Sau khi các giáo sư rời đi, trong hội trường vẫn còn rất nhiều sinh viên chưa đi. Dù sao, sinh viên cũng tám chuyện nhiều hơn giáo sư, bề ngoài thì ba ba năm năm tụ tập nói chuyện nhỏ, nhưng thực ra đều đang vểnh tai nghe ngóng động tĩnh trên bục giảng.
Trên bục giảng, Lục Tuân chậm rãi thu dọn tài liệu, Tô Ánh sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh.
"Từ khi nào thì anh phát hiện ra?" Tô Ánh hỏi.
Lục Tuân dừng tay, không ngẩng đầu lên.
"Xâm nhập vào máy tính của người khác để lấy cắp dữ liệu, cho dù có làm kín kẽ đến đâu, cũng sẽ để lại dấu vết, tương tự…” Anh dừng một chút. "Xâm nhập vào máy tính của buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, phòng công nghệ của trường cũng có thể tra ra là ai làm, chỉ là vấn đề thời gian."
"Vậy nên anh cái gì cũng biết, cố ý giăng bẫy để tôi nhảy vào sao?” Cảm xúc Tô Ánh đột nhiên trở nên kích động.
"Giăng bẫy?"
Lục Tuân khẽ cười một tiếng, lần này, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tô Ánh.
"Cậu là ai? Xứng để tôi giăng bẫy sao?"
Lúc mọi người đều đã rời đi, Tô Ánh dường như vẫn còn đứng ngây người trên bục giảng.
Lục Tuân và tôi cùng nhau bước ra khỏi giảng đường.
Ánh nắng ban trưa rất rực rỡ.
Lúc này, có mấy nam sinh đi tới, vỗ vai Lục Tuân.
"Lục Tuân, đi ăn cơm cùng không?"
Anh quay đầu lại nhìn tôi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh sáng trong mắt hai người giao nhau.
Tôi biết, ván cuối cùng này, là chúng tôi cùng nhau chiến thắng.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Không đi."
Anh mỉm cười nắm tay tôi.
"Tôi đi ăn với bạn gái.”
43. Ngoại truyện của Lục Tuân
Không lâu sau buổi bảo vệ luận án dự án, Tô Ánh đã thôi học. Đối với Tô Ánh, ban đầu Lục Tuân thực sự không để ý lắm, chỉ biết bố anh nhận một học sinh học đàn, hình như tên là vậy. Cho đến một lần, anh tạm thời về nhà, thì bắt gặp một nam sinh trong phòng anh.
"Xin lỗi." Cậu ta ngại ngùng cười cười. "Tôi đang tìm nhà vệ sinh."
Lục Tuân nhíu mày. "Nhà vệ sinh dành cho khách ở tầng một."
"Cảm ơn."
Người kia đi được hai bước, lại quay trở lại.
"Anh là con trai của thầy Lục đúng không, tôi là học trò của thầy ấy, tên là Tô Ánh."
Là lời tự giới thiệu không mời mà đến.
Sau khi Tô Ánh ra ngoài, Lục Tuân nhìn quanh phòng. Rất nhanh, anh liền phát hiện thiếu mất mấy bản nhạc viết tay, nhật ký cũng bị người ta động vào.
Trong nhật ký tuy rằng không viết nội dung gì nhạy cảm, nhưng lại viết toàn chuyện của anh và Đồng Uyển. Ngày hôm sau, anh lắp camera ẩn ở cửa phòng mình, đồng thời lắp khóa vân tay cho tủ. Sau đó, trong lúc chú ý đến Tô Ánh, thì anh và Đồng Uyển đã chia ly.
Bố mẹ kiên quyết ly hôn, anh theo bố, đến một thành phố khác.
Một lần tình cờ, anh phát hiện ra mối quan hệ giữa mẹ mình và bố Đồng Uyển, kinh ngạc, rối bời, không dám tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cung-thanh-mai-truc-ma-choi-tro-yeu-duong/chuong-42-43-1.html.]
Anh mơ hồ biết sự oán hận của mẹ Đồng Uyển bao nhiêu năm nay, lại không ngờ rằng mẹ mình vậy mà cũng dính líu vào.
Anh không dám liên lạc với Đồng Uyển nữa, nhưng lại không nhịn được mà tìm hiểu mọi thứ về cô.
Thậm chí là cô ăn món gì ở căn tin vào buổi trưa, điểm số của mỗi kỳ thi cuối kỳ.
Đương nhiên, cũng có cả việc Tô Ánh theo đuổi cô và sự từ chối của cô.
Chỉ là lúc đó, anh không ngờ, Tô Ánh theo đuổi Đồng Uyển, là vì đã xem cuốn nhật ký của anh.
Ba năm nhanh chóng trôi qua.
Anh thi đỗ Bắc Đại, trở về thành phố đó, còn cô đang học lớp 12.
Anh đã lén đi xem cô, cô không cao lên nhiều lắm, nhưng khuôn mặt lại xinh đẹp hơn ba năm trước rất nhiều.
Nếu nói lúc đó, lý trí còn có thể chiến thắng nỗi nhớ nhung, khuyên nhủ anh từ bỏ đoạn tình cảm vốn đã gập ghềnh này, thì khi nghe tin cô cũng thi đỗ Bắc Đại, tình cảm giấu kín trong lòng ba năm liền không thể nào kìm nén được nữa.
Gập ghềnh thì sao chứ?
Đối mặt là được rồi.
Nhưng anh biết, nội tâm Đồng Uyển, thật ra rất nhạy cảm và yếu đuối.
Cuộc sống nương tựa lẫn nhau với mẹ, đã tạo cho cô quá nhiều áp lực.
Dưới mối quan hệ bố mẹ như vậy, cô sẽ không chủ động đến với anh.
Vì vậy, anh đã giăng bẫy.
Cái gì mà năm ván đấu, đều là do anh bịa ra.
Mục đích chẳng qua chỉ là để dụ cô tham gia vào ván cược mà thôi.
Ván cược nối tiếp ván cược, dường như mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Cho đến tối hôm đó, tận mắt nhìn thấy cô bỏ thuốc ngủ vào cốc của anh.
Cũng chính từ khoảnh khắc đó, anh bắt đầu suy nghĩ lại.
Có lẽ ngay từ đầu, anh đã sai rồi.
Anh thiết kế dụ cô tham gia vào ván cược, từng bước tính toán, lại mong cô đáp lại bằng tấm lòng và tình cảm chân thật.
Con người đôi khi rất bất lực.
Giống như anh đã thử mọi cách, cũng không thể thay đổi sự thật đã rồi giữa bố mẹ hai người.
Bọn họ như vậy, có thể là kẻ thù, có thể là người xa lạ, có thể làm bạn học thản nhiên như nước, có thể làm thanh mai trúc mã dần dần lãng quên lẫn nhau.
Nhưng anh đã chọn con đường khó khăn nhất.
Người yêu.
Anh bất chấp ý muốn của cô, mưu toan trở thành người yêu của cô, trói chặt cô bên cạnh mình.
Tô Ánh quả thực đã nắm được điểm yếu của anh, những hành động của cậu ta đều là để khơi dậy cảm xúc của anh, thậm chí khiến anh nghi ngờ phán đoán của chính mình.
Cô thực sự thích mình sao?
Tô Ánh là người đã bầu bạn với cô ba năm trời.
Mình, có nên buông tay hay không.
Chỉ là, cho dù buông tay, anh cũng còn một chuyện cuối cùng phải làm.
Tham gia vào ván cược.
Tham gia vào ván cược của Tô Ánh.
Người mà Đồng Uyển lựa chọn cuối cùng, cho dù không phải là anh, cũng không thể là Tô Ánh.