Bên kia ánh sáng mờ mờ khiến cho Tề Hoan chỉ nhìn thấy được hai bóng người mơ hồ đang cách bọn họ càng ngày càng gần.
Trong đầu Tề Hoan hiện ra đủ loại suy đoán, người hầu trong phủ chắc chắn sẽ không đi đường kiểu như vậy, có một bóng người nhìn cao hơn hẳn đang đi nhanh về phía bên này.
Người tới có thể là người chơi đã nhận được tin tức nên chạy tới hoặc là sinh vật nào đó không rõ, Tề Hoan vẫn còn nhớ rõ chủ đề của phó bản này, như vậy chắc chắn trong phó bản sẽ có những lực lượng siêu nhiên.
Tề Hoan cũng không có cách nào khác, đành phải chờ xem tình hình rồi theo đó mà ứng phó thôi, chờ đối phương tới gần trong khoảng cách hai mét thì cậu nhanh chóng lách người bước ra, cầm dao phẫu thuật gác lên cổ của đối phương.
Do đối phương không phát hiện ra ở dưới bóng tường có người nên cậu mới có thể nhanh chóng khống chế người kia.
Men theo ánh đèn cửa sổ hắt ra ngoài Tề Hoan mới nhìn rõ mặt người tới, người trẻ tuổi mang khí chất quý tộc là Mạnh Tiểu Vũ, phía sau là em gái hắn, Mạnh Tiểu Xuân.
Mạnh Tiểu Vũ không ngờ được là có người lại nhanh chân hơn hắn chạy tới dưới tường nghe lén, hắn ta ngạc nhiên nên theo phản xa lùi về sau một bước, kết quả lại đụng trúng một chậu hoa nhỏ làm nó rơi xuống tạo tiếng vang.
Tề Hoan thầm nghĩ hỏng rồi, cậu vội vàng kéo Mạnh Tiểu Vũ tới chỗ góc chết ngay phía dưới cửa sổ, Mạnh Tiểu Xuân cũng tranh thủ chạy tới nấp vào.
Rất nhanh cửa sổ được mở ra từ bên trong, giọng nói của nữ chủ nhà Nancy vang lên ngay phía trên đầu bọn họ.
“Bên ngoài không có ai cả……Chắc là mấy con mèo đang động dục thôi.”
Chờ cửa sổ đóng lại Tề Hoan mới dám thở ra một cái rồi buông lỏng bàn tay đang nắm dao phẫu thuật ra.
Mạnh Tiểu Vũ nhỏ giọng hỏi “Tại sao các cậu lại ở đây?”
Tề Hoan hỏi ngược lại “Còn hai người thì sao?”
Bốn người nhìn nhau giằng co một hồi, cuối cùng Mạnh Tiểu Vũ lên tiếng trước “Tôi có năng lực đặc biệt là có thể nhìn thấy được một vài tình huống sẽ xảy ra ở tương lai, mà tôi nhìn thấy cảnh bọn họ nói chuyện nên mới chạy tới đây, còn cậu dùng năng lực gì?”
“Tôi tìm người nghe ngóng được.” Tề Hoan thấy Mạnh Tiểu Vũ vẫn không hiểu nên nói thêm “Năng lực của đồng tiền.”
Mạnh Tiểu Vũ thông minh hơn Văn Tu nhiều, vừa nghe vậy đã hiểu là Tề Hoan đang nói móc, hắn vất vả sử dụng năng lực dự đoán mới có thể tìm được manh mối, còn Tề Hoan lại hèn hạ hơn, cầm tiền đi mua chuộc NPC.
Tại sao hệ thống lại không thiết lập cho hắn một thân phận giàu có chứ? Thật là ghê tởm! Mạnh Tiểu Vũ tức trắng cả mặt.
Tề Hoan không biết Mạnh Tiểu Vũ đang suy nghĩ cái gì, mà cậu cũng không muốn tìm hiểu, người ở trong phòng lại tiếp tục nói chuyện, nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ quan trọng hơn.
Người nói chuyện đầu tiên là nữ chủ nhà Nancy vừa mới mở cửa sổ ra nhìn kia “Em thấy Mạnh Tiểu Vũ rất là phù hợp, lời nói hành động đều có giáo dưỡng, em rất thích.”
Vẻ mặt của Mạnh Tiểu Vũ trở nên vui vẻ, từ buổi trà chiều hắn đã nhạy bén phát hiện ra ý đồ của đôi chủ nhà khi mời bọn họ đến dự tiệc, đến lúc dùng bữa tối thì suy đoán này của hắn càng thêm chắc chắn. Những lời nói của nữ chủ nhà cứ như là đang tìm hiểu thị trường vậy, chỉ hận không thể tìm hiểu tất cả những điều liên quan đến tài sản của bọn họ.
Sau khi biết được ý đồ của NPC thì Mạnh Tiểu Vũ rất phối hợp với những lời hỏi thăm của nữ chủ nhà, có khi sau khi trở thành vị hôn phu của tiểu thư Beth thì cô ấy sẽ trực tiếp nói ra đáp án thông quan cho hắn cũng nên.
Vì muốn đề cao sức cạnh tranh của chính mình, Mạnh Tiểu Vũ còn đặc biệt trau chuốt đánh bóng cho thân thế của chính mình, ở trong mắt những người bình thường thì đây chính là người lý tưởng nhất để trở thành con rể.
Trong số những người chơi nam thì Hồ Binh tuổi quá lớn, Mạc Kỳ thì hành động vụng về, Văn Tu với Mạnh Tiểu Xuân thì chỉ biết ăn uống chơi bời, người có sức cạnh tranh lớn nhất chính là Tề Hoan, nhưng khuôn mặt Tề Hoan quá mức xinh đẹp, đẹp tới mức trung hòa cả hai giới tính, loại khuôn mặt này đối với những người lớn tuổi lại không phải là ưu thế.
Mà cũng không biết Tề Hoan là ngu thật hay giả ngu, nữ chủ nhà Nancy nhiều lần hỏi tới thì cậu đều giả vờ như không nghe thấy, tiểu thư Beth cố gắng lấy lòng cậu ta cũng lạnh nhạt từ chối.
Trước khi gặp Tề Hoan ở góc tường thì Mạnh Tiểu Vũ còn cảm thấy Tề Hoan khá là ngu ngốc, nhưng mà một người có thể lợi dụng thân phận mà hệ thống thiết lập một cách ngẫu nhiên để đạt được manh mối thì thật sự là người không hiểu phong tình sao?
Bây giờ Mạnh tiểu Vũ sẽ không tin.
Cho dù như thế nào thì bây giờ người mà nữ chủ nhà Nancy vừa ý nhất vẫn là hắn, thật đúng là không uổng công hắn khách sáo với bà ta từ trưa tới lúc dùng tiệc tối.
Ở trong phòng, Otto tiên sinh im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói “Cậu ta cũng không tồi, gia thế tốt, là con cháu gia đình quý tộc, làm người phong độ dịu dàng nhưng anh vẫn cảm thấy cậu ta không thích hợp với Beth cho lắm.”
Mạnh Tiểu Vũ ở ngoài cửa sổ vui mừng chưa được ba giây lại không ngờ là bị Otto tiên sinh đóng sầm cảnh cửa làm rể ngay trong phút chốc.
“Cậu ta làm sao? Em cảm thấy cậu ta cùng Beth đúng là một đôi trời sinh, những vị khách còn lại còn có ai ưu tú hơn cậu ta sao?” Giọng điệu nói chuyện của nữ chủ nhà Nancy có hơi gấp gáp, bà nhanh chóng nêu ra những điều đã tìm hiểu được từ miệng Mạnh Tiểu Vũ “Chẳng lẽ anh muốn gả Beth cho tên nhạc sĩ chỉ biết ăn ăn uống uống kia sao?”
“Nhạc sĩ hình như là em mà?” Đầu óc Văn Tu vẫn chưa bắt kịp câu chuyện, bây giờ mới nhận ra là nữ chủ nhà Nancy đang nói tới mình, cậu nhóc không chịu.
Tề Hoan lắc đầu, thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Otto tiên sinh lại nói “Mặc dù các mặt của Mạnh tiên sinh đều rất ưu tú nhưng ở phương diện gia cảnh lại giấu giếm chúng ta, trước khi mời anh có điều tra một chút về tất cả bọn họ, tài sản trong nhà của Mạnh tên sinh đều đã bán ra quy đổi thành tiền hết bảy tám phần rồi, nhưng hôm nay cậu ta cũng không nói rõ ràng, chắc chắc là có mục đích khác, tính cách Beth quá đơn thuần chỉ sợ không thể đối phó được với cậu ta.”
“Điều này thì có gì đâu? Chúng ta cũng là giấu giếm mục đích mời bọn họ tới đây đó thôi, người có thể làm chồng của Beth trong mười câu có một câu nói dối mà không ảnh hưởng tới toàn cục thì em cũng không ý kiến gì, chỉ cần quan tâm yêu thương Beth mới là điều quan trọng nhất.”
“Vậy Beth có thích cậu ta không?” Otto tiên sinh đột nhiên hỏi tới cô con gái vẫn luôn im lặng nãy giờ “Ý kiến của chúng ta không quan trọng, con gái, con thích người nào?”
Cả căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh kỳ lạ, mọi người đều đang chờ câu trả lời của Beth.
Giọng nói mang vẻ thẹn thùng của Beth vang lên “Con…..Thật ra con thích Tề Hoan tiên sinh.”
“Không được.” “Cha cảm thấy cũng được.”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, ở bên ngoài cửa sổ những người khác đều đồng loạt nhìn về phía Tề Hoan, nhất là Mạnh Tiểu Vũ, hắn ta không ngờ là Otto tiên sinh đã điều tra về thân thế của bọn họ, thông minh quá bị thông minh hại, tạo thành ấn tượng không tốt đối với Otto tiên sinh, hắn bị chụp cái mác một tên quý tộc lừa đảo.
Tề Hoan là đối thủ mạnh nhất mà hắn coi trọng, do vậy hắn rất muốn nghe đánh giá của đôi chủ nhà kia về người này.
“Ai cũng được nhưng Tề Hoan tiên sinh thì không được.” Nữ chủ nhà Nancy lên tiếng bác bỏ Tề Hoan “Lúc buổi chiều và tối nay Beth đều ngồi bên cạnh cậu ta nhưng cứ nhìn cách mà cậu ta đối xử với Beth xem, luôn hời hợt tỏ vẻ không có hứng thú, như vậy chứng tỏ cậu ta không để Beth vào trong mắt, Beth chính là đứa con gái mà em yêu thương nhất, em sẽ không để con bé gả cho một người đàn ông không thích nó.”
“Còn anh thì lại cảm thấy cậu ta khá ổn, tuổi còn nhỏ nhưng làm việc rất cẩn thận, lễ phép lại khiêm tốn, trong nhà kinh doanh đồ sứ thu nhập hàng năm có thể mua được một nửa phố Carnaby, vậy mà lại khiêm tốn nói nhà chỉ buôn bán nhỏ, đối với việc Beth chủ động như vậy cũng luôn cẩn thận không khinh thường con bé, còn chuyện tình cảm thì có thể từ từ bồi đắp mà, trên thế giới này làm gì có nhiều người vừa nhìn đã yêu chứ, đa số đều là từ từ vun đắp nên, chờ Beth gả qua rồi hai người sẽ hạnh phúc thôi.”
Nghe xong lời này thì nữ chủ nhà Nancy càng cuống hơn “Trực giác của em cảm thấy được nếu hai đứa ở chung sẽ không được hạnh phúc, mà cho dù trong nhà cậu ta có tiền thì sao? Chẳng lẽ chúng ta không nuôi nổi một đứa con gái à? Tề Hoan cũng chỉ là một tân quý tộc thôi, thân phận và địa vị so với Mạnh tiên sinh chênh lệch không chỉ có một chút thôi đâu, chẳng lẽ anh muốn để người khác biết được Otto tiên sinh đem đứa con gái mình yêu thương nhất gả cho một tên nhà nhàu mới nổi?”
“Nhà giàu mới nổi thì sao? Chẳng lẽ tiền của bọn họ là không phải do bọn họ tự kiếm được sao?” Có vẻ như Otto tiên sinh hơi tức giận, giọng nói cũng trở nên không khách khí “Em xem thường ai đấy? Dựa vào thực lực kinh tế của Tề Hoan thì sau này Beth gả qua sẽ không cần phải chịu khổ, chẳng lẽ em định để Beth gả cho Mạnh tiên sinh, đi theo cậu ta thì đến tiền thuê người hầu còn chẳng có, chẳng lẽ tự nó làm việc nhà sao?”
“Anh nói cái gì? Anh có ý gì? Beth là con gái lớn của anh!” Có vẻ nữ chủ nhà cũng tức giận rồi “Sau này chúng ta già rồi thì tất cả những thứ ở đây đều là của Beth, nó mới là người thừa kế duy nhất của anh.”
Nghe tới đây thì mấy người ở ngoài cửa sổ đều biết cuộc trò chuyện hôm nay chính là liên quan tới vấn đề người thừa kế, ý kiến của hai vợ chồng không thống nhất, Tề Hoan nhớ là ở nước Anh quyền thừa kế được trao cho con trưởng, nhà có con trai thì ưu tiên chọn con trai, nếu không có con trai thì chọn trưởng nữ làm người thừa kế, những đứa con khác sẽ không được chia bất cứ tài sản nào.
“Con không cần gia sản.” Beth nhỏ giọng nói.
Nữ chủ nhà Nancy không ngờ là con gái lớn sẽ nói như vậy, bà nhẹ giọng bảo cô đi ra ngoài trước.
Chờ cánh cửa được đóng lại Otto tiên sinh mới nói “Chúng ta đều biết là Alice mới thực sự là người thừa kế.”
“Nhưng anh nhẫn tâm gả Beth cho một tên quý tộc đã qua thời nghèo mạt sao, em nghĩ cậu ta cũng chỉ được danh tiếng bên ngoài mà thôi!” Nancy lý luận, giọng nói mang vẻ không cam lòng.
Tề Hoan nghe vậy thì nổi lên nghi ngờ, theo lý mà nói thì Beth mới là người thừa kế, nhưng tại sao Otto tiên sinh lại nói Alice mới thật sự là người thừa kế?
Mà Tề Hoan nhớ là Nancy là người vợ thứ hai của Otto tiên sinh, lúc đầu bà chỉ là một bảo mẫu chăm sóc trẻ con trong nhà thôi, thật sự là khó mà có được người quan tâm yêu thương tiểu thư Beth như vậy.
“Vì vậy anh mới nói Tề Hoan là người phù hợp nhất, Beth gả cho cậu ta sẽ hạnh phúc.” Otto nói.
“Không thể nào, không có chuyện em gả Beth cho cậu ta, từ lúc đầu con bé đã giao lưu ở trong giới quý tộc rồi, bây giờ anh lại muốn để nó lẫn vào tầng lớp với đám người kia, anh nghĩ bạn bè của con bẽ sẽ nhìn nó bằng ánh mắt gì? Em tuyệt đối sẽ không để con bé trở thành trò cười của người khác.”
Trong phòng chìm trong im lặng, hiển nhiên là Otto tiên sinh cũng bị những lời này thuyết phục.
“Nếu nói như vậy thì chỉ có một người phù hợp với yêu cầu của em —- Mạc Kỳ.” Otto tiên sinh phân tích “Gia đình hắn tài sản phong phú, ở trong giới quý tộc cũng có tiếng tăm, kết hợp được ưu điểm của Tề Hoan tiên sinh và Mạnh tiên sinh, lúc chiều anh cũng có quan sát người này, mặc dù nhìn có vẻ thật thà nhưng mà hắn ta có ấn tượng rất tốt về Beth.”
“Hắn làm sao có thể? Lớn lên bộ dạng như vậy làm sao xứng với Beth được!” Nữ chủ nhà Nancy không đồng ý.
Trong phòng vang lên tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng, Otto tiên sinh không thể chịu đựng được nữa hất phăng mấy thứ đặt ở trên bàn xuống đất rồi tức tối nói “Vậy rốt cuộc em muốn thế nào? Muốn gả Beth cho vương thất sao?!!! Em người này không được người kia cũng không lọt mắt, em cũng không nhìn xem nó là con gái của ai! Em còn muốn như thế nào nữa!”
Nữ chủ nhà Nancy bị tiếng rống của Otto dọa sợ, cả nửa ngày sau cũng chưa nói lời nào, chỉ nhỏ giọng khóc thút thít.
Nghe tiếng khóc thì Otto tiên sinh mới nhận ra là mình quá mức tức giận mà quát vợ mình, ông ta vỗ vỗ vai của vợ mình để an ủi nhưng giọng nói đầy quyết đoán “Tuổi Beth cũng không còn nhỏ nữa, nhanh chóng quyết định hôn nhân cho nó đi, gả cho Mạc Kỳ tiên sinh mặc dù hơi xa nhưng hàng năm chúng ta có thể đi du lịch qua đó thăm con bé mà.”
Nữ chủ nhà Nancy vẫn không nói gì.
Chờ Otto tiên sinh và vợ rời khỏi căn phòng, bốn người núp ở bên ngoài cửa sổ hai mặt nhìn nhau, lượng tin tức hôm nay nghe được quá nhiều làm cho mọi người có thể phát hiện ra nhà Otto không có bình yên như vẻ bề ngoài.