Cùng Thần Linh Yêu Đương Qua Mạng Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 38




Phu nhân Nancy thản nhiên đứng dậy, miệng hơi cười, bà chậm rãi rút một cái chùy lớn dính máu từ dưới giường ra, dùng cả hai tay nâng lên cao, dùng sức lực mạnh mẽ mà bà không thể nào có đập xuống dưới!

Trong tình cảnh máu lửa đó cửa phòng đổ rầm xuống một cách nặng nề, một vật thể màu bạc bay vụt qua đánh trúng mu bàn tay của bà ta.

Phu nhân Nancy ăn đau nên phương hướng cái chuỳ rơi xuống bị lệch ra mép giường, trong chớp mắt mép giường nát vụn, giường gỗ nứt một đường ở ngay chính giữa rồi lan rộng ra tạo thành một khe hở thật lớn, chiếc giường gãy đôi dần sập xuống.

Giường gãy tạo ra chấn động lớn như vậy nhưng Alice nằm trên giường vẫn ngủ ngon lành không hề tỉnh lại.

Lúc mấy người Tề Hoan chạy tới trước cửa phòng ngủ đẩy cửa vào thì phát hiện cửa bị khoá trong, trong khoảnh khắc đó cậu đoán được là bên trong đã xảy ra chuyện gì, không có thời gian đi lấy chìa khoá nên cậu đành gọi Văn Tu phá cửa.

May là sức Văn Tu lớn cộng thêm có tính năng phòng hộ mới có thể phá được cửa ngay lần đạp đầu tiên, Tề Hoan đứng sau Văn Tu nhanh mắt thấy một bóng người đang nâng cao cái chuỳ, cậu chẳng kịp suy nghĩ chỉ có thể theo bản năng phóng dao phẫu thuật ra ngoài.

Trong phòng có mùi hương ngọt ngào giống như trong phòng của Beth, xem ra tiểu thư Alice cũng trúng chiêu.

“Các cậu….Vậy mà vẫn còn sống xuống tận đây……” Dưới ánh trăng bóng dáng của một người phụ nữ đang dần đứng thẳng dậy, bà kéo lê cây chuỳ trên mặt đất bước chân hướng về phía mấy người Tề Hoan.

Khi bà ta tới gần, khuôn mặt phu nhân Nancy như ẩn như hiện trong bóng tối.

Tiểu thư Beth lúc đầu đứng ở sau cùng, sau khi nghe giọng của phu nhân Nancy thì chạy lên phía trước, cô lẩm bẩm “Mẹ…..Rốt cuộc mẹ đang làm gì vậy?”

Phu nhân Nancy thấy Beth chạy từ phía sau lưng Tề Hoan tới cũng không ngạc nhiên chút nào, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, giọng nói dịu dàng “Bảo bối, sao con lại chạy ra đây, không phải mẹ dặn con ngoan ngoãn đi ngủ sao? Chờ đến ngày mai lúc con tỉnh dậy thì mọi chuyện đã kết thúc rồi, nơi này sẽ mãi mãi là nhà của chúng ta, sẽ không còn ai quấy rầy chúng ta nữa…..”

Bà ta cười gằn, tay lại nâng chuỳ lên cao muốn đập xuống chỗ Alice nằm một lần nữa.

“Con không muốn!” Nước mắt Beth rơi như mưa, cô đột nhiên chạy vụt qua chỗ giường Alice đang nằm rồi ôm chặt lấy cô bé, cô dùng thân thể của mình ôm chặt tạo thành một tư thế bảo vệ, lưng cô hướng về phía phu nhân Nancy “Con không muốn em gái chết….”

Hành động của cô khiến cho cây chuỳ của phu nhân Nancy không thể đánh xuống, giọng nói của bà ta trở nên lạnh lẽo “Beth, mau tránh ra, nó không phải là em gái con, nó là do kẻ đê tiện kia sinh ra.”

“Em ấy là em gái của con.” Beth vừa khóc vừa nói “Mẹ, mẹ không thích Alice sao? Rõ ràng là Alice thích mẹ nhất mà, tại sao mẹ lại muốn làm vậy, người một nhà chúng ta cùng nhau sống thật tốt không được sao?”

“Tất nhiên là mẹ thích con bé rồi, từ lúc nó còn nhỏ chỉ bằng khuỷu tay thì mẹ đã chăm sóc em nó rồi, tối nào mẹ không kể chuyện cổ tích cho nghe thì nó không thể ngủ được.” Phu nhân Nancy thả chuỷ trong tay xuống, giọng nói trở nên dịu dàng hơn “Nhưng đáng tiếc, đáng tiếc nó là con của Otto.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Là Otto thiếu mẹ, cho dù ông ta có chết cũng không trả hết được, ông ta biết rõ con là con gái ruột của ông ta nhưng vẫn muốn mang tất cả tài sản để lại cho Alice, dựa vào đâu…..Bao năm nay mẹ chịu khổ chịu nhục như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ trời sinh mẹ phải làm trâu làm ngựa cho Della, đến lúc bà ta chết rồi mẹ vẫn còn phải làm trâu làm ngựa cho con của bà ta sao?!!!”

Phu nhân Nancy túm lấy Beth ném cô qua một bên, Alice vẫn còn đang chìm đắm trong mộng đẹp không hay biết gì cả.

“Bảo bối, kiếp này con trả nợ thay cha con, kiếp sau con lại làm con gái của mẹ.” Phu nhân Nancy còn đang nói thì ngoài hành lang vang lên tiếng kim loại va chạm vào nhau, bà ta nhướng mày nhìn về phía Văn Tu và Tề Hoan “Trong bữa tối của mấy người đã bị bỏ ‘tội ác’, lúc đầu tôi còn trông cậy các cậu có thể dẫn dụ búp bê ra nhưng không ngờ là bây giờ lại biến thành chướng ngại vật…..”

Phu nhân Nancy không có nhìn Alice nữa, bà ta kéo chuỳ đi về phía Tề Hoan và Văn Tu “Các cậu đã chạy tới đây thì đừng nghĩ tới việc rời đi.”

“Thứ gọi là ‘tội ác’ kia là do bà lấy từ chỗ phù thuỷ đúng không, phù thuỷ cũng là do bà giết.” Vẻ mặt Tề Hoan không thay đổi, cậu nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện, nếu như vậy thì phu nhân Nancy đã sớm lên kế hoạch cho cuộc tàn sát đẫm máu này.

“Cả phù thuỷ mà cậu cũng biết được? Đúng là cậu rất thông minh, vì vậy tôi mới không đồng ý để Beth gả cho cậu, bởi vì những người thông minh thường sống không được lâu.”

Phu nhân Nancy nở nụ cười.

Lúc này bên ngoài của đám búp bê cũng đã chạy tới, phía trước là phu nhân Nancy mang theo chuỳ, phía sau là đám búp bê có thể cắn đứt cổ trong chớp mắt, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Tề Hoan để Văn Tu trốn qua một bên, người mà phu nhân Nancy muốn giết là cậu, chỉ là, muốn giết cậu cũng không dễ vậy đâu.

Trên người Tề Hoan dày đặc mùi tội ác, đám búp bê nhìn cậu như nhìn một món ăn ngon, đám búp bê đều chen chúc muốn nhảy về phía cậu để thưởng thức món ngon từ máu thịt.

Nhìn hình ảnh trước mắt Tề Hoan lại nhớ mấy lời mà Mạnh Tiểu Vũ đã nói với cậu ngày hôm nay, nói hình ảnh rất thú vị chắc là đang nói tình huống lúc này, Mạnh Tiểu Vũ dựa vào năng lực tiên tri nhìn thấy được cảnh cậu bị đám búp bê xé thành từng mảnh.

Cho dù vận mệnh có sắp đặt như vậy thì cậu cũng tuyệt đối không nhận thua—-

Không phải chỉ là năng lực phục chế vô hạn hay sao, một con tỉ lệ thắng của Tề Hoan là không phần trăm, ba con tỷ lệ thắng của Tề Hoan vẫn là không phần trăm, như vậy nếu có vô số con thì tỉ lệ thắng của Tề Hoan là bao nhiêu?

Búp bê có năng lực phục chế vô hạn thì cậu cũng có thể phục chế vô hạn, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu.

Con búp bê gần nhất đã sắp bổ nhào vào người cậu, Tề Hoan cũng không tránh né mà đứng yên để búp bê đâm cho tới mức loảng choảng, cậu nhắm mắt chờ đợi sự đau đớn khi bị cắn xé, trong lòng thì mặc niệm triệu hồi gương hai mặt chuẩn bị sử dụng kỹ năng sao chép của giương hai mặt bất cứ lúc nào.

Nhưng cơn đau trong dự đoán không có xảy ra, Tề Hoan mở mắt ra thì phát hiện chiếc nhẫn hình đầu lâu do bị con búp bê đâm vào nên rơi ra ngoài cổ áo, con búp bê đụng phải chiếc nhẫn làm chiếc nhẫn tỏa ra một loại ánh sáng mờ mờ ấm áp.

Con búp bê bị bao phủ trong ánh sáng, vết máu trên người nó chậm rãi biến mất, hàm răng bằng sắt thép sắc bén cũn dần ngắn lại rồi biến mất, khuôn mặt hung ác trở nên hiền lành hơn.

Sau khi hàm răng biến mất, con búp bê trở thành một con búp bê bình thường dùng để dỗ dành trẻ con, những phân thân khác cũng biến mất ngay lập tức, giống như đám búp bê giương nanh múa vuốt kia chưa từng tồn tại, tất cả chỉ là ảo giác của bọn họ mà thôi.

Tề Hoan bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh sợ chưa thể bình tĩnh lại, những người khác thì chỉ thấy là có một chùm sáng phát ra, mà người đứng ở vị trí trung tâm là Tề Hoan mới có thể thấy rõ là nguồn sáng phát ra từ chiếc nhẫn hình đầu lâu kia.

Rốt cuộc đây là nhẫn gì vậy? Búp bê chạm vào nó lại bị xóa bỏ năng lực phục chế vô hạn!

Với lại đây là nhẫn là Bùi Lạc cho cậu, rõ ràng là Bùi Lạc chỉ là một người bình thường….

Trong lòng Tề Hoan gần như đã có đáp án, nhưng cậu không dám xác nhận, cậu chỉ đứng tại chỗ ngẩn người, mà hai anh em họ Mạnh định chạy tới hỏi thăm nhưng khi nhìn thấy năng lực của cậu thì vô cùng ngạc nhiên.

Quả thật là quá khủng bố.

Nhất là Mạnh Tiểu Vũ, hắn không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình, Tề Hoan có thể thanh lọc oán khí của búp bê, đây là điều mà hắn không thể dự đoán được! Hắn đã thông qua bốn năm phó bản trong trò chơi, năng lực tiên tri của hắn chưa bao giờ xuất hiện sai lầm, chỉ có lần này là ngoại lệ.

Beth ở sau lưng Tề Hoan đột nhiên kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, cậu ngay lập tức quay đầu lại—-Phu nhân Nancy thấy búp bê đã không thể giúp mình liền cầm chùy hướng về phía Alice.

Dao phẫu thuật của Tề Hoan rơi về bên kia không kịp qua lấy về, mà trong thời gian ngắn như vậy Beth cũng không có cách nào kịp chạy tới để ôm lấy Alice, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó một cơn gió thổi qua trước mặt Tề Hoan, con búp bê ru ngủ sạch sẽ ở trên mặt đất đột nhiên nhảy lên đỡ lấy một chiêu trí mạng từ phu nhân Nancy.

Chùy bị búp bê đỡ lấy, con mắt trang trí được làm từ nút thắt rơi trên mặt đất, cái cổ rách ra lộ ra nhưng sợ bông trắng muốt bên trong, cái đầu của búp bê hỏng đầu tiên, sau đó là các bộ phận khác trên cơ thể.

Phu nhân Nancy lại muốn cầm lấy chùy nện tiếp nhưng chùy đã bị búp bê ôm chặt.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Phu nhân Nancy không ngờ là cuối cùng lại bị búp bê ngăn cản, bà ta biết được nếu lần này không thể thành công thì sau này không thể xoay người được nữa, cuối cùng bà ta nhìn về phía Beth giọng nói lạnh lùng “Nhất định mẹ sẽ làm cho con được hạnh phúc.”

Sau đó bà ta lấy từ trong áo choàng ra một cái chai nhỏ dựng chất lỏng màu tím đổ thẳng lên tay của mình.

Ngay lập tức tay của phu nhân Nancy mọc ra từng mảnh vảy màu tím cứng rắn, từ bàn tay mềm mại của con người biến thành móng vuốt của một loại chim ưng.

Tất cả người có mặt ở nơi này không thể tưởng tượng được là sẽ có tình huống bất ngờ như vậy, Beth bị dọa sợ tới mức không dám gọi mẹ nữa, mẹ của cô đã biến thành một con quái vật xa lạ.

Móng vuốt của phu nhân Nancy nhanh chóng đánh về phía Alice, ở trong thời khắc cuối cùng này con búp bê bị mất đi năng lực phục chế vô hạn kia chỉ có thể mở ra cái miệng lớn cắn vào móng vuốt của phu nhân Nancy.

Trong chớp mắt đó trên thân thể của búp bê xuất hiện ngọn lửa màu tím, ngọn lửa từ chỗ nó lan sang người phu nhân Nancy, bà ta hoảng sợ muốn hất văng con búp bê ra nhưng bị nó cắn chặt không buông, từ chỗ móng vuốt nó bắt đầu cắn nuốt phu nhân Nancy, bà ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất kêu gào Beth tới cứu bà ta.

Nhưng Beth chỉ ôm chặt Alice rồi khóc, không có đáp lại bà ta.

Không lâu sau phu nhân Nancy bị búp bê cắn nuốt sạch sẽ, đến xương cốt cũng không thừa lại chút nào, phảng phất như phu nhân Nancy lúc nãy kêu gào muốn giết người đó chỉ là một giấc mơ.

Sau đó búp bê nhảy tới bên giường, Beth ngừng khóc thả Alice đang ngủ say ra, cô lẩm bẩm “Có phải em giận chị đã vứt em đi nên bây giờ muốn ăn chị không?”

Beth nhắm mắt lại chờ đợi sự trừng phạt cuối cùng.

Con búp bê đứng ở trên đùi cô, nó chỉ là một con búp bê, vĩnh viễn không thể dùng ngôn ngữ của con người để diễn tả sự vui buồn của mình.

Nó nhẹ nhàng ôm lấy Beth như cách mà Beth đã ôm nó vào mười mấy năm trước, sau đó dịu dàng hôn một cái.

—–[Em yêu chị.]

Sau đó búp bê nhảy xuống dưới, cơ thể nó nhanh chóng phồng ra, cuối cùng nổ tung hóa thành từng sợi bông mềm mại nhẹ nhàng đung đưa rồi rơi xuống.

Con búp bê đã chết.

*****