Hà Thanh Huy và Viên Minh Nguyệt đi ra khỏi quán rượu, đi bộ trên phố, rẻ vào một góc đường liền đến con đường hoa tử vi ở cửa Chính Dương, hoa nở đầy ở hai bên đường, nhiều cánh hoa rung rinh bay theo gió tạo thành một biển hoa xinh đẹp. Viên Minh Nguyệt nhìn thấy thì ngây người, mặc dù đối với Thanh Đảo cô rất quen thuộc nhưng đây là lần đầu tiên tới con đường đầy hoa vào mùa này, trong đầu vẫn còn váng vất hơi rượu nên rất nhanh đã phấn khích, kéo ống tay áo Hà Thanh Huy nói, "Nhìn kìa! Đẹp quá à."
Hà Thanh Huy: "Ừ." Anh đứng lại theo cô ở bên ven đường, trời chạng vạng gió nhẹ thổi trên mặt, rất ấm áp, cô đứng bên cạnh anh mặc một bộ váy màu bạc điểm xuyết những bông hoa màu đỏ rực rỡ, mái tóc của cô bị gió thổi bay bay, có vài sợi chạm vào mặt anh, nhẹ nhàng, ngưa ngứa một chút.
Cây hoa tử vi không hề cao, Viên Minh Nguyệt giơ tay lên chạm vào một đóa hoa, kéo đóa hoa ấy đến gần mũi ngửi một cái: "Thơm quá!"
Có người qua đường nghĩ rằng cô muốn ngắt đóa hoa nên đều dùng ánh mắt trách cứ nhìn cô, cô vẫn còn lâng lâng nên đương nhiên không phát hiện được. Hà Thanh Huy lại không nhìn nổi nữa liền kéo tay cô tiếp tục đi, cô đi theo phía sau anh, tay anh mạnh mẽ nắm chặt cổ tay cô, lòng bàn tay của anh đang tiếp xúc lên tay cô làm cho cô cảm thấy mẫn cảm lạ thường, dường như có dòng điện chạy khắp toàn thân. Cô vô thức lật bàn tay lại muốn nắm lấy tay anh nhưng anh chợt buông ra, cô cảm thấy thật mất mác.
Bọn họ tiếp tục đi dọc theo con đường hoa, lúc này Viên Minh Nguyệt ngay cả góc áo của Hà Thanh Huy cũng không muốn nhìn thấy, chỉ nhìn chằm chằm những tán cây hoa tử vi, nhìn những hàng cây đi qua, những hàng cây thân thẳng đứng ven đường, thân cây trơn truột đáng yêu, cô đưa tay chạm đến, giống như khi tản bộ trên đường buồn chán đưa tay ra lướt qua những lan can trên đường vậy. Cô lướt qua thân cây thứ ba thì chợt phát hiện toàn thân cái cây kia đang run lên nhè nhẹ, cô vô cùng kinh ngạc, dừng lại nói: "Hà Thanh Huy, anh xem chuyện gì này?"
Hà Thanh Huy dừng lại đứng song song với cô, nhìn cái cây kia: "Có chuyện gì?"
Viên Minh Nguyệt cẩn thận vươn một ngón tay ra đụng vào thân cây, quả nhiên thấy thân cây lại run lên: "Anh xem này!"
Hà Thanh Huy: "Đây là cây tử vi, tên gọi khác là cây hoa ngứa, chỉ cần con người chạm vào thì nó sẽ động. Đừng nói là đây là lần đầu tiên cô biết đấy nhé?"
"Tôi đã từng thấy tử vi nhưng không biết nó lại như vậy, thật thần kỳ!"
Hà Thanh Huy quay đầu liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: "Cô giống với loại người lúc nhàm chán cũng chỉ tự mình theo đuôi người khác đi chơi như cún, trừ mình ra thì không biết đến sự tồn tại của ai khác."
Viên Minh Nguyệt bực mình, lại đưa tay đụng một cái vào thân cây kia: "Vậy thì anh cũng cùng một loại với loài cây này rồi, vừa đụng nhẹ vào cả người liền nổi khùng, không hề cho người khác có cơ hội phản ứng."
Hà Thanh Huy sửng sốt, một lát sau mới nói: "Tôi đi công tác ở Thanh Đảo, gọi điện cho cô là muốn mời cô ăn cơm, nhà hàng ở phía trước rồi."
Viên Minh Nguyệt thấy anh cuối cùng cũng chịu giải thích lại bắt đầu vui vẻ, tiếp tục đi hai bước thì thấy một tấm biển ở ven đường, khẽ kêu lên: "A, nhà hàng này sao, mấy người vừa nãy có nói nơi này là do người Đức mở, bít-tết rất ngon."
Hai người đi vào nhà hàng, bàn của Hà Thanh Huy vẫn được giữ lại, nhân viên dẫn bọn họ ngồi xuống ghế, hỏi: "Bây giờ mang thức lên ạ?"
Hà Thanh Huy gật đầu: "Không cần đem rượu lên."
Viên Minh Nguyệt ngồi đối diện Hà Thanh Huy nhìn anh đang nói chuyện với người phục vụ, dứt khoát mà ngắn gọn. Cô nhớ tới trước đây từng hẹn với những người đàn ông khác, lúc chọn nhà hàng thì lằng nhằng tốn thời gian, lúc gọi món ăn thì hỏi liên tục: "Em thấy món này thế nào? Em thích ăn món này không?" Hoặc là "Món này không được, nhà hàng này chắc làm không sạch sẽ" làm cho cô hận không thể cầm thực đơn nện vào họ.
Nhưng mà cùng đi ăn cơm với Hà Thanh Huy lại hoàn toàn không có vấn đề này, anh đã đặt nhà hàng trước, gọi món ăn cũng rất nhanh làm cho cô khỏi cần phải bận tâm, hơn nữa vô tình hay cố ý mà anh chú ý đến khẩu vị của cô, nghĩ kĩ một chút thì không chỉ khi đi ra ngoài ăn cơm mà còn rất nhiều những cái khác nữa, ví dụ như: Lần hai người đến Trần gia trấn ở Tô Châu, đến cả hành lí anh cũng giúp cô sắp xếp đầy đủ, còn có lúc hai người sống cùng một nhà cô hầu như chưa từng phải lo lắng việc gì trong nhà, anh luôn luôn âm thầm sắp đặt tất cả để cho cô sống không phải vất vả gì.
Cô cách một cái bàn nhìn anh, ánh mắt không tự chủ được lại tập trung nhìn vào trong cổ áo anh thì thấy làn da cực kỳ trơn bóng, cơ bắp
rắn chắc dọc cơ thể, càng xem trong lòng càng ngứa ngáy làm cho người ta có những suy nghĩ bậy bạ.
Hà Thanh Huy nhìn vẻ mặt si ngốc của cô, hỏi: "Cô đang nhìn cái gì?"
Viên Minh Nguyệt đỏ mặt, vội vàng cầm ly nước lên uống: "Không nhìn gì cả!" Vừa uống nước vừa nghĩ lung tung, những lời nói của Hà Thanh Huy trong buổi hẹn hôm nay có chút khó chịu, anh chưa bao giờ chủ động tìm đề tài để nói chuyện, anh luôn muốn người khác chủ động nói chuyện với anh.
Cô đè nén tâm trạng, để ly nước xuống: "Biểu hiện của Minh Lãng ở cuộc họp ban giám đốc như thế nào?"
Hà Thanh Huy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Hôm nay không nói chuyện công việc!"
Được thôi, vất vả lắm mới tìm được chuyện để nói nhưng lại bị anh chặn lại, cô không thèm nói một lời nào nữa. Một lúc sau món ăn được mang lên, hai người yên lặng bắt đầu ăn.
Hai người ăn xong, Viên Minh Nguyệt nói: "Chúng ta đi dạo trên bờ biển đi!"
Hà Thanh Huy kinh ngạc nhìn cô: "không phải cô sợ nước sao? Sao lại muốn đi dạo trên bờ biển?"
Viên Minh Nguyệt đã đứng lên: "Tôi phát hiện ra từ lần bị Phạm Hân Hân kéo xuống nước thì không sợ nữa. Sáng sớm hôm nay tôi đi dạo trên bờ biển rồi, lần đầu tiên mới phát hiện ra biển rất đẹp."
Hà Thanh Huy không nói gì nữa đi theo cô ra khỏi nhà hàng, ở bên ngoài trời đã xẩm tối, đèn đường được bật sáng lên, người đi trên phố đông đúc hơn, anh đặt hờ tay lên đỡ đầu vai cô tránh cho cô bị người khác đụng phải. Trước đây cô luôn luôn thích nói chuyện, nhưng đêm nay lại phát hiện ra kỳ thực cùng một chỗ với một người không nói lời nào cũng có thể rất dễ chịu. Hai người đi được một lúc Hà Thanh Huy đột nhiên dừng lại hỏi: "Chân cô không sao chứ?"
Viên Minh Nguyệt đi giày cao gót, lúc nãy đi bộ từ quán rượu đến nhà hàng, rồi bây giờ lại từ cửa Chính Dương đi ra biển, đúng là đã đi một đoạn đường khá dài, nói không đau là giả, nhưng để tránh khỏi phá hư bầu không khí cô vẫn cố gắng chịu đựng. Nghe anh hỏi như vậy liền vội cỡi đôi giày trên chân ra cầm trên tay: "Như vậy thì tốt rồi!"
Hà Thanh Huy nhìn xung quanh, không có cửa hàng nào cả: "Mang lại vào đi không chân lại bị thương nữa bây giờ. Chúng ta đi về, lần sau lại tới." Nói xong chạy đi đón xe.
Viên Minh Nguyệt kéo tay của anh lại: "Không sao đâu, nơi này là khu du lịch mỗi ngày không biết quét dọn bao nhiêu lần. Còn có đường lát đá bên bờ biển càng sạch sẽ, không có thứ tạp nham gì đâu. Hơn nữa nếu như chân bị thương thì anh có thể cõng tôi về mà, dù sao thì đây không phải là lần đầu tiên." Nói xong tự mình vui vẻ cười rộ lên.
Hà Thanh Huy liếc cô một cái, trong lòng mắng bình thường thì đã ngốc rồi, uống rượu vào lại càng ngốc hơn.
Hai người rất nhanh đã đi tới cạnh biển, biển rộng buổi đêm tà sắc xanh sâu thẳm, dưới ánh sao từng cơn sóng màu bạc lấp lánh. Trên biển có vài điểm sáng của ánh đèn, lung lay lắc lư, chắc là có người mở party trên du thuyền.
Hai người chậm rãi đi cạnh nhau tới con đường lát đá, Hà Thanh Huy đi đến bờ biển, gió biển ẩm ướt thổi trên mặt, rất trong lành thoải mái. Thuỷ triều buổi chiều cuộn trào mãnh liệt, cơn sóng sau lớn hơn cơn sóng trước, âm thanh thật lớn làm cho lòng người rất yên tĩnh, rất yên tĩnh.
Viên Minh Nguyệt khoác trên người áo vest của Hà Thanh Huy, gió biển mang theo vị mặn hòa lẫn mùi hương trên áo anh vấn vít quanh mũi, làm cho con tim xao động, tâm tình rất thỏa mãn, cô nói: "Anh rất thích biển phải không?"
"Đúng. Không có lý do gì đặc biệt, giống với rất nhiều người."
Viên Minh Nguyệt cười, "Vậy nếu tôi sợ biển thì mới là đặc biệt phải không?"
"Bây giờ cô đâu còn sợ nữa."
"Tôi không biết nữa, hay chỉ là nhất thời không sợ." Chỉ là một câu nói đơn giản, cô nói xong liền thấy thích thú, chẳng lẽ bởi vì có anh ở bên cạnh cho nên mới không sợ nữa.
Anh nghe cô nói như vậy cũng thích, hẳn là cô muốn biểu đạt "Chỉ cần ở bên anh cái gì cũng không sợ nữa" phải không? Nhưng anh có thể mãi mãi ở bên cạnh cô sao?
Hai người đang đuổi theo tâm tư của mình, lại bắt đầu trầm mặc. Cuốc cùng cũng đi hết đoạn đường này, đi ra đường lớn Hà Thanh Huy đón xe: "Đưa cô về trước."
Viên Minh Nguyệt không nói gì. Cô ở khách sạn của Viên gia ở trung tâm thành phố, cách biển cũng hơn mười mấy mười mấy phút đi xe, đến nơi hai người cùng nhau xuống xe. Đứng ở dưới lầu, Viên Minh Nguyệt đã mang giầy vào chân đúng lúc có thể nhìn thẳng Hà Thanh Huy, cười nói: "Đêm nay rất vui." Lúc nói câu này cảm thấy trong mắt và trong lòng cô đều lóe sáng.
Anh hiếm khi nhếch khóe miệng lên cười: "Tôi cũng vậy."
Nói xong hai người vẫn đứng im tại chỗ, ai cũng không muốn phải nói lời từ biệt trước, cuối cùng Hà Thanh Huy đưa tay trái ra nắm lấy tay phải của Viên Minh Nguyệt, bàn tay anh to lớn ấm áp, năm ngón tay mạnh mẽ bao bọc lấy tay cô, tim cô đập rất nhanh, khuôn mặt của anh vô cùng rõ ràng rồi lại mờ nhạt. Cô cảm thấy anh đang tiến đến gần cô, loại hơi thở quen thuộc này áp tới mặt cô làm say lòng người, cô nhắm mắt lại, chờ đợi một nụ hôn, cô cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Nhưng chờ thật lâu sau cũng không thấy động tính gì, bên tai lại nghe được một tiếng thở dài nhẹ nhàng, cô mở mắt ra, trước mặt vẫn là gương mặt anh tuấn động lòng người của anh nhưng cô nhìn ra sự do dự trong mắt anh, cô vẫn còn mơ màng như trong mộng, nghĩ rằng không bằng mình tự chủ động là được rồi. Vì vậy lại nhắm mắt một lần nữa rồi hướng về phía trước, anh chợt buông tay cô ra, cả người lui lại phía sau.
Ý đồ của cô thất bại, tỉnh táo lại thì rất căm tức, mở mắt ra đang muốn mắng "Hà Thanh Huy, anh đùa giỡn người ta!" thì anh mở miệng trước, "Lên ngủ đi, tôi quay về quán rượu."
Chẳng biết tại sao, cô lại nghe được sự vô lực và thương cảm trong câu nói rất bình thường này của anh, muốn phát hỏa nhưng không phát ra được, đành phải buồn bực nói: "Ừ."
Hai người vẫn đứng bất động ở đó, rốt cuộc Hà Thanh Huy mở miệng trước, "Đi lên đi."
Viên Minh Nguyệt dùng sức mím môi một cái, cởi áo khoác trả lại cho anh, xoay người đi lên lầu.
Hà Thanh Huy đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm tòa cao ốc đối diện khu dân cư thì thấy trên tầng cao nhất của tòa cao ốc dựng thẳng lên trời cao có một tấm biển, trên đó viết: "Cao ốc Vũ Hâm". Chính là bốn chữ này đã làm cho anh thay đổi chủ ý, anh nhớ rằng mình có chuyện cần làm, chuyện kia đã hoàn thành xong rồi, anh không thể làm cho mình phân tâm được.