Hà Thanh Huy đi thẳng ra bãi đậu xe, làm ngơ đối với Viên Minh Nguyệt, cô cũng không quan tâm có phải anh hiểu lầm không, chỉ theo bản năng giải thích: "Là anh ta chặn tôi ở cửa, anh không thấy tôi đang muốn đá anh ta sao?"
Hà Thanh Huy đã tìm được xe, mở cửa xe lạnh lùng nói: "Tôi còn thấy kỳ quái tại sao cô lại khóc, thì ra là tức cảnh sinh tình. Tôi nguyện ý làm Mã Văn Tài, nhưng chỉ đáng tiếc các người điều không phải là Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài."
Viên Minh Nguyệt nghe anh ra vẻ nho nhã nói một tràng dài thì cảm thấy sung sướng không gì sánh được, chợt phản ứng kịp: "Thanh Huy, anh đang ghen sao?" Giọng nói cô tràn đầy hưng phấn. Cô cẩn thận hồi tưởng lại tình hình hôm nay, sự đụng chạm của hai người khi ngồi trên ghế, mà vừa rồi Hà Thanh Huy thấy cô ở cùng với cùng với Diệp Thánh Phi thì lập tức bỏ đi tới bãi đổ xe, không để ý đến Vương Tâm Du còn đang ngồi trong nhà hát, chỉ có tức giận, rõ ràng là đang ghen vì cô mà. Cô hiểu ra liền cười rộ lên: "Thanh Huy, anh thực sự là đang ghen sao?"
Trong đầu Hà Thanh Huy toàn là hình ảnh cô bị Diệp Thánh Phi đè vào tường, thật là nhảm nhí giống như phim truyền hình, những tâm tình trước đây của anh đã bị cô phá vỡ, một luồng khí từ trong phổi muốn bùng nổ ra. Anh lên xe rồi đóng cửa lại, lập tức lái xe đi, thật sự không để ý đến Viên Minh Nguyệt.
Tuy rằng Viên Minh Nguyệt bị anh bỏ lại chỗ này nhưng vẫn rất vui mừng. Cô hồi tưởng lại một lần những việc từ khi Diệp Thánh Phi và Vương Tâm Du xuất hiện tới nay, giờ mới hiểu được, chẳng trách Hà Thanh Huy lúc lạnh lúc nóng với cô là vì anh cho rằng cô vẫn còn tình cảm với Diệp Thánh Phi. Ngày đó ở nhà hàng Nhật Bản, anh tiễn Vương Tâm Du xong rồi quay lại với cô. Rồi cái ngày Diệp Thánh Phi xuất hiện, anh lại đối với cô rất lạnh lùng, nhất định là bởi vì nghe được Diệp Thánh Phi nói về mấy bức tượng gỗ đó. Còn có lúc ở nhà Vương Tâm Du, anh tức giận cũng là do Diệp Thánh Phi nên ở trong thang máy mới nói cái gì "Bạn trai cũ" các loại. Ngày hôm nay thì càng rõ ràng hơn, nếu như người anh quan tâm là Vương Tâm Du thì tuyệt đối sẽ không để mặc cô ta ở lại nhà hát, anh chắc chắn là quan tâm đến cô. Cô càng nghĩ càng vui vẻ, cơ thể nhẹ nhàng tưởng chừng như muốn bay lên.
Viên Minh Nguyệt gọi một chiếc taxi ở trên đường, ngồi ở trong xe khóe miệng nhịn không được vẫn giương cao lên. Muốn về nhà giải thích với Hà Thanh Huy, nhưng lúc về đến nhà bỗng nhiên lại thấy không cam lòng, lần trước ở Thanh Đảo anh đùa cợt cô như vậy, sau lại lạnh nhạt vứt cô sang một bên, nhân cơ hội này đúng lúc cô có thể báo thù.
Viên Minh Nguyệt vào nhà thấy phòng Hà Thanh Huy đóng cửa kín mít, cô không để ý đến anh nữa, nhất định phải không để ý đến anh vài ngày, làm cho anh cũng chịu bị dày vò.
Hà Thanh Huy hiển nhiên không phụ sự kỳ vọng của cô, luồng khí trong lòng vẫn không thoát ra được. Ngẫm lại thì thấy bản thân thật ngu ngốc, sao lại có thể bỏ mặc cô ở trước cửa nhà hát, nếu cô lại đi tìm Diệp Thánh Phi thì làm sao bây giờ, may mà cô cũng về đến nhà rất sớm.
Sau đó Vương Tâm Du gọi điện thoại cho anh, hỏi: "Anh Thanh Huy, anh về trước rồi ư?"
Lúc này Hà Thanh Huy mới nhớ tới còn chưa thông báo cho cô biết, liền xin lỗi: "Thật ngại quá, anh có việc gấp nên phải rời đi trước." Suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tâm Du, em có hiểu rõ về con người Diệp Thánh Phi không?"
Vương Tâm Du nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Rốt cuộc Hà Thanh Huy cũng không đành lòng nói cho cô biết vấn đề của Diệp Thánh Phi, chỉ nói: "Không có việc gì. Em phải chú ý một chút, chớ hồ đồ đối với người ta quá tốt."
Vương Tâm Du nghe xong lời của anh thì có một chút vui vẻ, ngoan ngoãn đáp ứng: "Vâng ạ."
Vài ngày sau, Hà Thanh Huy vô tình hay cố ý luôn luôn để ý đến giờ giấc của Viên Minh Nguyệt, từ sự cố xảy ra lần trước thì giữa hai người có một khoảng cách, mượn cớ gọi điện cho cô nhưng giọng nói rất lạnh lùng: "Hóa đơn tiền nước tháng này cô có thấy không?" Hay là "Lần cuối tăng lương cho Trương Tỷ là khi nào?"
Viên Minh Nguyệt thấy bây giờ cô đã hoàn toàn nắm tâm tình của anh trong lòng bàn tay, một loại niềm vui của người chiến thắng cứ liên tục xông lên. Cô muốn hưởng thụ cảm giác dày vò anh nhưng kết quả thì trong lòng cô cũng không dễ chịu gì. Cô còn thắc mắc một điều, nếu như anh không đi theo cô thì làm sao bây giờ, nhưng cô không tìm được cơ hội để hỏi rõ.
Cuối cùng cũng tới ngày Viên Minh Nguyệt phải đi công tác Thanh Đảo với Diệp Thánh Phi, cô nghĩ lần này không thể để cho Hà Thanh Huy hiểu lầm được, bằng không thì lúc trở về nhất định sẽ rất phiền toái. Lúc ở sân bay cô gửi tin nhắn cho Hà Thanh Huy nói: "Tôi đi công tác ở Thanh Đảo, ngày kia sẽ trở về. Hai ngày này sẽ ở căn hộ Tình Thiên." Tình Thiên là căn hộ lần trước Hà Thanh Huy đưa cô về, chắc anh còn nhớ đó là chỗ nào, ý đồ mời gọi của cô rất rõ ràng.
Hà Thanh Huy nhận được tin nhắn, bộ phận nào đó của cơ thể bắt đầu rục rịch. Từ khi bị Viên Minh Nguyệt cọ một cái ở nhà hát thì loại cảm giác này vẫn vấn vít trong lòng, khó có thể tan đi. Anh nghĩ lại những sự việc diễn ra ngày hôm đó, cũng nhớ đến lời giải thích và câu hỏi của Viên Minh Nguyệt, thật sự đã hiểu lầm cô rồi. Cố ý gọi điện cho Viên Minh Lãng hỏi về mấy bức tượng gỗ, Viên Minh Lãng nói: "Vứt rồi ạ. Ngày thứ hai sau khi Diệp Thánh Phi xuất hiện, em thấy lao công đã mang đi, nghĩ lại thì vãn còn tiếc." Lúc đó trong lòng Viên Minh Lãng vô cùng nhẹ nhõm và vui sướng.
Cho dù Viên Minh Nguyệt không gửi tin nhắn cho anh, anh ở đây cũng xoắn xuýt không biết có nên đuổi theo cô đến Thanh Đảo hay không, dù sao thì cô cũng đi cùng với Diệp Thánh Phi. Chuyện nam nữ tuy rằng anh trải qua không nhiều lắm, nhưng lại rất rõ là chuyện gì sẽ xảy ra, còn rất nhiều thời gian nhưng chỉ có một cơ hội duy nhất. Anh với cô ở cùng nhau trong một thời gian dài như vậy, nếu như tiếp tục do dự, một khi đã để vuột mất thì sẽ hối hận suốt đời. Về phần cái kế hoạch kia của anh, xét thấy biểu hiện của Viên Minh Nguyệt từ ngày đi gặp Hà Tâm Vũ trở về, có lẽ cô sẽ ủng hộ cho anh.
Hiện tại cô cũng đã nhắn tin cho anh, anh sẽ không do dự gì nữa, xem xét thời gian rồi đặt vé máy bay bay đến Thanh Đảo. Lúc máy bay hạ cánh đã là buổi chiều, anh gọi xe đến khu căn hộ Tình Thiên, cũng chưa gọi điện cho Viên Minh Nguyệt. Thanh Đảo không kẹt xe giống như Bắc Kinh, xe đi trên đường rất thông suốt, rất nhanh đã đến nơi. Anh trả tiền rồi xuống xe, đi đến tòa nhà mà Viên Minh Nguyệt đang ở, cửa thang máy vừa mở ra thì thấy đèn ở bên trong sáng lên. Viên Minh Nguyệt mặc áo T-shirt và quần đùi từ bên trong chạy ra, đến trước mặt anh thở hổn hển nói: "Em chờ anh cả ngày."
Hà Thanh Huy kinh ngạc, nhìn đồng hồ trên tay : "Anh thật may mắn, giờ này ắt hẳn là em phải đang ngồi họp nhỉ."
Viên Minh Nguyệt cười một tiếng: "Em hủy cuộc họp rồi." Hôm nay cô cảm thấy mình như bị sốt, từ lúc gửi tin nhắn thì thấy không được ổn lắm. Đến đây rồi còn phải đi công trường, sau đó lấy lí do không được khỏe để hủy bỏ cuộc họp, trực tiếp đi về căn hộ chờ Hà Thanh Huy. Không dám gọi điện cho anh, chỉ là chờ như vậy thôi, thời gian cứ một giây lại một giây trôi qua, lúc nãy ở trên nhà nhìn thấy anh xuống xe, cô liền chạy thẳng đến thang máy để đi xuống dưới, ở trong thang máy cô mới cảm thấy mình thật ngu, nếu như hôm nay anh đến đây không phải vì cô thì làm sao bây giờ?
Hai người đứng ở cửa thang máy trầm mặc, một người vừa trên đường chạy tới, mộ người vừa nóng lòng chờ đợi, bây giờ thật sự đã gặp được nhau thì phải làm cái gì đây? Có vẻ như không có một suy nghĩ nào tốt lành cả.
Hai người đứng đối mặt nhau, dưới ánh đèn vẻ mặt hai người có hưng phấn cũng có quẫn bách. Mùa hè gió thổi ấm nóng, trên người nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, toàn thân có chút khô nóng. Cuối cùng, Viên Minh Nguyệt lên tiếng: "Hôn em, em muốn anh bù lại lần trước." Nói rồi nhắm mắt lại.
Hà Thanh Huy khựng lại một giây rồi lập tức kéo cô vào trong lòng, hôn lên môi không một chút dịu dàng, đầu lưỡi trơn bóng mạnh mẽ cạy mở hàm răng của cô ra, tiến quân thần tốc trong miệng cô, khuấy trộn kích động. Cô rất đắc chí, không cam lòng yếu thế liền liều mạng mút đầu lưỡi của anh, cái lưỡi thơm mát của cô cùng với đầu lưỡi của anh trêu chọc lẫn nhau, hai cơ thể ngày càng dán chặt vào nhau. Hai người giằng co hôn nhau không biết qua bao lâu, mãi đến khi hai người sắp không thở nổi, rốt cuộc Hà Thanh Huy cũng buông môi của cô ra, khàn khàn nói ở bên tai cô: "Lên nhà!"
Viên Minh Nguyệt không nói hai lời liền lôi kéo anh chạy vào thang máy, ở trong thang máy hai người lại ôm nhau, lúc này anh rất dịu dàng, ngậm đôi môi của cô nhẹ nhàng cắn xé. Cô như bị thôi miên, vô tình hay cố ý đôi chân dài cứ cọ cọ □ của anh, anh gặm cắn lỗ tai của cô, thổi nhẹ vào tai cô: "Lần trước ở nhà hát có phải em cố ý không?"
Viên Minh Nguyệt thấy lỗ tai ngưa ngứa, chỉ cười không nói lời nào. Cuối cùng thang máy mở cửa ra, cô kéo anh đến trước cửa phòng mở cửa. Đầu anh chôn trong hõm cổ cô, tay đặt ở eo của cô mà nhẹ nhàng vuốt ve, trên người cô bắt đầu tê dại thích thú. Cửa vừa mở ra anh liền đóng cửa lại, rồi ôm cô từ phía sau. Cô thật không ngờ anh lại gấp gáp như vậy, trong lòng có chút đắc ý nho nhỏ, quay mặt sang cùng hôn môi với anh. Một tay anh ôm eo cô, một tay áp vào mặt cô, hôn cô thật sâu. Anh chưa bao giờ nghĩ tới cô lại làm cho anh mê muội như vậy, không thể chờ đợi được nữa.
Tay cô cũng không nhàn rỗi, một tay xoa nhẹ lên cánh tay đang đặt ở eo của mình, cùng anh đan mười ngón tay vào nhau. Một tay giơ lên ôm cổ anh, nhưng bất ngờ cách một lớp vải mỏng lại sờ được vết sẹo của anh, cơ thể anh run lên, cô biết anh khẩn trương, dù sao thì đó cũng là một vết tích xấu xí. Ngón tay cái của cô lướt qua vết sẹo của anh, khẽ cười nói: "Đây là nơi mẫn cảm nhất của anh sao?"
Hà Thanh Huy thấy cô không có chút sợ hãi ngại ngùng nào thì cơ thể liền thả lỏng, bàn tay anh đặt ở eo cô, kéo tay cô lên cùng xoa ngực trái của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cô cảm thấy toàn thân tê dại, cơ thể suýt không đứng vững được. Anh buông đầu cô ra, giữ chặt cơ thể của cô, bồng cô lên để mặt đối mặt với anh, tay liên tục vuốt ve bộ ngực của cô, lại cắn tai cô một lần nữa, nói: "Tuy đó là vết sẹo nhỏ, nhưng thật ra rất mẫn cảm." Giọng điệu của anh vô cùng nghiêm túc.
Cô nghe xong tưởng anh tức giận nhưng lại chẳng thấy biểu hiện giận dỗi nào, cả người cô mềm nhũn không một chút sức lực, chỉ có thể bám lên người anh. Anh ôm chặt eo cô, đặt cô lên ghế salon gần đó, đèn trong phòng khách rất sáng, anh cúi người nhìn cô, thấy gương mặt cô đỏ bừng, ngực phập phồng, đôi mắt mơ màng, tình & dục nổi lên nhìn anh. Dưới thân anh đã cương lên từ lâu nhưng vẫn nên chịu đựng một chút nữa, tiếp tục áp lên người cô hung hăng hôn môi. Đương nhiên cô vô cùng hoan nghênh anh, vừa cảm thụ sự bá đạo và thâm tình của anh, vừa cởi quần áo và đồ trang sức trên người mình. Anh phát giác động tác của cô, liền kiềm chặt hai tay lại đặt lên đỉnh đầu, nói: "Không được cởi, để anh!" Nói rồi nhìn quanh bốn phía một chút, thấy bên cạnh là một cái khăn lụa màu sắc rực rỡ, anh vươn người sang lấy cái khăn ấy rồi cột chặt hai cánh tay của cô lại với nhau.
Cô cảm thấy hết sức bất ngờ, cười nhìn anh, anh lại một tay che mắt của cô lại: "Cũng không cho phép nhìn." Anh đã quyết định, phải cho cô một lần kích tình khó quên. Anh cởi chiếc áo T-shirt màu trắng của cô ra để che lại mắt cô, thắt chiếc áo lại ở sau ót cô. Mắt cô không nhìn thấy gì cả, đột nhiên có chút sợ hãi, cứng nhắc hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Hà Thanh Huy cắn vành tai của cô, thì thầm: "Đừng nhúc nhích, đừng nhìn, cũng đừng nghĩ gì cả. Chỉ được cảm nhận thôi, anh sẽ cho em hạnh phúc!" Thanh âm của anh phảng phất rất có ma lực, mang theo hơi hướng kích tình. Cô không còn sợ nữa nhưng bởi vì thanh âm này mà trên người da gà đã nổi lên, rất cần được vuốt ve. Cô cong chân lên để ma sát hai chân của mình với nhau, nhưng anh lại đè chân của cô xuống, lần nữa ghé vào lỗ tai nói với giọng điệu không được phản kháng: "Anh nói, đừng nhúc nhích mà!" Cô kiềm chế lại, không nhúc nhích nữa, nhẹ nhàng cắn môi. Anh lại dùng đầu lưỡi tách môi của cô ra, vẫn dùng giọng điệu ra lệnh phân phó: "Nói thì có thể!"
Cô không khỏi tức giận, cho rằng anh nhất định là đang trêu đùa cô. Thật ra tay cô vẫn có thể cử động, cô vùng vẫy muốn tháo áo T-shirt trên đầu ra. Hành động của cô bị anh thấy được, hiển nhiên là bị giữ chặt lại, cô muốn cảnh cáo: "Đừng đùa nữa!" Anh lại một lần ngậm ngực cô trong miệng, hung hăng mút vào. Cô run lên, toàn thân tê dại, trong cổ họng không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ, lúc này mới phát hiện ra, bởi vì mắt không nhìn thấy gì nên so với ban nãy càng thêm nhạy cảm. Miệng anh cắn ngực trái của cô, một tay lại xoa nắn ngực phải, liên tục dùng ngón cái trêu đùa. Cô rất vui sướng liền không giãy dụa nữa, nghe lời của anh bất động, không nhìn, cũng không phản kháng, bắt đầu cảm thụ. Nhiệt độ toàn thân tăng rất nhanh, cả người như trên chảo nóng, mà anh tiếp xúc với cơ thể cô chỉ có đầu lưỡi và ngón tay, những nơi khác không được thăm hỏi vô cùng khổ sở, không thể không rên rỉ ngâm nga.
Miệng anh dừng lại ở trước ngực cô, cố ý nói: "Đang nghĩ gì thế, nói anh nghe xem."
Cô chìm đắm theo anh, thở hổn hển: "Muốn anh."
Anh lột quần đùi trên người cô xuống, chỉ chừa lại cái quần lót. Theo bản năng cô muốn co cơ thể lên, nhưng lại nhớ đến lời dạy bảo của anh, không dám động đậy, nằm im mặc cho anh làm việc. Tuy rằng bị bịt mắt nhưng khuôn mặt cô vẫn rất đỏ, anh lại đứng lên, nhanh chóng cởi quần áo của mình ra cho đến không còn mảnh vải che thân. Leo lên salon, cả người đè lên cô: "Đừng có gấp, cứ từ từ!"
Cơ thể hai người gần như trần truồng dính sát vào nhau, anh bắt đầu hôn từ lỗ tai của cô rồi dần dần dịch chuyển xuống dưới, bàn tay to lớn di chuyển xuống quần lót của cô, nhẹ nhàng xoa một chút, ngón tay thỉnh thoảng lướt qua giữa hai chân cô.
Ban nãy cô cảm thấy như đang bị nướng cháy, hiện tại toàn thân cùng anh dán sát vào nhau. Trên đùi cô có thể cảm giác nhận được độ cứng của anh, đầu lưỡi anh như rắn lướt qua cổ cô, mà dưới sự vuốt ve của anh cô càng lúc càng ẩm ướt. Trong chốc lát cô cảm thấy tê dại, cảm giác nóng sốt và ngưa ngứa cùng nhau tập kích, thân thể tưởng chừng như sắp hòa tan ra, rất cần nắm lấy thứ gì đó nhưng anh nói không được động đậy, cô chỉ đành phải nhẫn nại mà bị khoái cảm dày vò.
Anh đã hôn đến bụng của cô, chỗ ấy đang liên tục phập phồng, bởi vì những vị trí khác không được chuyển động nên nơi này phập phồng lại có vẻ rất khác thường, anh cảm thấy hai cơ thể gần kề nhau, nơi nào đấy như là ẩn chứa một loại sức mạnh hấp dẫn, rất mê hoặc. Anh sợ mình nhịn không nổi nữa, vì vậy tiếp tục hôn xuống dưới. Anh cởi quần lót của cô, tách hai chân cô ra rồi hôn xuống bắp đùi cô, anh cảm nhận được toàn thân cô bỗng nhiên căng thẳng. Có vẻ như là cô nghĩ anh muốn hôn chỗ đó của cô nên mới khẩn trương, nhưng ngày hôm nay anh sẽ không, bây giờ bày hết ra tất cả công phu thì lần sau làm cái gì đây? Anh vỗ nhẹ lên eo của cô để cho cô thả lỏng, tiếp tục hôn xuống dọc theo chân cô.
Cơ thể cô bị lộ ra hoàn toàn, cảm thấy rất ngứa ngáy khó chịu, khẽ hỏi: "Em có thể cử động một chút không?"
Anh quỳ giữa hai chân cô, đem chân của cô giơ lên, hôn lên bắp chân trắng muốt: "Tay chân không nhúc nhích là được."
Cô nghe thấy anh lên tiếng cơ thể liền vặn vẹo, cọ xát xuống salon, cắn môi, bộ dạng rất hưởng thụ.
Đối với sự phối hợp của cô làm anh rất hài lòng, bàn tay xoa nắn từng ngón chân của cô, cảm thấy nó rất tròn trịa nhẵn nhụi, không khỏi nghĩ tới lần đầu tiên gặp cô, chân của cô bị thương, anh giúp cô xử lý vết thương, lúc đó thấy những ngón chân kia trong lòng thật ra có chút giật mình. Nhưng anh có thói quen luôn luôn kiềm chế tình cảm của mình, đôi khi chính mình cũng bị mình lừa gạt. Vì vậy phải thuần phục cô, để cho cô không thể rời xa anh, như vậy anh sẽ không bao giờ đánh mất cô.
Anh vẫn kiên trì hôn khắp người cô, lại lần nữa ép sát vào cô, bàn tay để ở chỗ đó, thì thầm bên tai cô: "Nói cho anh biết, có muốn hay không?"
Nếu như lời nói ban nãy của anh làm cho cô tan thành nước thì bây giờ câu hỏi này làm cho nước tụ hội lại ở trong người, biến thành dục vọng, sắp sửa mạnh mẽ dâng trào ra, cô hô hấp nặng nề thở ra tiếng: "Muốn!"
Anh không trêu chọc cô nữa, để cho cô khỏi cầu xin, anh trực tiếp đi vào. Cô bất ngờ không kịp đề phòng liền kêu lên thành tiếng, anh vừa ra vào vừa tháo khăn lụa trên tay cô ra. Hai tay cô được giải phóng liền tìm đến thân thể anh, mặt của anh chủ động áp vào tay cô, hai tay cô sờ lung tung trên mặt của anh giống như một người mù. Ngón tay chạm được bờ môi của anh, anh hé miệng nhẹ nhàng mút lấy ngón tay của cô, cô cảm thấy sự ấm áp và mãnh liệt của anh rất tương phản nhau nhưng hai người họ phối hợp với nhau rất chặt chẽ, khoái cảm bùng nổ, tụ hội ở ngực, dường như lập tức sẽ tỏa ra toàn thân.
Anh lại lấy đi chướng ngại vật ở mắt cô, thoáng chốc cô được trở lại thế giới có ánh sáng, nhìn thấy cơ thể trần đỏ hồng của anh qua lại trên cơ thể của cô khiêu khích, bắp thịt rắn chắc, đường cong chặt chẽ, theo từng chuyển động của anh vô cùng gợi cảm. Bình thường ánh mắt anh luôn luôn lạnh lùng nhưng giờ đây cũng hoàn toàn ở chìm đắm trong khoái cảm, thoạt nhìn mập mờ mà nồng nàn. Cô nhịn không được kéo đầu của anh xuống cùng anh hôn môi, vẫn là nhẹ nhàng. Dường như hai người có cảm giác tương đồng nhau, toàn thân chỉ có một chỗ có thể chấp nhận cái loại kịch liệt công kích này, những cái khác nhất định phải dịu dàng từ tốn, bằng không thì sẽ chìm ngập trong đau đớn.
Cánh tay anh thiết tha bao lấy cơ thể trắng nõn của cô, nhìn cô nói: "Có muốn ở phía trên không?"
Đề nghị của anh khiến cô bối rối, đương nhiên anh cảm nhận được điều đó, xoay người để cho cô cưỡi ở trên người mình, đè hai chân của cô lại, tấn công quyết liệt. Hai tay cô đè lên lồng ngực của anh, thân thể trên người anh rung động kịch liệt, cố gắng áp chế tiếng thở dốc sen kẽ những tiếng ngâm rên rỉ. Dần dần cô cảm thấy sắp không chịu nổi nữa, từ từ nằm xuống cơ thể anh, anh ôm cô, tiếp tục di chuyển thần tốc phần eo. Cảm giác được thân thể cô đang từ từ tiếp nhận anh, hai tay anh vỗ "Bốp bốp" vào mông cô, dưới hai tầng công kích rốt cục cô không chịu nổi nữa, cơ thể cứng đờ, chân liên tục rung động, ở trên người anh kêu thành tiếng.
Anh nhìn gương mặt đang đắm chìm trong cao trào của cô, tim đập rất nhanh. Lần nữa xoay người lại đè lên cô, đem hai chân đang run rẫy của cô vòng lên hông mình. Vì muốn cô có thể tiếp nhận được, chờ cô từ từ bình tĩnh lại mới lấy tay vuốt những sợi tóc ướt mồ hôi trên trán cô, hôn nhẹ lên khóe miệng của cô hỏi: "Cảm nhận thế nào? Nói cho anh biết đi!"
Cô còn đang chìm đắm trong cao trào, tim đập kịch liệt, câu hỏi của anh làm cho khoái cảm duy trì liên tục không ngừng. Cô khàn khàn diễn tả lại: "Rất tuyệt, toàn thân như muốn nổ tung, rất thoải mái. Hà Thanh Huy, em yêu anh."
Anh nghe được ba chữ kia cơ thể cũng giống như những gì cô mới miêu tả, cũng nổ tung như thế. Lời bày tỏ của cô làm cho lửa dục vọng của anh không đè ép được, kéo hai chân cô đặt lên vai, hai tay chống bên người cô, lại bắt đầu chuyển động kịch liệt phần eo. Cô nhắm mắt lại hưởng thụ lần thứ hai tiến công của anh, cảm giác không giống với lần đầu, mới bắt đầu cơ thể còn cảm thấy còn có một loại dị vật nào nó, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy thân thể hai người đã dung hòa vào nhau, không thể phân ra ai với ai. Rốt cục, không biết qua bao lâu, anh gầm nhẹ ở trong cơ thể cô mà phóng thích ra. Sau hai lần vận động rồi mới buông chân cô ra, cả người nằm sấp lên người cô, cô hôn lên khóe môi anh, nghe anh nói: "Minh Nguyệt, anh cũng yêu em."
Đói với câu nói này của anh, cô vươn hai tay ôm lấy anh thật chặt, cảm giác được cơ bắp rắn chắc của anh, lửa nhiệt chưa tan, cô cứ vuốt ve mãi. Đầu anh chôn vào hõm cổ cô, rầu rĩ cười nói: "Còn muốn sao? Vậy có thể chờ anh ăn gì đó một chút có được không?"
Cô đánh một cái lên người anh: "Ai nói còn muốn!"
Ngừng một lát, anh cảm thấy trên người dinh dính liền đứng dậy khỏi người cô, cầm lấy cái khăn bên cạnh lau sơ qua rồi lại ngồi xuống cạnh cô, vỗ vỗ vào mông của cô: "Anh đi tắm đây, em nghỉ một chút đi." Vừa nói vừa cúi đầu ở bên tai cô thì thầm: "Lát nữa tiếp tục!"
Cô vừa khôi phục nhiệt độ ở trên mặt thì lại nóng bừng lên, nhìn anh đứng dậy, cũng không mặc quần áo liền đi vào phòng tắm, lưng trần thẳng tắp và cái mông vung cao tràn ngập mê hoặc. Cô chợt nhớ tới lần trước có ai đó nói, Hà Thanh Huy giống Lương Triều Vĩ trong "Sắc giới", thật đúng như vậy. Nhưng chỉ có điều là đẹp trai hơn mà thôi.