Cùng Sói Cận Kề - Ngôn

Chương 7: Cuộc hẹn




Sau nửa đêm, Di Di vẫn luôn ở trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.

Cô suy nghĩ, đêm nay anh nói nhiều lời hơn.

Cô suy nghĩ, đêm nay anh cười nhiều hơn.

Vô thanh vô thức, cô biến về nguyên hình.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua rèm cửa sổ đang khép hờ, chiếu vào trên giường, một con thỏ trắng như tuyết rúc thành một quả cầu.

Ngày hôm sau, Di Di lại mang một quầng thâm mắt đi làm. Sau khi dọn đến tiểu khu Kim hoa, tuy rằng không có tiếng gáy của ông chú heo nữa, nhưng giấc ngủ vẫn kém như thường.

Tất cả là do những con người và sự việc kỳ quái này mà ra.

Nghĩ lại, đúng là như một giấc mơ. Một con sói, sao có thể thích một con thỏ chứ?

Di Di không nghĩ được đáp án, chỉ có thể làm chút việc làm phân tán sự chú ý. Cô vùi đầu vào nướng bánh mì, làm điểm tâm, nghiên cứu công thức, Bé Nhỏ gọi cũng không nghe thấy.

“Chị Di Di, chị Di Di”. Cô bé gọi vài câu.

Di Di ngẩng đầu lên, bên ngoài trời đã dần tối, đã muộn thế này rồi sao.

“Làm sao vậy?” Di Di lau rửa măt bàn.

Bé Nhỏ nói: “Anh đẹp trai lại đến.”

Di Di đang làm việc dừng tay lại, bây giờ mới nhớ tới cuộc hẹn đi xem phim với Hồ Úc Triết, cô mở điện thoại ra xem, đã sáu giờ, mua vé xem phim lúc bảy giờ. Di Di choáng váng vội vàng thu thập đồ đạc, rửa sạch tay, xách túi đi ra ngoài.

“Triết Triết, ngại quá, vừa nãy bận.”

Hồ Úc Triết rõ ràng đã sửa soạn qua, áo sơ mi trắng, quần đen, tóc cắt gọn gàng thoải mái sạch sẽ: “Tôi tới tiệm chơi, không vội”.

“Bây giờ tôi xong việc rồi, chúng ta đến rạp chiếu phim?”

“Được.”

Xuyên qua cửa kính ở biển quảng cáo, Di Di nhìn thấy dáng vẻ mình như một con quỷ, mặt mũi tiều tụy, đầu tóc rối bù, quần áo quá bình thường.

Bên cạnh là Hồ Úc Triết bảnh bao khác hẳn, Di Di muốn đào hố chôn mình.

Hồ Úc Triết nghi ngờ: “Làm sao vậy?”

Di Di không nói nên lời: “Không…”

Rạp chiếu phim không xa lắm, họ đi bộ khoảng mười lăm phút. Hồ Úc Triết đi lấy vé, Di Di xếp hàng mua trà sữa và bắp rang. Không phải ngày nghỉ nên rạp chiếu phim không nhiều người lắm, bọn họ ở ngoài đợi chốc lát, cửa phòng mở ra. Di Di và Hồ Úc Triết sờ soạng đi vào, không thấy bậc thang, chút nữa Di Di vấp ngã, Hồ Úc Triết nhanh tay đỡ lấy eo cô, kéo về phía mình.

Di Di cảm giác bụng nhỏ bị cánh tay cậu ta ôm lấy, hô gấp khó khăn, người đã trong ngực cậu ta.

Hồ Úc Triết cười một tiếng, chậm rãi buông tay: “Cô không sao chứ.”

Di Di không biết có phải mình quá nhạy cảm không, xấu hổ nói: “Không có gì, cảm ơn.”

“Chỗ này có bậc thang, cẩn thận một chút.”

“Ừm”

Bọn họ tìm được chỗ ngồi, phim đang chiếu là một bộ phim kinh dị, do Hồ Úc Triết chọn.

Có một đôi tình nhân ngồi ở phía trước bọn họ, khi nữ quỷ bò ra cô gái liền dán lên người chàng trai, Di Di nhìn đến thích thú.

“Cô không sợ sao?”. Hồ Úc Triết nghiêng mặt sang nhẹ nhàng nói.

“Không sợ”.

Cô là một con thỏ biến thành người, còn cái gì đáng sợ hơn so với chuyện này. Nữ quỷ bò quanh một vòng, đôi tình nhân kia lại dán vào nhau thêm một chút.

“Di Di.”

Bên tai truyền đến tiếng sâu xa của Hồ Úc Triết, Di Di quay đầu, ánh sáng màn hình lớn quét qua mặt cậu ta, thiếu niên mím môi, hàng mi dài có thể đếm được.

Lông mi run rẩy, cậu ta lặng lẽ giơ tay: “Tôi sợ”.

*Diễn vừa thôi mày =))

Di Di không phản ứng, cậu ta phủ tay lên tay cô, quay sang hướng khác, mắt chợt lóe lên một tia sáng.

Di Di tránh ra một chút, nhưng không tránh bàn tay kia, cau mày nói:

“Nếu cậu không xem nổi, chúng ta về thôi”.

Hồ Úc Triết liếc xéo cô, coi như không có việc gì mà buông tay, cười như không cười: “Tới cũng tới rồi, xem xong đã.”

Phần sau của bộ phim Di Di thất thần, cô xem điện thoại, mười một giờ còn muốn đi xem Chiếu Dã thi đấu, trong túi còn tấm vé vào cửa anh đưa.

Nghĩ tới mạng xã hội wechat, đã thêm bạn với Hồ Úc Triết, lần trước chưa thêm bạn với Chiếu Dã, lúc tới đó muốn liên lạc với anh thì làm sao.

Suy nghĩ toán loạn, phim đã kết thúc.

Hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim, Hồ Úc Triết hỏi: “Có muốn đi ăn cơm không?”

Di Di trả lời không suy nghĩ: “Tôi đã ăn qua, còn muốn giảm béo, buổi tối thường ăn không nhiều lắm.”

Hồ Úc Triết “Ừm” một tiếng, hàng mi dài rũ xuống, “Di Di, vừa nãy xin lỗi cô, tôi không cố ý”.

Di Di thấy vậy có hơi ngượng, cô không muốn nói lời không tốt.

“Lần sau đừng như vậy.”

Hồ Úc Triết gật đầu, giải thích nói: “Tôi hơi sợ, cô nói bảy giờ rảnh, trong giờ đó chỉ có phim này, nên tôi liền đặt vé”.

“Về thôi.” Di Di không muốn nói lại chuyện này.

Về đến nhà, Di Di gội sạch đầu, suy nghĩ xem có nên thay quần áo không, cuối cùng vẫn chọn thay, không phải vì anh, mà cô chịu không nổi việc mình xấu như vậy.  Di Di chọn chiếc váy dài màu vàng nhạt, bên ngoài khoác thêm chiếc áo nhỏ, vội vàng bước ra cửa lúc mười rưỡi đêm.

Tìm theo địa chỉ trên vé, Di Di tìm được câu lạc bộ kia. Ban đêm yên tĩnh, nhưng sâu bên trong CLB khí thế ngất trời, sân khấu đèn đóm lập lòe.

Trong CLB có hai bên sân dành cho khán giả, Di Di tìm tới gần đài quyền anh nhất, cô ngồi cạnh một chú đang run bần bật, giống như đi vào giữa bầy sói.

“Cháu gái, cháu cũng thích xem quyền anh à?”

“Thật hiếm có, chú còn muốn mang bạn gái đến, mà cô ấy không có hứng”.

Bên cạnh ông chú tìm cô nói chuyện, Di Di trả lời linh tinh: “À vâng.”

Người đó hỏi: “Cháu theo bên nào?”

Di Di không trả lời, bên kia có một đại ca cướp lời thay cô: “Còn phải nói? chắc chắn là Z thần rồi!”

Di Di nhấc tay: “Z thần là…?”

Đại ca nhìn cô liếc mắt một cái, “Z thần mà cô cũng không biết?”

Di Di: “Tôi lần đầu tiên tới đây, bạn cho vé…”.

“Đến đây tôi phổ cập khoa học, nhanh lên”. Ông chú có vẻ hứng thú:

“Z Thần, là người đàn ông bá chủ bảng vàng đã năm năm liền, hoàn toàn xứng đáng là Quyền Vương. Nhưng một năm chỉ đấu ba tháng, ngày thường không bao giờ thấy”.

Đại ca bên kia nói: “Hôm nay cô đến xem, là ngày thi đấu cuối cùng của quyền vương”.

“Tiếp theo, còn chưa biết bao giờ mới có thể xem, còn tùy vào tâm tình của hắn”.

“Rốt cuộc hắn cũng không thiếu tiền, tiền thưởng tiêu không bao giờ hết, giờ chỉ thi đấu nếu hứng thú”.

Hai đại ca hàn huyên thêm nữa, Di Di chỉ nhìn chằm chằm nơi xa xôi, người sắp bước vào cửa. Người đàn ông thân hình cao lớn, nửa người trên trần trụi, lau lau qua cơ bắp tráng kiện rắn chắc, ánh đèn màu vàng chiếu xuống hoàn mỹ như bức tượng điêu khắc một vị thần Hy Lạp.

Di Di chưa bao giờ biết, dáng một người đàn ông, cũng có thể dùng tới từ hoàn mỹ để hình dung. Anh giống như một tác phẩm nghệ thuật. Không liên quan tới quốc tịch, hay giới tính, bất luận là ai nhìn thấy sẽ kinh ngạc cảm thán.

Anh bước lên đài quyền anh, vạn người hoan hô, có người hô lớn: “Z thần! Z thần!”

Đối thủ là người mặc bộ đồ đỏ, đại ca chỉ vào người là con lai nói với Di Di: “Là hắn ta, năm năm vẫn là thứ hai. Vẫn luôn bại trận bởi Z thần, vẫn luôn không phục, aizzz tên này lúc nào cũng luẩn quẩn trong lòng”.

Một đại ca khác nói: “Nhưng mà hắn ta năm nào cũng đánh được vào trận chung kết, cũng coi như ông vua không được ngồi lên ngai vàng, haha”.

Người chủ trì bắt đầu giới thiệu hai tuyển thủ, người con lai tên là Jack, Di Di nhìn thêm vào Jack nói:  “Hắn ta rất lợi hại sao?”

“Cùng bình thường, trong giới quyền anh không tồi, nhưng còn kém xa Z thần, cô hãy xem đi”.

Giới thiệu xong, hai bên tiến hành chạm quyền vào nhau chào hỏi.

Một tiếng chuông keng vang lên, Jack ra tay đầu tiên, Chiếu Dã nhanh nhẹn tránh thoát.

Jack chưa từ bỏ ý định, ra quyền liên hoàn, Chiếu Dã lạnh lùng cười, tựa như châm chọc Jack đã quá nóng vội.

“Đúng là hấp tấp.” Đại ca giảng giải nói.

Di Di xem không hiểu, chỉ biết nếu một quyền nện xuống, cô sẽ biến thành bánh thỏ, ra bã luôn.

Chiếu Dã phòng thủ đã đủ, chủ động xuất kích, ra liên tiếp vài đường  quyền, tiếng nện vang lên bình bịch, Di Di ngồi dưới khán đài có thể nghe thấy rõ ràng. Trong phòng ra tiếng hoan hô rung trời, sau mười phút, Chiếu Dã đơn phương ra quyền áp chế hắn ta.

Thẳng cho tới khi mặt Jack bị bầm dập, không chống cự nổi, ngã xuống sàn đấu, trọng tài đếm ngược ——10-9-8…”

“Knock out luôn.” Đại ca huýt sáo.

Trọng tài giơ tay Chiếu Dã lên, người chủ trì tuyên bố quyền vương năm nay đã định, một mảnh sôi trào. Vì trận đấu, vì nhiệt huyết trong xương, vì kết quả chiến thắng, giữa sân kêu gào hai chữ:  “Z thần, Z thần”, thậm chí có đội fans giơ lên biểu ngữ.

Di Di nhìn Chiếu Dã đứng trên đài, vừa xa xôi lại lạ lẫm.

Trong phút chốc, anh quay đầu, tuy đã chiến thắng nhưng mặt vẫn lạnh lùng vô cảm, lúc này khóe môi hơi cong lên.

Tiếng reo hò vỗ tay không ngừng, hoan hô không ngừng.

Anh nhìn về phía đám người, đám người nhìn về phía anh.