Cùng Tấn Trường An

Chương 14




Tấn An và Lê Sương bốn mắt nhìn nhau, một vòng tướng sỹ vây quanh bọn họ, trừ Lê Sương không có ai ngồi xổm xuống ngang hàng nói chuyện với hắn.

"Có."

Kiên định một chữ, khiến chiến sĩ xung quanh mấy phần xôn xao.

Tần Lan híp mắt lại. Ở trong Trường Phong trại, không có người nào rõ hơn việc hắn lệnh cho các thân vệ trông coi Tấn An chặt chẽ. Từ lúc Lê Sương để cho nó vào huấn luyện, hắn đã dặn dò rất nhiều lần các thân vệ coi trừng nhất cử nhất động của Tấn An. Vậy mà nó vẫn có thể truyền tin cho người mặc áo giáp đen?

"Người nọ là tộc gì?" La Đằng ở phía sau không nhịn nổi, vội vã hỏi một câu. Hắn vừa mở miệng, bên cạnh liền có tướng sĩ khác dò hỏi: "Hắn là ai? Từ chỗ nào tới? Mục đích là gì?"

"Hắn vì sao phải nhờ ngươi truyền tin tức của Trường Phong doanh ta?"

"Hắn làm thế nào gϊếŧ được Đại tướng Tây Nhung? Mà vì sao lại làm như vậy?"

Các tướng lãnh ở phía sau mồm năm miệng mười hỏi, nhưng ánh mắt Tấn An chỉ nhìn chăm chú Lê Sương, Tấn An nhỏ nhỏ ở giữa, xung quanh huyên náo hỏi, Tấn An lại nâng tay lên, động tác non nớt, nhưng lại hết sức tự nhiên, hắn giúp Lê Sương sửa lại lọn tóc bị gió lay động, vén ra sau tai.

"Hắn ta sẽ không làm tổn hại tỷ."

Không trả lời thừa thãi, thanh âm trầm ổn chắc chắn, cùng tuổi tác khác xa, "Hắn chỉ là muốn bảo vệ tỷ."

Nhìn đứa trẻ vóc dáng nhỏ bé nhưng đôi mắt lại vô cùng nghiêm túc, Lê Sương không khỏi có chút thất thần, hoảng hốt, nàng như nhìn thấy ánh mắt Tấn An cùng người kia chồng chéo lên nhau.

Ánh mắt bọn họ...sao lại giống nhau vậy.

Một trận gió thổi qua, toàn bộ người trên thành đều yên tĩnh lại. Ánh mắt mọi người luân chuyển từ Lê Sương sang Tấn An và ngược lại.

Chỉ có La Đằng lỗ mãng rống lên một câu: "Yêu tinh! Thằng nhóc này sắp thành tinh sao! Lại còn học đòi tán gái, bảo vệ cái quái gì!"

Lê Sương ho khan một tiếng, bị lời thô lỗ của La Đằng gào tới phục hồi lại tinh thần, đầu óc nàng vòng chuyển, chợt nảy ra một suy đoán:

"Chẳng lẽ... người đó là cha ngươi?"

Đúng không, chỉ có cái này là hợp lý nhất, cho nên đứa bé này dù là khí chất hay hình dáng đều có ba phần tương tự người áo đen kia, cho nên nó và chàng trai kia đều thích gần nàng...

Nhưng tại sao lại thích gần nàng chứ?

Chẳng lẽ...

Bởi vì nàng là... mẹ nó?

Lê Sương bị ý nghĩ này của mình dọa sợ hết hồn, cơ mà...

Nghĩ như vậy cũng không sai.

Nàng có thể ở chỗ nào đó mất đi trí nhớ. Đoạn trí nhớ kia rất có thể là khi nàng vào bắc rồi cùng người đó sinh con, sau đó nàng bị mất trí nhớ trở về Đại Tấn, vì để tránh tổn thương nàng, mọi người xung quanh cũng tránh không nhắc đến đề tài này nữa, cho nên nàng không biết. Giờ nàng lại ra bắc, người con trai bị bỏ rơi kia biết tin nàng đến, vì vậy mang đứa trẻ vượt qua hoang mạc xa xôi tìm tới! (atsm level max)

Cái phỏng đoán này rất chi là hợp lý nha! Những câu truyện trong sách đều viết như vậy đó!

Lê Sương sững sờ nhìn Tấn An, đắm chìm trong phỏng đoán. Mà Tấn An đối với những lời này lại tỏ ra khó hiểu: "Cha?"

Hắn lắc đầu, "Không phải, ta không có cha."

Lúc trước Lê Sương có nghe nó nói qua, nó không biết lai lịch của mình, cho nên lời này chắc là không biết cha mình là ai đi.

"Ngươi cùng người mặc quần áo đen kia, có quan hệ như thế nào?"

Nghe Lê Sương hỏi thế, Tấn An lại nói: "Tỷ nói hôm nay chỉ hỏi một vấn đề."

Lê Sương trầm mặc, nàng cũng chỉ là thuận miệng nói, tiểu tử này ngược lại đem lời nàng ghi nhớ. Nhưng mà, không nói cũng được, dù sao người vẫn ở chỗ này: "Vậy ngày mai ta lại hỏi đệ một cái vấn đề, muốn đệ thẳng thắn trả lời."

"Được." Tấn An có chút cao hứng, "Tỷ có thể mỗi ngày đến hỏi."

Mỗi ngày đều hỏi, vậy là mỗi ngày đều gặp được nàng, gần như vậy, có thể đυ.ng chạm.

Tấn An không nghĩ tới sau khi vào thành, Lê Sương đối với nó có nhiều phòng bị cùng đề phòng, hắn không thể vuốt ve tóc nàng, cũng không thể nương nhờ ngủ trong ngực nàng...

Hỏi cũng đã hỏi xong, Lê Sương đứng lên, phân phó thân vệ Quý Nhiễm mang Tấn An đi nghỉ ngơi.

Đại quân Tây Nhung không rút lui, ngoài tường thành hết sức nguy hiểm, Tấn An là trẻ con, Lê Sương không thể theo thói quen để nó ở cổng thành. Nàng xoay người, nhìn kỹ tình hình, cũng các tướng lãnh thảo luận. Tấn An thấy nàng bận rộn, liền ngoan ngoãn theo Quý Nhiễm đi xuống.

Quý Nhiễm bên cạnh dẫn đường, đi được một nửa, Tấn An chợt mở miệng: "Ngươi nói..."

Quý Nhiễm nhìn hắn, đứa nhỏ này cho tới bây giờ đều là trầm mặc ít nói, ngày thường ở trong trại không chủ động nói chuyện cùng người khác, mà thân vệ bọn họ có lại địa vị cao hơn, tất nhiên không tiếp chuyện với một đứa trẻ. Tấn An ngày thường bất kể là đi ra ngoài huấn luyện hay trở về trại đều giống như người câm vậy... trừ thời điểm nó thấy chiếu tướng...

Thời điểm đó nó là một đứa trẻ, ánh mắt cũng như biết nói vậy, lấp lánh, thiếu mỗi cái đuôi ở đằng sau mông ngoe nguẩy.

Mà giờ, đối với việc Tấn An chủ động nói chuyện, Quý Nhiễm vô cùng coi trọng, đáp: "Ừ? Làm sao?" Hắn nghiêng đầu nhìn nó.

Tấn An dừng lại bước chân, nghiêm túc ngẩng đầu, nghiêm trang hỏi: "Nếu như có một cô gái giận ngươi? Làm thế nào dỗ nàng, để nàng vui vẻ?"

Quý Nhiễm hớp vội ngụm máu phun ra ở miệng.

Cái con mẹ nó, đây là vấn đề con nít hỏi?

Hắn, Quý Nhiễm, anh cả trong nhà, mười năm nhập ngũ, đến nay, trước chưa theo Lê Sương tướng quân cũng nam chinh bắc chiến, hàng năm đánh giặc, ngày thường không có chuyện gì khác, lúc có thể trở về kinh thành yên lặng nói chuyện hôn sự thì lại bị Lê Sương điều ra bắc, giờ bên cạnh Lê Sương, đại khái là bảo vệ an toàn cho nàng...rồi hàng năm lại đánh giặc!

Hai mươi lăm tuổi, người ta con cái xếp cũng được vài hàng, còn hắn, ngay cả tay của cô nương cũng chưa được sờ một cái.

Bất quá, cũng đã nhiều năm như vậy, cơ thể vốn đã chai sạn, không có cũng thành thói quen, giờ lại bị một đứa trẻ miệng sữa hỏi loại vấn đề này, làm cho hắn lúng túng.

Nếu như hắn nói không biết, há chẳng phải là người không có kiến thức?

Quý Nhiễm nghiêm mặt sắt, dùng giọng của người lớn nhiều kinh nghiệm, vững chắc nói: "Tặng quà."

"Tặng cái gì?"

Tặng cái gì? Đại gia hắn làm sao mà biết!

"Tặng quà mà nàng mong muốn."

Tấn An ra chiều suy nghĩ, gật đầu một cái, ngửa đầu nhìn hắn, thành khẩn nói một tiếng: "Đa tạ."

Đưa mắt nhìn Tấn An trở về doanh chướng, Quý Nhiễm quay đầu, lặng lẽ lau một tầng mồ hôi trên trán.

Ngày hôm sau, Thánh thượng(vua) biết được tình hình, lệnh cho Lê Sương bỏ lại Lộc thành, lui tới năm mươi dặm ngoài Lương châu thành, cùng Dự châu, Ký châu đến hội họp, cùng đánh Tây nhung.

Đương kim Thánh thượng thuở thiếu thời từng trải qua sa trường, binh pháp hết sức thông thạo, mưu kế lúc trước của Tần Lan được hắn nhất chí, ra quyết sách, nhưng tình huống lúc này lại có biến. Tây Nhung mất hai tên Đại tướng, nhất định đang hỗn loạn. Bọn họ chưa chắc đã công được thành.

Buổi sáng, tình báo đã cưỡi ngựa đưa tin đến kinh thành, biết được tin này nhất định Thánh thượng sẽ cân nhắc lại. Lê Sương dự định ở Lộc thành chấn thủ mấy ngày, yên lặng theo dõi biến động.

Mà ngay lúc này, thám tử tới bẩm báo, phía bên Tây Nhung dâng lên một đống lửa, thổi phồng, thật giống như đã chọn được một Đại tướng mới.

"Động tĩnh sao lớn như vậy?"

La Đằng hừ lạnh, "Bọn họ là nước nhiều người, gϊếŧ một người lại chọn một người, không sợ chết?"

"Không." Lê Sương nhíu mi. "Chuyện này có ẩn tình."

Một tướng quân khác,"Mạt tướng cũng cho là như vậy. Tây Nhung mới chết hai Đại tướng, nếu chọn nữa, nhất định là phải cẩn thận, giờ lại gióng trống khua chiêng như vậy, hẳn là có mưu kế."

"Bọn chúng muốn thông báo cho ta...Hoặc là nói, muốn thông báo cho người áo đen kia, bọn họ lại chọn được tướng lãnh, để hắn đi chặt đầu."

Lời Tần Lan vừa nói ra, trong nháy mắt doanh trướng trở lên yên tĩnh.

"Người áo đen kia sẽ đi sao?"

Không ai trả lời. Bởi vì chẳng ai biết.

Lê Sương có chức trách là thủ thành, quân Lộc thành coi giữ cộng thêm chiến sĩ Trường Phong doanh, binh lực cũng không sánh bằng một nửa Tây Nhung. Bọn họ không thể nào chủ động đánh ra. Nàng chỉ có thể cố gắng thủ thành.

Hy vọng người áo đen kia có thể thông minh một chút, không bước vào bẫy của chúng. Nếu không...một mình hắn xông vào cạm bẫy địch, cứ coi như hắn lợi hại, nhưng cũng khó tránh được một kiếp.

Cơ mà...

......

Lê Sương đứng lên, tất cả tướng quân nhìn nàng. Ho khan một tiếng, nàng nói: "Ta đi ra ngoài một chút."

Nàng ra chủ doanh, hướng về trại, bây giờ đã biết Tấn An cùng người kia có liên lạc. Đã như vậy, nàng có thể nhắc nhở Tấn An một câu. Hoặc cũng có thể cho người theo dõi nó, để nó dẫn bọn họ đi tìm người áo đen thần bí kia.

Thời điểm nàng đi đến, Quý Nhiễm đang làm nhiệm vụ, hắn cùng Lê Sương chào hỏi, Lê Sương gật đầu: "Tấn An đâu?"

"Hồi tướng quân, nó nửa ngày đều ở bên trong doanh, không đi ra ngoài."

Lê Sương gật đầu, vén màn cửa đi vào, nhưng mà bên trong trống rỗng, đứa trẻ bên trong cả nửa ngày, đã sớm không thấy bóng dáng.

Lê Sương quay đầu, nhìn Quý Nhiễm một cái, chân mày nhíu chặt. Quý Nhiễm căng thẳng: "Chiếu tướng, thuộc hạ không làm tròn bổn phận!" Không có giải thích, chủ động nhận sai, là nàng dạy hắn.

Lê Sương đang định nói, bên ngoài chợt có tiếng thám tử báo lại: "Chiếu tướng! Chiếu tướng!Trại lính Tây Nhung bốc cháy."

Lê Sương ngẩn ra, vén rèm trại, bước nhanh lên cổng thành nhìn thấy một mảnh lửa đỏ rực, ngay giữa vị trí trại Tây Nhung chính là ngọn lửa này...