Editor: Cún
Lúc Bùi Lạc giết gã xác ướp thì có thấy vài dụng cụ sơ cứu y tế, hắn quay lại tìm cồn và băng vải, sau đó nửa ngồi cẩn thận xử lý vết thương cho Tề Hoan.
Tề Hoan quay đầu, trong lòng đang thầm ghét bỏ chính mình vô dụng, lúc đầu khi nói mấy lời độc miệng xong thì nên bỏ đi liền, nhưng khi nghe Bùi Lạc xuống giọng xin lỗi lại mềm lòng.
Thanh khống hỏng việc.
Chờ khi bản thân tỉnh táo lại thì Bùi Lạc đang giúp cậu xử lý vết thương rồi, cũng không thể bỏ đi giữa chừng như vậy.
Lúc đầu Tề Hoan còn tưởng là Bùi Lạc xảy ra chuyện mới dùng hết sức lực đi phá cửa, lúc đó chẳng hề cảm giác được cơn đau, bây giờ dùng cồn lau vết thương làm cơn đau kéo đến như thuỷ triều, đau tới mức hít khí.
“Tôi sắp xong rồi.” Thỉnh thoảng Bùi Lạc vẫn chú ý vẻ mặt của Tề Hoan, thấy cậu nhăn mặt vì đau thì tốc độ rửa vết thương càng nhanh hơn.
Chờ khi băng bó xong Tề Hoan chỉ muốn Bùi Lạc đi nhanh đi, cậu nói nhỏ “Hai giấy thông hành này anh và Văn Tu mỗi người một cái, hai người trốn ở đây đi, nơi này tạm thời sẽ không có NPC khác tới, tôi tới công trình trò chơi ở bên cạnh xem sao.”
“Không được!”
“Không được.”
Văn Tu với Bùi Lạc đồng thanh nói, Văn Tu không cần biết cái gì chỉ luôn miệng hét không được “Anh Tề, em đâu có chọc giận gì anh đâu, chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau mà, cho em theo anh đi tìm giấy thông hành đi, em sẽ ngoan mà.”
Bùi – không nghe lời- Lạc bị trúng một dao, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tề Hoan mang theo Văn Tu rời đi, trước khi đi Văn Tu còn quăng cho hắn một ánh mắt đồng tình nhưng không giúp được.
Cách nhà ma gần nhất là khu sân khấu kịch màu cam.
Trên đường đi tới khu màu cam, Văn Tu vẫn không thể nhịn được mà mở miệng hỏi “Anh Tề, anh tha lỗi cho anh Bùi đi, anh ấy cũng biết lỗi rồi, bây giờ nghe lời anh vẫn còn đang ở trong nhà ma đó, cũng không theo tới đây mà?”
“Em còn không biết lý do anh tức giận mà.” Tề Hoan thở dài, Văn Tu không biết chuyện cậu thích Bùi Lạc, căn bản cậu nhóc không hiểu được sự tuyệt vọng lúc đó.
Cho dù Bùi Lạc không thích cậu nhưng cậu cũng không muốn Bùi Lạc chết, với lại mọi người là bị cậu làm liên lụy nên mới đi vào phó bản cấp bảy.
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, cậu cũng phải đảm bảo an toàn cho đồng đội của mình.
“Tất nhiên là em biết lý do vì sao anh giận rồi!” Văn Tu dõng dạc nói “Em biết hai người là bạn tốt của nhau, nếu không thì anh cũng không để anh ấy tới tham dự lễ tốt nghiệp, nếu chẳng may anh Bùi xảy ra chuyện, chắc chắn anh sẽ rất buồn.”
“Công nhận là lần này anh Bùi làm việc hơi lỗ mãng, không chịu thương lượng với anh, nhưng anh thử đổi mình vào vị trí của anh ấy mà xem, trong hình huống mà anh có thể một mình hạ gục được NPC thì anh có đi một mình không?”
Nếu như có thể giải quyết được NPC một mình thì tất nhiên là cậu sẽ đi một mình rồi, như vậy tất cả mọi người đều vui vẻ, nhưng vấn đề là đây là phó bản cấp bảy, năng lực của NPC ở đâu không cùng đẳng cấp với những phó bản trước đó.
“Cái này không giống.” Tề Hoan nhẫn nhịn nửa ngày cuối cùng vẫn lên tiếng “Phó bản cấp bảy quá nguy hiểm, làm gì có ai có thể cam đoan rằng có thể giết được NPC một mình.”
“Phó bản lần trước anh Bùi có thể một mình giết chết thần Thanh Long mà, tại sao lại không thể một mình giết chết NPC trong khu vực?” Văn Tu dựa vào lý lẽ biện luận “Chúng ta cũng có thể nhìn thấy thi thể của cái xác ướp kia. Anh Tề, em cảm thấy anh không tin tường anh Bùi chút nào, anh ấy rất mạnh, anh là người trong cuộc nên u mê, anh muốn bảo vệ hai người bọn em nên mới vô thức đặt anh Bùi vào vị trí kẻ yếu, nhưng với tư cách là người xem thì em có thể nhìn ra rằng năng lực của anh Bùi còn mạnh hơn anh nhiều, thậm chí là mạnh nhất trong số tất cả những người chơi mà em đã gặp.”
“Anh ấy đã chọn giải quyết việc đó một mình tức là đã nắm chắc phần thắng.”
Nghe Văn Tu nói một hồi Tề Hoan mới hiểu ra, trong tiềm thức cậu luôn nghĩ tới thân thế đáng thương của Bùi Lạc ở thế giới thật nên mới đặt hắn vào thế yếu, vẫn luôn muốn giúp đỡ hắn, cứ như vậy cậu mang cả tư tưởng này vào trong trò chơi, cậu luôn cảm thấy mình cần phải bảo vệ Bùi Lạc.
Thật ra khi Bùi Lạc nói xin lỗi xong Tề Hoan đã không còn giận nữa, lời nói của Văn Tu làm cậu ý thức được rằng lời nói lúc trước của mình có hơi quá quắt, cho dù như thế nào thì hành động của Bùi Lạc cũng chỉ là mang ý tốt, là vì muốn bảo vệ mọi người, nếu đặt cậu vào hoàn cảnh của Bùi Lạc thì cậu cũng sẽ làm như vậy.
Mặc dù về lý trí thì có thể hiểu được hành động của Bùi Lạc, nhưng về mặt tình cảm thì không thể chấp nhận được.
Hai người lặng lẽ đi vào khu vực màu cam, đúng lúc này hệ thống đột nhiên thông báo.
[Hệ thống: Một người chơi lấy được giấy thông hành, còn lại mười hai người chơi chưa có giấy thông hành.]
Tề Hoan nhìn qua thời gian đếm ngược, hiện tại cách thời gian bắt đầu trò chơi đã hai giờ, ngoài Văn Tu và Bùi Lạc thì những người chơi khác cũng chỉ mới có hai người chơi lấy được giấy thông hành, nhưng đã có bốn người chơi tử vong, cũng không biết những người chơi khác đã biết hộp quà ở khu vực màu đen có bẫy hay chưa.
Giấy thông hành ở bên trong các khu vực giải trí có hạn, bọn họ phải nhanh chân lên mới được, lấy thêm một giấy thông hành nữa là có thể trốn đi chờ tới cửa thứ hai rồi.
Khu vực màu cam là một sân khấu mô phỏng loại nhỏ, hai người vừa đi vào hành lang thì đèn trên nóc nhà lần lượt sáng lên, kéo dài tới sâu phía trong, giống như đang dẫn đường vậy.
Tề Hoan và Văn Tu liếc mắt nhìn nhau, nâng chân đi về phía trước.
Theo ánh đèn rẽ trái, trước mặt bọn họ xuất hiện cửa đôi khắc hoa hồng, đây là bóng đèn chỉ dẫn cuối cùng, cũng là mục đích cuối cùng mà bọn họ cần tới, Tề Hoan hơi do dự, cậu lo rằng bên trong có bẫy, nhưng ở đây bọn họ vẫn chưa thấy NPC.
Cuối cùng Tề Hoan bước lên mở cửa ra.
Ánh đèn xung quanh lập tức tắt ngúm, bốn phía tối đen, Văn Tu bị dọa tới mức hét lên một tiếng.
Tề Hoan đứng im, lặng lẽ triệu hồi dao phẫu thuật ra.
Trong bóng tối, một đoạn nhạc nhẹ nhàng vang lên, bên cạnh Tề Hoan xuất hiện hai con bướm phát sáng bay dập dờn, ánh sáng màu tím như mơ như ảo, ánh sáng màu tím lướt qua tạo thành chùm sáng ngắn chiếu sáng con đường dưới chân Tề Hoan.
Dưới chân cậu là thảm đỏ, phía trước là bậc thang, nếu cậu đi thêm có khi đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Tiếng nhạc càng lúc càng lớn, đột nhiên tạch một tiếng, ánh đèn chỗ sân khấu sáng lên, sân khấu rất lớn, rèm che được kéo sang hai bên lộ ra một người phụ nữ mặc lễ phục màu tím đứng ở giữa, bên cạnh người cô ta là một con rối.
Người phụ nữ cũng không nhìn về phía bọn họ, cô ta đứng trên sân khấu cất tiếng hát hát lên một bản tình ca buồn, con rối bên cạnh bắt đầu nhảy múa.
Đoạn cao trào của bài ‘nhìn về quá khứ’ trôi qua thì âm nhạc cũng dừng lại, ánh đèn trên sân khấu được mở lên hết, lúc này người phụ nữ kia mới nhìn về phía hai người họ.
Ánh mắt cô ta cứ nhìn chằm chằm vào mặt Tề Hoan đầy tính xâm lược, cực kỳ vô lễ, Tề Hoan có vẻ hơi khó chịu, còn người phụ nữ trên sân khấu thấy vẻ mặt này của cậu thì giống như cảm thấy rất thú vị, cô ta cười khẽ rồi chậm rãi đi xuống sân khấu, sau đó đi về phía bọn họ, cả quá trình không hề có một tiếng động nào.
Lúc này Tề Hoan mới phát hiện ra, phần phía dưới váy của cô ta hoàn toàn trống rỗng, không có gì cả.
“Anh trai nhỏ là đến xem em biểu diễn à?” Người phụ nữ lướt nhanh tới chỗ Tề Hoan đứng, lớp trang điểm trên mặt quá dày làm vẻ mặt cứng đơ, nhưng điều này cũng không thể che lấp được vẻ đẹp của cô ta.
Tề Hoan lùi về sau một bước, bình tĩnh nói “Tôi tới tìm giấy thông hành.”
“Câu trả lời thật khiến người ta đau lòng quá mà, em còn tưởng rằng anh trai nhỏ vì yêu thích em nên mới tới đây chứ.” Người phụ nữ mặc lễ phục màu tím lượn một vòng quanh người Tề Hoan, cẩn thận quan sát cậu “Anh trai nhỏ mới từ nhà ma đi qua đây à?”
Lời này làm Tề Hoan nhớ tới lúc ở nhà ma, gã xác ướp nhiều lần nhắc tới việc muốn mời chị gái xinh đẹp ở bên cạnh tới làm khách, chẳng lẽ là đang nói tới nữ quỷ này? Nếu quan hệ của hai người này tốt, nếu nữ quỷ biết gã xác ướp ở bên kia đã bị tiêu diệt thì bọn họ khó mà thoát khỏi nơi này.
Tề Hoan lạnh nhạt nói “Đúng thì sao mà sai thì sao?”
“Đừng hiểu nhầm.” Trên tay nữ quỷ cầm một cái quạt xếp rất đẹp, quạt xếp đụng tới mép vải băng bó vết thương của cậu rồi nói “Là miếng băng vải này nói cho em biết, ngoài gã dị nhân ở nhà ma bên cạnh thì không còn ai có loại băng vải này nữa cả.”
“Gã là một tên ngốc, chẳng biết thương hương tiếc ngọc là gì, em bị gã làm phiền sắp chết, chắc lúc trước vì lấy được giấy thông hành mà anh trai nhỏ cũng chịu cực không ít nhỉ.”
Nữ quỷ yêu kiều cười duyên, trông như là một nhánh phù dung rung động trước gió, không thể không nói cô ta có một giọng nói rất êm tai, trong số những giọng nói mà Tề Hoan từng nghe qua có thể xếp hàng thứ hai.
Văn Tu với nữ quỷ suy nghĩ gần giống nhau, cậu nhóc gật đầu liên tục rồi đột nhiên mở miệng hỏi ngay trọng điểm “Vậy phải làm sao cô mới chịu đưa giấy thông hành cho chúng tôi?”
Rõ ràng là nữ quỷ thấy Văn Tu chướng mắt, chẳng thèm bố thí chút ánh mắt nào về phía cậu nhóc, cô ta chỉ nhìn Tề Hoan “Em cũng chẳng cần đến giấy thông hành làm gì, đưa nó cho anh trai nhỏ cũng được, chỉ là anh trai nhỏ phải đáp ứng một điều kiện của em.”
“Điều kiện gì.” Tề Hoan nhíu mày, trong vô thức cậu lại cảm thấy điều kiện này không dễ thực hiện.
“Cho em một nụ hôn chân ái của anh trai nhỏ.” Nữ qủy và Tề Hoan mặt đối mặt, thậm chí Tề Hoan còn có thể nhìn thấy cả vân phấn trên mặt cô ta.
Tề Hoan lùi về sau một chút, nữ quỷ lại tiến lên dí mặt sát vào, Tề Hoan lại lùi thêm nữa, cứ như vậy cậu đã lùi tới mép tường nhưng nữ quỷ vẫn không định bỏ qua, cứ duy trì khoảng cách như vậy chờ đợi câu trả lời của cậu.
“Vừa mới gặp nhau đã nói tới chân ái, cái này cũng không phù hợp cho lắm.” Khoảng cách gần như vậy đã chạm tới vạch vàng không gian xã giao của Tề Hoan, nhưng cậu không thể lùi thêm được nữa, chỉ đành dựa vào tường nghiêng người ra sau để kéo dài khoảng cách.
“‘Nụ hôn chân ái’ chỉ là truyện cổ tích lừa gạt mấy đứa nhỏ thôi, công viên trò chơi là một nơi trong sáng đơn thuần, tất nhiên là em không thể nói huỵch toẹt ra như vậy được. Em đã làm việc ở đây rất lâu rồi, tự thấy rằng khuôn mặt này của em là đẹp nhất, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp được anh trai nhỏ.” Nữ quỷ lộ ra vẻ mặt tham lam nhìn mặt Tề Hoan, biểu tình kia chỉ lóe lên mọt cái rồi biến mất, nhanh tới mức Tề Hoan còn nghĩ là mình gặp ảo giác, sau đó mặt cô ta lại trở về với vẻ ngọt ngào động lòng người “Vẻ đẹp của anh trai nhỏ khiến em say mê không thôi, nên em chỉ muốn một nụ hôn của anh trai nhỏ thôi mà.”
Văn Tu nhớ tới vết thương trên tay Tề Hoan, cậu nhóc nhịn không được muốn ngăn cản nữ quỷ, nhưng khi vừa nâng chân lên thì con bướm bên cạnh Tề Hoan đột nhiên bay về phía cậu nhóc, lúc này có rất nhiều bướm tím bay múa xung quanh người cậu nhóc.
Những con bướm này bay múa một lúc thì đầu đuôi nối tiếp nhau tạo thành một sợi dây trói cả người Văn Tu lại, Văn Tu dùng sức cỡ nào cũng không thể cử động được nữa.
Văn Tu tức giận hét lên “Mau thả tôi ra!”
Tề Hoan cũng lên tiếng “Thả em ấy ra.”
“Thả cậu ta cũng được, nhưng mà cậu ta không thành thật chút nào, còn muốn quấy rầy chúng ta….” Nữ quỷ nhìn chằm chằm Tề Hoan, không nói hết câu.
Tất nhiên là Tề Hoan hiểu rõ ý của nữ quỷ, nếu làm theo lời nữ quỷ nói chỉ cần hôn một cái là có thể lấy được giấy thông hành, tính ra nhiệm vụ này còn đơn giản hơn ở nhà ma nhiều lắm, cũng an toàn hơn, là một cuộc mua bán có lời.
Nhưng mà cậu không thể vượt qua được cái khúc mắc trong lòng.
Lúc này hình ảnh Bùi Lạc với vẻ mặt áy náy lại hiện lên tròng đầu Tề Hoan, nếu cậu hôn nữ quỷ thì Bùi Lạc cũng chẳng để tâm, Tề Hoan có chút khó chịu, bộ việc muốn Bùi Lạc thích cậu khó lắm à? Vậy cậu sao phải kiên trì như vậy?
Với lại cậu luôn cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy.
Nữ quỷ thấy vẻ mặt cậu giãn ra thì xem như Tề Hoan đã đồng ý, trong lòng vui muốn chết, cô ta nhích gần về phía môi Tề Hoan.
Nhưng đúng lúc Tề Hoan định đẩy nữ quỷ ra thì rầm một tiếng, cánh cửa vào bị đập nát nằm trên mặt đất, một bóng xanh như gió lốc phóng tới chỗ nữ quỷ, nữ quỷ không kịp tránh bị gió tạt rụng thẳng xuống bậc thang.