Hành tẩu giang hồ (nhất)
Cách bờ biển còn có một đoạn rất dài phải đi. Liên Tống mang theo hành lý, trong lòng chua chát. Vài canh giờ trước nàng còn đắm chìm trong niềm vui với sư phụ, nhoáng một cái trời đất xoay chuyển, sư phụ không còn là sư phụ.
Tuyết Sơn trăm dặm không đi được, nàng chuẩn bị đổi thuyền đi Cao Ngạo sơn.
Nàng nghĩ, trong thiên hạ, người có thể cởi bỏ ma chướng trên người sư phụ chỉ có Bồ Y Tử.
Không có võ công thật là bất tiện, tốc bộ đi bộ không những chậm, đi hơn nửa ngày vẫn chưa ra khỏi rừng cây, bụng cũng nhanh đói hơn trước.
Trên người nàng chỉ có trân châu mà sư phụ đưa. Sư phụ lo nàng quên mang bạc nên buộc túi trân châu ở bên đai lưng của nàng, vừa nhẹ vừa có giá trị. Nhưng lúc này trước không có thôn, sau không có điếm, trân châu cũng không thể làm cơm ăn a.
Vì giải quyết vấn đề sống còn, nàng tìm trong rừng cây những loại quả có thể ăn. Dường như là nhìn thấy một gốc cây lê, nàng ngẩng đầu đi qua, nửa đường lại đâm vào một cái cây khác.
Nàng ai u một tiếng suýt nữa ngã sấp xuống, giương mắt vừa thấy, không phải cây, là người.
“Ngươi...” Liên Tống biết người này nhưng không thể gọi ra tên.
Phương Kính Liên cũng ở trong rừng tìm chút quả dại, nhìn thấy Liên Tống thì chấn động, mặc dù nữ tử này ở thời khắc mấu chốt giúp họ chắn một đao, nhưng là ở cùng Kim Nhật Lãng chắc không phải người lương thiện.
“Cuộc sống thật bất ngờ, không ngờ ở nơi này cũng có thể gặp cô nương.” Phương Kính Liên làm như vui mừng.
Liên Tống lại cảm thấy da mặt tươi cười của hắn có chút dữ tợn.
“Hôm qua đa tạ cô nương ra tay cứu giúp.” Phương Kính Liên ôm quyền với Liên Tống.
Liên Tống nói: “Không cần khách khí, mọi người hành tẩu giang hồ đều không dễ dàng.”
“Không dễ dàng không dễ dàng.” Phương Kính Liên cười: “Người xem, hôm nay sắc trời cũng không sớm, chúng ta sau này còn gặp lại.”
Liên Tống buồn bực nói: “Rất sớm a.” Mới qua nửa ngày thôi mà.
Khi nói chuyện thì đệ tử đi theo Phương Kính Liên chạy tới. Đại đệ tử Hàn Lạc Tùng kia thấy Liên Tống thì đưa tay đặt lên thanh kiếm ở bên hông, nhảy ra trước người Phương Kính Liên nói với Liên Tống: “Hồng Liên giáo các ngươi giết chưởng môn Thục Sơn của ta, ta muốn cùng ngươi liều mạng!”
Liên Tống tránh ra vài bước.
Phương Kính Liên ngăn Hàn Tùng Lạc lại nói: “Ta đã bảo bao nhiêu lần, bảo vệ người của Thục Sơn mới là quan trọng, việc tranh đấu chém giết có thể tránh thì tránh, không thể hành động theo cảm tính.”
“Đúng đúng đúng.” Liên Tống phi thường đồng ý với lời nói của Phương Kính Liên. Nhớ lại năm đó một mình nàng đại chiến với võ lâm quần hùng, giáo chủ ma giáo cũng e ngại nàng vài phần, hiện tại ngay cả tiểu tử nàng cũng phải e ngại, ngẫm lại thật chua a.
Hàn Tùng Lạc nói: “Sư thúc, ngươi không thấy nàng đã đuổi theo tới cửa sao, rõ ràng là hối hận khi thả chúng ta, muốn diệt cỏ tận gốc! Những ngày này chúng ta gặp còn thiếu sao, bọn họ dựa vào võ công cao cường của mình muốn khi dễ nhục nhã chúng ta!”
Thì ra hiểu lầm ở chỗ này, Liên Tống suy nghĩ nói: “Tiểu tử này dáng vẻ mi thanh mục tú tâm địa đơn thuần, sao lại nghĩ ta đen tối như vậy. Nếu ta đã để giáo chủ thả các ngươi, thì chưa từng nghĩ tới chuyện đuổi giết. Cô nương ta rất quang minh lỗi lạc.”
“Giáo chủ các ngươi dựa vào cái gì mà nghe lời ngươi!”
“Việc này...”
Mặc dù Hàn Tùng Lạc tuổi không lớn nhưng tâm tư tinh tế khó đối phó. Liên Tống muốn nói để hóa giải hiểu lầm, Hàn Tùng Lạc lại sẵn giọng nói: “Đừng cho là ta không biết ngươi đang tính toán lừa chúng ta không chú ý sẽ ra tay. Nếu lật lọng cũng đừng có lấy cớ. Ra tay đi!”
Liên Tống bày ra tư thế khinh thường, nắm kiếm hai tay vòng ra sau lưng.
“Ngươi biết ta là ai không?” Nàng hỏi.
“Ta quan tâm ngươi là ai làm gì?” Hàn Tùng Lạc giơ kiếm chờ đợi nàng ra chiêu.
Phương Kính Liên kinh nghiệm nhiều năm, nghe Liên Tống hỏi xong thì suy nghĩ, hình như nhận ra vấn đề gì kêu lên: “Đợi chút.”
Hàn Tùng Lạc lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng xem Liên Tống vẫn không ra chiêu, liền cảnh giác chậm rãi hạ cánh tay xuống.
Phương Kính Liên nói: “Tuy rằng trước kia chúng ra chưa bao giờ đặt chân ra khỏi Thục Sơn, nhưng có nghe qua chuyện của giang hồ. Năm đó Kim Nhật Lãng ở Trúc Vong Nhai thành ma, là vì đệ tử Liên Tống của hắn. Mà nhiều ngày nay chúng ta hành tẩu giang hồ nghe không ít tin đồn, nghe nói Liên Tống vốn bỏ mạng ở Trúc Vong Nhai đã sống lại, hơn nữa đã trở về bên cạnh Kim Nhật Lãng. Mấy ngày trước đây, có người chính mắt thấy nàng đến Linh Nham sơn trang, sau đó toàn bộ người của Linh Nham sơn trang đều chết trong tay nàng.”
“Ngươi là nói...” Hàn Tùng Lạc mạnh mẽ quay đầu xem Liên Tống.
Phương Kính Liên nói tiếp: “Ta còn nghe nói Liên Tống kia là nữ tử tuấn tú, chiều cao khoảng năm thước, dáng người linh hoạt, môi hồng răng trắng…Tóm lại là một cô nương xinh đẹp, hơn nữa hay mặc nam trang, đặc biệt là áo trắng.”
Liên Tống cúi đầu nhìn chính mình, vì để tiện đi cùng sư phụ nên mấy ngày nay nàng đều mặc áo bào trắng. Tuy rằng nhân sĩ giang hồ thêm mắm thêm muối nhiều chuyện nhưng nói nàng xinh đẹp nàng rất vui a.
Hàn Tùng Lạc nhìn nàng đối mặt với kẻ muốn giết mình mà vẫn duy trì tư thế không hề sợ hãi, nghĩ rằng nếu không phải yêu nữ sao có thể trấn định tự nhiên như vậy? Nhất thời hắn kiêng kị vài phần với nàng.
Liên Tống vốn dĩ còn sợ sau khi nói ra thân phận họ càng muốn giết nàng, dù sao trên giang hồ nàng cũng là yêu nữ, chưa từng nghĩ đến họ lại e ngại nàng. Nàng đột nhiên nghĩ đến, bọn họ căn bản không biết nàng mất võ công, Trong lòng sinh ra một kế to gan nói: “Căn bản ta không muốn nói ra tên của mình, ngươi đã nói thì ta cũng không giấy diếm. Đúng vậy, ta chính là người năm năm trước đã đại chiến với võ lâm quần hùng ở Trúc Vong Nhai, năm năm sau giang hồ nghe tin còn sợ mất mật, Liên Tống.”
Nàng liếc mắt nhìn Hàn Tùng Lạc: “Còn muốn đánh với ta sao?”
Phương Kính Liên giành nói trước: “Hiểu lầm hiểu lầm. Với địa vị trên giang hồ của cô nương, tất nhiên sẽ không so đo với chúng ta. Là hiểu lầm thôi.”
Phương Kính Liên phủ nhận, Liên Tống cũng leo thang xuống, xua tay nói: “Không sao, tiểu bối trẻ tuổi không hiểu chuyện, người không biết không có tội. Ta chỉ phụng lệnh sư phụ đi làm việc, đi trước một bước.”
Liên Tống lưu luyến liếc mắt nhìn cây lên, ôm kiếm bình tĩnh bỏ trốn trước mặt phái Thục Sơn.
Cuối cùng gặp nguy hiểm mà an toàn thoát, nàng bước chân không ngừng đi hồi lâu, vốn tưởng đi nửa ngày mới ra khỏi cánh rừng, không ngờ chưa đến một canh giờ đã ra khỏi. Nàng tựa vào một thân cây nghỉ ngơi.
“Cô nương.”
Nàng nghe được một tiếng gọi, ngẩng đầu đã thấy một nam tử mặc áo xanh, dáng người nhỏ gầy, có chòm râu. Dung mạo bình thường nhưng cực kỳ quen mắt.
“Huynh đài có chuyện gì?” Nàng hỏi.
“Tại hạ là Giang Tài Lang, thương nhân buôn hàng hóa trên biển, hôm nay hẹn bằng hữu nhận đơn hàng nhưng tôi không thể nhớ rõ là chiếc thuyền nào.” Giang Tài Lang mở quyển sách trên tay nói: “Đây là thư của bằng hữu, trên đó có nhắc tới hình dáng con thuyền, tôi có tật ở mắt, không thể nhìn thấy rõ, cô nương làm ơn nhìn giúp tôi đươc không?”
“Đương nhiên có thể.” Liên Tống nói.
Giang Tài Lang mới đưa cuốn sổ lên, khi Liên Tống đang xem bỗng nhiên hắn đem khăn bịt vào mũi nàng.
Trên khăn có mê dược, Liên Tống giãy dụa mấy cái liền hết hơn, chậm rãi xụi lơ xuống.
Giang Tài Lang cười đắc ý khiêng Liên Tống lên.
Liên Tống làm bộ bị hôn mê choáng váng, thừa dịp Giang Tài Lang sơ ý thì đánh lên lưng hắn một cái, Giang Tài Lang kêu thảm một tiếng rồi quăng nàng xuống.
Liên Tống nhận ra tiếng kêu thảm thiết của hắn, là hái hoa tặc đánh lén nàng hôm qua.
Nàng chỉ hắn mắng: “Ngươi thật không biết xấu hổ, dưới ban ngày ban mặt mà cũng dám cướp dân nữ!”
Giang Tài Lang ôm thắt lưng nói: “Xú nha đầu, dám đánh ta, hôm nay ta cướp người chắc rồi!”
“Ngươi có biết ta là ai không?” Nàng muốn dùng trò cũ.
Giang Tài Lang là người nôn nóng, cũng không có quan tâm: “Ta quản ngươi là ai làm gì, chỉ cần là cô gái thanh xuân, ta sẽ…”
Nàng vô kế khả thi, chỉ có thể chạy, vừa chạy vừa kêu: “Cứu mạng a!”
Chết tử tế không bằng không chết, nàng lại đâm vào Phương Kính Liên. Bất chấp tất cả, nàng trốn sau lưng Phương Kính Liên nói: “Cứu, cứu ta!”
Phương Kính Liên nghĩ Liên Tống võ công cao cường, làm sao có thể nhờ người cứu giúp, nghĩ rằng nàng đang giở trò gì đó, nhất thời không động đậy.
Giang Tài Lang nhìn ra được Phương Kính Liên không có ý cứu nàng thì cười nói: “Các ngươi chỉ là người qua đường, ta không so đo, tránh ra đi đường của các ngươi đi.”
“Chớ đi!” Liên Tống nắm chặt vạt áo Phương Kính Liên nói: “Hắn là hái hoa đạo tặc, hắn muốn bắt ta.”
Phương Kính Liên nói: “Cô nương ngươi võ công cao cường, cái dạng hái ha tặc thế này sao có thể đụng đến ngươi, Đừng lấy chúng ta ra đùa giỡn.”
Giang Tài Lang nghe thấy cười nói: “Nàng có võ công cao cường? Hahaha, đừng chọc cười lão tử, hơi thở của nàng ngắn, không có nội lực, ngay cả điểm ấy cũng nhìn không ra, các ngươi xứng đáng hành tẩu trên giang hồ sao?”
Phương Kính Liên kinh ngạc xoay người, lấy ánh mắt tìm kiếm chân tướng. Liên Tống chỉ có thể gật đầu nói: “Ta không có võ công. Việc này nói ra rất dài, ta tuyệt đối không có ác ý. Người này gọi là Giang Tài Lang, hắn mới có ác ý a. Các ngươi không thể thấy chết mà không cứu được, lấy oán trả ơn!”
Liên Tống còn chưa kịp nói xong, Giang Tài Lang đã đâm kiếm đến, nếu Phương Kính Liên không nhanh né tránh thì có thể một cái lỗ tai đã bị liên lụy.
Phương Kính Liên thấy Giang Tài Lang thủ đoạn đê tiện thì rút kiếm ra đối phó với hắn.
Liên Tống hèn mọn tránh sau lưng một đám trẻ xem cuộc chiến.
Phương Kính Liên võ công thường thường, mắt thấy bản thân không phải đối thủ của Giang Tài Lang thì hét với phía sau: “Thất tinh trận!”
Mấy tiểu hài tử trước người Liên Tống liền lao ra bày thế trận.
Thất tinh trận như sao trên trời, biến hóa rất nhanh, thay nhau chuyển động. Đừng nhìn tuổi còn nhỏ nhưng võ công của ai cũng nghiêm túc.
Nhưng Giang Tài Lang lại ứng phó rất tự nhiên, Thất tinh trận bao vây lấy hắn, nhưng không thể trực tiếp làm hắn bị thươn.
“Đánh sau lưng hắn, chỗ yếu của hắn là ở Chuy Huyệt.” Liên Tống nói.
Phương Kính Liên nghe xong bay ra một chưởng đánh Giang Tài Lang, hắn va vào một thân cây, Liên Tống hơi kinh ngạc, mặc dù chiêu thức của Phương Kính Liên bình thường nhưng nội lực lại không thể khinh thường.
“Sư thúc, ta đi giết hắn.” Hàn Tùng Lạc xung phong nhận việc.
Phương Kính Liên đồng ý.
Liên Tống lại không đồng ý nói: “Ai, các ngươi không phải không có tiền sao. Ở thị trấn gần đây có treo giải thưởng bắt tên hái hoa tặc này, các ngươi trói hắn mang đến có thể đổi chút bạc.”
Phương Kính Liên hiển nhiên động tâm với đề nghị này: “Đa tạ cô nương chỉ giáo.”
Liên Tống nói: “Không cần khách khí, coi như báo đáp ơn cứu giúp của các ngươi.”
Phương Kính Liên nhìn rừng cây nói: “Chỉ là không biết là đây đi về thôn như thế nào?”
Liên Tống nói: “Vòng qua cánh rừng này, đi mấy dặm về hướng đông nam. Chỉ là đường đi hơi xa. Di, khi đi các ngươi không đi ngang qua trấn kia sao?”
Mặt Phương Kính Liên đỏ hồng nói: “Bởi vì gặp cô nương cùng với ma…Là bởi vì gặp thầy trò cô nương, chúng ta biết võ công không bằng ai nên không đi đường đó.”
Liên Tống ngượng ngùng, Phương Kính Liên là một người thành thật lại cẩn thận,quả là người tốt.
Phương Kính Liên lệnh Hàn Tùng Lạc mang theo hai đệ tử đem Giang Tài Lang áp giải đến thôn trấn.
Nhìn bọn họ đi xa. Phương Kính Liên hỏi Liên Tống: “Không biết cô nương có tính toán gì không?”
Liên Tống nói: “Đến đây đương nhiên là muốn ngồi thuyền, ta muốn đi về hướng nam. Ngươi đi đâu?”
“Ta...”
Phương Kính Liên đối với Liên Tống còn chưa hoàn toàn tín nhiệm, lo lắng có nên đem hành tung của mình nói cho nàng hay không.
Liên Tống đã h quyết tâm đồng hành cùng bọn họ. Nàng không có võ công, dọc đường đi chắc chắn không yên ổn, tuy rằng nàng cũng không hoàn toàn tính nhiệm Phương Kính Liên, nhưng trước mắt cũng không có cách nào khác.
Liên Tống nói: “Còn chưa thỉnh giáo tôn giá tính danh.”
Phương Kính Liên nói: “Tại hạ họ Phương, tên Kính Liên.”
Liên Tống cười kêu một tiếng Phương đại hiệp: “Tuy rằng phái Thục Sơn ít giao tiếp với bên ngoài, nhưng ta biết Thục Sơn là danh môn chính phái, tất nhiên sẽ không như ma giáo. Không nói gạt ngươi, ta nghèo túng như hôm nay là vì khinh thường ma giáo, muốn cùng bọn họ tuyệt giao, giáo chủ sau khi phế đi võ công của ta thì đuổi ta khỏi Hồng Liên giáo. Mọi việc thật gian nan, ta là một nữ tử không có võ công lưu lạc giang hồ, chỉ có thể đi thuyền về nhà, tìm gia đình nương tựa.”
Trên mặt Phương Kính Liên dần hiện lên vẻ kính nể, chắp tay nói: “Cô nương đại nghĩa như thế thật là làm tại hạ hổ thẹn. Nhưng mà một thân nữ tử đi ngoài giang hồ rất nguy hiểm, chúng ra đều hành tẩu giang hồ cũng không câu nệ tiểu tiết. Nếu cô nương không chê, thì đồng hành cùng chúng tôi đi.”
Gãi đúng chỗ ngứa, Liên Tống nói: “Tốt tốt tốt, vừa may chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, thật tốt quá, đúng rồi, tôi muốn đi phủ Trữ Châu, ngươi thì sao?”
Phương Kính Liên vui vẻ nói: “Chúng ta cũng vậy. Chúng ta cùng cô nương rất có duyên.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Liên Tống cười, nghĩ rằng, Trữ Châu là địa giới của Cao Ngạo sơn, bọn họ đến đó làm cái gì.
Hàn Tùng Lạc đi đến trấn cũng chưa về ngay, Liên Tống đi trước thuê một cái thuyền, kêu Phương Kính Liên chờ ở trên thuyền.
Phương Kính Liên hiển nhiên đã tín nhiệm Liên Tống, hai người nói chuyện phiếm vài cái canh giờ, hắn đem chuyện của Thục Sơn kể cho Liên Tống nghe.
Thục Sơn cùng Huyền Tông Môn giống nhau. Tổ tiên của Thục Sơn thông thiên văn địa lý cùng diệu thuật, hắn tính được trong vòng một trăm năm Thục Sơn nhất định gặp một tai kiếp, mà tai kiếp kia là từ người ngoài mà đến. Vì tránh tai kiếp, tổ tiên mệnh lệnh cho đệ tử Thục Sơn trong vòng một trăm năm không được xuống núi. Sao biết được, mười năm trước, một vị sư huynh vụng trộm xuống núi du ngoạn mấy ngày mới trở về, không ai phát hiện. Qua vài năm, đệ tử này kế thừa chưởng môn Thục Sơn. Ngày kế vị, có một nữ nhân lên núi, tự xưng là thê tử kết tóc với chưởng môn muốn đưa hắn xuống núi. Chưởng môn không đồng ý, nữ tử này cũng biết hắn sẽ không đồng ý, tuyệt vọng tự sát trước mặt hắn. Chưởng môn lúc đó đang tu luyện thần công bí truyền của Thục Sơn, đã đến giai đoạn quan trọng, bị nàng kích thích bỗng nhiên nổi cuồng tính, giết hơn một nửa đệ tử Thục Sơn, toàn bộ cơ ngơi trên núi đều san thành bình địa.
Các đệ tử Thục Sơn còn lại không thể tiếp tục sống trên núi, chỉ còn cách xuống núi kiếm chỗ an thân. Tuy rằng Thục Sơn tan nát nhưng đệ tử còn lại không nản lòng, quyết tâm muốn chấn hưng Thục Sơn phái, Người kế vị chưởng môn của Thục Sơn là Thiệu Khắc Tiến. Thiệu Khắc Tiến này là người keo kiệt lại tham lam, khiến bọn họ chịu không ít khổ.
“Lúc trước sư điệt Hàn Tùng Lạc vì cái chết của chưởng môn mà oán hận cô nương, thỉnh cô nương đừng trách tội. Dù sao Thiệu Khắc Tiến cũng là chưởng môn của chúng ta, huống hồ cũng chỉ có hắn mới đủ tư chất luyện “Thiên ngoại phi tiên”.”
“Thiên ngoại phi tiên?”
“Ách...”
Phương Kính Liên khó khăn lắm mới có một cơ hội tâm sự không để ý bản thân đã nói hơi quá. Hắn tự che miệng, vòng vo chuyển đề tài: “Trời đã tối rồi, sao Tùng Lạc còn chưa trở lại.”
Liên Tống biết hắn nhất thời lỡ lời cũng không hỏi nhiều: “Ta từ trấn đó đến đây mất hai canh giờ, hắn đi nhanh hơn ta thì đi và về cùng lắm là ba canh giờ. Sẽ nhanh thôi.”
Nàng nói xong, Hàn Tùng Lạc liền mang theo các sư đệ đã trở lại.