Dặn dò tôi cách phân loại và vị trí của các đĩa hát xong, Lục Tuân liền xuống lầu luyện đàn.
Tôi đang ở trong phòng xem đĩa hát thì mẹ tôi gọi điện thoại đến.
Mẹ tôi nói trong điện thoại rằng, Lục Tuân đã nói với bà ấy về chuyện sau khi khai giảng tôi có thể tiếp tục ở lại biệt thự, bà ấy thấy cũng tốt, quyết định để tôi tiếp tục ở đây.
"Như vậy không hay lắm đâu ạ?"
"Cứ ở tạm đi, có việc gì thì hãy xin ký túc xá sau."
"Nhưng mà..."
"Thôi, mẹ hẹn người ta rồi, cúp máy đây."
Gác điện thoại, tôi cảm thấy n.g.ự.c hơi tức.
Hai ngày sau, dì Dao Dao trở về biệt thự, tôi đưa chiếc vòng tay cho dì ấy, dì ấy rất vui, còn nói cứ để tôi yên tâm ở lại đây, muốn ở đến bao giờ cũng được.
Nhưng dì ấy cũng thực sự rất bận rộn, chỉ ở lại biệt thự một đêm rồi lại đi, trước khi đi dì ấy ôm tôi, rồi lại đưa tay muốn ôm Lục Tuân.
Lục Tuân uể oải để dì ấy ôm, dì ấy giả vờ oán trách: "Cái thằng nhóc thối này, vẫn là nuôi con gái ruột thịt tốt hơn, giá như Uyển Uyển là con gái của dì thì tốt biết mấy."
Lục Tuân cười cười.
"Giấc mơ này, chắc mẹ không thực hiện được đâu."
15.
Hai ngày sau, tôi và Lục Tuân cùng nhau đi vòng quay mặt trời ở công viên giải trí. Lúc cabin từ từ lên cao, tôi vừa phấn khích vừa hồi hộp nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Lục Tuân ngồi bên cạnh tôi, mỉm cười lắng nghe tôi luyên thuyên không ngừng.
"Sao hôm nay anh không nói gì thế?" - Tôi tò mò quay đầu lại.
Anh cười cười.
"Anh nhớ hồi bé em từng nói với anh, em có một ước mơ, là được mặc váy công chúa tổ chức hôn lễ trên vòng quay mặt trời."
Tôi chớp chớp mắt: "Có sao?"
Tìm kiếm trong ký ức, hình như... hình như là có thật...
"Uyển Uyển, em còn nhớ, anh còn một yêu cầu chưa đưa ra chứ?"
Tôi gật đầu. Lúc này, chúng tôi vừa lên đến đỉnh, gió bên ngoài hơi to, cabin đột nhiên rung lắc.
"A!" Tôi giật mình, theo bản năng lùi người về sau, nhưng lưng lại va vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc.
"Thình thịch, thình thịch, thình thịch..."
Là tiếng tim đập của Lục Tuân.
"Là hôm nay."
"Cái gì?"
Tôi quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng lại anh đang nói gì, môi đã bị chặn lại. Tôi đột nhiên mở to hai mắt, đầu óc như muốn nổ tung. Tay chân vùng vẫy muốn lùi về sau, lại phát hiện ra bản thân căn bản không thể di chuyển.
"Lục... ưm..."
Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng vì tôi mở miệng nói chuyện mà được đà tiến tới, như thể đang công thành đoạt đất, lại chậm rãi như thể đang từng bước giải bài toán.
Tôi lùi không có đường lùi, cuối cùng vẫn là dây dưa cùng anh. Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng buông tôi ra.
"Đây chính là yêu cầu của ván đầu tiên." Giọng nói anh hơi khàn, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi.
"Làm bạn gái anh nhé."
16.
Tôi ngây người rất lâu.
Anh nói gì cơ?
Sờ sờ đôi môi hơi sưng tấy, tôi mới nhận thức được bản thân hình như không nghe nhầm. Mọi chuyện vừa rồi đều là thật.
"Anh đang nói đùa gì vậy... chúng ta, làm sao em có thể..."
Tôi nhanh chóng lùi về phía bên kia.
"Sao lại không thể?"
"Em, em vẫn luôn coi anh như anh trai mà..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cung-thanh-mai-truc-ma-choi-tro-yeu-duong/chuong-14-2-17.html.]
Anh ngả người ra sau, cười: "Chúng ta lại không có quan hệ huyết thống, anh cũng không có thói quen nhận em gái đâu."
"Em nghĩ anh là người thích lo chuyện bao đồng, ngày nào cũng nấu cơm cho em gái ăn chắc?"
Tôi trừng mắt nhìn anh.
"Nhưng mà, không được."
"Bé cưng." Anh nheo mắt, "Em còn nhớ không, người muốn chơi trò chơi là em."
"Luật chơi, anh đã nói với em rồi, hơn nữa hôm đó, anh cũng đã ám chỉ em rồi, là em cứ nằng nặc đòi chơi."
"Nhưng, nhưng mà... chuyện này thực sự không được..."
"Tại sao?"
"Không tại sao cả." Tôi cắn môi, "Dù sao cũng không được, em muốn học hành cho giỏi, em không muốn yêu đương."
Lục Tuân nhìn tôi một lúc, đột nhiên chống cằm, cười.
"Bé cưng, ở nhà anh lâu như vậy, thứ em muốn tìm, đã tìm được chưa?"
17.
Toàn thân tôi cứng đờ, ngẩng đầu nhìn anh ấy với vẻ khó tin.
"Anh nói gì cơ?"
"Cần anh nói rõ ràng hơn à?" Anh ấy nhìn tôi đang kinh ngạc, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
"Bằng chứng ngoại tình của mẹ anh... và bố em, em đã tìm thấy ở nhà anh rồi sao? Phòng mẹ anh, em chắc là đã lục soát gần hết rồi nhỉ."
Tay tôi lạnh toát.
"Còn nữa..." Anh chống cằm thản nhiên nói.
"Nếu em muốn thông qua thiết bị nghe lén trong chiếc vòng tay đó lấy được bằng chứng gì, thì đừng nói phương pháp này có hợp pháp hay không, thiết bị nghe lén trong chiếc vòng đó, anh cũng đã nhân lúc mẹ anh tắm rửa tháo ra rồi."
Tôi ngây người nhìn anh.
"Tại sao?"
Tôi nhìn anh, giọng nói run rẩy: "Anh đã biết từ lâu rồi, tại sao còn cho em tiếp tục ở nhà anh?"
Anh khẽ cười.
"Bé cưng."
"Dì ấy tìm kiếm lâu như vậy, đều không tìm được đối tượng ngoại tình của chú Đồng là ai, vậy em đoán xem là ai nói cho dì ấy biết người này là mẹ anh."
"Là anh?"
Anh im lặng thừa nhận.
"Tại sao?"
Anh gác chân lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Chuyện này sớm muộn gì mọi người cũng phải đối mặt, họ cần phải đối mặt, chúng ta cũng cần phải đối mặt, chỉ là vấn đề thời gian thôi."
"Tất cả đều là người trưởng thành rồi, anh không thể can thiệp vào hành vi của bố mẹ, nhưng ít nhất phải giảm thiểu ảnh hưởng đối với anh và em."
"Anh rõ ràng đều biết rõ mối quan hệ của họ rồi, càng nên biết chúng ta càng không thể ở bên nhau mới đúng!"
Anh nhìn tôi đang kích động, trên mặt vẫn không chút gợn sóng.
"Tại sao?"
"Tại sao bọn họ làm sai, mà chúng ta lại không thể ở bên nhau?
"Tại sao chúng ta phải trả giá cho lỗi lầm của bọn họ?
"Anh đã nói với em rồi, anh đã xác định rồi, thì không thể nào buông tay."
Hơi thở của anh thực sự quá mức bá đạo, tôi không nhịn được mà lùi về sau, liên tục lắc đầu.
"Rõ ràng anh không phải người như vậy..."
Anh bật cười.
"Vậy anh nên là người như thế nào? Dịu dàng, ngoan ngoãn, giống như Tô Ánh của em sao?"
"Cái gì?"
"Bé cưng."
Anh khẽ cười: "Có lẽ em nên tìm hiểu lại bạn trai của mình rồi."