Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược

Chương 1-1




Đầu thu năm 2008, thành phố Kim Sơn nằm ở một góc Trung Nguyên vừa trải qua một vòng thay đổi lãnh đạo chính phủ. 

Đầu giờ trưa, bên ngoài thời tiết khá mát mẻ, Chủ nhiệm Hà Á Đông, người đứng đầu văn phòng chính phủ thành phố Kim Sơn, đứng trước bàn làm việc lớn trong văn phòng thị trưởng, lén lau những giọt mồ hôi nhỏ trên má.

Ngồi trên chiếc ghế da sau bàn làm việc là thị trưởng ngày đầu đến nhậm chức, Lâm Nguyên. Đây là thị trưởng thứ ba Hà Á Đông từ ngày làm chủ nhiệm văn phòng chính phủ tới nay được tiếp đón, cũng là vị thị trưởng trẻ tuổi nhất. 

Lâm Nguyên là cán bộ trẻ tuổi được Trung ương tỉnh trực tiếp phái đến Kim Sơn, 35 tuổi. Trên trang web lý lịch thị trưởng của chính phủ ghi lại quá trình hắn đều đặn mỗi năm thăng một chức, có thể thấy được sau lưng người này là loại bối cảnh hùng hậu gì, cũng như mưu lược chính trị cực phú của hắn. Tỉnh vừa gửi công văn, giới chính trị của Kim Sơn đã như nước lạnh đổ vào dầu sôi, bắn lửa muôn nơi. Lời đồn đãi bắt đầu nổi lên tứ phía. 

Cán bộ tuổi này lên được tới phó khoa cấp thành phố đã được khen ngợi phượng mao lân giác (*chỉ người tài giỏi hiếm có), lên được tới Trung Ương lại càng ít. Mà thị trưởng mới này 35 tuổi đã thẳng bước nhậm chức điều hành một phương, khiến cho giới chính trị gia của Kim Sơn không khỏi náo động lên. 

“Hôm trước tôi đã cho người gọi điện, các anh nói đã chuẩn bị xong văn phòng, như này gọi là chuẩn bị xong? Đồ lãnh đạo tiền nhiệm dùng, đương nhiệm lại dùng tiếp là quy củ bên Kim Sơn à?” 

Hà Á Đông vụng trộm nhìn quanh bàn ghế và đồ đạc vẫn còn khá mới trong phòng, không dám nói tiếp.

“Chỗ ở của tôi là ai sắp xếp? Các anh hay là bên văn phòng sự vụ? Các anh có lớn mà không có khôn à? Nhà khách Chính phủ để chiêu đãi người ngoài, làm sao? Không coi Lâm Nguyên tôi là người Kim Sơn?” Đến câu hỏi cuối thị trưởng cao giọng. 

Hà Á Đông trán đầy mồ hôi, mấy lời này thị trưởng nói rất nặng lời, ông vội vàng giải thích: “Thị trưởng Lâm, đây là hiểu lầm, hiểu lầm! Chỗ ở của ngài chúng tôi đã sắp xếp tại một khách sạn năm sao, nhưng khách sạn lại đang tân trang lại, cho nên tạm thời phải để ngài chịu thiệt, ở tạm nhà khách vài ngày, tôi không giải thích sớm cho ngài, thật là thất trách.”

Hà Á Đông đã phục vụ lãnh đạo nhiều năm, cũng được coi là người giàu kinh nghiệm và cực kỳ linh hoạt. Thật ra thì mấy lãnh đạo trước kia đều ở tại nhà khách Chính phủ, không có yêu cầu đặc biệt cần ở phòng khách sạn xa hoa. Nhưng dưới khí thế hung hãn của tân thị trưởng, ông nào dám biện giải, chỉ có thể đoán mò ý tứ của Lâm Nguyên là ngại nhà khách cấp bậc quá thấp, nhanh chóng tùy cơ ứng biến. 

Nhìn thấy sắc mặt thị trưởng Lâm có chút bình tĩnh sau khi nghe những gì ông nói, Hà Á Đông mới thở phào nhẹ nhõm. 

Ngoài cửa có người gõ hai tiếng, Lâm Nguyên chưa nói gì, cửa đã bị đẩy ra, Cục trưởng Cục Công tác Ngô Lâm vội vàng đi vào. Anh ta vừa nhận điện thoại từ bên bộ phận thư ký của văn phòng Chính phủ, nói rằng thị trưởng mới có việc gấp, yêu cầu anh qua ngay, anh không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới.

Lâm Nguyên nhìn anh ta vẫn còn đang thở dốc đẩy cửa đi vào, hai hàng mày rậm chau lại: “Kim Sơn không có phép tắc gì à? Vào văn phòng lãnh đạo cứ thản nhiên như vậy? Các anh sang văn phòng bên Bí thư Cố cũng chỉ cần đẩy cửa là vào như này à?”

Hà Á Động lén nhìn sang Ngô Lâm, người sau lưng đang vừa hoảng loạn vừa bối rối, không biết phải làm sao. Đáy lòng ông ta có chút hả hê, cuối cùng cũng có người giống mình, bị mắng cho không còn mặt mũi. 

“Vào thì vào rồi, có gì thì nói đi.” Lâm Nguyên lạnh lùng nói. 

Ngô Lâm cảm giác ánh mắt thờ ơ khó tả lại có chút bất mãn kia khiến cho khuôn mặt anh tuấn, soái khí kia của hắn vừa lạnh lùng lại vừa như phủ lên một tầng lệ khí. 

“Thị trưởng Lâm, tôi là Ngô Lâm, bộ phận thư ký nói ngài tìm tôi ạ?”

“Ừ, xe công vụ của tôi sắp xếp như nào rồi?”

“Là như này thưa thị trưởng, chúng tôi làm theo quy định, dùng xe thị trưởng Khanh điều đến cho ngài sử dụng, tài xế lái xe cũng là người kinh nghiệm phong phú…”

Lâm Nguyên phất tay, ý bảo Ngô Lâm không cần nói nữa, “Tôi thấy bên Kim Sơn tương đối nhiều huyện ở vùng núi, sau này chắc sẽ phải đi khảo sát khá nhiều, mua một chiếc Toyota việt dã đi, tài xế thị trưởng Khang chuẩn bị thì thôi, tôi tự mình điều tài xế tới.”

Ngô Lâm vội vàng gật đầu đồng ý, trong lòng lại kêu khổ không ngừng. Xe công vụ có quy định cấp bậc hết sức nghiêm khắc, tuy rằng mấy năm gần đây tình trạng tài chính của chính quyền địa phương chuyển biến tốt đẹp, phương tiện công tác cho lãnh đạo phần lớn đều là xe vượt tiêu chuẩn, nhưng bây giờ muốn mua xe Jeep nhập khẩu vượt chỉ tiêu nghiêm trọng như vậy, mà lại muốn dùng tài xế ngoài biên chế, việc này muốn xử lý cũng hết sức phiền toái. 

Nhưng mấy lời này từ miệng thị trưởng Lâm nói ra, tuy rằng âm điệu không cao, Ngô Lâm lại có cảm giác không chừa anh đường sống. 

Hà Á Đông đứng bên cạnh suy nghĩ một lúc, hỏi thị trưởng Lâm: “Thị trưởng Lâm, một mình ngài công tác tại Kim Sơn, phương diện sinh hoạt, chúng tôi muốn thay ngài chuẩn bị một thư ký chuyên trách, vừa phụ trách công tác cùng ngài, đồng thời cũng phụ trách phục vụ sinh hoạt hàng ngày của ngài, về việc tuyển ai, bộ phận thư ký sẽ đưa hồ sơ đến, chúng tôi cũng có thể đề xuất một vài người.”

Lâm Nguyên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. 

Hà Á Đông âm thầm cảm thấy may mắn, trong cái khó ló cái khôn, nhất thời sửa lời, vốn dĩ văn phòng chính phủ đã bổ nhiệm một thư ký cho Lâm Nguyên, nay nếu nóng vội nói ra, tân thị trưởng này sẽ không hài lòng.

Lâm Nguyên nhìn đồng hồ, bảo Hà Á Đông đi hỏi lịch trình công tác bên Bí thư Cố, thuận tiện nói: “Báo với bên Thành ủy là tôi muốn qua chỗ Bí thư Cố bàn công chuyện, không còn việc gì nữa thì hai người quay về làm việc đi.”

Hà Á Đông và Ngô Lâm rời khỏi văn phòng thị trưởng, hai vị bô lão của giới chính trị thành phố Kim Sơn ánh mắt thâm thâm liếc nhìn nhau, không nói thêm gì, vội vã xoay người rời đi. 

Hà Á Đông mang hồ sơ của mấy thư ký trẻ từ bộ phận thư ký đến phòng thị trưởng. Ông ta gõ cửa, đợi đến khi giọng nói trầm thấp của Lâm Nguyên mời vào mới mở cửa phòng.

Thị trưởng Lâm đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, mắt quét qua khuôn viên chính phủ khang trang gọn gàng bên ngoài cửa sổ, lá cờ đỏ trên cột cờ trước tòa nhà đang bay phấp phới trong gió. Vừa rồi lúc nói chuyện hắn không đứng dậy, dáng hình đứng bên cửa sổ lúc này khiến Hà Á Đông có chút kinh ngạc. Thị trưởng Lâm nói không chừng cũng phải đến một mét tám lăm, nhìn từ sau, vai rộng eo thon, hai chân thon dài như một vận động viên. Bộ vest không nhãn hiệu rõ ràng là may đo, lại rất phong cách. Hắn nghe thấy tiếng mở cửa nên hơi xoay người, gương mặt sắc nét và góc cạnh như một tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch.

“Thị trưởng Lâm, Bí thư Cố kín lịch sáng, buổi chiều từ hai giờ đến ba giờ tạm thời rảnh rỗi, bên Thành ủy hỏi ngài có tiện qua lúc đó không?”

“Được, hai giờ tôi qua.”

“Đây là thông tin của một số thanh niên trong phòng thư ký, đều là nam, cũng chưa kết hôn, thuận tiện cho công việc, ngài xem thử xem.”

Lâm Nguyên ra hiệu cho ông ta để hồ sơ lên bàn, hút một hơi thuốc, nheo mắt lại hỏi: ”Việc tái thiết khu ổ chuột ở khu đô thị chính của Kim Sơn tiến triển như thế nào, quy mô bất động sản ra sao?”

“Việc cải tạo các khu ổ chuột đang diễn ra rất thuận lợi, hiện nay vẫn còn một số khu công nghiệp và khai thác cũ ở khu vực phía Tây chưa được hoàn thành. Ban xây dựng đã nắm rõ hơn về công tác phát triển bất động sản ở đô thị chính, khu vực này hiện đang trong tình trạng tốt sau khi các khu ổ chuột được tiến hành chuyển đổi trong hai năm qua và giá nhà ở cũng tăng lên rất nhiều.”

Lâm Nguyên gật gật đầu, “Nghe nói phần lớn việc phát triển bất động sản của Kim Sơn đều do một người họ Huệ đảm nhiệm?”

Hà Á Đông vội vàng nói: “Vâng, vâng, là bên công ty Phát triển Đông Thăng, ông chủ họ Huệ ạ.” Xem ra thị trưởng dù mới tới nhận chức, nhưng lại có vẻ khá am hiểu tình hình Kim Sơn. 

Hà Á Đông rời đi, Lâm Nguyên quay về bàn làm việc, thò chân dài gác lên bàn. Hắn cầm lấy mấy tập hồ sơ kia, xem từng cái một. Trên hồ sơ, ngoại trừ một ít thông tin cá nhân cơ bản, còn có bối cảnh gia đình và quan hệ họ hàng tương đối chi tiết, suy cho cùng cũng là thư ký chuyên trách bên cạnh thị trưởng, lai lịch, học vấn cùng hoạt động chính trị đều hết sức quan trọng. Ngoài ra, mỗi hồ sơ đều có một tấm ảnh thẻ trên góc bên phải. 

Lâm Nguyên nhìn từng cái, đến lúc nhìn thấy một nam sinh trên tấm ảnh thẻ cuối cùng, hắn có chút do dự, hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp thật lâu. 

Hắn đọc kỹ lai lịch cùng bối cảnh gia đình của nam sinh này, đây là một thanh niên xuất thân từ một gia đình nông dân phổ thông tại một thị trấn thuộc Kim Sơn, không có quan hệ xã hội phức tạp gì, họ hàng phần lớn đều làm nông, chỉ có một ông anh rể làm ở cục Thống kê. Sau khi tốt nghiệp đại học khoa tiếng Trung thì được nhận vào làm công chức của chính phủ Kim Sơn, đến bộ phận thư ký làm việc đã được hai năm. Người trong ảnh chụp có một khuôn mặt rất nam tính, tóc ngắn đen nhánh, lông mày rậm, các đường nét rất ưa nhìn. Nhìn gương mặt không hề quen thuộc này, trên mặt Lâm Nguyên lộ ra vẻ hơi tò mò, trong đầu hắn hiện lên một bóng dáng đã xa cách nhiều năm nhưng vẫn rõ ràng không gì sánh được. Hắn nhìn kỹ dòng chữ trên hồ sơ: Phó Xung, 25 tuổi. 

Buổi tối đầu thu ở Kim Sơn có gió lạnh thoang thoảng, thổi qua người hết sức sảng khoái.

Phó Xung và Nghiêm Nhã Na ăn tối tại một quán cơm nhỏ rồi thong dong đi dạo trên phố. Nghiêm Nhã Na công tác tại Phòng tài chính Quận ở khu đô thị chính của Kim Sơn. Hai người bên nhau đã hơn hai năm. Dân Kim Sơn chất phác, đơn thuần, thanh niên kết hôn cũng sớm, hai người họ tuy mới chỉ 25 tuổi, nhưng cũng đã bàn đến chuyện cưới xin. 

Hai người đi một lát, Phó Xung đến sạp báo bên kia đường mua tạp chí thể thao. Nghiêm Nhã Na đứng bên đường nhìn hắn. Dáng người Phó Xung cao ngất, ít nhất cũng phải một mét tám hai, tan tầm thì luôn thích mặc đồ thể thao. Anh là người thích vận động chơi thể thao, nhất là chơi bóng rổ, chạy bộ nên cả người anh nhìn hết sức rắn chắc, khỏe mạnh. 

Trong mắt Nghiêm Nhã Na, Phó Xung của hiện tại cùng Phó Xung ngày cùng cô rời cổng trường đại học không khác biệt mấy, lúc nào anh cũng tinh thần phấn chấn, mạnh mẽ, hoạt bát như vậy. Nhưng cô hiểu bạn trai mình, anh bên ngoài nhìn vô tư, phóng khoáng, nhưng trong công việc cùng sinh hoạt lại là người chu đáo, biết cân nhắc, làm việc có trách nhiệm, đối xử chân thành, chan hòa với mọi người xung quanh.

Nghiêm Nhã Na rúc vào bên cạnh Phó Xung, hơi ngửa đầu nghe anh kể ít chuyện thú vị về đơn vị, ánh mắt tràn đầy trìu mến. Phó Xung bỗng dưng nhớ đến việc gì, anh xoay người qua nhìn cô bạn gái nhã nhặn xinh đẹp, trong ánh mắt mang một tia hưng phấn, “Đúng rồi, tân thị trưởng hôm nay chính thức nhận chức, nghe người ta nói, thị trưởng mới cực kỳ bá đạo, không hài lòng với việc sắp xếp văn phòng và chỗ ở, mắng chủ nhiệm cùng Cục trưởng Ngô đến đỏ cả mắt.” 

“Thật hả? Lai lịch của tân thị trưởng như nào vậy, em nghe nói anh ta mới 35 tuổi, làm sao đã có thể ương ngạnh như vậy?” Nghiêm Nhã Na cũng làm trong cơ quan chính phủ, cũng quen thuộc với những chuyện này. Dù sao thì bạn trai cô làm bên bộ phận thư ký chính phủ, công việc chủ yếu là hỗ trợ thị trưởng cùng mấy phó thị trưởng, tính cách cùng tác phong làm việc của các lãnh đạo đối với những người làm ngành này là hết sức quan trọng. 

“Trên tỉnh phái xuống, hình như là trên thủ đô cũng có ít ô dù, là thị trưởng trẻ nhất toàn tỉnh.” Phó Xung cẩn thận gạt cành liễu qua một bên.

“Lại là một chiếc phi cơ gắn tên lửa rồi.” Nghiêm Nhã Na nhịn không được mà cười, Phó Xung cũng nở nụ cười. 

“Nghe nói thị trưởng mới tự mình tuyển thư ký bên người, chủ nhiệm Hà đề cử bốn người, Trương Vĩ Đông, An Phòng, Đình Chí Thành, với anh, nói là công tác sinh hoạt của thị trưởng đều phải quán xuyến, thị trưởng Lâm độc đoán như vậy, thành ra vị trí này không dễ nhằn lắm.” Ngữ khí Phó Xung bình thản, giống như việc này đối với anh không liên quan đến nhau. 

“Thế… anh có muốn được chọn không?” Nghiêm Nhã Na để ý đến thái độ của Phó Xung, dù sao thì cô cũng là người trong ngành, hiểu rằng thư ký chuyên trách bên người thị trưởng, chỉ cần cẩn thận, bình thường sau khi phục vụ lãnh đạo vài năm sẽ có nhiều ưu đãi, đối với việc phát triển sự nghiệp vô cùng hữu ích. 

“Nói thật thì, anh không muốn lắm, một mặt thì tính cách thị trưởng mới như vậy chắc chắn rất khó hầu hạ. Mặt khác, nếu làm thư ký chuyên trách, chắc chắn sẽ phải hy sinh thời gian cá nhân. Ba anh ở bệnh viện còn chưa có tin tức gì, còn muốn lên thành phố tìm chuyên gia. Với cả, nếu anh thật sự được nhận, em muốn gặp anh cũng khó, đến lúc chúng ta kết hôn, e là không dễ dàng.” Những lời này đều là sự thật. Các thư ký chuyên trách của các cấp ủy đảng và lãnh đạo chính quyền cơ bản chỉ quanh quẩn với các nhà lãnh đạo suốt ngày đêm. Công việc cùng sinh hoạt nhiều đếm không xuể, thời gian dành cho bản thân rất hạn chế. 

Nghiêm Nhã Na biết anh nói cũng có lý, cô nhìn ánh mắt Phó Xung, vì lòng hiếu thuận cùng sự săn sóc của anh mà cảm động, “Nói không chừng lãnh đạo có mắt nhìn người, chọn đúng anh thì sao?” Cô nửa thật nửa đùa trêu anh. 

“Yên tâm đi, anh chỉ là thêm vào cho đủ quân số thôi. Ba người kia xét về trình độ, bằng cấp, năng lực đều hơn anh, hơn nữa nghe nói trong lòng chủ nhiệm đã chấm được người rồi, chắc sẽ tự mình đề bạt với thị trưởng thôi.” Hình như Phó Xung đối với việc tuyển chọn đã dự đoán được trước. 

Nghiêm Nhã Na nhẹ nhàng búng trán anh, “Khiêm tốn quá mức chính là kiêu ngạo, dựa vào cái gì mà mấy người bọn họ đều hơn anh chứ, em sẽ không có mắt nhìn người như vậy chắc?” Phó Xung cười ha ha, ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo hắt lên khuôn mặt anh trong màn đêm, làm lộ ra nét giản dị tự nhiên và tính cách tự do, dễ gần của một thanh niên trưởng thành.