nơi đếm ngược đến giao thừa.

Cỗ xe chật ních người đủ mọi thành phần tham dự sự kiện đêm giao thừa nổi tiếng này. Vẻ mặt ai nấy đều tràn đầy phấn khích. Rốt cuộc, chỉ còn vài tiếng nữa thôi là năm cũ sẽ qua đi, một năm mới sắp đến.

Lúc vừa bước ra khỏi lối ra tàu điện ngầm, tiến vào Quảng trường Thời đại ở vịnh Causeway, hai người lập tức chìm vào đám đông xen lẫn ánh đèn, tiếng nhạc và tiếng cười. Đủ loại màu da, đủ loại ngôn ngữ, đủ loại khuôn mặt tươi cười từ từ tụ lại. Lúc này đây, cả quảng trường giống như một khối Rubik lớn vạn hoa, ánh mắt của bạn hướng tới nơi nào, nơi đó đều dường như đang không ngừng nhịp nhàng thay đổi. Cảm giác đó khiến những người nơi đây đều vô thức sôi máu, tinh thần dâng trào. 

Bất tri bất giác, Lâm Nguyên và Phó Xung nắm tay nhau, hai tay đan lại, siết chặt.

Dưới ánh sáng loang lổ cùng dòng người chảy như nước, dưới ánh trăng sáng như bạc, nhu tình như nước, lòng họ cũng say mê với âm nhạc xung quanh, xao xuyến theo tiếng reo hò của dòng người.

Pháo hoa như sao băng bay lên bầu trời từ cả hai phía của Cảng Victoria, và bầu trời đêm bùng lên ánh sáng chói lọi và mờ ảo. Những chùm pháo hoa xinh đẹp và ảo diệu kia khiến đám đông cuồng hoan dưới đất lặng đi trong giây lát. Và khi những chùm pháo hoa dần lớn hơn và chói lọi hơn tiếp theo bung ra trong không trung, đám đông cũng bùng lên reo hò điên cuồng hơn. Thời khắc mới cũ luân phiên ngày càng gần, thời gian thay đổi liên tục trên màn hình điện tử cực lớn khiến tim ai cũng đập nhanh hơn.

Lâm Nguyên và Phó Xung đều cảm giác đối phương nắm tay mình càng ngày càng chặt. 

Nửa đêm đến gần, mọi người đồng thanh đếm ngược, 4, 3, 2, 1… 0. Pháo hoa nổ ra tứ phía, tất cả đều cùng nhau hô to: Happy New Year! Cả quảng trường ồ lên vui mừng. Bên này, pháo hoa làm sáng bầu trời đêm của Cảng Victoria; bên kia, dòng chữ cỡ lớn “2009” xuất hiện ở Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Hong Kong.

Tình nhân, đôi lứa, người thân, vô số người ôm chặt hôn nhau. Trong phút chốc sự trói buộc, những đau đớn cũ kỹ dường như đã ném lên đến chín tầng mây. Giờ phút này, trước mắt chỉ còn một năm mới, một khởi đầu mới!

Trong một khắc đếm ngược điên cuồng đó, Phó Xung chỉ thấy cơ thể mình bị Lâm Nguyên nhẹ nhàng kéo vào lòng hắn. Anh không né tránh, cũng không giãy dụa, mà là không chút do dự mới ra đôi tay rắn chắc của mình, cùng ôm lấy người đàn ông trước mặt. Trên người hắn vẫn còn mang theo mùi hương mê người kia, hai mắt hắn say đắm, sâu thẳm như nước vịnh Victoria dưới những chùm pháo hoa.

Hắn hơi cúi đầu, anh liền ngẩng mặt lên. Hắn mở ra đôi môi khêu gợi, anh cũng đưa cánh môi của mình qua. Bầu trời đầy pháo hoa dường như thêu dệt cho họ một phông nền lộng lẫy nhất, và đám đông đang ôm nhau như muốn nói với họ rằng đêm nay họ không cô đơn. Họ hôn nhau thật sâu, không dữ dội và hoang dại như khi còn riêng tư, cũng không trúc trắc và chống cự như lúc ban đầu. Nụ hôn của họ như làn sương đầu xuân và gió thoảng giữa mùa hạ, tự nhiên như một giấc mộng đẹp vừa mới thức giấc.

“Anh yêu em.” Lâm Nguyên thì thầm vào tai Phó Xung.

“Em yêu anh.” Phó Xung khẽ nói bên tai Lâm Nguyên. 

Thì ra, trong tim em… em đã… yêu anh từ lâu rồi. 

Bọn họ cũng không để ý, khi khoảnh khắc giao thừa vừa tới, dưới bầu trời đầy pháo hoa thơ mộng cùng tiếng hoan hô ào ạt như nước kia, điện thoại hai người đều nhận được tin nhắn cách ngàn dặm. 

Đó là hai người phụ nữ, dù là lạc lõng, bơ vơ, hay là bất đắc dĩ… tin nhắn của họ đều là: Chúc mừng năm mới.