Cùng Ta Qua Từng Thế Giới

Chương 373: Công Lược Ba Nuôi Quyền Lực 14






#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
Một ngày nọ, Hoàng My đột nhiên được Vương Lịch ngỏ ý đưa đi chơi.

Cô cảm thấy có chút lạ thường, không phải Vương Lịch luôn luôn bận rộn với công việc của mình sao?
Còn việc người hầu hôm nay có vẻ căng thẳng hơn bình thường, cũng chẳng cười nói khi chọn đồ cho cô nữa.

Ai cũng im hơi lặng tiếng mà chọn một set đồ tối màu cho cô, điều này quả thực rất lạ khi bình thường họ vẫn luôn cho cô mặc những bộ đồ có màu sặc sỡ và tươi trẻ.
Ngồi trên xe, Hoàng My luôn cảm thấy không khí có chút không đúng.

Vương Lịch không cầm notebook như thường ngày, đôi lúc ánh mắt lại âm thầm liếc qua cô như cảm thấy lo lắng gì đó, tài xế xoay vô lăng lại có chút vội hơn.

Trí Hoà cũng không đi theo thì lại càng khó hiểu hơn.
Có khi nào cô bị đưa đi bán?
Suy nghĩ này có chút khiến cô cảm thấy mình thật sự có vấn đề, thật không thể tin được cô lại nghĩ ra điều đó.

Suy đoán nhiều trường hợp khác cũng chỉ khiến cô đau đầu hơn chứ thật sự không được gì cả khi chiếc xe cứ dần dần tách xa khỏi thành phố đông đúc chật chội.
Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn, mặc dù có vẻ không sang trọng như biệt thự của Vương Lịch nhưng thay vào đó lại có vẻ đẹp hoài cổ và thiên nhiên.

Cảm giác như có các nàng công chúa thật sự sống trong đấy vậy.

Vừa được Vương Lịch bế xuống xe là Hoàng My có thể cảm nhận được ánh mắt đến từ đâu đó đang nhìn mình rất chăm chú.

Đoán chừng là không có thiện cảm.
Hoàng My ngồi trên tay của Vương Lịch, tay ôm khư khư lấy cổ của anh, ánh mắt nhìn theo chiếc xe đang rời đi.

Cô có cảm giác như mình đang chuẩn bị đối mặt với một thứ không tốt đẹp gì cho cam.
Vương Lịch bế Hoàng My vào bên trong căn biệt thự, ánh đèn vàng chói mắt đã khiến có cô còn tưởng mình đang bị nắng chiếu vào sắp cháy da đến nơi rồi.

Thật không biết ai lại thiết kế ra loại đèn chói như vậy, để chọc mù mắt người khác sao!?
Sau khi thích ứng được với sự chói loá của ánh đèn, Hoàng My mới được quan sát sơ lược căn biệt thự lớn này.

Bên trong quả thật cũng không khác mấy so với bên ngoài, nội thất cũng đều mang vẻ quyền quý nhưng có phần nào cổ điển.

Có thể nói gần như giống phong cách Vintage.
Căn biệt thự to lớn là thế nhưng phòng khách được thiết kế khá gọn, chỉ có một bộ bàn ghế sofa tối màu, một vài kệ sách và những bức tranh trang trí.

Ít nhiều cũng có thể dễ dàng đoán ra ngôi biệt này có người lớn tuổi sống.
Người lớn tuổi!?
Như một tia chớp đánh qua đầu Hoàng My, cô hình như đã nhớ ra hôm nay là ngày gì và chuyện gì đang xảy ra.
Theo cốt truyện gốc, trước ngày công bố thân phận là con gái nuôi, nữ chủ đã được nam chủ đưa về gặp cha mẹ và ông nội của mình.
Huyền Tiểu Linh rất được lòng mẹ của Vương Lịch, còn cha và ông nội của anh lại có một bộ mặt đáng sợ khiến cô bé ngốc nghếch sợ hãi mà khóc oà lên.

Thành ra hai người đàn ông lớn tuổi không thích nữ chủ.

Dù sau này cha của Vương Lịch nghe theo mẹ của anh ta cũng đã hoà hoãn với Tiểu Linh hơn, nhưng ông nội của anh ta thì mãi mãi không ưa cô bé.

Trở thành vật cản đường rất lớn trong chuyện tình loạn luân này.
Việc của Hoàng My là phải lấy lòng cả 3 người này, dù sao thì muốn ngẩng đầu thì trước hết phải cúi đầu đã.
Người đầu tiên xuất hiện chính là mẹ của Vương Lịch, mẹ Vương là một phu nhân nên hình ảnh của bà dịu dàng, nhẹ nhàng là chuyện thường.
Vừa nhìn thấy Vương Lịch, mẹ Vương có vẻ rất vui mừng.

Bà nheo mắt cười, nhẹ nhàng bước đến chào đón con trai.

Nhưng bà lại khựng lại khi thấy điều gì đó...
Hoàng My túm lấy áo của Vương Lịch khiến anh chú ý.

Anh nghĩ cô bé đang sợ hãi nên lại càng giữ cô gần mình hơn.

Dù sao anh cũng chỉ đưa cô về cho có lệ với gia đình thôi, nếu họ có hành vi gì không tốt đối với cô bé, anh ta cũng không ngại mà quay lưng với gia đình mình đâu.
- Vương Lịch, đứa bé đó...

Mẹ Vương nhìn chằm chằm vào Hoàng My như muốn xuyên mấy lỗ trên người cô.

Cô bé quay lại đối mặt với bà ấy, chậm rãi mỉm cười một cái.
Lập tức mẹ Vương như muốn ngã khụy xuống sàn, người hầu xung quanh phải dìu bà ấy đứng vững.

Trên gương mặt vẫn còn trẻ trung, mẹ Vương thể hiện ra một biểu cảm hết sức hạnh phúc.
Vương Lịch nhìn thấy biểu cảm của mẹ mình thì có chút cảm thấy thụ sủng nhược kinh, anh ta không biết là mẹ mình thích trẻ con đến vậy.

Bàn tay anh ta không tự chủ được mà ôm Hoàng My chặt hơn một chút, như thể sợ mẹ sẽ giật mất đứa con gái này của mình vậy.
- Ông và cha đâu rồi mẹ?
Mẹ Vương tỉnh táo lại khi nghe thấy câu hỏi của con trai, bà trấn tĩnh lại tinh thần, nhẹ nhàng nhưng vẫn không giấu được sự vui vẻ trên gương mặt:
- Ông nội và cha của con đang bàn chuyện trên tầng, họ sẽ xuống đây nhanh thôi.

Cô mau gọi bọn họ xuống đi!
Mẹ Vương đương nhiên nói câu sau với một người hầu ở gần mình, người hầu đó có vẻ kinh ngạc và hoảng hốt khi được nhận mệnh lệnh như vậy.

Nhưng chưa kịp chạy đi thì tiếng nói khàn khàn và trầm của một người đàn ông lớn tuổi đã ngăn lại:
- Không cần, chúng ta đã xuống rồi.
Bước xuống tầng là hai người đàn ông đều có mái đầu bạc trắng, nếu một người trắng xoá cả mái đầu thì người còn lại vẫn còn lưa thưa nhiều sợi tóc đen cũng đang dần chuyển màu.

Nhìn thì chắc chắn ai cũng biết đâu là ông nội và đâu là cha của Vương Lịch.
Vương Lịch cúi đầu coi như lời chào đối với ông nội và cha của mình, cũng như hai bậc tiền nhân dẫn dắt anh ta.

Nhưng dù sao mối quan hệ của họ không tốt, chỉ có thể được như vậy.
Hai người đàn ông ngồi xuống sofa, mẹ Vương cũng theo đó mà ngồi xuống cạnh cha Vương, chỉ còn Vương Lịch vẫn đang bế Hoàng My đứng nghiêm không động đậy.
Nhìn sơ qua thì rõ ràng ai cũng biết hôm nay Vương Lịch về nhà là vì cái gì.

Sau một quãng thời gian thật sự rất dài, vì lý do này mà chủ động về nhà thì có hơi miễn cưỡng quá rồi.
Vương Lịch bước đến, ngồi xuống chiếc ghế sofa dài đối diện với ba người kia.

Anh vẫn không rời khỏi Hoàng My, thậm chí cũng không cho cô ngồi lên ghế mà phải ngồi lên đùi anh.
Hoàng My có chút cảm thấy thái quá, nhưng cũng không có ý kiến, chỉ lẳng lặng ngồi xem họ định nói gì với nhau.
Mẹ Vương thì vẫn nhìn chăm chăm vào cô bé từ nãy đến giờ, không biết có phải là sự thật không, về việc con trai bà hình như đã có một gia đình nhỏ?
- Đem một đứa trẻ về đây, mày định nói gì với cái nhà này?
Cha Vương vẫn luôn nói lời cay độc như vậy, vừa nghe dứt câu liền có thể hiểu được ý nghĩa câu nói của ông ta khi nhìn thấy con trai mình bế một đứa trẻ về và không có người phụ nữ nào bên cạnh.

Vương Lịch tỏ vẻ như mình đã quen với việc này rồi, cũng không có động thái gì đối với loại lời nói này của cha mình.
Mẹ Vương lập tức hoảng loạn, luống cuống tay chân lay nhẹ người chồng như nhắc nhở ông ấy, chỉ sợ là doạ đến cô bé nhỏ, bà cũng phần nào phiền muộn vì tình cảm cha con của hai người đã rạn lại càng thêm nứt.
Hoàng My có chút giật mình, chỉ muốn quay sang liếc ông ta một cái.


Nhưng nhớ là mình vẫn còn là một đứa trẻ trâu, vẫn nên câm họng và ngồi yên thì hơn.
- Đây là con gái nuôi của con.

Sau này nó sẽ kế thừa tài sản của con.

Cha không cần lo.
- Mày còn định để người ngoài vào thừa kế tài sản của cái nhà này!? Lại còn là một đứa con gái!? Cơ ngơi gây dựng bao nhiêu năm của chúng ta mà mày cứ thế mà vứt đi sao!?
Cha Vương nói với chất giọng đều đều, không la mắng quát nạt, chỉ giống như đang bàn luận về một chủ đề.

Nhưng nội dung lời nói thật sự rất cay nghiệt, rõ ràng là đang đâm vào tim người bị chỉ định.
Hoàng My có vẻ không vui khi bị phân biệt thân phận và giới tính, cô liếc nhìn cha Vương bằng nửa con mắt.

Không để ý rằng ông nội của Vương Lịch vẫn đang âm thầm quan sát hai người một cách kín đáo.
- Con bé là một đứa trẻ tốt.

Con chỉ đưa nó về để cho mọi người biết thôi, cha vẫn không nên xúc phạm cháu mình như vậy.
- Thôi được rồi!
Vương lão* đột nhiên lên tiếng khiến cho lời muốn nói ra của cha Vương lập tức bị nuốt xuống.

Dù có khó chịu thế nào đi chăng nữa thì ông ta vẫn phải kính nể cha của mình, cũng giống như Vương Lịch kính nể ông ta vậy.
*Vương lão: ý chỉ ông nội Vương (tại hết đại từ để diễn tả nên dùng từ này)
- Nếu đã về rồi thì chẳng bằng ở lại một ngày, công việc của con đã có Trí Hoà sắp xếp, cứ để con bé làm quen một chút.
_________Góc trò chuyện cùng tác giả
Thứ sáu, ngày 1 tháng 4 năm 2022
Thời gian đăng: 0 giờ 0 phút
"Ô hai ô", chào mọi người!
Vì dạo này chậm ra chương nên sẽ bù đắp cho mọi người nhiều chữ hơn một chút.

Dù sao ad cũng đang có hứng viết, chỉ là thiếu thời gian thôi.

.