Tối hôm đó, Lục Tuân gọi video cho tôi, thấy tâm trạng tôi có chút sa sút, liền hỏi tôi làm sao vậy.
"Chỉ là... hôm nay giải tích học nhiều bài tập quá." Tôi do dự một chút, vẫn là không nói.
"Bài tập giải tích học vẫn phải làm cho cẩn thận." Anh mỉm cười, lúc này, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của người khác.
"Lục Tuân, vừa nãy cậu dùng điều khiển từ xa để đăng nhập vào máy tính trong trường à? Chuyển giao diện giúp tớ với."
Lục Tuân đáp một tiếng, quay đầu lại nói với tôi: "Chờ anh một chút."
Màn hình tối đen, không biết tại sao, trong lòng tôi bỗng nhiên có chút hụt hẫng.
Khoảng 20 phút sau, cuộc gọi video lại được kết nối. Lúc này, anh đã không còn ở trong phòng khách sạn, mà đang đứng trên một sân khấu được dựng bên bờ biển, giữa sân khấu là một cây đàn piano màu trắng.
"Đây là đâu vậy ạ?"
"Bãi biển của khách sạn, ban ngày ở đây có biểu diễn, là do công ty của chú út anh tổ chức." Anh khẽ hắt hơi một cái. "Ngày mai mới chuyển đàn piano và bối cảnh đi, anh mượn tạm của chú ấy."
"Bụp". Đèn sân khấu bật sáng.
Tôi nhìn Lục Tuân bận rộn, không hiểu anh muốn làm gì. Cuối cùng, anh cố định điện thoại ở vị trí phía trước, còn bản thân thì ngồi xuống trước cây đàn piano màu trắng.
"Bé cưng." Anh nhìn tôi mỉm cười. "Muốn nghe gì?"
Ánh đèn dịu dàng chiếu lên khuôn mặt anh, gió biển khẽ thổi tung lọn tóc mai của anh, dường như cũng thổi bay đi sự phiền muộn trong lòng tôi.
Những ngón tay thon dài lướt trên phím đàn trắng đen, tấu lên khúc nhạc du dương nhất.
Một khúc nhạc kết thúc, anh đột nhiên quay đầu lại, nói với tôi: "Thật ra, em muốn làm gì, đều được cả."
Anh khẽ mỉm cười.
"Làm theo lời trái tim mách bảo là được."
"Dù em có làm gì, anh đều ủng hộ em."
Tôi ngây người nhìn anh. Rõ ràng anh cái gì cũng không biết.
Ánh đèn ấm áp trước mắt và ánh trăng trên biển xa xăm giao hòa, Lục Tuân quay đầu lại, bản nhạc mới vang lên hòa cùng tiếng sóng biển rì rào.
Những vấn đề phiền não ban ngày, có nên xu nịnh, có nên thỏa hiệp, có nên vì để có được mà từ bỏ hay không, vào khoảnh khắc này, dường như đều đã có đáp án.
Một góc nào đó trong lòng tôi, giống như "xoẹt" một cái, cũng tan chảy.
30.
Sáng hôm sau, tôi đến văn phòng của giáo sư Lý. Từ văn phòng đi ra, tôi đang trên đường về biệt thự, thì từ xa đã nhìn thấy Lục Tuân.
Anh đang đứng dưới bóng cây cách đó không xa, áo hoodie cộng thêm quần thể thao, tay nhẹ nhàng đặt trên cần kéo vali, đang nhìn về phía này.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cung-thanh-mai-truc-ma-choi-tro-yeu-duong/chuong-29-30.html.]
Vào khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, tâm trạng tôi bỗng chốc quay trở lại đêm qua, tiếng đàn, ánh trăng, biển cả và người con trai tuy xa xôi nhưng lại gần trong gang tấc ấy.
"Không phải ngày mai mới về sao?" Đi đến gần mới phát hiện, sắc mặt anh có chút mệt mỏi.
"Đổi vé máy bay rồi." Anh nhún vai.
Hai người sóng vai đi trên con đường về nhà, tôi khẽ nói với anh:
"Anh thắng rồi, dự án bị dừng lại rồi."
"Ồ?" Anh khẽ hỏi. "Bị dừng lại như thế nào?"
"Em đã tố cáo nhóm dự án làm giả dữ liệu và đạo văn."
Anh dừng bước, nhưng dường như không hề bất ngờ. Trên bầu trời xa xăm, có mấy chú chim khách bay qua.
"Nhưng mà..." Tôi ngẩng đầu hỏi anh, "Tại sao ngay từ đầu, anh đã chắc chắn dự án này sẽ bị dừng lại trong vòng một tháng?"
Anh mỉm cười, điện thoại trong túi quần lúc này vang lên. Giọng nói ồm ồm của một nam sinh vang lên từ trong điện thoại.
"Lục Tuân, cậu về đến nhà chưa? Mẹ nó, tớ phục cậu thật đấy, vé máy bay ngày mai không ngồi, lại đi ngồi ghế cứng suốt đêm để về, việc gấp của cậu giải quyết xong rồi à?"
Lục Tuân ừ một tiếng.
"Ban ngày cậu ngủ bù đi, tối nay nhớ gửi báo cáo cho tớ đấy."
Cúp điện thoại, Lục Tuân cất điện thoại vào túi quần, cầm chìa khóa mở cửa.
"Khoa Kinh tế chỉ lớn như vậy, có những người nào, có phải là đang lợi dụng dự án để kiếm điểm cộng hay không, chuyện này anh vẫn biết, hơn nữa, điều quan trọng là, anh hiểu em."
Anh đặt vali sang một bên.
"Vốn dĩ là không muốn để em nhúng tay vào vũng nước đục này, nhưng thấy em lại muốn làm dự án như vậy, anh cũng đánh cược một phen."
"Kết quả đúng như anh dự liệu, anh thắng cược rồi."
"Hơn nữa, dù có tệ hơn nữa, cũng còn có anh ở đây, chắc chắn sẽ không để em bị ức hiếp..."
Lúc nói chuyện, anh vẫn luôn cử động cổ và vai, chắc là ngồi ghế cứng cả đêm rất khó chịu. Tôi bước tới, mím môi, kéo lấy tay áo anh.
Anh quay đầu lại, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, rồi mỉm cười.
"Hửm? Sao vậy? Ngoan ngoãn như vậy?"
"Chẳng lẽ là nhớ anh rồi?"
"Anh thắng rồi." Tôi cúi đầu. "Lần này anh muốn yêu cầu gì?"
"Yêu cầu à..."
Anh suy nghĩ một chút, bước tới một bước, đột nhiên nghiêng người nhẹ nhàng dựa vào người tôi.
"Hình như hơi bị cảm rồi." Anh nói với giọng mũi, "Bạn gái, chăm sóc anh một chút đi."