Vài ngày sau, Hà Thanh Huy và Dương Thận bằng mọi cách thăm dò sự việc của số 17 Nguyệt Đàn, nhưng không có được tin tức chính xác. Hà Thanh Huy trong lòng lo lắng, lại nhịn không được, trực tiếp đến tầng cao nhất của tập đoàn Vũ Hâm tìm Hà Tâm Vũ. Hà Tâm Vũ đang làm việc ở trong phòng bị một đám người vây quanh, thấy Hà Thanh Huy đến, hứng thú nói: "Thanh Huy, anh tới thật đúng lúc. Có người mới vừa tặng cho tôi một hộp xì gà Havana, anh cũng tới dùng thử một chút đi."
Hà Thanh Huy không muốn nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề: "Sự việc của Nguyệt Đàn có phải thật không?"
Sắc mặt Hà Tâm Vũ trầm xuống, tay trái kẹp điếu xì gà chỉ vào Hà Thanh Huy, nhìn mấy người xung quanh ông ta nói: "Giới thiệu với tất cả mọi người, đây là con trai tôi! Đứa con duy nhất!"
Những người này phần lớn đều là nhân viên quản lý cao cấp của tập đoàn Vũ Hâm, bọn họ đương nhiên biết Hà Thanh Huy, nhưng đại đa số mọi người biết từ mấy tạp chí lá cải và từ miệng của người khác, lần nhìn thấy gần đây nhất là ở hôn lễ của cậu ta, với lại chỉ thấy ở xa xa, thấy ở khoảng cách gần như vậy đây là lần đầu tiên, hiển nhiên ai cũng biết cha con họ không hợp nhau, nhưng mà lại có nhiều người nghĩ đây là cách Hà Tâm Vũ rèn luyện con trai của mình, suy cho cùng, giống như chính Hà Tâm Vũ, ông ta chỉ có một đứa con trai, trước sau gì tập đoàn Vũ Hâm cũng thuộc về Hà Thanh Huy.
Đám người liên tục vuốt mông ngựa: "Công tử tuấn tú lịch sự, rất giống với Hà tổng ngài ạ!"
Hà Tâm Vũ cười lạnh nhìn về phía người kia: "Giống sao? Nó từ lúc 13 tuổi đã bắt đầu đối nghịch với tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ nó không phải là con ruột của mình. Biết tại sao không?"
Người nọ nghe giọng điệu ông ta không tốt, bị dọa cho toát mồ hôi hột, cười xoà nói: "Tất nhiên là vì cậu ấy đích thực là con ruột của ngài."
Hà Tâm Vũ ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Hà Thanh Huy: "Bởi vì nó có lòng tham giống tôi, thứ gì cũng muốn có. Thế nhưng bây giờ tôi muốn cho nó biết, làm người không thể có lòng tham vô đáy! Anh muốn quỹ tiền mẹ anh để lại cho anh? Vậy không cần phải có số 17 Nguyệt Đàn."
Hà Thanh Huy nghe xong, xác định rằng việc đó là do ông ta đề xướng ra, anh đến đây là để xác nhận việc này: "Tôi cũng không hoài nghi tôi có phải là con của ông hay không. Bởi vì có một số việc tôi sẽ làm rất tàn nhẫn giống như ông, thậm chí còn hơn cả ông!"
Hà Tâm Vũ nhìn những người đứng chung quanh: "Được, các ngươi đều nghe thấy rồi đấy, đây là con trai tôi nói! Tôi muốn nhìn xem anh so với tôi tàn nhẫn độc ác hơn thế nào!"
Hà Thanh Huy không chờ cho ông ta nói xong liền quay người đi, "Phanh" một tiếng mở cửa, sải bước đi ra ngoài.
Viên Minh Nguyệt nhận được tin tức từ bố cô, biết được chính phủ đang thảo luận phương án cụ thể quy hoạch vùng Nguyệt Đàn, nhưng cũng lo lắng người dân ở đây có ý kiến. Viên Minh Nguyệt lập tức sử dụng thời gian cuối tuần, cùng với thư kí Trịnh Doanh Doanh cải trang thành ký giả để tìm hiểu suy nghĩ của cư dân địa phương, có vài người đồng ý phá bỏ và dời đi nơi khác bởi vì như vậy có thể nhận được một khoản tiền không nhỏ, nhưng đa số không muốn bởi vì mấy đời nhà họ đều sống ở đây, đối với nơi này có tình cảm rất sâu đậm. Viên Minh Nguyệt ước chừng tỷ lệ một chút, suy nghĩ đợi đến thời gian thích hợp có thể mượn truyền thông, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến quyết sách của chính phủ. Cô cùng Trịnh Doanh Doanh bận rộn suốt buổi sáng, nước cũng không uống được một ngụm, mệt mỏi rã rời.
Hai người trở lại số 17 Nguyệt Đàn nghỉ ngơi, vừa về đến nhà lại thấy Phạm Hân Hân ngồi trên trên ghế sa lon ở phòng khách cùng với người giúp việc nói chuyện phiếm. Viên Minh Nguyệt cảnh giác, "Phạm tiểu thư, cô thật là rãnh rỗi nhỉ?"
Phạm Hân Hân: "Lão gia muốn tôi đến đây hỏi thăm cô sống ở đây thấy thế nào, còn cần giúp đỡ cái gì không."
Viên Minh Nguyệt nghĩ thầm, Hà Tâm Vũ cũng thật quá nham hiểm, dự định hủy đi nơi này mà còn hỏi người ta có cần sự giúp đỡ gì không. Cô tức giận nói: "Không!"
Phạm Hân Hân cười, đứng dậy khỏi ghế sa lon, vuốt lên khung ảnh bức tranh trừu tượng treo trên bức tường phía tây: "Minh Nguyệt, cô nói dối, bức tranh này là của Phương Quốc Cường, lần trước tôi đi xem triển lãm tranh có gặp ông ta một lần, ông ta nói bức tranh này là kỷ niệm của ông ta và người bạn thân, không có ý định bán nó. Không biết cô và Phương Quốc Cường có quan hệ gì đặc biệt mà ông ta lại bán bức tranh này cho cô, nói cách khác, bức tranh này vốn là giả?"
Viên Minh Nguyệt thầm than khổ, Dương Thận chết tiệt, anh không phải lúc nào cũng làm việc chu đáo kĩ càng sao, sao lại gây ra sai lầm này chứ! Cô nói: "Bức tranh này tôi mua từ phòng trưng bày, tôi không biết họa sĩ vẽ ra nó là ai, về phần thật giả, tôi tất nhiên tin tưởng vào phòng trưng bày rồi."
"Phòng trưng bày nào?"
"Phòng trưng bày Thánh Thiên."
Phạm Hân Hân miễn cưỡng cười nói: "Vậy được rồi. Dù sao thì điều đó tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ hỏi vậy thôi. Minh Nguyệt, tôi chưa xem nhà của hai người, cô dẫn tôi đi tham quan nha."
Viên Minh Nguyệt vừa bị cô ta tra hỏi cũng không muốn cùng cô ta lại chơi tiếp trò này nữa, cô ta muốn thế nào thì đáp ứng vậy, mau mau tiễn vị ôn thần này đi nhanh mới tốt.
Cô dẫn Phạm Hân Hân dạo một vòng quanh ngôi nhà, đến hành lang gấp khúc lầu một, ở phòng khách và nhà kề gian nhà phía đông cách xa nhau, có một ô cửa gỗ hình vuông đã bị khóa. Phạm Hân Hân nói: "Sao bên đó lại khóa?"
"Đó là khu cấm, Hà Thanh Huy không cho tới đó."
"Phải không?" Phạm Hân Hân vừa nói vừa đi về hướng đó cuối xuống nhìn cánh cửa một chút, bỗng nhiên "Ai da" một tiếng.
Viên Minh Nguyệt vội hỏi: "Sao vậy?"
Phạm Hân Hân: "Không xong rồi! Tay tôi đặt ở trên cửa không chú ý làm nhẫn rơi vào bên trong rồi."
Viên Minh Nguyệt lo lắng, "Không có cách nào. Chỗ đó tôi không được vào."
Phạm Hân Hân vô cùng sốt ruột, "Vậy phải làm sao đây? Chiếc nhẫn đó là lão gia tặng cho tôi, nếu tôi làm mất, ông ấy nhất định sẽ rất tức giận."
Viên Minh Nguyệt nghĩ đến vẻ tức giận của Hà Tâm Vũ, không khỏi đồng tình với cô ta, cô nói: "Vậy cô chờ Hà Thanh Huy về đi!"
Phạm Hân Hân vừa nhìn đồng hồ đeo tay vừa giậm chân: "Không kịp rồi! Tôi có hẹn ăn trưa với lão gia, sắp tới giờ rồi!" Nước mắt sắp rơi xuống, dáng vẻ tội nghiệp.
Viên Minh Nguyệt cũng sốt ruột thay Phạm Hân Hân, "Cô gọi điện nói có việc không tới được."
Phạm Hân Hân khóc, "Không được, cô biết ống ấy rồi đấy, không có ai có thể nói 'không' với ông ấy. Minh Nguyệt, cô giúp tôi một chút đi, Thanh Huy không thể mang theo chìa khóa của gian nhà này, chắc chắc là để ở nhà. Cô giúp tôi tìm có được không?"
Viên Minh Nguyệt trong lòng nói tôi làm sao có thể biết chìa khóa anh ta để ở chỗ nào chứ, nhưng mà càng nói càng lòi đuôi, trầm mặc một lúc. Phạm Hân Hân ở hành lang gấp khúc quay lại: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Bỗng nhiên cô ta cầm tay Viên Minh Nguyệt: "Tôi nhớ ra rồi! Tôi nhớ lão gia từng nói, Thanh Huy có một cái hộp làm bằng gỗ tùng, những thứ quan trọng anh ấy đều để hết trong đó. Minh Nguyệt, cô nhất định đã thấy qua rồi đúng không. Cô giúp tôi đi mà!"
Viên Minh Nguyệt không dám nói với Phạm Hân Hân rằng cô chưa nhìn thấy cái hộp đó bao giờ, thấy cô ta lê hoa đái vũ*,nhìn rất đáng thương: "Được, được, tôi giúp cô tìm."
(* Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)
Viên Minh Nguyệt nói xong liền lên lầu, đến căn phòng của Hà Thanh Huy, đây là lần đầu tiên cô vào đây, bố cục căn phòng này giống với phòng của cô, nhưng phòng ngủ của cô là phòng ngoài, phòng quần áo là phòng trong, mà của anh ta bên ngoài là thư phòng, bên trong là phòng ngủ. Cô ở thư phòng nhìn một vòng, thấy giá sách thứ hai bên trái quả nhiên có một cái hộp bằng gỗ tùng, cô lấy xuống xem, nó không khóa. Cô mở hộp ra thì thấy một chùm chìa khóa, chắc là chìa khóa của gian nhà phía đông, tốt nhất là đi mở cửa thật nhanh sau đó sẽ đem để lại chỗ cũ. Nếu như Hà Thanh Huy biết được, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.
Cô cuống quýt cầm chìa khóa xuống lầu, thử từng chìa từng chìa một, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, cô để Phạm Hân Hân đi vào tìm nhẫn, còn mình ở bên ngoài. Lúc này cô nghe thấy tiếng động ở ngoài cổng, cô hoảng hốt, vội hỏi Phạm Hân Hân: "Đã tìm được chưa?"
Phạm Hân Hân mừng rỡ: "Tìm được rồi! Tìm được rồi!" Nói rồi cầm nhẫn đi ra, Viên Minh Nguyệt cuống quít khóa cửa, lúc này Hà Thanh Huy đã đi vào đến trong viện, anh lớn tiếng: "Hai người đang làm gì thế!"
Phạm Hân Hân đã sớm lau khô nước mắt, nói với Hà Thanh Huy: "Minh Nguyệt dẫn em đi tham quan căn nhà, chúng em mới từ bên kia đi ra." Chỉ chỉ nhà kề phía đông.
Hà Thanh Huy tức giận, "Viên Minh Nguyệt, ai cho cô đi qua bên đó?"
Viên Minh Nguyệt giơ ngón tay chỉ Phạm Hân Hân: "Là cô ấy làm rớt nhẫn ở trong đó."
Cô khoát tay, Hà Thanh Huy thấy trên tay cô có một chùm chìa khóa. Anh hoàn toàn không có nghe rõ cô nói cái gì, đi tới đoạt lại chùm chìa khóa: "Cô lấy đâu ra chùm chìa khóa này?"
Viên Minh Nguyệt bị anh đoạt lại, chùm chìa khoá cắt vào ngón tay, truyền đến một cơn đau khủng khiếp, cô nhịn xuống nói: "Tôi lấy từ phòng của anh!"
Hà Thanh Huy nghe thấy cô tự tiện vào phòng của mình, làm xáo trộn mọi thứ, hét lớn: "Viên Minh Nguyệt, cô tưởng mình là ai? Lại dám động đến đồ của tôi!"
Cả buổi sáng Viên Minh Nguyệt đều vì số 17 Nguyệt Đàn mà bôn ba khắp nơi, rất mệt mỏi, về nhà thì bị Phạm Hân Hân hù dọa, bây giờ thì bị Hà Thanh Huy quát tháo, cô thấy vô cùng uất ức, suýt nữa nước mắt tuôn rơi. Nhưng cô nhớ trước kia mình đã răn đe chính bản thân không được khóc một lần nào nữa, cuối cùng đem ép nước mắt lại, cúi đầu nói: "Xin lỗi! Là tôi sai. Tôi còn có việc, đi trước đây!"
Cô nói xong gọi Trịnh Doanh Doanh rồi đi thẳng ra cửa. Hà Thanh Huy nhìn cô cứ như vậy mà đi thì càng tức giận hơn. Phạm Hân Hân đứng ở một bên nhìn, cảm thấy vô cùng sảng khoái, đợi Viên Minh Nguyệt đi khỏi, cô liền vội vàng nói: "Thanh Huy, anh đừng giận..."
Hà Thanh Huy không nhìn cô ta một cái: "Cô cũng về đi!" Nói xong nắm chìa khóa lên lầu.
Hôm nay Viên Minh Nguyệt không về số 17 Nguyệt Đàn, cô trở về nhà mẹ đẻ.
Hà Thanh Huy vẫn đối với Viên gia vô cùng chu đáo, bọn họ cũng cho rằng con gái có cuộc sống hôn nhân vô cùng mỹ mãn, con gái thỉnh thoảng trở về bọn họ cũng không để tâm lắm. Lúc ăn cơm Viên Khánh Niên nói: "Về chuyện quy hoạch Nguyệt Đàn, ngày hôm nay lại có tiến triển mới, có người đưa ra ý kiến không được phá bỏ, chỉ sửa chữa dựa trên cái ban đầu. Chính quyền thành phố có một số người cho rằng phương án này không khả thi!"
Tâm tình Viên Minh Nguyệt vốn không tốt nhưng vừa nghe được tin này phấn chấn trở lại. Số 17 Nguyệt Đàn có thể xoay chuyển tình thế rồi, cô nghĩ mình phải gọi điện thoại cho Hà Thanh Huy ngay lập tức, nhưng lúc sáng anh ta đối với mình như vậy, cô lại do dự. Lúc cô cầm điện thoại, đang không biết làm thế nào thì điện thoại reo, là Phạm Hân Hân, cô ta nói: "Minh Nguyệt, ngày hôm nay thật xin lỗi cô, tôi không biết Thanh Huy lại trở về lúc đó."
Viên Minh Nguyệt xác định chính cô ta hãm hại mình, thế nhưng cô cũng không oán trách gì cô ta, cô trách chính là Hà Thanh Huy chưa phân biệt trắng đen mà đã mắng chửi người khác. Viên Minh Nguyệt nói: "Không sao. Tôi rất mệt, quên chuyện đó đi."
Phạm Hân Hân: "Minh Nguyệt, khoan đã! Được rồi, tôi ăn ngay nói thật, ngày hôm nay là tôi cố ý bởi vì tôi rất tò mò về gian phòng đó! Lẽ nào cô không hiếu kỳ sao?"
"Không."
"Minh Nguyệt, tôi biết gian phòng đó trước kia là mẹ của Thanh Huy ở. Cô nhất định sẽ tò mò vì sao tôi biết được phải không?"
Những chuyện phát sinh gần đây Viên Minh Nguyệt cũng có thể đoán được, nhưng cô muốn nghe Phạm Hân Hân muốn nói gì, "Làm sao cô biết?"
Phạm Hân Hân: "Ở thư phòng lão gia tôi có phát hiện vài thứ, vì vậy nên biết. Tôi còn biết lão gia dự định phá bỏ số 17 Nguyệt Đàn. Cô biết không, tôi phát hiện ra thứ này có thể giữ lại số 17 Nguyệt Đàn."
Viên Minh Nguyệt cũng không quá tin tưởng lời cô ta nói, cô hỏi: "Là thứ gì?"
"Là một vài tài liệu cũ, về việc bảo hộ số 17 Nguyệt Đàn, là văn vật cục ký tên. Tôi tin chỉ có cái này là cục giữ lại. Nếu như lão gia không nói, các người chắc chắc cũng sẽ không biết."
Viên Minh Nguyệt nghe xong cảm thấy rất đáng tin cậy, số 17 Nguyệt Đàn vốn là căn nhà cũ thời dân quốc, gạch đơợc sử dụng rất dăcxj biệt, rất có giá trị lịch sử. Nếu quả thật có thứ như vậy, số 17 Nguyệt Đàn nhất định có thể giữ gìn rồi. Cô hỏi Phạm Hân Hân: "Tại sao cô lại nói cho tôi biết?"
"Minh Nguyệt, tôi nghĩ cô cũng đã nhìn ra, tôi thích Thanh Huy. Tôi biết số 17 Nguyệt Đàn đối với anh ấy có bao nhiêu quan trọng, sự việc hôm nay đã chứng minh điều đó. Bây giờ lão gia không ở nhà, cô qua đây lấy tài liệu đem đi. Hôm sau tôi sẽ rời khỏi Vọng Thủy Viên."
Viên Minh Nguyệt sửng sốt, "Cái gì, cô phải rời khỏi đó?"
"Đúng vậy, đây không phải là nơi tôi nên ở lâu dài." Phạm Hân Hân nói xong, trong điện thoại nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tiếng thở dài chứa đựng ưu sầu khiến trong lòng của Viên Minh Nguyệt hơi run một chút.
Viên Minh Nguyệt: "Được rồi, cô chờ tôi, tôi tới lấy tài liệu." Cô cúp điện thoại, lái xe đến Vọng Thủy Viên. Đến ngoài cửa, cô mới giật mình cảm thấy Phạm Hân Hân diễn xuất cao thâm như vậy sẽ không lừa cô chứ. Nhưng vạn nhất điều đó là thật, nếu không đi vào không phải sẽ mất đi cơ hội bảo vệ số 17 Nguyệt Đàn sao. Cô đứng ở cửa gửi cho Hà Thanh Huy một tin nhắn: "Tôi ở Vọng Thủy Viên."