Viên Minh Nguyệt đứng từ xa nhìn hai người kia, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, cô không nhớ Hà Thanh Huy đã từng cười như vậy với cô chưa. Tôn tiểu thư ở đối diện đã sớm nhìn ra sắc mặt cô thay đổi: "Chắc Là anh rể rồi."
Viên Minh Nguyệt biết Tôn tiểu thư đang cho rằng Hà Thanh Huy ở sau lưng cô lăng nhăng bên ngoài, đang chờ xem náo nhiệt. Trên thực tế, trong lòng cô hiểu rõ hai người bọn họ đều rất tự do, có quyền hẹn hò yêu đương với bất cứ ai. Nhưng mà cô cuối cùng cũng không thể thuyết phục được chính mình. Cô còn nhớ rõ những lời ước hẹn của hai người ở Thanh Đảo, cô đứng lên nói, "Tôi đi chào hỏi một lát."
Tôn tiểu thư giống như lo lắng: "Tôi đi chung với cô nha."
Viên Minh Nguyệt cười: "Đừng hiểu lầm, Thanh Huy đã nói với tôi về buổi gặp mặt này rồi, là bạn của anh ấy. Chỉ là tôi không biết anh ấy cũng tới đây."
Tôn tiểu thư cũng không tiện nói cái gì nữa, đành phải ngồi xuống lại.
Viên Minh Nguyệt đi về phía hai người kia, càng đến gần càng thấy rõ diện mạo của cô gái kia. Là khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, vẻ mặt tươi sáng, ngũ quan nhẹ nhàng ngoan ngoãn, chiếc váy màu trắng giống như là từ trên người tự nhiên sinh ra, trên người không đeo mọt thứ trang sức nào, khí chất tao nhã, thanh tú sạch sẽ. Là khẩu vị của Hà Thanh Huy, cô nghĩ như vậy.
Trái lại với bản thân cô, trên người là chiếc váy lụa mẫu mới nhất của Armani, hoa văn trừu tượng màu đỏ, trắng và xanh được vẽ lên chiếc váy, để phù hợp với nó cô đeo một đôi bông tai tráng men màu sắc rực rỡ rất to, trên chân là một đôi giày cao gót màu b