Cùng Tinh Đi Vào Giấc Mơ – Nịnh Phong Tử

Chương 39




Doãn Hằng là một người tinh tế và nhạy cảm, có nhiều lúc ngay cả khi thái độ của Trang Du Mộng không rõ hay do dự, anh ta cũng có thể đoán được nguyên do.

Cá voi trắng kia có thể không đơn thuần như bề ngoài.

Có rất nhiều lần anh ta đi bộ tuần tra quanh bờ biển đều có thể thoải mái nhìn thấy màu trắng sáng nhấp nhô gần biển. Anh ta cũng không nghĩ một con cá voi trắng vô tình lạc đường lại có đủ thông minh để chủ động tìm kiếm con người giúp đỡ, dù nó có thông minh tò mò đến đâu, trải qua quá trình vật lộn với con người sau đó sẽ không thể dễ dàng cùng với sinh vật trên bờ nối lại tình xưa.

Loại hành vi này rất không phù hợp với bản chất động vật trong cơ thể nó.

Nhưng trong tay anh ta nắm giữ nguyên tắc, sẽ không thăm dò nó quá nhiều. Chỉ là hành động lần này của Trang Du Mộng đã cho anh ta một đòn cảnh cáo, gõ đến trong đầu anh ta phát ngốc.

Sững sờ thế nhưng chợt nhớ đến cậu thiếu niên mình gһp ở chợ ngày ấy. “Điều này… không có khả năng…”

Mà cậu thiếu niên trong miệng anh ta vừa nói không có khả năng hiện tại đang ngồi trên bãi cát không người yên lặng chờ đợi, ngón tay theo hô hấp đào ngao

trên cát.

Hàng ngày Lục Tinh đơn giản chỉ là ăn, uống và ngủ, lúc cần thiết còn cần đề phòng tấn công bất ngờ của những kẻ săn mồi. Nhưng từ cuộc hẹn với Trang Du Mộng đến nay, cứ chạng vạng tối cậu sẽ đến bãi biển này ngồi một lát, nếu cô không xuất hiện, cậu lại buồn bã mà lén lặn xuống biển.

Không phải cậu không nghĩ tới muốn học cách tính giờ hiện hành của con người, nếu có thể nắm vững phép tính thời gian cơ bản, thì cậu không cần phải lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.

Nhưng quá trình chờ đợi này khiến cậu thực sự thích thú. Tâm tư đơn thuần của cậu chỉ là mỗi ngày trải qua quá trình tràn đầy chờ mong dần dần thất bại, đến ngày hôm sau cậu sẽ quên đi ánh trăng ngày trước, một lần nữa tĩnh tâm mà nhìn về phía đại dương vô tận.

Cậu tổng kết hiện tượng này lại là do cá voi trắng vĩnh viễn không bao giờ bỏ cuộc mà kiêu ngạo.

Thẳng đến chạng vạng chiều thứ bảy. “Đoán xem tôi là ai?”

Lỗ tai cậu cũng không nhanh nhạy, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh của cô dẫm lên bãi cát mịn. Trang Du Mộng lặng lẽ từ phía sau lưng tiến lại gần cậu, đầu gối bên tai cậu đồng thời lấy tay che mắt cậu lại, nhẹ nhàng trêu chọc cậu thanh niên đang ngồi trên bãi biển.

Lần nào cậu cũng đến sớm như vậy, điều này thực sự sỉ nhục sự đúng giờ của cô.

Lục Tinh vẫn chưa mở miệng, khóe miệng hơi cong lên, lỗ tai rung động, biến sự chờ đợi bấy lâu dưới đáy lòng thành sự phấn khích khi có thể gһp lại cô.

Cậu nắm lấy ngón tay cô đang bao trùm trên đôi mắt mình kéo xuống một chút, chậm rãi quay đầu dùng môi tiến gần đến phương hướng của cô, không được tự nhiên chạm vào cô một chút rồi ngoan ngoãn rời đi, trên môi lạnh lẽo còn chưa kịp hoà trong hơi thở ấm áp của cô.

“Chị.”

Trang Du Mộng giật mình vì sự phản kháng của cậu, đã một tuần rồi không gһp, cô luôn cảm thấy thiếu niên trước mặt có vẻ đẹp trai hơn. Ngón tay vô thức mở ra để thấy đôi mắt trong veo như nước lại đen láy như mực của cậu, choàng tay qua cổ cậu bắt đầu hôn thật sâu.

Cô lấy danh nghĩa chị gái của mình mà đảm bảo, tuyệt đối không bao giờ để cậu chế ngự bản thân nữa!

Trên bãi biển vắng lặng không tiếng động chỉ có vài con sóng vỗ xen lẫn tiếng chim biển kêu gọi, càng giống như một bản hòa tấu âm nhạc. Mặt trời lặn ngẫu

nhiên rắc lên hai người đang triền miên hôn nhau, biến nước biển thành một mảng đỏ rực, đồng thời trên má họ cũng tản ra ánh đỏ tươi.

Không biết từ khi nào Trang Du Mộng đã nép vào vòng tay của chàng trai, nhẹ nhàng hít thở mấy hơi, áp khuôn mặt nóng bỏng của mình vào ngực cậu nhẹ cọ, ngẩng đầu lên nhìn cậu lại không nhịn được mà hôn lên cằm và cổ.

Sau đó, cô cảm nhận được giữa phần nhô ra giữa hai chân ngày càng lớn hơn.

“Bây giờ không được ~, tối nay còn phải đi dự tiệc cocktail, chờ buổi tối trở về…”

“Được.”

Dù rất sảng khoái đồng ý, nhưng cậu vẫn rũ mắt nhìn chằm chằm vào cô như thể thầm oán trách cô không săn sóc, nhìn kiểu gì cũng như oan ức lắm.

Âm thầm líu lưỡi, Trang Du Mộng phát hiện con cá voi trắng nhỏ này càng ngày càng tinh quái.

au đó, cô cảm nhận được giữa phần nhô ra giữa hai chân ngày càng lớn hơn.

“Bây giờ không được ~, tối nay còn phải đi dự tiệc cocktail, chờ buổi tối trở về…”

“Được.”

Dù rất sảng khoái đồng ý, nhưng cậu vẫn rũ mắt nhìn chằm chằm vào cô như thể thầm oán trách cô không săn sóc, nhìn kiểu gì cũng như oan ức lắm.

Âm thầm líu lưỡi, Trang Du Mộng phát hiện con cá voi trắng nhỏ này càng ngày càng tinh quái.