Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược

Chương 12-2




Đối với A Tiêu mà nói, có lẽ nguyên nhân chân chính anh ta muốn nói chuyện với Phó Xung, cũng không phải là để anh biết tình trạng hiện tại của Lâm Nguyên, mà có là còn hy vọng quan hệ của hai người có thể dịu đi, thậm chí là tiến thêm một bước. 

Tuy nhiên, mối quan hệ giữa hai người đàn ông này khác với bất kỳ tình huống nào mà anh ta từng biết trước đây, anh ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Lâm Nguyên và Phó Xung khi họ ở một mình trên tầng 36, không biết những lọ xuân dược anh ta mua cho Lâm Nguyên ra sao rồi. A Tiêu chỉ biết một điều: Lâm Nguyên thay đổi.

Trong sự quan sát của anh ta, trừ Phó Xung ra, Lâm Nguyên không tìm thêm bất kỳ người đàn ông nào khác ở Kim Sơn, điều này trước đây gần như là không thể. Và sự quan tâm và kiên nhẫn mà Lâm Nguyên dành cho Phó Xung, cùng nỗi ám ảnh mà hắn thể hiện mỗi khi say xỉn đến mất kiểm soát khiến A Tiêu cảm thấy bối rối. Đây là Lâm Nguyên mà anh ta đã gắn bó gần mười năm sao? Người đàn ông càng lớn càng trưởng thành, lạnh lùng và độc đoán, năng lực ngày càng mạnh, trên phương diện tình cảm lại ngày một mờ nhạt đây sao? 

Những năm gần đây, bên cạnh Lâm Nguyên xuất hiện cả đàn ông. Trừ mấy cậu bé bị hắn hấp dẫn tự nguyện dâng mình, thì cũng có một số người người trong giới giải trí vì danh vọng, tiền bạc mà bán sắc. A Tiêu hiểu, Lâm Nguyên chỉ là bị diện mạo của họ hấp dẫn một đoạn thời gian, quay đầu liền thành quá khứ. Tuy anh ta không hiểu mối quan hệ giữa hai người đàn ông, thế nhưng với ai là chơi đùa, với ai là thật lòng, anh ta biết rõ. 

Cho nên anh ta do dự rất lâu mới quyết định tìm đến Phó Xung, vì anh ta biết, Lâm Nguyên và anh là… thật lòng. 

Cho nên lúc Phó Xung đồng ý về khách sạn, A Tiêu thật sự rất vui mừng. Tuy rằng Phó Xung không tỏ vẻ gì, nhưng A Tiêu biết, dựa vào tình huống của hai người họ, Phó Xung có thể làm được chuyện này, thật không dễ dàng gì. 

Lúc trở về tầng 36 của khách sạn Vân Khai, Phó Xung cảm nhận được sự thay đổi của Lâm Nguyên trong lời A Tiêu. 

Căn phòng dường như vẫn như trước, do có người dọn dẹp thường xuyên nên trông vẫn rất sạch sẽ và ngăn nắp. Phó Xung vào bếp đặt những thứ đã mua xuống, phát hiện nơi này vẫn y đúc như khi anh rời đi. 

A Tiêu về phòng mình hút thuốc, anh ta không ở phòng của Phó Xung, dù sao thì ở đây cũng còn một phòng trống khác. Phó Xung đẩy cửa phòng mình vào, có lẽ phục vụ viên biết phòng này bỏ trống nên rất khi ít vào đây dọn dẹp nên nơi đây cũng không thay đổi gì mấy. Anh ngồi lên giường, miếng nệm cao cấp mềm mại nảy nảy. Một cảm giác kỳ lạ đột nhiên dấy lên, tại sao trong phòng lại có… mùi của Lâm Nguyên. 

Đúng vậy, là mùi cơ thể của hắn, mùi aftershave và mùi khói thuốc thoang thoảng, một mùi hương chỉ thuộc về Lâm Nguyên. 

Đó là mùi vị mà trong quá trình ở chung Phó Xung đã bất tri bất giác, chậm rãi quen thuộc. Là mùi vị sau khi hai người tách ra, thỉnh thoảng đêm đến anh sẽ lặng lẽ nhớ, dẫu cho điều này khiến anh có biết bao nhiêu là sợ hãi và xấu hổ. 

Anh cúi xuống áp mặt vào gối, một lúc sau mới biết tại sao căn phòng lại có mùi Lâm Nguyên. Người đàn ông đó có lẽ thường xuyên chạy vào căn phòng này, nằm trên chiếc giường mà anh từng nằm, có thể là nghe nhạc, có thể là đọc sách, có thể là suy nghĩ về những vấn đề trong công việc, có thể là… nghĩ về… mình.

Anh bật dậy, không biết đây là mình bị làm sao, ngày này qua ngày sẽ chìm vào vòng xoáy với một người đàn ông mà không tài nào dứt ra được. Lúc ở Bắc Kinh chẳng phải đã hạ quyết tâm sẽ dừng cương trước vực sao? Lúc về Kim Sơn chẳng phải Lâm Nguyên cũng đã buông tay rồi sao? Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ chạm mặt, nhưng hai người về cơ bản  đã là đường ai nấy đi rồi. Vậy anh rốt cuộc còn muốn làm gì nữa? Nhà cửa đã sắp trang hoàng xong, chuẩn bị chụp ảnh cưới đến nơi, ngày cưới và khách cũng đã được định sẵn… Thế nhưng lại vì biết hắn bị bệnh, không ăn uống được mà bỏ hết thảy chạy đến nấu cho hắn ăn. Trong lòng anh lại có một giọng nói không ngừng nhắc nhở, “Đủ rồi… Không thể tiếp tục như vậy được nữa… Bằng không… mày sẽ không thể dứt ra được đâu…” 

“Hắn gầy cũng thế, bệnh cũng chả sao, chẳng liên quan gì đến mày cả…” 

“Tên khốn đó không tìm đến mày để gây chuyện nữa, vậy mày còn cứ đâm đầu vào làm gì! Khó khăn lắm hắn mới buông tay, còn quan tâm hắn làm gì!”

“…” 

“…Vậy thì… một lần này nữa thôi… một lần này thôi…” 

A Tiêu không nói gì, nhưng lại rất tinh mắt. Lúc Phó Xung bận rộn trong phòng bếp, anh ta đã ra ngoài mua hộp cơm cách nhiệt cao cấp. Cháo trái cây khô và một số món ăn phụ giúp bổ dưỡng dạ dày và tăng cảm giác thèm ăn, Phó Xung dành thời gian ăn trưa nấu đủ hết. Hai người xách hộp cơm ra khỏi phòng, Phó Xung quay đầu nhìn lại, có lẽ, đây sẽ thật sự là lần cuối tới nơi này. 

Thang máy xuống đến tầng 35 thì dừng, một thanh niên đẹp trai thời thượng đang cùng hai người nói chuyện, thấy thang máy thì vội vàng đi vào, “Tôi ăn cơm xong sẽ hát tiếp, đừng để ai chiếm chỗ tôi nhé.” Cậu ta sửa lại cổ áo màu đen, thấy thang máy từ tầng 36 xuống, không khỏi giật mình. Cậu cẩn thận đánh giá hai người đàn ông trong tháng máy. Người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, nhìn cực kỳ rắn chắc kia lập tức thu hút ánh mắt của Ethan. 

Lâm Nguyên nằm một mình trong phòng cao cấp của khoa nội, các vị lãnh đạo chính của bệnh viện đã đến thăm hắn nhiều lần, các bác sĩ và y tá tham dự cũng đã sớm kiểm tra phòng và phát thuốc. Nếu không phải tin tức hắn bị khẩn cấp nhập viện tuyệt đối không thể bị lọt ra ngoài, ước chừng người tới gặp thị trưởng sẽ vây kín hành lang.

Đã đến giờ ăn trưa rồi mà A Tiêu vẫn chưa về, có lẽ là về khách sạn nấu cơm cho hắn. Tâm trạng hắn không tốt, cũng không có khẩu vị gì nên chẳng vội chuyện cơm nước. Sau khi lật xem tờ báo trong ngày một lúc, hắn dừng lại nhìn trang ‘Nhật báo Kim Sơn’. Toàn bộ trang đầu tiên là bài phỏng vấn của ‘Nhật báo Kim Sơn’ với bí thư thành phố Cố Tử Dã, chủ đề phỏng vấn là ‘Tiến hành công cuộc tái thiết đô thị và mang đến cho người dân Kim Sơn một Thành phố Nước Trung Nguyên hoàn toàn mới.’

“Lão hồ ly này…” Lâm Nguyên cười cười, hắn biết Cố Tử Dạ tự mình đưa dự án ra mắt truyền thông với tư cách lãnh đạo thành phố là đang tuyên bố chủ quyền. Trong vài ngày qua, một đội thanh tra liên hợp gồm Ủy ban Xây dựng, ngành công thương, giám sát chất lượng, thuế và kiểm toán đã bắt đầu tiến hành kiểm tra chất lượng dự án và các cuộc thanh tra liên quan khác trên quy mô lớn với các công ty đầu tư ở Kim Sơn. Nhìn bề ngoài thì có vẻ giống như một cuộc kiểm tra định kỳ trong lĩnh vực xây dựng, nhưng về bản chất, Lâm Nguyên đã có sẵn một kế hoạch hoàn chỉnh trong đầu.

Cải tạo thành phố Kim Sơn không phải là một dự án nhỏ, gần chục tỷ đầu tư liên quan đến việc thu hồi đất sớm, đền bù, phá dỡ và xây mới rất lớn trong giai đoạn sau. Tin tức này đã được tư nhân lan truyền từ lâu, và có nhiều tập đoàn đứng sau Lâm Nguyên muốn tham gia. Nếu các tập đoàn địa phương của Kim Sơn không được xử lý, tất cả các loại mối quan hệ đan xen sẽ chỉ khiến một lão già bản địa như Cố Tử Dã như cá gặp nước, trong khi các nhà phát triển khác nhau ẩn sau hắn sẽ không dễ dàng xâm nhập.

Đặt tờ báo xuống, Lâm Nguyên dựa vào đầu giường, nắm chặt điện thoại trong tay. Trong lịch sử cuộc gọi có một cuộc gọi của Lý Hoành Đồ từ Bắc Kinh sáng nay. Cuộc gọi này rất kỳ lạ, sau khi hai người cúp máy, Lâm Nguyên gọi thêm vài cuộc gọi công việc nữa, hắn cũng không vội nghĩ đến nó. Thế nhưng hiện tại rảnh rỗi, không tự chủ được mà lại nghĩ về cuộc gọi kia.  

Trên điện thoại, Lý Hoành Đồ không đề cập đến việc hắn đã hứa với anh ta về việc điều chỉnh công tác lần trước, mà khéo léo bày tỏ với Lâm Nguyên rằng anh ta cảm thấy hơi tiếc nuối về việc Phó Xung trở lại bộ phận thư ký, hy vọng rằng Lâm Nguyên sẽ hiểu cho việc Phó Xung còn trẻ, thiếu hiểu biết, không chăm sóc chu đáo nên chọc lãnh đạo giận, mong hắn cho tiểu Xung một cơ hội nữa để có thể tận tình chăm sóc lãnh đạo hơn. Lâm Nguyên nhớ rõ hai chữ ‘chăm sóc’ của Lý Hoành Đồ cực kỳ ái muội, giọng điệu là lạ, như là đang ám chỉ cái gì. 

Giờ nghĩ lại, thái độ và giọng điệu của anh ta dường như là… biết rõ chuyện giữa hắn và Phó Xung. Lâm Nguyên biết Phó Xung sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện này, vì vậy làm thế nào mà anh rể của anh biết được, lại khá kỳ lạ. Nghĩ đến ‘tiểu Phó’ mà anh ta dùng khi nhắc đến Phó Xung, Lâm Nguyên nhịn không được mà gọi thầm hai tiếng, một mình ngồi trên giường ngây ngốc cười. 

Trên cửa phát ra hai tiếng gõ nhẹ, Lâm Nguyên ‘ừ’ một tiếng, cánh cửa vừa mở ra, một hương thơm thoang thoảng đã nhẹ nhàng tràn vào.

Lâm Nguyên nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, biết đây là A Tiêu mang cơm đến. Chỉ là, hôm nay đồ ăn thơm quá, giống như có một hương vị đặc biệt quen thuộc vậy. Hắn theo mùi hương mà xoay người, lập tức ngây dại.

Mang theo hộp cơm lớn nhỏ không phải A Tiêu, là… người mà hắn còn vừa trộm gọi ‘tiểu Xung’… Phó Xung. 

Anh hẳn là vừa từ cơ quan về, vẫn còn mặc vest chỉnh tề, nhìn qua lại càng trông nghiêm túc, thế nhưng cũng không thể giấu đi được dáng người cao ngất, cùng gương mặt anh tuấn kia. 

“Sao cậu lại biết tôi ở đây… A Tiêu nói cho cậu sao? Người này giờ còn học được cả thói tọc mạch rồi!” Ngoài miệng thì như vậy, nhưng Phó Xung nhìn mặt hắn là thấy rõ sự hưng phấn cùng biểu cảm ‘A Tiêu, làm tốt lắm!’

“Ngài có thể xuống giường chứ? Nếu có thể thì ngài đi rửa tay trước đi, tôi sẽ dọn đồ ăn ra.” Phó Xung lần lượt đặt từng hộp thức ăn trên bàn cơm nhỏ đặt ở đầu giường. Anh không nhìn vào mắt Lâm Nguyên nữa, kể cả khi anh có thể cảm nhận được ngọn lửa không che giấu trong ánh mắt đó. Anh có chút căng thẳng, bởi vì anh đã hạ quyết tâm sau khi Lâm Nguyên ăn no sẽ cùng hắn thật sự nói chuyện.

Lâm Nguyên nhanh chóng rửa tay, đứng trước gương nhà vệ sinh sửa lại đầu tóc. Người đàn ông trong gương gầy, sắc mặt cũng kém, chỉ có đôi mắt là tràn đầy hứng thú và vui vẻ.

Ngoài ý muốn của hắn, người đàn ông mà hắn mê muội, không thể buông tay, người đàn ông vẫn luôn cự tuyệt hắn, né tránh hắn, sẽ xuất hiện trước mặt hắn khi hắn kiệt quệ và yếu ớt nhất. Nhìn một bàn toàn là món Phó Xung trước kia vẫn làm, lại đều là món hắn thích ăn, Lâm Nguyên triển khai tư thế, chuẩn bị sẵn sàng để bồi thường cho dạ dày đã bị dằn vặt bấy lâu nay của mình. Hắn đang định ăn lại thấy Phó Xung bất động ngồi trên giường, “Cậu không ăn sao? Sao lại chỉ có một đôi đũa?” Lâm Nguyên nhìn nhìn trên bàn. 

“Tôi ăn rồi. Thị trưởng, ngài ăn từ từ, ăn thêm ít cháo.” Phó Xung xong việc cũng không ăn gì, cùng A Tiêu chạy tới đây. Thế nhưng tâm sự trong đè nặng trong lòng khiến anh không đói, lại càng không muốn ăn cùng Lâm Nguyên. Không quen. 

Nhìn thấy Lâm Nguyên húp cháo thèm ăn, Phó Xung thầm nghĩ, người đàn ông kiêu ngạo này hình như có chút thay đổi, ít nhất có thể nghĩ đến người khác. Trước đây bao nhiêu lần, chính mình xong xuôi, còn bận rộn ở trong bếp, lãnh đạo đại nhân đã ăn đến khí thế ngất trời rồi. 

Lâm Nguyên ăn rất thoải mái. Thoải mái một là vì đây thật sự là những thứ hắn thích ăn, hai là vì những món này là do tự tay người hắn thích làm, ba là người hắn thích còn đang ngồi bên cạnh nhìn hắn ăn. 

Phó Xung không lo hắn ăn quá nhiều một lúc, vì anh biết tật xấu của hắn, cho nên bất kể là thức ăn hay là cháo, anh chỉ mang vừa đủ, vừa phải với người đang bị dạ dày.

Nhìn động tác lưu loát thu dọn bàn ăn của Phó Xung, Lâm Nguyên cảm thấy mỹ mãn, tựa vào bên cửa sổ. Nắng trưa sau lưng thấy ấm áp, bộ dáng làm việc chững chạc, nghiêm túc của chàng trai trước mặt cũng thật là… ấm áp. 

Phó Xung thu dọn đồ đạc rồi lặng lẽ dựa vào chiếc tủ nhỏ cạnh giường, hai người không ai nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn nhau.

Phó Xung từ từ đứng thẳng dậy, anh hơi căng thẳng, như thể đứng thẳng dậy, anh mới có sức mạnh. 

Lâm Nguyên không nhìn lại, nhưng hắn cảm thấy bầu trời vốn quang đãng ngoài cửa sổ dường như lơ lửng trên mây đen, nắng thu trên lưng dần dần biến mất, một tia lạnh lẽo của mùa thu thấm vào sau gáy, nhanh chóng lan khắp toàn thân. Hiện tại hắn đã hiểu, hôm nay Phó Xung đến không chỉ đơn giản là để đưa cơm cho mình. 

“Ăn quen mấy món cậu làm, dạ dày tôi bị chiều hư rồi.” Lâm Nguyên muốn phá vỡ bầu không khí khiến hắn cảm thấy có chút áp lực này. 

“Nên sửa khẩu vị. Ăn mãi một món sẽ không đủ dinh dưỡng.” Phó Xung bình tĩnh, nhìn Lâm Nguyên rút ra một điếu thuốc, anh quyết định tiếp nói tiếp.

“Thị trưởng, tôi… nói chuyện nghiêm túc với ngài.” Lời đầu nói ra, cảm giác không quá khó khăn.

“Tôi vẫn luôn nghiêm túc nói chuyện… tình cảm với cậu, không biết sao.” Lâm Nguyên nhả ra một hơi thuốc. Hắn không muốn nghe người đối diện muốn nói gì, vì trong lòng hắn từ lâu đã biết rõ anh muốn nói gì. Cả IQ và EQ của hắn đều khiến hắn có thể nhạy bén phát hiện ra ý đồ của Phó Xung, chỉ là cái ý đồ này, là thứ mà hắn không thể chấp nhận. Chẳng sợ chính mình đã đồng ý buông tay, thế nhưng… “Nhưng con mẹ nó ai bảo em lại đến tìm tôi, ai khiến em đến tìm tôi khi tôi muốn em nhất… Phó Xung… Đây là em tự chuốc lấy!”

Hắn biết đầu là kiểu gây rối vô lý và phi lý nhất trên thế giới, kiểu kiêu ngạo ích kỷ và độc đoán nhất, nhưng mẹ kiếp, chuyện tình cảm ai thèm nói đạo lý!

“Thị trưởng! Tôi không muốn tiếp tục quanh co. Ngài xem, hai chúng ta đều là nam, ngài cũng là người đã có gia đình, tôi cũng sắp kết hôn, đều là những người đàn ông có trách nhiệm cần gánh vác. Đối với đàn ông, tôi… cũng không có hứng thú… Chuyện trước kia… từ nay về sau tôi muốn quên hết… Tôi muốn… về sau quan hệ của chúng ta chỉ là quan hệ công việc thuần túy… Tôi muốn về sau có thể xứng với vợ con của mình…” 

Đây là tiếng lòng của Phó Xung. Có lẽ, chỉ có một điều mà anh không nói ra. Anh không có hứng thú với đàn ông. Thế nhưng với Lâm Nguyên, có.

“Cậu nói dối, Phó Xung! Cậu có thấy thú vị khi tự lừa gạt chính mình không? Không có hứng thú? Có cần tôi chứng minh sự hứng thú của cậu đối với tôi ngay tại đây không!” 

Lâm Nguyên không muốn nghe lọt tai mấy lời hợp tình hợp lý này. Đúng, những lời này hoàn toàn không sai, sai chính là người trước mắt. Em con mẹ nó đến tìm tôi, lại muốn quay lưng phủ sạch toàn bộ? Đâu ra có chuyện tốt như vậy thế? 

Lúc này, hắn đã vứt bỏ tất cả những rủi ro, bất lợi mà hắn đã nghĩ đến trên máy bay trở về Kim Sơn ở Bắc Kinh. Cái thói muốn gì phải có bằng được từ bé của hắn xông lên, ùa vào trong mắt hắn như một ngọn lửa không thể không chế. 

Phó Xung cảm thấy mình đã phạm sai lầm, một sai lầm ngu xuẩn. Ngay từ đầu đồng ý với A Tiêu, đến lúc bàn bạc vấn đề này với Lâm Nguyên, đều sai đến không có thuốc chữa. 

Sao anh lại có thể quên người đàn ông trước mặt là loại người như thế nào! Đây là một kẻ mạnh mẽ, độc đoán, vô lý, một kẻ ích kỷ và tàn nhẫn. Chuyện cường bạo anh hắn còn có thể làm, có chuyện gì hắn không dám! Anh nhất định là đã bị sự đáng thương những phút giây yếu đuối cùng sự dịu dàng mỗi khi say đắm của hắn làm lóa mắt rồi. Sự hối hận và xấu hổ dần dần trồi lên. Bất kể thế nào, hôm nay nhất định phải nói rõ ràng! 

“Tôi… Con mẹ nó tôi đúng là có thể cứng với anh, nhưng thế thì đã sao! Tôi sắp kết hôn rồi thị trưởng Lâm! Anh còn muốn như nào nữa? Muốn để tôi bí mật làm tình nhân của anh sao? Vừa cưới vợ vừa lên giường của anh?” Phó Xung cảm giác bản thân đang dần mất đi sự kiên nhẫn. Tuy rằng hai người chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng anh thật sự không có khả năng nói chuyện bình tĩnh với Lâm Nguyên, bởi vì người này vẫn khăng khăng muốn anh là của hắn, không tài nào nói lý nổi. 

“Đó là em nghĩ vậy. Tôi còn chưa nghĩ ra có nên để em kết hôn hay không. Em vội vàng làm gì.” Lâm Nguyên híp mắt phun ra một vòng khói, giọng nói cũng không nặng nề, tựa như hai anh em đang bâng quơ vui đùa. 

“Anh!” Phó Xung thấy anh như thể đang bị một ngọn lửa nghẹn lại trong người đốt cháy. Một bụng lửa giận là không có chỗ nào phát tiết, anh đập mạnh chiếc bàn ăn nhỏ bên cạnh rồi quay lưng bước ra khỏi phòng, để lại tiếng cửa đóng sầm nặng nề. 

Tờ ‘Nhật báo Kim Sơn’ trên bàn bí thư Cố Tử Dã có vẽ vòng một vòng tròn lớn màu đỏ. Đấy chính là bài phỏng vấn ‘Tiến hành công cuộc tái thiết đô thị và mang đến cho người dân Kim Sơn một Thành phố Nước Trung Nguyên hoàn toàn mới.’

Ông ta vừa nhận được một vài cuộc gọi, tất cả đều là từ một số nhà thầu Kim Sơn đã có tên tuổi. Những người này về cơ bản vẫn duy trì một mối quan hệ khá tốt với ông ta. Nhiều người trong số họ đã thiết lập mối quan hệ rất bền chặt với ông ta từ khi ông ta vẫn còn là phó thị trưởng phụ trách xây dựng đô thị.

Nghe tin Lâm Nguyên đã thành lập một đội thanh tra liên hợp để tiến hành kiểm tra theo luật đối với các công ty đầu tư này, hơn nữa còn là yêu cầu kiểm tra trong phạm vi 5 năm. Cố Tử Dã an ủi một vài người quen cũ qua điện thoại, thế nhưng cũng chỉ là có lệ mà thôi. Cây ngay không sợ chết đứng, nếu công trình chất lượng tốt, không trốn thuế, thì sao phải lo lắng gì. 

Ngồi trên ghế chủ trì, Cố Tử Dã cầm tờ báo lên và lướt nhẹ bằng ngón tay, tựa hồ rất hài lòng với cuộc phỏng vấn này.

Một lúc sau, anh ta gọi điện cho văn phòng thư ký, thông tri cho Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền gọi người phụ trách mảng đối ngoại đến. Thị trưởng Lâm đã giành được danh hiệu thành phố thí điểm bảo vệ môi trường và quỹ trợ cấp đặc biệt quốc gia cho Kim Sơn. Một quan chức chính phủ trẻ và đầy triển vọng như vậy phải tăng cường công khai với bên ngoài và giúp đỡ mới được. 

Ngày hôm sau, Lâm Nguyên trở lại làm việc. Cải tạo thành thị là hạng mục phức tạp, hắn thật sự không nằm nổi nữa. Mặc dù các bộ phận khác nhau đã đưa ra các kế hoạch chịu trách nhiệm của riêng họ theo triển khai của hội nghị đặc biệt, văn phòng chính phủ và Ủy ban Xây dựng đã cùng nhau thực hiện một cuộc tổng duyệt và biên soạn, nhưng hắn đọc mất lần, vẫn cảm giác phương án này so với mong muốn của bản thân còn kém quá xa. 

Sau nhiều lần thảo luận với một số bộ phận trong vài ngày, hắn quyết định để văn phòng thư ký thông tri một hội nghị đặc biệt khác để thảo luận và thương lượng một vài liên kết quan trọng. Văn phòng thư ký cũng báo cáo về thông tri của Ban Tuyên truyền cho hắn, Đài truyền hình tỉnh đã hẹn thị trưởng Lâm một buổi phỏng vấn đặc biệt về thành tích Kim Sơn trở thành thành phố duy nhất trong tìm xứng danh thành phố thí điểm bảo vệ môi trường quốc gia. 

Lâm Nguyên sửng sốt một chút, Đài truyền hình tỉnh chủ động mời cấp thành phố như vậy thật đúng là không nhiều, nhưng toàn quốc cũng chỉ có năm thành phố đạt hiểu nên cũng có thế hiểu. Hắn không thích quá công khai trong lĩnh vực chính trị, nhưng mà Đài truyền hình tỉnh đã chủ động, hắn cũng phải hợp tác nghiêm túc. 

Ngày Đài truyền hình tỉnh đến Kim Sơn thế nhưng trời lại rất đẹp. Thời tiết vốn vẫn luôn mưa xối xả không ngớt thế nhưng sáng hôm nay lại trời quang mây tạnh, nắng chiếu muôn ánh vàng. 

Bộ ảnh cưới trong nhà của Phó Xung và Nhã Na đã chụp được mấy hôm rồi, nhưng vì ngày nào cũng mưa, nên bộ ngày trời vẫn chưa xong được. Ngay sau khi dự báo thời tiết được đưa ra vào đêm hôm trước, bên Studio lập tức gọi điện, ngày mai đi chụp ảnh ngoài trời liền! 

Những địa điểm yêu thích nhất của giới trẻ ở Kim Sơn để chụp ảnh cưới là núi Vân Lĩnh và hồ Thanh Thủy Hà. Bây giờ là lúc sắc thu dày đặc, cây cối trên núi có màu đỏ hoặc vàng, thể hiện cảm giác mùa thu. Hồ Thanh Thủy Hà mấy năm gần đây đều được làm sạch, nước trong xanh. 

Sáng ra hai người đã bị thợ chụp chỉ đạo đi tới đi lui trên núi Vân Lĩnh. Mỗi cảnh quay mất khoảng một giờ. Đến giờ nghỉ trưa, cả hai đều đã mệt không thở nổi. Nghĩ đến những nụ cười tươi tắn trong ảnh cưới của người khác, Nhã Na giờ mới biết đấy đều là nụ cười gượng gạo.

Trên đường đến Thanh Thủy Hà, Phó Xung nhìn cô cứ xoa xoa đôi bàn chân sưng đỏ sau khi đi giày cao gót cả buổi sáng, cẩn thận mở nắp chai suối khoáng đưa cho cô rồi im lặng ngồi một bên, trầm tư suy nghĩ. Chẳng hiểu sao, từ ngày chụp bộ ảnh cưới, anh như rơi xuống hố sâu không đáy, trống rỗng, như đánh mất một thứ mà anh biết không thuộc về mình, lại có ý nghĩa đặc biệt; nhưng anh không biết, cũng không muốn biết thứ bị đánh mất là gì.

Mỗi lần chụp xong, thợ chụp sẽ luôn cho họ xem lại ảnh. Nhìn chính mình và Nhã Na trong khung ảnh cùng mỉm cười, suy ngẫm, ôm, hôn môi… Mỗi một tấm ảnh lại như gợi nhắc anh rằng đây là khung hình đóng băng của thanh xuân, khung hình đóng băng của sự độc thân… khung hình đóng băng không còn có thể hối tiếc.

Có lẽ trước khi quen người đó, trước khi bước ra từ trong sự khuất nhục rồi mê muội mà biết hắn, mỗi tấm ảnh chụp giờ đây đều là bức ảnh mong đợi nhất trong lòng anh, và mỗi bức ảnh sẽ là niềm hạnh phúc và ngọt ngào tột cùng. Thế nhưng hiện tại… dường như một tấm ảnh đều đang nói trái tim anh, “Cậu đã chọn rồi, cậu không còn lựa chọn nào khác!” 

Nhưng mà… Nhưng mà tại sao trái tim anh lại khó chịu một cách vô lý đến vậy?

Lâm Nguyên và phóng viên của Đài truyền hình tỉnh ngồi xe đến Thanh Thủy Hà. Chuyên đề này muốn miêu tả Kim Sơn của hiện tại và tương lai dưới ba góc độ Lam Thiên, Bích Thủy, Thanh Sơn. Thanh Thủy Hà tự nhiên là địa điểm thích hợp. 

Vào buổi chiều, Thanh Thủy Hà càng thêm trong xanh đến động lòng người dưới ánh nắng mùa thu. Mấy người ôm thiết bị xuống xe. Không khí bên dòng nước thoải mái hơn nội thành nhiều, tâm trạng đè nén mấy ngày qua của Lâm Nguyên cũng thư thái theo. 

Cách đó không xa, một cặp đôi đang chụp ảnh cưới, một cô gái ăn mặc ngọt ngào như học sinh đang ôm ấp trong vòng tay của một chàng trai ăn mặc tương tự. Đằng sau hai người là làn nước trong xanh và những ngọn núi nhấp nhô phía xa. Trên mặt cô dâu viết đầy ngọt ngào và hạnh phúc, cô khẽ nhắm mắt lại, chờ đợi đôi môi hạ xuống của chàng trai.

Chàng trai từ từ cúi đầu xuống. Khoảnh khắc môi anh ta chuẩn bị phủ lên đôi môi của cô gái, nhiếp ảnh gia không ngừng ấn nút chụp. Hình ảnh thật đẹp, thật hạnh phúc, thật trong sáng, như thể thế giới là tình yêu hoàn hảo nhất chớm nở vào khoảnh khắc ấy. Mấy người bên cạnh đều bị thu hút, đi chậm lại, như thể sợ quấy rầy đến đôi tình lữ đang say đắm hôn môi này. 

Khoảnh khắc Lâm Nguyên nhìn thấy chàng trai, hắn như bị ai đó dùng búa đập vào tim, đau đến mức ngừng thở, hắn không biết lúc này mặt hắn như tờ giấy, trắng bệch, nhưng hắn biết hai tay run lên, mười ngón tê dại, như thể ngay cả điện thoại di động cũng không thể cầm được.

Hóa ra một người mười ngón, chính là nối liền với con tim.