Phạm Hân Hân đem usb đến Huy Đạt tìm Hà Thanh Huy, chỉ có mỗi Dương Thận ở đó. Đấu thầu hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn sắp bắt đầu, anh cùng với Hà Thanh Huy nghĩ mọi biện pháp để khắc phục khó khăn này, lúc này Hà Thanh Huy đang ở sân golf chơi một cuộc xã giao với con trai của cục trưởng cục đất đai.
Dương Thận vừa bị người nhà của một vị quan lớn trong thành ủy cúp điện thoại, không khỏi oán trách Hà Thanh Huy ngoan cố khó trị, không biết nắm bắt thời cơ lôi kéo Phạm Hân Hân thì không nói làm gì nhưng lại còn bày ra bộ dạng cứng rắn như vậy, ngộ nhỡ Phạm Hân Hân thật cá chết lưới rách, chẳng những hạng mục Nguyệt Đàn không lấy được mà chỉ sợ đến lúc đó bọn họ bị Hà Tâm Vũ dùng mọi cách để giày vò. Anh thấy Phạm Hân Hân vẻ mặt ngạo mạn đi tới, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn, lẽ nào cô ta đã nói tất cả cho Hà Tâm Vũ biết, bây giờ đến tìm bọn họ để thị uy?
Anh vẫn tươi cười đi ra ngoài nghênh đón: "Phạm đại mỹ nhân, dạo này ít đến đây nha!"
Phạm Hân Hân lấy usb đặt lên bàn, nhìn Dương Thận nói: "Nói với Hà Thanh Huy, cả đời này, là anh ấy nợ tôi!" Nói xong quay đầu sải bước đi ra ngoài.
Dương Thận nghi ngờ não mình có vấn đề, mãi đến bóng lưng của cô khuất hẳn anh mới nhớ tới, cầm cái usb cắm vào máy tính, nghiêm túc xem. Chỉ thấy trong usb có một file tài liệu có tên là "Hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn", anh vô cùng kích động, vội vàng mở ra. Anh mở từng tập tin bên trong ra kiểm tra, thật thất vọng, bên trong đều là những tài liệu thông thường, không phải là thứ anh muốn. Anh không cam lòng, lại tra xét các tập tài liệu khác nhưng đều là sổ sách của tập đoàn Vũ Hâm, có một số cũng không phải, không có bất kì giá trị nào.
Những tài liệu này có được hiển nhiên là từ tập đoàn Vũ Hâm, không biết Phạm Hân Hân dùng cách gì lấy được chúng, tại sao lại đưa cho bọn họ. Theo như cách nói của Hà Thanh Huy, ngày hôm qua hai người họ nói chuyện đã không đạt được thành công, nhưng mà người phụ nữ này lại muốn giúp họ bảo vệ số 17 Nguyệt Đàn mà những tài liệu này lại là thứ vô dụng không dùng được, bộ não anh lại đờ ra, anh thực sự không có cách nào lý giải được, đành phải chờ Hà Thanh Huy về rồi hẵng tính.
Phạm Hân Hân đi ra khỏi Huy Đạt, tinh thần vô cùng sảng khoái, giày vò cô lâu như vậy cuối cùng Hà Thanh Huy cũng trở thành quá khứ, cô muốn vỗ tay khen ngợi chính mình. Tiếp theo là nên rời xa Hà Tâm Vũ, cô đã cho phép người đại diện ký một hợp đồng phim điện ảnh mới, chiều nay sẽ bay đi Pháp để đóng phim, chờ khi cô từ Pháp quay xong phim trở về, chuyện cải tạo Nguyệt Đàn cũng đã là quá khứ, mà nói không chừng Hà Tâm Vũ đã đem Liễu Y Y về sống ở Vọng Thủy Viên, như vậy cô đời này sẽ không bao giờ dây dưa cùng cha con họ nữa.
Phạm Hân Hân trở lại Vọng Thủy Viên thu dọn đồ đạc, cô chỉ lấy một cái vali bằng da lớn sắp xếp quần áo và đồ dùng hàng ngày, bình thường Hà Tâm Vũ tặng cho cô những món quà có giá trị cùng với tiền, cô đều để lại. Cô là người tự bản thân kiếm tiền, những thứ đó cô không tham luyến, cô cảm thấy mình rất hào hiệp.
Cô xách vali xuống lầu, đến sự giúp đỡ của người làm cũng không cần, cô mới ra tới phòng khách thì Hà Tâm Vũ trở về, đang đứng ở cửa cởi áo khoác ngoài, đứng nhìn cô, cười lạnh nói: "Làm gì? Muốn chạy?"
Phạm Hân Hân hoảng hốt, cười giải thích: "Em mới kí một hợp đồng điện ảnh, phải đi Pháp để quay xuất ngoại."
Hà Tâm Vũ đi nhanh tới bên người cô, nắm lấy cánh tay cô, đẩy cô vào tay vịn của cầu thang: "Phải không?"
Phạm Hân Hân cười quyến rũ, buông vali ra, hai tay đặt lên cổ Hà Tâm Vũ: "Anh là đang không nỡ xa người ta sao?"
Hà Tâm Vũ giật tay cô ra, dùng sức kéo cánh tay của cô đẩy cô té xuống đất, chỉ ngón tay vào cô: "Nói! Ngày hôm nay đến phòng làm việc của tôi làm gì?"
Phạm Hân Hân bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy té xuống đất, một hồi chết lặng, theo bản năng cô phủ nhận: "Em không làm gì hết!"
Hà Tâm Vũ ngồi xổm xuống, một tay bóp cổ của cô, tức giận nói: "Phòng làm việc của tôi có lắp camera, cô còn dám chối!" Bàn tay dùng thêm sức, hung tợn: "Nói hay không!"
Ngón tay cái của ông ta bấm lên động mạch cổ của Phạm Hân Hân, mặt cô đỏ bừng, nước mắt chảy giàn dụa, ông ta có thể bất cứ lúc nào mà cắt đứt động mạch của cô, khiến cô mất mạng. Tuy cô biết ông ta tính khí nòng nảy nhưng bộ mặt hung ác tàn nhẫn như thế này cô chưa từng thấy bao giờ, toàn thân run sợ, giọng nói đứt quãng: "Ông...ông buông ra...tôi nói."
Ông ta buông cô ra, người đàn ông ở trước mặt cô như một con dã thú hung dữ, cô nghĩ phải thoát khỏi ma trảo của ông ta, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra biện pháp nào thỏa đáng, cô ăn ngay nói thật: "Tôi...tôi tìm tài liệu cải tạo Nguyệt Đàn."
Hà Tâm Vũ nghe xong liền đứng lên, cười khẩy: "Đồ ngu! Tôi cũng biết! Lão Vương, tống con đàn bà này đi Mỹ."
Phạm Hân Hân chưa thôi sợ hãi, người quỳ rạp trên mặt đất, không hiểu, "Tại sao lại đưa tôi đi Mỹ!"
Hà Tâm Vũ ngồi trên ghế sa lon, xoa xoa ngón tay cái của mình "Đi Mỹ rất có lợi cho tôi, không có sự đồng ý của tôi, cô không được phép trở lại Bắc Kinh!"
Phạm Hân Hân giãy giụa, tựa vào tay vịn thang lầu bất lực hỏi: "Tại sao?"
Hà Tâm Vũ cười nhạt, "Tại sao ư? Cô cho tôi là cái gì? Thần tài? Đừng ngây thơ như vậy. Tôi mặc kệ cô và Thanh Huy có quan hệ như thế nào, cô là người phụ nữ của tôi, muốn chạy không dễ như vậy đâu!"
Ông ta không để cho cô đi, Phạm Hân Hân chưa bao giờ nghĩ đến điều này, bây giờ cô mới nhớ đến lời Hà Thanh Huy nói, rời xa Hà Tâm Vũ không phải là chuyện dễ dàng. Cô nhìn Hà Tâm Vũ, muốn tới gần cầu xin ông ta nhưng trên cổ còn nóng rực đau rát, cô không dám. Cô chỉ đứng ở đằng xa, giọng điệu khẩn cầu: "Tôi và Thanh Huy không có gì hết, ông đã ở cùng với Liễu Y Y rồi. Tôi không còn giá trị gì nữa, ông thả tôi đi có được không?"
Hà Tâm Vũ không nhìn cô, nói: "Tôi không có hứng thú biết cô và cái thằng bất tài kia có chuyện gì hay không! Lão Vương, đưa cô ta đến sân bay!"
Phạm Hân Hân hoảng sợ, lại nghĩ tới cái gì đó: "Tôi không có lấy tiền của ông!" Cơ thể vẫn còn run rẩy, hai tay mở vali của mình ra, "Ông xem, quà ông tặng tôi tôi chưa từng sử dụng, tiền của ông tôi cũng không cần. Ông đừng đưa tôi đến Mỹ có được không, tha cho tôi đi. Tôi vừa kí một hợp đồng phim mới, không thể vi phạm hợp đồng."
Hà Tâm Vũ đã không còn tức giận nữa, nhưng không còn kiên nhẫn nữa, đứng lên nói: "Hà Tâm Vũ tôi không nuôi nổi một người đàn bà sao! Đem đồ trang sức và tiền tôi cho cô mang đi đi, đợi ở Mỹ cho thật tốt!" Nói xong đi lên lầu.
Phạm Hân Hân nghĩ được gì khác, túm lấy tay áo của ông ta, hai mắt rưng rưng, tiếp tục cầu xin: "Tôi van cầu ông, tôi biết sai rồi, ông đừng đưa tôi đến Mỹ được không?"
Hà Tâm Vũ gỡ bỏ bàn tay của cô ra, đi thẳng lên lầu, không nói một câu nào với cô nữa. Lúc này, Vương quản gia gọi đến hai người giúp Phạm Hân Hân sắp xếp lại vali, cung kính đứng ở bên cạnh nói với cô: "Phạm tiểu thư, xe đã ở bên ngoài chờ rồi ạ."
Phạm Hân Hân hoàn toàn tuyệt vọng, lúc này cô mới biết rằng cô đã quá mức tự cho bản thân mình là đúng, cô cứ tưởng rằng rời xa một người là chuyện dễ dàng nhất, cô không bao giờ ghĩ tới trên đời này lại có người như Hà Tâm Vũ, khống chế tự do của người khác một cách dễ dàng. Cô biết mình lần này trốn không thoát được, cô không cầu xin Hà Tâm Vũ nữa, chỉ nhìn bóng lưng của ông ta nói: "Cho tôi gọi một cuộc điện thoại!"
Hà Tâm Vũ ở trên lầu quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô: "Lão Vương, đưa điện thoại cho cô ta! Gọi cho thằng bất tài đó đi! Để xem nó có tới cứu cô không!"
Khi Viên Minh Nguyệt nhận được điện thoại của Phạm Hân Hân có chút bất ngời, chỉ nghe thấy giọng khàn khàn, nói chuyện rất khó khăn, cô hỏi: "Phạm Hân Hân? Cô sao vậy?"
Phạm Hân Hân: "Minh Nguyệt, xin giúp tôi nói lại với Hà Thanh Huy: Tôi sai rồi, nhưng tôi không hối hận!"
Viên Minh Nguyệt không hiểu gì cả, "Cô nói cái gì?" Bên kia lại "Bụp" một tiếng, cúp điện thoại.
Viên Minh Nguyệt nhớ tới bộ dạng Phạm Hân Hân mình nhìn thấy ngày hôm qua, còn có giọng nói của cô ta, cô biết lần này cô ta không phải là giả vờ. Cô gọi điện thoại cho Hà Thanh Huy, nói cho biết chuyện này.
Khi Hà Thanh Huy nhận được điện thoại của Viên Minh Nguyệt, Dương Thận cũng vừa mới nói cho anh chuyện Phạm Hân Hân đã tới đây. Anh suy nghĩ một chút, có một dự cảm bất thường, vội vàng lái xe đến Vọng Thủy Viên. Ai ngờ gặp phải Viên Minh Nguyệt ở cửa, cô tức giận: "Cô tới đây làm gì?"
Viên Minh Nguyệt diều chỉnh lại hơi thở, đi đến bấm chuông cửa: "Tôi nghĩ Phạm Hân Hân có thể đã xảy ra chuyện gì rồi!"
Người giúp việc ra mở cửa, Hà Thanh Huy kéo Viên Minh Nguyệt ra sau lưng anh, vừa vào nhà liền hỏi: "Phạm tiểu thư đâu?"
Người giúp việc lắc đầu. Viên Minh Nguyệt không đợi được, đứng ở phòng khách gọi to, "Phạm Hân Hân!"
Vừa dứt lời, Hà Tâm Vũ xuất hiện ở trên đầu cầu thang, nở nụ cười: "Minh Nguyệt đến đó à!"
Hà Thanh Huy ngẩng đầu nhìn ông ta: "Phạm Hân Hân đâu?"
Hà Tâm Vũ vừa đi xuống lầu vừa nói: "Tôi đưa cô ta đi Mỹ rồi! Minh Nguyệt, con không cần lo lắng, cô ta sẽ không xen vào tình cảm của con và Thanh Huy nữa đâu!"
Viên Minh Nguyệt hơi bất ngờ, ông ấy tưởng cô đến hỏi tội Phạm Hân Hân, thật may mắn, may mắn không bị tiết lộ bí mật. Cô không nói lời nào, nhìn Hà Thanh Huy, thấy vẻ mặt tức giận nhìn Hà Tâm Vũ: "Ông đưa cô ấy đi làm gì?"
Hà Tâm Vũ đứng ở trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống nói với nói với Hà Thanh Huy: "Tôi còn tưởng anh có cách nào khác chứ! Thì ra lại lợi dụng phụ nữ! Anh cùng với cô ta vẫn chưa cắt đứt quan hệ phải không? Nhiều năm như vậy, anh vẫn đối nghịch tôi về chuyện của mẹ anh, bây giờ thì thế nào? Sự thực chứng minh, về việc đối xử với phụ nữ anh giống tôi. Minh Nguyệt, nó với Phạm Hân Hân có quan hệ với nhau con có biết không?"
Viên Minh Nguyệt nhớ tới lời Dương Thận nói, bởi vì Hà Tâm Vũ ở bên ngoài có rất nhiều đàn bà nên làm mẹ Hà Thanh Huy tức chết, cô không muốn cho ông già này đắc ý: "Con biết ạ. Phạm Hân Hân vẫn thích Thanh Huy nhưng Thanh Huy không thích cô ấy."
Hà Tâm Vũ đi đến trước mặt Viên Minh Nguyệt: "Con tin tưởng nó như vậy sao?"
Viên Minh Nguyệt nắm lấy tay của Hà Thanh Huy: "Thanh Huy tính rất cách ngoan cố, vả lại còn mắc bệnh sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không chân trong chân ngoài (ngoại tình), con đương nhiên tin tưởng anh ấy!"
Hà Tâm Vũ hừ lỗ mũi một tiếng, nhìn chằm chằm Hà Thanh Huy: "Cái thứ Phạm Hân Hân đưa cho anh là vô dụng. Nếu muốn nhận được hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn thì hãy sử dụng biện pháp khác. Đừng để tôi lại kinh thường anh, lập tức cút nhanh cho tôi!"
Hà Thanh Huy biết không thể hỏi tung tích của Phạm Hân Hân từ miệng Hà Tâm Vũ, anh kéo Viên Minh Nguyệt ra khỏi Vọng Thủy Viên. Đến cửa, dùng giọng điệu ra lệnh nói với Viên Minh Nguyệt: "Về nhà đợi, đừng xen vào chuyện này nữa! Nếu như Phạm Hân Hân lại gọi cho cô thì lập tức báo cho tôi biết!"
Viên Minh Nguyệt đồng ý, lại nói: "Anh có tin tức gì của Phạm Hân Hân cũng phải nói cho tôi biết, tôi có chút lo lắng cho cô ấy."
Hà Thanh Huy gật đầu, xoay người rất nhanh đi ra xe. Trong lòng Viên Minh Nguyệt rất khẩn trương, chẳng lẽ Phạm Hân Hân thật sự có chuyện gì sao. Nhưng mà nếu có thật thì cũng không phải chuyện của cô.
Hà Thanh Huy trở lại Huy Đạt, vội vàng gọi Dương Thận: "Nhanh tìm người điều tra chuyến bay, xem thử Phạm Hân Hân có xuất cảnh ngày hôm nay không."
Dương Thận cuống quít đi làm, rất nhanh đã có tin tức, lịch sử chuyến bay ghi lại, hôm nay Phạm Hân Hân bay chuyến sáu giờ rưỡi đi San Francisco, Hà Thanh Huy nhìn đồng hồ, bảy giờ đúng, bây giờ người đã ở trên trời rồi. Anh nói với Dương Thận: "Chúng ta có người quen ở San Francisco, tìm một người dò la tin tức, có thể giúp chúng ta một tay, để cho anh ta đón Phạm Hân Hân sau mười bốn tiếng nữa xuống máy bay."
Dương Thận do dự nói: "Thực ra biết cô ấy không có việc gì là được rồi. Lão gia đưa cô ấy đi ắt hẳn đã có chuẩn bị, người của chúng ta khó mà tiếp cận được cô ấy."
Hà Thanh Huy ngồi ở trên ghế, nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: "Gọi điện thoại ngay bây giờ, nói người của chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, cần tiền lập tức chuyển."
Dương Thận bất đắc dĩ, hiểu rõ những quyết định của anh ta không có cách nào thay đổi được, anh chỉ đành phải gọi cho người quen ở San Francisco.
Hà Thanh Huy bỗng nhiên nói tiếp: "Tài liệu Phạm Hân Hân đem đến đâu, đưa tôi xem!"
Dương Thận đưa usb cho anh, anh cắm vào máy tính mở file "Hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn" lên xem, những tài liệu ấy đúng là chẳng có ích gì, nhưng mà lại có vài hạng mục công trình hoàn chỉnh, anh nói: "Đưa cho bộ phận kế toán để hạch toán thật tốt một cái giá cho mấy công trình này!"
Dương Thận nghi hoặc, "Không thành vấn đề!"
Hà Thanh Huy: "Những tài liệu phức tạp như vậy, cậu xem mà không nhìn ra vấn đề gì à."
Dương Thận biết anh nói có lý, vội vàng cầm usb đến bộ phận kế toán. Rất nhanh đã có kết quả, giám đốc bộ phận kế toán tự mình trình bày với Hà Thanh Huy, anh ta chỉ vào máy tính: "Cái này là hạng mục quán bar ở Thanh Đảo, còn đây là hạng mục resort ở Thẩm Quyến, chắc chắn là có vấn đề, nhưng muốn cụ thể thì phải hạch toán kỹ lưỡng hơn."
Dương Thận nghe xong hai mắt tỏa sáng, lập tức nói với Hà Thanh Huy: "Đem đi uy hiếp ông ta, bắt buộc ông ta bỏ hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn."
Hà Thanh Huy lớn tiếng: "Không được!" Rồi quay sang giám đốc bộ phận kế toán: "Quay về nói với nhân viên bộ phận kế toán tăng ca, hôm nay nhất thiết phải có kết quả cho tôi!"
Dương Thận: "Anh định làm như thế nào?"
"Chúng ta đi uy hiếp ông ta thì chỉ cho ông ta thời gian sửa đổi sổ sách mà thôi. Bây giờ thừa dịp ông ta chưa phát hiện ra sổ sách bị mất, chúng ta chờ bộ phận kế toán cho một đáp án chính xác, bây giờ lập tức tìm một hacker, phải bảo đảm trong khoảng thời gian ngắn ở phạm vi lan truyền rộng! Mặt khác, gửi một số thông tin đến cục công thương và cục thuế, nặc danh tố cáo!"
"Nhưng như thế này sẽ không ảnh hưởng đến ông ta cạnh tranh hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn!"
"Đương nhiên có ảnh hưởng. Cậu chờ xem đi, chỉ cần phát tán tình hình ra ngoài, giá cổ phiếu của Vũ Hâm nhất định sẽ giảm, bên truyền thông cũng sẽ theo dõi vụ này, cục công thương và cục thuế sẽ không ngồi yên không để ý đến, mấy sự việc cùng tấp đến một lần, uy tín của tập đoàn Vũ Hâm trong thời gian ngắn sẽ rơi vào đáy cốc. Trung cầu dân ý hạng mục Nguyệt Đàn sắp đến, tôi không tin đến lúc đó chính phủ sẽ không hủy bỏ đầu tư đấu thầu của họ!" Giọng điệu Hà Thanh Huy chưa bao giờ tàn nhẫn như vậy.
Dương Thận vô cùng khiếp sợ, đây là hai cha con ruột thịt mà khi đối đầu lịa hận nhau như vâỵ, nhưng mà người làm cha không để cho người khác có đường lui, con trai cũng không để lại cho ông ta đường lui. Dương Thận nói: "Thanh Huy, như vậy là không được! Cho dù làm chuyện này lớn chuyện lên, Vũ Hâm cũng chỉ đẩy ra vài người chịu tội thay, đối với lão gia không có bất cứ tổn hại gì, mà chúng ta thẳng thừng xé rách bộ mặt lịch thiếp của ông ấy, nếu ông ấy muốn báo thù, chúng ta chắc chắn không chống nổi!"
Hà Thanh Huy không nghe lọt tai, "Việc này về sau hãy nói!"
Dương Thận biết không có cách gì có thể thuyết phục anh, chỉ hy vọng ở bên kia Phạm Hân Hân sẽ không phải về nước thật khiến cho quan hẹ của bọn họ và Hà Tâm Vũ càng họa vô đơn chí.
Đêm nay, toàn bộ phòng làm việc ở Huy Đạt đèn đuốc sáng trưng cho đến nửa đêm, tất cả nhân viên ở bộ phận kế toán vô cùng mệt mỏi, rốt cuộc cũng hoàn thành công việc một cách xuất sắc, chỉ chờ kết quả vào sáng mai. Hà Thanh Huy về số 17 Nguyệt Đàn, phòng khách vẫn sáng đèn, ngọn đèn màu vàng mông lung thoáng cái chiếu vào trong lòng anh, làm cho anh rất thoải mái, anh nghe tiếng đánh bi, đi vào phòng giải trí, quả nhiên Viên Minh Nguyệt đang chơi bida một mình, anh không yên tâm nhìn cô, đứng ở cửa nói: "Sao còn chưa đi ngủ?"
Viên Minh Nguyệt ngồi dậy: "Tôi đang luyện tập nha, một ngày nào đó sẽ đánh bại anh!"
Hà Thanh Huy nhếch khóe miệng: "Ngủ đi, ngày mai luyện nữa cũng không muộn."
Viên Minh Nguyệt buông gậy đánh bida ra: "Có tin tức của Phạm Hân Hân không?"
"Không phải Dương Thận gọi điện thoại nói cho cô rồi sao, lúc này chắc còn ở trên máy bay."
Viên Minh Nguyệt không nói gì nữa, bọn họ cùng nhau lên lầu. Đến phòng khách nhỏ, Hà Thanh Huy nói: "Hai người giúp việc kia là người của Phạm Hân Hân, ngày mai tôi sẽ bảo bọn họ đi, tôi sẽ không tới phòng quần áo địa ngục đó ngủ nữa đâu."
Viên Minh Nguyệt sửng sốt, lát sau đáp: "Được!" Cô về phòng, nằm ở trên giường, dù như thế nào cũng không ngủ được, luôn cảm thấy hình như là thiếu cái gì đấy. Vất vả lắm mới ngủ được, sáng hôm sau, mơ mơ màng màng chờ mùi hương quen thuộc, nhưng mùi hương đó không đến, cô mở mắt ra, thấy bên ngoài trời đã sáng choang, lúc này mới nhớ tới, Hà Thanh Huy đã không ngủ ở phòng quần áo của cô nữa rồi.
Tin tức Tập đoàn Vũ Hâm trốn thuế lậu thuế đã lan truyền trên mạng internet với phạm vi rộng, thị trường chứng khoán mới mở vào lúc sáng sớm, giá cổ phiếu của tập đoàn Vũ Hâm lập tức hạ giá xuống thấp. Rất nhiều ký giả chờ ở cửa tập đoàn Vũ Hâm, Hà Tâm Vũ đến công ty lập tức bị ký giả chặn lại, vẻ mặt ông ta thản nhiên không chút nào hoang mang rối loạn, tiếp nhận phỏng vấn nói: "Tình hình như thế nào tôi sẽ cho người điều tra, nhất định sẽ cho các cổ đông một câu trả lời thích đáng."
Hà Thanh Huy vô cùng hưng phấn, liên tục bắt Dương Thận đi hỏi thăm các loại tin tức, Dương Thận trong lòng cũng rất lo lắng, anh nghĩ bọn họ chiếm ưu thế trong chuyện này.
Buổi trưa, người Dương Thận ủy thác đi đón Phạm Hân Hân ở San Francisco gọi điện thoại tới, Dương Thận nghe máy, bên kia là Phạm Hân Hân, "Dương Thận phải không?" Thanh âm khàn khàn trầm thấp, hơi thở yếu ớt.
Dương Thận sợ hết hồn, "Cô không sao chứ?"
Phạm Hân Hân thấp giọng cười: "Không sao. Ngồi trên máy bay trong thời gian dài nên giọng nói hơi khàn thôi."
Dương Thận vội vàng nói: "Tôi nói Thanh Huy tới nói chuyện với cô."
Phạm Hân Hân ngăn cản: "Đừng! Tôi không muốn nói chuyện với anh ấy. Những tư liệu tôi đưa cho anh có ích gì không?"
Dương Thận: "Có ích! Cám ơn cô!"
Qua một lúc Phạm Hân Hân mới nói tiếp: "Anh nói với Thanh Huy, tôi sẽ không trở về. Tôi biết, chúng ta không thể đấu lại Hà Tâm Vũ. Các anh phái người tới cũng vô dụng, cuộc điện thoại này nếu như Vương quản gia không cho tôi gọi, tôi cũng không có cách nào gọi được. Tôi không cần gì khác, chỉ cần Thanh Huy nhớ rằng anh ấy nợ tôi là đủ rồi."
Dương Thận không nén nổi vui mừng, "Được!"
Anh cúp điện thoại đi tìm Hà Thanh Huy, "Phạm Hân Hân không có chuyện gì, nhưng cô ấy không muốn trở về đây."
Hà Thanh Huy sửng sốt, "Vì sao?"
Dương Thận: "Cô ấy không nói vì sao. Chỉ nói là muốn anh nhớ lĩ, anh nợ cô ấy."
Hà Thanh Huy gật đầu: "Tôi biết rồi. Nhớ cho người lưu ý đến cô ấy."
Sách lược của Hà Thanh Huy quả nhiên hữu dụng, đúng là không mấy ngày nữa cục công thương và cụcthuế lần lượt tìm tập đoàn Vũ Hâm, mà hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn cũng công khai gọi thầu, Hà Tâm Vũ có quan hệ rộng, cơ quan chính phủ chịu trách nhiệm cũng không có khả năng vì ông ta mà phiêu lưu mạo hiểm, đành phải loại tư cách đấu thầu của Vũ Hâm ra.
Hà Tâm Vũ gọi điện thoại cho Hà Thanh Huy, vẫn cười kiêu ngạo như cũ, "Quả nhiên là con trai ta, việc này không khó nghĩ, nhưng dám làm như vậy, cũng chỉ có mình anh thôi!"
Hà Thanh Huy không nói hai lời lập tức dập điện thoại.