Trong phòng làm việc ở bất động sản Bách Niên, Viên Khánh Niên xem bản báo cáo tiêu thụ, sắc mặt hết sức khó coi, ông hỏi Viên Minh Nguyệt đang đứng trước mặt: "Chuyện này là sao? Tại sao doanh thu quý này lại giảm 30% so với quý trước hả?"
Viên Minh Nguyệt bối rối nói: "Chủ yếu là do chuyện của Minh Tuấn gây ra, mọi người đều biết vấn đề của chúng ta với đích Ưu Minh Vĩ Nghiệp, hơn nữa còn phát hiện ra hai hạng mục ở nước ngoài xuất hiện lỗi, ảnh hưởng đến mức tiêu thụ. Con tin rằng đây chỉ là vấn đề tạm thời, giá nhà vẫn đang tăng, chỉ cần có nhà thì không sợ bị lỗ."
Viên Khánh Niên hồ nghi nhìn Viên Minh Nguyệt, đứa con gái này không giống với Viên Minh Tuấn, tuy rằng khi làm việc còn chưa đủ ổn trọng nhưng quản lý bộ phận tiêu thụ rất tốt, nhân viên tiêu thụ ai cũng có khả năng, hơn nữa còn rất tín phục nó, bản hạch toán mức tiêu thụ theo định kỳ khi tham dự các hội nghị chưa bao giờ có sai xót. Từ khi nó tiếp quản bộ phận tiêu thụ đến nay, ngoại trừ khi Diệp Thánh Phi lấy đi năm trăm vạn thì chẳng bao giờ xuất hiện vấn đề về tài vụ nữa. Vì vậy khi mức tiêu thụ giảm 30% thì không phải là vấn đề của cá nhân nó, có lẽ đúng là nguyên nhân mà nó đã nói tới. Ông nói: "Đem sổ sách và hợp đồng bán hàng trong quý này đến cho bố xem một chút, con cũng không nên bởi vì phụ trách hạng mục Nguyệt Đàn và Thanh Đảo mà lơ là quản lý bộ phận tiêu thụ, xảy ra vấn đề về tiêu thụ thì Bách Niên làm sao có thể mở rộng ra được?"
Viên Minh Nguyệt gật đầu: "Con hiểu, lát nữa con bảo Trịnh Doanh Doanh đem tư liệu lên cho bố ạ."
Viên Khánh Niên lại hỏi: "Gần đây Diệp Thánh Phi có hành động gì không?"
"Vì chuyện của Vương Tâm Du nên anh ta cũng đã trầm lặng đôi chút ạ." Viên Minh Nguyệt và Viên Minh Lãng cũng đã nói qua chuyện của Vương Tâm Du, nhưng cũng chỉ nói Vương Tâm Du là bạn gái của Diệp Thánh Phi, những điều khác thì không nói một lời. Viên Minh Lãng đương nhiên là không biết, Viên Minh Nguyệt cũng không muốn để cho bố mẹ biết mối quan hệ phức tạp này.
Viên Khánh Niên gật đầu, đang muốn nói nữa thi bỗng nhiên nhíu mày, giơ tay lên đè lại vùng ngực bên trái của mình. Viên Minh Nguyệt vội vàng chạy tới đỡ Viên Khánh Niên: "Bố, bố làm sao vậy?"
Viên Khánh Niên ấn vào tim, qua một lúc lâu mới nói: "Gần đây tinh thần không được thoải mái, chắc là làm việc quá sức nên mệt mỏi thôi." Viên Khánh Niên đích thân phụ trách bộ phận phát triển của bất động sản Bách Niên, giống như những công ty bất động sản nhỏ khác thường làm, dù sao thì đối với một công ty mà nói, hạng mục trước giai đoạn mở rộng mới là quan trọng nhất, cần nhất chính là mối quan hệ và tầm nhìn rộng, những cái khác chẳng qua là giai đoạn thực hành mà thôi.
Viên Minh Nguyệt đổi cho bố cô một ly nước nóng, đưa tới tay ông: "Bộ phận phát triển cũng nên tìm người tin cậy để có thể giúp bố, ngày thường đi xã giao đều là bố đích thân đi, cực khổ quá."
Viên Khánh Niên thở dài: "Lúc đầu là muốn cho Minh Lãng với con đảm nhiệm xong hạng mục Nguyệt Đàn rồi sẽ tiếp nhận bộ phận phát triển, ai ngờ lại xảy ra chuyện của Minh Tuấn, Minh Lãng cũng không hiểu được gì, toàn bộ công ty nhìn tới nhìn lui thì cũng chỉ có mình con, nhưng con đang làm quản lý bộ phận tiêu thụ, rồi còn phải phụ trách hạng mục Nguyệt Đàn và Thanh Đảo, bố không muốn tạo thêm công việc gây áp lực cho con. Giám đốc Trần lần trước có nói, con trai ông ta mới tốt nghiệp, muốn đến làm việc, nhưng cũng không thể để cho cậu ta làm việc ở bộ phận phát triển được, dù sao cũng là người ngoài."
Viên Minh Nguyệt: "Hiện nay hạng mục Nguyệt Đàn đã đi vào quỹ đạo, phần thi công để Mã Quang Viễn giám sát là được rồi. Hạng mục ở bãi biển rất nhanh cũng sẽ đi vào quỹ đạo, chúng ta chỉ cần lưu ý nhất cử nhất động của Diệp Thánh Phi, những chuyện khác cũng có thể để cho Mã Quang Viễn làm. Mã Quang Viễn là người có thể tín nhiệm, nói cho cùng bố có ơn tri ngộ với cậu ta. Chờ qua khoảng thời gian này, con để cho Trịnh Doanh Doanh quản lý bộ phận tiêu thụ, cô ấy đã theo con rất lâu rồi, cũng rất có năng lực, có thể năm chắc được người này. Đến lúc đó con sẽ đến bộ phận phát triển giúp bố."
Viên Khánh Niên nghe xong cảm thấy yên tâm, trước đây ông rất kỳ vọng vào con trai, đối với năng lực của con gái vẫn bỏ qua. Gần đây mới từ từ phát hiện ra năng lực của con gái, một điều quan trọng nhất là con gái tâm vô tạp niệm, một lòng vì công ty, đối với em trai bảo vệ có thừa. Ông phát hiện ra trước kia mình đã làm sai, thực sự không nên để cho Minh Nguyệt và Minh Tuấn ở vị trí ngang nhau, dù sao cũng là con gái mình, không giống với cháu trai. Viên Khánh Niên nói: "Minh Lãng nghe lời con, ngày thường con cũng phải kiểm soát nó. Cho dù như thế nào bố cũng sẽ già, sau này vẫn phải dựa vào nó. Con là một cô gái, em trai có năng lực thì con cũng có một chỗ dựa vững chắc."
Viên Minh Nguyệt nghe những lời này trong lòng cực kỳ khó chịu, cô chưa bao giờ nghĩ Viên Minh Lãng có khả năng làm ngọn núi để cô dựa vào, từ nhỏ đến lớn đều là cô chăm sóc cho nó. Rốt cuộc cô vẫn gật đầu: "Con biết rồi ạ."
***
Một vài ngày sau, bất động sản Bách Niên bị lan truyện tin tức bất lợi về tài vụ lần thứ hai, nhân viên thu mua Lý Xuân Lâm tranh cãi với quản lý Trương Hải của phòng tài vụ. Người ở phòng tài vụ không nhiều lắm, vì vậy chỉ có một gian phòng làm việc, chỗ làm việc của quản lý Trương Hải sát cửa sổ, Lý Xuân Lâm đang ngồi đối diện với ông ta, gương mặt tức giận nói: "Tại sao ngân sách thu mua cho các quý tiếp theo lại trì trệ không đưa ra, làm trễ nãi vận hành hạng mục của công ty, ông có chịu trách nhiệm được không?"
Trương Hải là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, nhìn rất dày dạn kinh nghiệm, ông ta từ từ nói: "Gần đây công ty dốc sức mở rộng nghiệp vụ, một khoản tiền lớn đã được sử dụng, tiền phía phòng tiêu thụ cũng không được, tôi có bản lĩnh đi nữa thì cũng không bột đố gột nên hồ, ngân sách của bộ phận thu mua đành phải chờ thêm một thời gian nữa thôi."
Lý Xuân Lâm nổi giận: "Ông nói chờ một thời gian là chờ sao! Ai cho ông cái quyền đó chứ? Chủ tịch đồng ý sao?"
Trương Hải: "Chủ tịch ngày hôm qua đi công tác, là đại tiểu thư nói, cậu có bản lĩnh thì đi hỏi đại tiểu thư đi."
Lý Xuân Lâm càng tức giận hơn: "Lão già hồ đồ, đại tiểu thư được phép quản lý phòng tài vụ sao?"
Trương Hải Tức quá cười rộ lên: "E rằng Đại tiểu thư không chỉ quản lý phòng tài vụ của chúng tôi, mà đến phòng thu mua của các cậu cô ấy cũng quản được đấy. Cậu mau đi đi, tôi không rảnh tán dóc với cậu, bây giờ xoay vòng vốn rất khó khăn, bọn tôi dự khuyến còn không biết dự khuyết đến khi nào đây!"
Lý Xuân Lâm giở trò khốn nạn: "Hôm nay Ông không đưa tiền ra thì tôi không đi!"
Trương Hải cầm điện thoại lên gọi cho Viên Minh Nguyệt: "Viên tổng, Lý Xuân Lâm bảo hôm nay không đem tiền đưa cho cậu ta thì cậu ta ở chỗ tôi không chịu đi."
Một lát sau, nghe thấy tiếng giày cao gót của ở phòng tài vụ vang lên, Trương Hải vội đứng lên, Lý Xuân Lâm cũng phải đứng lên. Viên Minh Nguyệt Đi đến quét mắt nhìn anh ta một cái: "Anh ở đây làm cái gì? Minh Lãng đâu?"
Lý Xuân Lâm hờ hững nói: "Tôi không biết cậu ta đi đâu rồi. Hôm nay tôi sang đây muốn xác nhận ngân sách thu mua của quý sau."
Viên Minh Nguyệt lớn tiếng: "Chú Hải chưa nói rõ tình hình với anh sao? Anh ở lại đây định làm trò gì chứ?"
Tuy rằng Viên Minh Tuấn đã đi rồi nhưng Lý Xuân Lâm vẫn còn ở đây, thời gian anh ta vào Bách Niên không kém Viên Minh Tuấn bao nhiêu, Viên Minh Nguyệt không phải là đứa con gái được cưng chiều, ở trong công ty không có bao nhiêu quyền phát biểu. Anh ta ỷ lại bây giờ Viên Minh Lãng mặc kệ mọi việc, mà chính anh ta là quản lý của phòng thu mua lại càng không để Viên Minh Nguyệt vào mắt: "Ngân sách của phòng thu mua luôn liên quan đến các hạng mục khác, lần nào cũng được ưu tiên hàng đầu nhưng tại sao bây giờ lại muốn kéo dài? Nếu như xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?"
Viên Minh Nguyệt nhìn thẳng vào anh ta: "Tôi hoặc Minh Lãng sẽ chịu trách nhiệm, tóm lại là anh không phải chịu trách nhiệm gì hết, được chưa?"
Lần này Lý Xuân Lâm không dây dưa không chịu đi nữa, tức giận nói: "Bây giờ công ty thật không có quy củ gì hết! Tôi mặc kệ!"
Anh ta gây ầm ĩ, hầu như toàn bộ người ở công ty đều biết, ai cũng đều cho rằng công ty đang rơi vào khủng hoảng tài chính, chỗ nào cũng có thể ngồi bàn tán với nhau.
Viên Minh Nguyệt đương nhiên không quan tâm đến việc này, chẳng qua là mặc kệ mà thôi.
Chiều hôm đó, cuối cùng Viên Minh Nguyệt cũng gặp Viên Minh Lãng ở cửa thang máy, cô lôi anh ta trở lại phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, nói: "Gần đây đang làm cái quái gì hả? Ngày nào cũng không gặp em. Lý Xuân Lâm đang muốn tạo phản em cũng mặc kệ sao?"
Viên Minh Lãng giãy ra khỏi ma trảo của chị gái, oán giận nói: "Chị, dù gì bây giờ em cũng là quản lý của một bộ phận, chị lôi em đi như lôi một con cún lỡ người trong công ty thấy thì nghĩ em như thế nào chứ!"
Viên Minh Nguyệt đưa tay lên vò rối mái tóc của anh ta: "Chị xem em là một chú chó lông xù. Nói, gần đây đang làm ra trò gì?"
Viên Minh Lãng bắt được tay của chị gái, không cho cô động vào tóc mình nữa, thần bí nói: "Gần đây em tìm được một chuyện rất thú vị."
Viên Minh Nguyệt sắp mất hết kiên nhẫn: "Nói!"
"Em đang học đóng phim!"
Viên Minh Nguyệt giận dữ: "Đóng phim? Em đang có một công việc đứng đắn mà, có phải muốn gặp mấy cô ngôi sao gì đó không?"
Viên Minh Lãng vội vàng giải thích: "Không phải như chị nghĩ đâu. Em thực sự thích điện ảnh, chị nhớ lại đi, em học đại học hai năm khoa điện ảnh văn hóa, mới đây quen mấy người anh em học ở học viện điện ảnh, nói chuyện với bọn họ rất ăn ý, em nghĩ điện ảnh là công việc em muốn làm sau này."
Viên Minh Nguyệt phát hỏa: "Chuyên ngành em học đại học là cái gì? Quản lý! Quản lý em học có giỏi không mà nói tới điện ảnh? Cả ngày chỉ nghĩ đến những chuyện ngổn ngang kia, có thể tập trung làm tốt chuyện trước mắt có được không?"
Viên Minh Lãng cũng tức giận: "Từ khi nào chị bắt chước giọng điệu của bố vậy! Công ty có chị là đủ rồi, cả ngày bắt em ngồi im ở một chỗ làm gì? Em đã lớn rồi, tại sao lại không để em làm việc mình muốn làm chứ!"
Hà Thanh Huy đi tới trước cửa chợt nghe thấy hai chị em đang cãi nhau trong phòng, anh đứng ở cửa gõ một cái, Viên Minh Lãng thở phì phò mở cửa, nhìn thấy là Thanh Huy, sắc mặt liền hòa hoãn lại, gọi: "Anh rể."
Viên Minh Nguyệt ngạc nhiên: "Hôm nay không có họp ban giám đốc, sao anh lại tới đây?"
Hà Thanh Huy: "Hôm nay Huy Đạt cũng không có việc gì, anh tới đón em tan tầm."
Viên Minh Nguyệt nghe anh nói như vậy, cơn tức giảm hơn phân nữa, suy nghĩ một chút trấn an Viên Minh Lãng: "Những chuyện em nghĩ kia không thực tế, mặc dù Bách Niên có chị nhưng nhân lực không đủ, gần đây sức khỏe của bố không tốt. Rắc rối bên phòng thu mua em không quản, nếu xay ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"
Viên Minh Lãng đang ham mê giấc mộng tiến vào điện ảnh, cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm ra chuyện mình muốn làm nhất, nhất định phải nhanh chóng bắt đầu, nếu không thì thời gian không đợi người, Viên Minh Nguyệt nói anh ta nghe không vào nửa câu, thầm nghĩ mau thoái khỏi nơi này, anh ta nói với nói với Hà Thanh Huy: "Anh rể, anh đưa chị em đi làm chuyện gì đó lãng mạn đi, mỗi ngày chị đều như vậy thì nhanh già lắm. Em không quấy rầy hai người nữa, em đi trước đây!" Nói rồi nhanh chóng chạy ra cửa.
Hà Thanh Huy đóng cửa lai, kéo Viên Minh Nguyệt ngồi xuống ghế, mình thì ngồi lên tay vịn, dịu dàng nhìn cô: "Tức giận cái gì vậy?"
Viên Minh Nguyệt cũng không biết tại sao cô lại nổi giận như vậy, vốn là Viên Minh Lãng không có hứng thú đối với công ty, đây hẳn là điều cô muốn mới phải, cho dù lúc đang tức giận thì trong đầu cô cũng thấp thoáng hiện lên ý niệm “May mà Minh Lãng không có hứng thú đối với công ty”, nhưng khi thấy anh ta cả ngày không làm việc đàng hoàng thì cô thực sự rất muốn mắng anh ta. Cô nói với nói với Hà Thanh Huy: "Nó nói nó muốn đóng phim, anh nói chuyện này có thể tin được không? Em chỉ sợ nó hư hỏng thôi."
Thấy vẻ mặt tức giận của cô thì bỗng nhiên bật cười.
Viên Minh Nguyệt khó hiểu: "Anh cười cái gì?"
Hà Thanh Huy: "Lúc trước anh nghĩ ngày nào đó sau này khi chúng ta có con, anh đóng vai mặt trắng(1), em phối hợp đóng mặt đỏ(2). Nhưng khi thấy bộ dạng này của em, anh mới phát hiện ra là anh sai rồi, xem ra vai mặt trắng này phải để cho em gánh vác rồi."
(1),(2): Mặt trắng: Vai phải diện. Mặt đỏ: vai chính diện trong Hí kịch của Trung Quốc
Viên Minh Nguyệt cũng bật cười, không ngờ anh thực sự tưởng tượng đến những chuyện như vậy, rồi còn nghiêm túc nói cho cô nghe nữa, cô cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, hai ta ôm lấy anh: "Mặt trắng thì mặt trắng, chờ cho con lớn lên thì nó sẽ biết em cũng vì muốn tốt cho nó mà thôi."
Hà Thanh Huy vốn còn công việc muốn nói với cô nhưng lại cảm thấy lúc này mà nói ra thì sẽ sát phong cảnh, vì vậy liền đề nghị: "Không bằng chúng ta đi xem phim đi?"
Viên Minh Nguyệt oán trách: "Anh không biết hôm nay em có thù với phim ảnh sao?"
Hà Thanh Huy thực sự đã quên vụ này, anh rất hiếm khi hẹn hò với phụ nữ, thực sự không biết ngoài ăn cơm còn có thể làm cái gì khác nữa. Viên Minh Nguyệt cũng hiểu suy nghĩ của anh, vì vậy nói: "Được ở cùng với anh, dù không làm gì em cũng thấy hài lòng, không cần phải làm cái gì đặc biệt đâu."
Hà Thanh Huy ghé lại bên tai cô: "Nhưng thật ra là "Làm" mới hài lòng, đúng không?"
Viên Minh Nguyệt không nhịn được khiêu khích anh, trong lòng lập tức ngưa ngứa, cầm lấy túi sách rồi kéo anh đi: "Về nhà!"
Hà Thanh Huy đi theo cô, khóe miệng nhịn không được cong lên, yêu nhất điểm này của cô, chưa bao giờ già mồm cãi láo.