Cùng Ta Vui Vẻ Được Không

Chương 5: Gặp nhau đã khó (tam)




Gặp nhau đã khó (tam)

Liên Tống ngồi trên cái ghế nhỏ dưới tàng cây mai. Nàng vừa ngồi xuống, cái lưng ghế vừa vặn ôm lấy thân thể nàng, nàng thật hoài nghi cái ghế này là của sư phụ sao, hay là sư phụ đã dùng lúc thiếu niên? Cũng giống như cái áo choàng nàng đang mặc.

Khi Kim Nhật Lãng ra khỏi cửa, hắn có vẻ đã rất vội vàng, búi tóc cùng vạt áo có chút suy sụp, thoáng nhìn Liên Tống, nàng đã thông minh ngồi thẳng để hai tay trên gối, làm một nữ đệ tử đoan chính.

“Ngồi ở bên ngoài, không lạnh sao?” Hắn thong thả đến trước mặt nàng.

Liên Tống cung kinh đứng lên nói: “Cùng sư phụ luyện triền miên công, một chút cũng không lạnh.” Vì sao sư phụ lại quan tâm nàng có lạnh hay không như vậy? Vạn nhất nàng nói lạnh, có phải sư phụ sẽ đem nàng…Ô nóng? Ai nha, nương nói, làm nữ nhân phải tĩnh tâm, không quan tâm hơn thua, nàng phải thản nhiên nhận hảo ý của sư phụ mới được.

Sắc mặt Liên Tống chuyển hồng, hồng chuyển trắng, Kim Nhật Lãng nhìn thấy rất thú vị. Nha đầu kia khi căng thẳng cũng thật đáng yêu.

“Ôi chao? Sư phụ, búi tóc của người lỏng rồi.”

“Thật không?” Kim Nhật Lãng tháo mão, vết thương trên tay hắn còn chưa tốt, khi tháo mão cũng phải cố gắng hết sức.

“Đồ nhi giúp người chải đầu.” Liên Tống xung phong nhận việc. Ở nhà, nàng yêu thích nhất là giúp mẫu thân vấn tóc.

Đứng ở ghế trên, Liên Tống cao hơn một chút so với sư phu, nàng dùng ngón tay thon gầy đem tóc sư phụ nắm trong tay, tóc sư phụ thật trơn nhẵn và mềm mại, không dễ gì buộc chặt.

Chờ đến khi nàng kết thúc, hai đóa hoa mai đột nhiên rơi xuống đỉnh đầu nàng.

Kim Nhật Lãng xoay người lại, ngẩng mặt, từ đôi mắt hắn hiện lên hình ảnh đóa hoa mai rơi xuống cùng với nụ cười trong sáng của nữ tử.

Đây là lần đầu tiên Liên Tống có thể nhìn xuống sư phụ, bình thường nàng không ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy cằm hắn. Mặc kệ là nhìn từ góc độ nào, sư phụ đều thật dễ nhìn a.

Kim Nhật Lãng vì nàng lấy đóa hoa xuống, tay nâng lên rồi chậm rãi hạ xuống, dừng ở bên hông nàng, hơi thu tay lại, bế nàng xuống dưới.

“Dám nhìn xuống sư phụ, phạt ngươi ngày mai luyện công thêm hai canh giờ.” Hắn làm bộ hờn giận, nhéo mặt nàng, sợ nhéo quá mạnh, ngón tay chỉ dùng lực rất nhẹ nhàng.

Liên Tống muốn tránh tay hắn, nhẫn nhịn lại, nàng tự trách mình quá mức câu nệ. Nhiều người thì cũng có nhiều loại tốt, sư phụ tốt thế này là không câu nệ lễ tiết, giống cha và con gái, càng giống mẹ con hơn, nàng nên sảng khoái mà nhận mới đúng.

Nhìn theo sư phụ rời đi, Liên Tống cũng không tính nhàn rỗi, bằng trí nhớ nàng thử đùa mấy chiêu kiếm pháp đã nhìn được của Đinh Chiết Nhu, đan điền nóng lên, tay chân tràn đầy chân khí, kiếm pháp nàng chưa bao giờ học qua nhưng lại đánh ra thuận lợi như vậy.

Kiếm khí phát ra chỗ nào, hoa mai rơi đầy đất.

Kim Nhật Lãng nghe tiếng múa kiếm càng ngày càng xa, trong đầu nhớ lại những ngày đầu.

Khi hắn lên núi thì nhỏ hơn Liên Tống trước kia hai tuổi.

Phụ thân của hắn mãi đến sáu mươi mới có con trai nên sủng ái tột đỉnh. Phụ thân làm tướng quốc, từ nhỏ hắn đã cẩm y ngọc thực không biết khó khăn là gì, có lẽ vì cái gì cũng có, nên hắn không muốn tranh đoạt, tính tình tự tại, gặp người liền cười. Nhưng mà triều đình nổi cơn phong ba, thời thế thay đổi bất ngờ, phụ thân từ quan nhất phẩm bị hạ xuống thành thứ dân. Trên đường về quê mẫu thân buồn bực mà chết, còn phụ thân sau đó cũng bệnh nặng. Hắn gánh trách nhiệm, dẫn theo vài nô bộc trung thành mang cả hai về quê nhà.

Trên một con đường ở Lương Châu, một ông lão tóc trắng xóa đang chậm chạp mà đi, nguyên do là con ngựa của ông lão đã lớn tuổi lại đang ốm đau hấp hối.

Hắn đem ngựa của mình tặng cho ông lão, sau đó còn thay ông lão chôn cất cho con ngựa kia rồi hắn mang theo phụ thân đi tiếp. Cuối cùng phụ thân cũng không chống đỡ được.

Trước khi đi phụ thân đã nói: “Lãng nhi, thế sự vô thường, người đều có số phận. Không vui không buồn, không nên tìm kiếm, không thể cầu, như vậy mới lâu dài.” Đó là đạo lý mà cả đời phụ thân tổng kết được.

Hắn giúp ông lão chôn con ngựa, ông lão lại giúp hắn chôn phụ thân, dẫn hắn lên núi, thu hắn làm đồ đệ. Người ta thường nói ở Phương Đông không tỏa sáng thì sẽ tỏa sáng ở phương Tây, hắn không thể làm công tử của tướng quốc triều đình, nhưng lại trở thành Lưu Phương công tử chốn võ lâm. Ông trời dường như đặc biệt yêu mến hắn, hắn là kỳ tài võ thuật, tất cả, đều thuận theo tự nhiên, hắn chưa từng có ý định tranh đoạt.

Đối với những người khác, số mệnh của hắn thật khiến người ta hận. Cho hắn nhiều thứ như vậy, hẳn là hắn sẽ thiếu hụt ở phương diện nào đó.

Hắn thiếu cái gì đây?

Những thứ hắn có, hắn hoàn toàn không để ý, thiếu cái gì thì có gì quan trọng.

Điều hắn chân chính để ý chính là Huyền Tông Môn, nơi này là gia đình thứ hai của hắn. Sư phụ cùng các huynh đệ là người thân. Giữa thế giới loạn lạc, ở tại Cao Ngạo sơn là nơi thanh tĩnh, cho hắn một cái sân luyện công, ngẩn người, nháy mắt đã qua cả cuộc đời.

Trước khi người kia xuất hiện, hắn sống một ngày bằng một năm.

Người kia...

Bước chân chậm dần, thì ra hắn đã đến ngoài Vân Điện.

Trong điện đang chuẩn bị cho đại hội võ lâm. Từ lần đại hội trừ ma trước, đã qua bốn năm. Trong chốn võ lâm vẫn sóng êm gió lặng, lần này tụ tập các đại môn phái, chỉ vì một sự kiện ---- tuyên bố người kế nhiệm Huyền Tông Môn.

Chuyện truyền ngôi này vốn là chuyện riêng, nhưng Huyền Tông Môn là môn phái lớn đã nhiều năm, địa vị hết sức quan trọng, chớ nói việc đổi chưởng môn, cho dù là muốn thăng cấp cho Quán đệ tử cũng phải thông báo trên giang hồ trước mười ngày nửa tháng.

Huyền Tông Môn có tám vị thượng sư, là đồ đệ thân truyền của Hồng Mộ sư tôn, bát đệ tử và nhị đệ tử đã chết khi trừ ma giáo, tam và tứ đệ tử trúng mê hồn tán của ma giáo, sau khi trở về thì thần trí điên cuồng, cả hai đều tẩu hỏa nhập ma mà chết. Còn lại bốn vị đệ tử, Viên Thương Châu là đứng đầu, cho dù là nhân phẩm hay võ công đều không có gì chê trách, uy vọng cũng cao, cho nên tuy rằng Hồng Mộ chân nhân không tỏ rõ thái độ, các môn phái đã sớm xem Viên Thương Châu là người kế nhiệm chưởng môn, đã sớm âm thầm đưa lễ.

Đối với việc này, Kim Nhật Lãng cũng không quan tâm. Xem thường mọi chuyện như cũ, hắn từng bước đi vào Vân Điện.

Mọi người hàn huyên hai câu. Khi cùng nhóm đồ đệ nói chuyện, Hồng Mộ cũng không có ra vẻ chưởng môn mà hay cùng đồ đệ nói giỡn. Lông mi hắn màu trắng, đôi mắt sáng ngời như châu, tán thưởng Kim Nhật Lãng nói: “Đồ nhi của ta quả nhiên là anh tuấn. Đã một năm không thấy, sư phụ cũng đã tới những năm cuối đời, vài vị sư huynh của ngươi trên trán cũng đã có nếp nhăn, chỉ có ngươi, mười năm như một ngày, dung mạo không hề già a.”

Hạ Chú Đạo xoay qua, vừa oán thầm động tác võ thuật đẹp mắt của Kim Nhật Lãng, vừa không tự chủ mà vuốt lên cái trán vài cái. Năm nay hắn cũng mới ba mươi thôi mà.

Tư Phóng ha ha nở nụ cười hai tiếng, vỗ vỗ bả vai Kim Nhật Lãng, có vẻ đặc biệt thân thiết với hắn nói: “Ai có thể nghĩ Lưu Phương công tử còn có phương pháp giữ gìn dung nhan hiệu quả, lúc trước khi vào Cấp Điển Các ta cũng định luyện. Đáng tiếc a, nội công bất đồng nên không thể luyện được.”

Hạ Chú Đạo buồn bực: “Lưu Phương Lưu Phương, vừa nghe là biết võ công chỉ thích hợp với nữ tử, không biết lục đệ sao có thể liếc mắt đã nhìn trúng nó.”

“Vấn đề này ta có hỏi qua.” Tư Phóng thay Kim Nhật Lãng đáp, “Lúc trước hắn cầm Lưu Phương bí tịch đi ra, ta nói hắn các vị tiền bối cao nhân tự tay viết nhiều thần công mật lục như vậy, sao ngươi lại chọn một quyển vô danh này. Các ngươi biết hắn nói gì không? Hắn nói, bản này chữ to, rõ ràng, giấy cũng sạch sẽ.”

“Ha ha...”

Tất cả mọi người cười rộ lên.

Kim Nhật Lãng cũng cười, cảm khái nói: “Sư huynh còn nhớ rõ.”

Hồng Mộ vuốt râu, nghĩ đến hơn một nửa bí tịch võ công của võ lâm đều cất trong Cấp Điển Các thì trong lòng thỏa mãn, nhưng miệng không thèm để ý nói: “Võ lâm có không ít văn nhân học sĩ, có nhiều bí tịch không thể hiểu, bí tịch này quả thật có chút hàm hồ. Đồ đệ Huyền Tông Môn của ta trước khi luyện võ phải học thi thư lễ nghĩa, hội họa cũng phải biết, biết võ cùng phải biết văn.”

“Sư phụ nói đúng.”

“Nói đến thu đồ đệ.” Hồng Mộ nhìn về phía Kim Nhật Lãng: “Nhật Lãng, đồ đệ duy nhất kia của ngươi, dạy thế nào?”

Một sự lo lắng nổi lên trong lòng, Kim Nhật Lãng đáp: “Tư chất của nàng bình thường, nhưng chăm chỉ chịu khó, cố gắng một thời gian hẳn có thành tựu.”

Hồng Mộ nói: “Từ sau Ngọc Cơ Tử của Thương Ngô phái, trên giang hồ chưa hề xuất hiện nữ tông sư, nếu Huyền Tông Môn ta có thể nuôi dưỡng ra Ngọc Cơ Tử thứ hai, cũng là một chuyện tốt.”

Kim Nhật Lãng nói: “Nàng ngộ tính không cao, đệ tử không hy vọng xa vời nàng trở thành nhất đại tông sư, nhiều nhất chỉ là hào nữ hành hiệp trượng nghĩa, không nhục sư môn là tốt rồi.”

“Nếu là tư chất không đủ, miễn cưỡng cũng vô dụng. Ngươi không lo lắng thu đồ đệ khác sao?”

“Đệ tử luyện Lưu Phương công đến tầng thứ bảy vẫn không thể tiến bộ, ốc còn không mang nổi mình ốc, tạm thời không nghĩ đến chuyện thu đồ đệ.”

“Cũng tốt. Lưu phương công rất khó luyện. Những người trước kia muốn luyện tới tầng thứ năm phải mất ba mươi năm, ngươi trong vòng mười mấy năm luyện đến tầng thứ bảy, đã là không dễ.” Nhưng tần thứ bảy này hắn đã luyện nhiều năm, nếu vẫn không có tiến bộ, chỉ biết là đã dùng hết khả năng rồi, không thể đạt được cái gọi là “Công đức viên mãn”. Những lời này Hồng Mộ không tiện nói: “Nói lại, mười tám tháng sau là đại hội võ lâm, mấy ngày nay các môn phái lục tục phái người lên núi. Các ngươi phải kiểm tra cẩn thận, lần trước đã vô ý để cho mặt Phật ma giáo Tả Ký Ngàn chạy thoát, người này rất giỏi dịch dung, đừng để hắn lẫn vào trong núi.”

“Đệ tử tuân mệnh.”

Lúc mặt trời lặn, bảo các đệ tử liền rời đi, Hồng Mộ ngồi xếp bằng không động đậy, hơi thở nặng nề. Kim Nhật Lãng nghe thấy âm thanh gì đó, hắn đi không ngừng, sắc mặt không đổi.

Trong viện có người ở chờ hắn.

Liên Tống nằm úp sấp trên bàn ngẩn người nhìn bàn đồ ăn.

“Sao không ăn?” Kim Nhật Lãng cởi áo choàng ngồi ở bên cạnh nàng.

“Sư phụ không trở về, đồ nhi có thể nào ăn trước.” Liên Tống thấy sư phụ trở về, vui mừng ngồi dậy.

“Về sau không cần chờ ta, cứ việc ăn trước.” Kim Nhật Lãng đưa cho Liên Tống chiếc đũa.

Liên Tống nhận lấy, trên mu bàn tay trắng noãn có một vết phỏng bị sưng đỏ.

“Sao lại thế này?” Kim Nhật Lãng thay đổi sắc mặt, cầm tay Liên Tống.

Liên Tống rút ray về: “Khi đến phòng bếp lấy đồ ăn, không cẩn thận làm ngã ấm nước nóng.”

“Là chính ngươi làm ngã?” Kim Nhật Lãng nheo lại mắt.

“Không phải.” Liên Tống nhớ lại tình cảnh lúc ấy: “Khi đồ nhi đi ngang qua, Tiểu Úy trượt tay làm đổ nước xuống, vừa trúng tay đồ nhi.”

“Tiểu Úy là ai?”

“Là sư tỷ tốt của đồ nhi, nàng bằng tuổi đồ nhi, đều là đệ tử vô danh, từng làm việc cùng nhau ở phòng bếp.”

Trong lòng Kim Nhật Lãng cũng đại khái hiểu được. Tiểu Úy kia nhất định là ghen tị với Liên Tống.

“Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là đệ tử vô danh. Về sau đừng ở cùng một chỗ với họ.”

Kim Nhật Lãng nói xong, đi dến ngăn tủ lấy thuốc bột Ngưng Hương đến.

“Sư phụ muốn thăng đồ nhi lên làm Hóa đệ tử?”

“Nếu ngươi muốn, thăng lên cấp Quán cũng được.”

“Không không không. Đồ nhi có đức gì chứ.”

Kim Nhật Lãng thả bình ngọc, kéo tay Liên Tống đến bên môi: “Chỉ cần ngươi muốn, cái gì sư phụ cũng đều cho ngươi.”

Hắn khẽ liếm trên vết thương của nàng, lời lẽ rõ ràng, trên tay ẩm ướt một mảnh, rải thuốc Ngương Hương lên, bột thuốc màu trắng lưu lại trên mu bàn tay.

Liên Tống không hiểu sao cảm thấy cánh tay nổi đầy da gà.

Khi ta bị ong chích, nương cũng giúp ta liếm miệng vết thương như vậy. Liên Tống đối với khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của sư phụ, liều mạng nghĩ đến nương.