#Cap riêng: Bổn công chúa trầm kảm!
Hoàng My kéo Hứa Mặc vào chọn đồ, trên người anh chỉ có một bộ đồ vô cùng đơn giản.
Đi cùng với bộ đồ hơi chanh sả của cô thì có chút đối lập.
- Anh thích áo màu đen không?
Hứa Mặc gật đầu cho có lệ.
Hoàng My cười nhẹ, gọi nhân viên gói hết những chiếc áo đen có trong quầy, mỗi loại hai cái.
Hứa Mặc cũng hơi ngạc nhiên vì độ vung tiền của Hoàng My, nhưng cũng không để ý.
Cô là một tiểu thư cơ mà, tiền đâu thiếu.
- Ôi trời! Minh tiểu thư, thật là có duyên quá!
Hoàng My liếc nhìn giọng nói vừa phát ra, tiện tay ướm thử một cái áo trắng lên người Hứa Mặc xem có hợp không.
Cô gật gù mấy cái rồi mới nhìn về phía người kia.
- Tôi quen cô à?
Hà Di muốn ngã ngửa, Hoàng My đây là cố tình không quen cô ta sao?!
- Mới có mấy tuần không gặp, cô đã vội quên tôi như thế à?
- Quả thật!
Hoàng My gật đầu, tay lướt qua mấy cái áo trắng nữa.
Cô thấy màu trắng đen rất hợp với Hứa Mặc bởi vì anh là một người trầm tính, người trầm tính vốn dĩ không thích mình quá nổi bật.
- Chậc chậc! Cô thiếu hơi đến nỗi phải đi nuôi trai à?
Hà Di tặc lưỡi, đưa ánh mắt khiêu khích nhìn Hứa Mặc.
Hoàng My và Hứa Mặc không thèm để ý.
Không biết cũng tốt, đỡ phiền phức.
- Tôi nuôi trai, còn hơn người không có trai để nuôi như cô.
Chó thấy người quen thì không nên sủa!
- Cô...!!
Hoàng My đưa thẻ đen cho nhân viên thanh toán rồi ung dung kéo Hứa Mặc đi.
Tiện thể vẫy vẫy tay tạm biệt Hà Di.
- Thật là hết hứng mua sắm!
Nói thế chứ Hoàng My vẫn kéo Hứa Mặc càn quét hết cái Trung tâm thương mại.
Hứa Mặc nhìn chằm chằm Hoàng My, tay còn xách một đống đồ cô mới mua.
Hai người thong dong đi bộ về nhà.
Hứa Mặc nhìn như kiểu người chồng lao lực đi sau người vợ ham mê mua sắm, chỉ đi xách đồ thôi.
Hai người thong dong đi bộ về nhà.
Hứa Mặc nhìn như kiểu người chồng lao lực đi sau người vợ ham mê mua sắm, chỉ đi xách đồ thôi.
- Mấy đứa về rồi sao?
- Chúng con về rồi.
Hoàng My cười vui vẻ, tay thoăn thoắt cầm vài túi đồ từ tay Hứa Mặc rồi đưa cho chủ nhân mới.
Hứa lão gia nhìn những chiếc đồng hồ mới trong chiếc giỏ Hoàng My đưa, không khỏi gật gù khen con dâu tốt.
Liên Tâm Tâm cũng đã có ý thức tự giác, cô ta bước đến bên Hứa Mặc, đưa tay định cầm những túi đồ cồng kềnh đủ loại hàng hiệu các thứ trên tay anh.
- Không cần! Tôi tự mang lên được.
Hứa Mặc cúi đầu, né bàn tay của Liên Tâm Tâm, cô ta cũng biết điều mà thu tay lại.
Mặc dù thất sủng nhưng cũng vẫn là con nhà Hứa, con nhà tài phiệt, cô ta không dám chọc.
Hoàng My quay ra sau, híp mắt cười, ngón tay vuốt nhẹ cánh môi mỏng.
Hứa Mặc liếc mắt lên, nhìn thấy cô đang cười thì cũng không phản ứng.
Hoàng My đột nhiên linh cảm được chuyện xấu, hình như nam chủ của cô giận rồi?
- Chị dâu có mua quà cho em không?!
Hứa Minh đưa gương mặt châm chọc, nhấn mạnh chữ "chị dâu" như muốn khiêu khích Hoàng My, châm biếm cô sắp cưới một tên bệnh hoạn.
Tay Hoàng My cầm lấy một túi đồ trong tay Hứa Mặc.
- Đương nhiên rồi, làm sao có thể thiếu phần của Hứa nhị thiếu gia đây!
Hứa Minh nhíu mày, đứng bật dậy khỏi sofa.
Hoàng My trào phúng, muốn đấu với cô? Còn non lắm.
Hứa Minh ghét nhất người ta gọi mình là "nhị thiếu gia".
Điều đó chứng minh cậu ta vẫn còn thấp kém hơn Hứa Mặc.
- Đây là quà đích thân chị chọn cho em! Mong em sẽ thích.
Hứa Minh lấy đồ bên trong ra, một hộp đồ chơi ô tô điều khiển từ xa đập vào mắt cậu ta.
Đây là Hoàng My đang chửi anh ta trẻ trâu sao?!
Mắt Hứa Minh hằn tia máu, nhìn cô gái đang nhởn nhơ một cách dịu hiền kia.
Hứa Minh càng nhìn Hoàng My càng thấy ngứa mắt.
- Tiểu My à, lâu lắm mới có một ngày ta đến đây chơi.
Hôm nay con ở lại nhà với lão bà này nhé!
Lão phu nhân nắm tay Hoàng My, mắt nheo lại phúc hậu.
Cô sao mà nỡ từ chối cơ hội ở gần nam chủ, có thể lợi dụng cơ hội này nấu gạo thành cơm...à thôi, cô còn trong sáng!
Liên Tâm Tâm nhìn Hoàng My, ánh mắt hiện rõ vẻ không thích.
Bản tính đố kị của một con người là vậy, khi nhìn những thứ người khác có được nhưng mình lại không thể có, ai mà vui cho được.
Hoàng My được xếp vào căn phòng kế bên phòng của Hứa Mặc, cách một bức tường.
Đứng ở cửa phòng của cô cũng không nhìn được cái cửa phòng của anh ta.
Cảm giác như phòng của cô mới là phòng cuối hành lang chứ không phải căn phòng sau bức tường kia.
21 giờ tối, Hoàng My ngồi trên giường, tay bấm bấm điện thoại, gửi tin nhắn cho Hứa Mặc.
Dù phòng hai người kế bên nhau nhưng Hoàng My vẫn thích "thật gần mà cũng thật xa".
Hoàng My: | Hứa Mặc |
Hoàng My: | Tôi chán!!! |
Hoàng My: | Phòng này không có gấu |
Hoàng My: | Tôi không ngủ được |
Hoàng My: | Phòng anh có không? |
Hứa Mặc nhìn một đống tin nhắn rồi cạn lời.
Hôn thê của anh cũng vô tư quá đi! Hứa Mặc không có phản ứng mạnh về hôn sự này vì anh thấy kết hôn với Hoàng My cũng không tệ.
Hứa Mặc: | Có |
Hoàng My hí hửng mở cửa phòng, giờ này nhà vẫn còn bật đèn sáng trưng.
Cô cũng không có ý kiến, tắt đèn hết trộm vào thì sao??
Hoàng My nhìn quãng đường từ phòng mình đến cái cầu thang chung, rồi lại nhìn quãng đường từ cầu thang chung đến cầu thang riêng của Hứa Mặc, âm thầm đỡ trán.
Hoàng My: | Vậy tôi sang phòng anh mượn gấu |
Nhắn vội một tin rồi Hoàng My cởi dép, nắm lấy bức tường rồi leo lên lan can.
Vừa mới thò được một chân qua lan can bên kia thì số phận trêu ngươi cô, nhà mất điện.
Giờ cô đang trong số phận "nghìn cân treo sợi tóc".
Một chân vắt bên lan can phòng Hứa Mặc, một chân vắt bên lan can phòng mình, người ôm chặt bức tường.
Hoàng My quyết định liều, trườn trượt từ từ trên lan can phòng Hứa Mặc.
Nếu cô sơ sẩy một chút thôi, sẽ rơi xuống trong tư thế đầu đáp đất trước thân.
Bỗng có một bàn tay nắm lấy tay Hoàng My, rồi kéo cô một mạch sang bên kia.
Hoàng My giật mình, thuận thế sà vào lòng Hứa Mặc.
- Hứa Mặc?
- Ừ
Hoàng My cười cong môi, nam chủ đã cứu cô một mạng rồi.
Có nên lấy thân...à thôi, cô cần trong sáng!
- Cảm ơn!
- Sau này đừng làm chuyện vô bổ nữa!
Hứa Mặc đặt tay lên đầu Hoàng My, cô vui vẻ gật đầu.
Hứa Mặc kéo Hoàng My vào phòng rồi đóng cửa lại.
- Anh không thể bật đèn sao?
- Tôi thấy rất tối đó!
- Như vậy làm sao tôi thấy anh đây!!
- Anh...
- Cô có thể im lặng!
Hoàng My phồng má, giận dỗi.
Nam chủ bị vấn đề về hấp thụ ánh sáng à!! Cô nắm áo Hứa Mặc từ nãy đến giờ, cô giật giật áo anh rồi xoè tay.
- Gấu?
Hứa Mặc cảm thấy buồn cười, tay anh cầm lấy con gấu mẹ tặng cho mình, đặt lên tay Hoàng My.
Cô một tay ôm chặt lấy con gấu, tay còn lại cũng nắm chặt lấy áo của Hứa Mặc hơn.
- Con gấu này...?
Hoàng My nắm nó một hồi thì cũng biết tại sao trong phòng Hứa Mặc lại có gấu.
Con gấu này là con gấu trước khi mẹ của Hứa Mặc mất thì tặng sinh nhật cho anh.
- Là mẹ tôi tặng tôi ngày sinh nhật.
- Đã làm anh buồn rồi.
- Không sao.
Tôi cũng đã quen rồi!
Hứa Mặc tặc lưỡi, tay cầm lấy lọ thuốc an thần, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Hoàng My nhẹ cười, ôm lấy anh từ sau lưng, ôm con gấu trước bụng Hứa Mặc.
- Cô đang làm gì?
- An ủi...
Hứa Mặc nở nụ cười, nụ cười đầu tiên sau bao nhiêu năm.
Hắn cần cô an ủi sao? Nhưng hắn cảm thấy cái ôm này rất ấm áp, quả thực không nỡ gạt ra.
Hoàng My cảm thấy Hứa Mặc giống như đứa trẻ cần tình yêu thương đang cố gắng khiến cho mình trưởng thành.
Cô cảm thấy mình có phần nào ở anh ta..