Cùng Thần Linh Yêu Đương Qua Mạng Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 15




Edit: Cún Bông

Beta: Tạ Du

Bốn phía im ắng, thang máy ở tầng cao nhất đã mở ra.

Trước mặt không còn bảng điện tử nữa, cậu thật sự đã trở về thế giới thật rồi, Tề Hoan mím môi, quay người theo cầu thang bộ ở bên cạnh đi xuống.

Một đường sóng yên gió lặng, Tề Hoan thuận lợi đi ra cổng tòa nhà thí nghiệm, sân trường lúc rạng sáng vắng vẻ chỉ có đèn đường lẻ loi trơ trọi đang sáng lên, cậu quay đầu nhìn về phía tòa nhà thí nghiệm, kiến trúc sang trọng ở trong màn đêm lại như bị linh hồn một con thú hoang cắn nuốt.

Cậu đã chạy ra được, cậu không chết ở trong đó.

Tề Hoan đứng dưới cột đèn suốt nửa tiếng, tinh thần chậm rãi bình tĩnh lại, một đôi tình nhân đi ngang qua dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn cậu, lúc này cậu mới tỉnh táo lại đi về phía ký túc xá.

Ký túc xá của họ là phòng đôi, bạn cùng phòng vẫn còn chơi game như mọi ngày, nghe tiếng cậu về liền gấp gáp tháo tai nghe xuống.

“Cậu đi đâu vậy? Hôm thứ bảy gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cậu cũng không nghe.”

“Cuối tuần?” Tề Hoan còn không rõ ràng lắm, hôm nay không phải thứ sáu sao? Cậu lôi điện thoại di động ra nhìn thì bất ngờ phát hiện lịch hiển thị hôm nay là thứ hai.

Mặt Tề Hoan biến sắc, lúc cậu trở lại trước cửa thang máy còn tưởng là thời gian cũng quay lại hôm cậu gặp nạn, không ngờ rằng thời gian trong trò chơi cũng tương đương với thời gian trong hiện thực.

Cậu ở trong trò chơi suốt ba ngày, trong hiện thực cũng trôi qua ba ngày.

“Tớ lỡ tay chỉnh điện thoại thành chế độ yên lặng.” Cậu chỉ có thể giải thích như vậy để che giấu “Cuối tuần tớ có việc phải đi ra ngoài một chuyến.”

Triệu Thước cũng gật gật đầu, không nghi ngờ gì thêm nữa.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Tề Hoan đã tỉnh dậy, Triệu Thước vẫn còn đang ngủ, cậu nhẹ nhàng xuống giường đi rửa mặt, sau đó mang máy tính đi tới thư viện.

Chưa đến cuối kỳ nên thư viện không có nhiều người, Tề Hoan đến sớm tìm một góc khá vắng ngồi xuống, mở word ra bắt đầu viết luận văn.

Cậu xác định là sẽ học nghiên cứu sinh nên giáo viên có yêu cầu rất cao đối với bài luận văn của cậu, tốt nhất là có thể đăng tải lên các tờ báo quan trọng, Tề Hoan cũng không dám qua loa, từ năm ngoái cậu cũng đã bắt đầu tìm đọc và sưu tầm các tài liệu nghiên cứu, vốn là sau khi làm xong thí nghiệm thì có thể chuyên tâm viết luận văn, nhưng cậu cũng không biết lúc nào mình lại tiến vào trong trò chơi nên tốt nhất vẫn là sớm viết xong bài luận văn đã.

Làm được một nửa thì điện thoại đột nhiên rung lên, Tề Hoan liếc nhìn thấy là tin nhắc nhở của LOVE.

[Cậu bé Hoan Hoan thân mến, có người gửi tin cho cậu đó nha, nhanh xem đi nào ~]

Tề Hoan nhấn mở app, ở khung chat của P hiện lên một chấm đỏ nho nhỏ, đầu tiên là Tề Hoan nhớ lại âm thanh trầm ấm của P, ngay lập tức hai má nóng lên.

Cậu ở trong trò chơi làm nhiệm vụ nên không thể thường xuyên nói chuyện với P, nhấn mở khung chat ra, bên trên hiển thị ghi chép cuộc nói chuyện vẫn là bên kia, Tề Hoan thấy đối phương gửi một tin nhắn thoại liền lấy tai nghe từ trong túi đeo vào.

“Tại sao cậu không nói gì?”

Giọng nói trầm thấp giàu từ tính nhưng cũng không quá khoa trương tùy tiện theo tai nghe truyền vào trong đầu, thực sự là quá thỏa mãn đôi tai rồi.

Tề Hoan nhanh chóng đánh chữ trả lời.

[Cậu bé Hoan Hoan: Gần đây tôi bận chút việc, tối hôm qua mới quay về, bây giờ tôi đang ở thư viện nên không thể gửi tin nhắn thoại được.]

Bùi Lạc vốn muốn dụ dỗ Hoan Hoan gửi tin nhắn thoại, như vậy thần lực của hắn sẽ hồi phục nhanh hơn một chút, không ngờ rằng bước đầu tiên của kế hoạch lại không thể thực hiện được.

Hắn đành phải gửi tin nhắn “Ở thư viện? Gần đây cậu đang xem sách nào?”

Không nghĩ rằng Hoan Hoan lập tức gửi cho hắn một tệp tin giống như sách, ngay lập tức Bùi Lạc cảm nhận được thần lực đang tăng lên một cách mạnh mẽ.

Đây là cái gì vậy? Thần lực tăng lên còn nhanh hơn nhiều so với giọng nói nữa, Bùi Lạc cảm thấy rất mới mẻ, chạm nhẹ một cái thì thấy trang sách hiện lên chiếm hết toàn bộ khung trò chuyện, phía trên trang sách giới thiệu đây là sách viết về các tin tức cơ bản.

Chỉ ngắn ngủi hai trăm năm, con người đã thay đổi cách lưu trữ sách vở, Bùi Lạc nhấn một cái làm trang sách theo đầu ngón tay của hắn mà chuyển qua trang tiếp theo, quyển sách này là Nhà thờ đức mẹ Paris, trước khi ngủ say Bùi Lạc đã từng đọc qua.

Khoa học kỹ thuật của con người đúng là phát triển từng ngày, sau khi quen cách lật trang thì Bùi Lạc hỏi “Quyển sách này tôi từng đọc rồi, gửi một ít sách phổ cập khoa học cận đại đi.”

Nói xong thấy bên kia thật lâu cũng không trả lời lại, Bùi Lạc im lặng suy nghĩ, lại nhìn một chút những chữ mà mình nói, đột nhiên như hiểu được điều gì đó.

Hắn lại nói thêm một câu “Có được không? Cảm ơn.”

Rất nhanh, cậu bé Hoan Hoan đã gửi tới rất nhiều sách vở, giúp cho hắn nhận được gấp đôi thần thực đã tích góp bấy lâu nay.

Cả ngày trôi qua cũng không thấy P nhắn lại, chắc là đang đọc sách, Tề Hoan yên tâm tiếp tục viết luận văn, tới buổi tối khi về ký túc xá thì cậu mới phát hiện ra P gửi cho mình một tin nhắn.

Tề Hoan tìm được tai nghe, mở nghe tin nhắn thoại.

“Mấy cuốn sách kia tôi xem xong rồi, còn có sách nào khác không? Cảm ơn.”

Vẻ mặt Tề Hoan cũng cứng lại luôn rồi, rõ ràng là cậu đã gửi hơn mười quyển, người bình thường trong một ngày có thể đọc hết nhiều sách như vậy sao? Nhưng mà người này cuối cùng cũng biết nói cảm ơn rồi.

[Cậu bé Hoan Hoan: Anh thật sự đọc xong rồi? Tôi không tin.]

“Vừa mới đọc xong, không có lừa cậu.”

Tề Hoan nghe đến chữ cuối cùng thì một nửa bả vai đều rũ xuống, cậu chẳng buồn đánh chữ nữa, trực tiếp dùng giọng nói gửi tin qua “Vậy tôi kiểm tra anh.”

Nói xong Tề Hoan tùy tiện chọn một đoạn khó trả lời nhất, cậu đã chuẩn bị tinh thần khi P không trả lời được, không ngờ rằng đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn thoại tới nói ra đáp án rất chính xác.

Tề Hoan bối rối, sao lại trả lời nhanh như vậy, cậu tùy tiện chọn một vấn đề nên P không có thời gian để tìm đáp án.

Chẳng lẽ thật sự đã đọc hết cả rồi? Tề Hoan lại mở mấy cuốn sách điện tử khác ra, tùy tiện hỏi hỏi vài vấn đề khác nhau, P đều trả lời đúng hết.

Tề Hoan thật không dám tin, nếu như P không ăn gian thì anh ta quả thực là một thiên tài!

Tề Hoan luôn tự tin là cũng thông minh nhưng cậu cũng không có cách nào đảm bảo rằng ở trình độ hiểu biết giống như P lại hiểu được tất cả những kiến thức trong mấy cuốn sách này.

“Vậy có chỗ nào anh không hiểu không?” Tề Hoan ngồi xuống, dùng giọng nói thăm dò hỏi.

Bên kia im lặng một lúc mới trả lời “Cậu chọn sách rất tốt, đều rất phổ thông và dễ hiểu, chỉ là có vài vấn đề không có hình minh họa, tôi chưa thấy đồ vật trong thực tế nên chỉ có thể tưởng tượng theo suy nghĩ của chính mình, cậu có hình vẽ đồ vật thực tế không?”

Đã là thời đại nào rồi còn cần hình vẽ? Hơn nữa có rất nhiều thứ có thể nhìn thấy trên TV mà.

Nghĩ tới TV Tề Hoan liền lật tay mở tin nhắn hỏi đàn chị về tình huống ở núi Đinh Thứu, người miền núi có được xem ti vi hay không.

Đàn chị nhanh chóng trả lời lại.

[Đương nhiên là không có TV rồi, cả thôn chỉ có một cái đài radio loại dùng băng cát xét thôi.]

Không nghĩ tới núi Đinh Thứu lại nghèo đến vậy, trong lòng Tề Hoan chua xót, quay về giao diện chat của LOVE mềm mại nói “Có cái nào anh chưa từng nhìn thấy? Tôi giúp anh tìm.”

P giống như là chỉ chờ câu nói này thôi vậy, liên tục nói một đống.

Tề Hoan cam chịu số phận đi tìm hình ảnh cho hắn.

Sau khi tìm được hình của các loại đồ, P giống như là đang xem, mất một lúc mới hỏi “Vậy cậu có thể gửi cho tôi một ít sách báo phổ cập khoa học không? Tốt nhất là loại liên quan đến cuộc sống ấy.”

Đã mười hai giờ khuya, mặc dù Tề Hoan không muốn đả kích tấm lòng tích cực học tập của hắn nhưng bây giờ trong tay cậu không có sách điện tử, Triệu Thước cũng đã tắt điện rồi, Tề Hoan tiếp tục nói chuyện cũng không tốt nên liền gõ chữ nói [Bây giờ tôi không ở thư viện, đã chuẩn bị ngủ rồi, ngày mai tôi sẽ giúp anh tải sách báo sau.]

Đối phương cũng nhận ra được là không thích hợp nên đánh chữ trả lời lại

[Thật có lỗi, đã làm phiền thời gian đi ngủ của cậu, vậy ngày mai gặp lại.]

[Ngủ ngon.]

Thật ra Tề Hoan muốn nghe P nói ngủ ngon, nhưng hắn không có ý định đó nên đành phải trả lời lại chữ ngủ ngon.