Một.
Vào một ngày mùa đông, bệnh dịch hoành hành khắp cả nước.
Kim Hoa tiểu khu bị phong tỏa, những động vật tuy sẽ không bị lây bệnh viêm phổi COVID-19, nhưng do chính sách của quốc gia, bọn họ vẫn phải ngoan ngoãn ở trong nhà không được chạy lung tung ngoài đường. Ngẫu nhiên có việc gì không nín nhịn được, họ sẽ biến trở lại nguyên hình rồi chuồn êm ra ngoài, lăn lộn vui vẻ ở rừng cây trong công viên bên cạnh.
Mọi người đều suy nghĩ: Ngày tháng này bao giờ mới kết thúc…
Nhưng bất đồng chỉ có Chiếu Dã.
Anh đang hưởng thụ những ngày bị cách ly.
“Chiếu Dã, anh không tính toán gì hết!” Di Di giận dữ lên án, hiện tại cô đang bị đè ở dưới thân, khí thế hơn thua.
“Nói rồi, một lần cuối cùng…”
Chiếu Dã nghiêng nghiêng đầu, “Đòi nợ ngày mai”
“…”Ngày hôm qua anh cũng nói như vậy.
Di Di vừa đấm vừa xoa: “Tất cả phải điều độ, vạn nhất anh…”
Chiếu Dã cố ý xuyên tạc: “Em nghi ngờ khả năng của anh?”
“Không có…”
“Vợ anh cảm thấy không được, anh càng muốn chứng minh cho vợ xem”. Nói xong anh đỉnh mạnh vào trong.
“A a…”
Di Di vừa sướng vừa mệt.
Bệnh dịch ơi là bệnh dịch, nhanh lên kết thúc đi, bằng không sớm hay muộn cô cũng bị ép thành thỏ mạt. Chiếu Dã đã sớm làm ở nhiều nơi, giường nhỏ, phòng bếp, phòng tắm, sô pha, tủ quần áo chật chội, mỗi cái góc trong nhà.
Anh còn thích những kiểu đa dạng, lúc vào phòng ngủ, Di Di không biết anh lấy đâu ra một cái võng, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa:
“Hôm nay nhiều nhất một lần, không thể nhiều hơn”.
Ngoài ý muốn Chiếu Dã dễ nói chuyện: “Được.”
“Có thể sập không…”
“Thử xem chẳng phải sẽ biết sao.”
Võng bé, hai người làm trong đó mồ hôi ròng ròng, chặt tới mức không thể chia lìa.
Chiếu Dã bắn một hồi, thở hổn hển ôm Di Di.
Võng đong đưa trái phải, ngoài tay anh sờ cô, thì không có chỗ đặt, dương v*t chống giữa hai chân. Chiếu Dã đã đồng ý chỉ làm một lần, nên chỉ chịu đừng sờ sờ hôn hôn.
Di Di ghé mặt lên trên, sắc mặt ửng hồng, Chiếu Dã điên đến mức cô thật thoải mái…
Cúi người hôn môi Chiếu Dã, tay đặt trên bụng, sờ đến cơ bắp sáu múi căng phồng, cô thở dài: Thật gợi cảm…
Nụ hoa bị cọ sát dưới háng, ngứa ngáy nổi lên nhè nhẹ.
Di Di nóng mặt, thì thầm bên tai anh: “Thật ra… hai lần cũng có thể…”
Mắt Chiếu Dã sáng rực lên.
Hai.
Tình hình bệnh dịch cách ly ở nhà quá nhàm chán, Di Di gọi điện buôn dưa với Nặc Nhân. Hai người trò chuyện trời nam đất bắc, nói đến vài tình hình gần đây.
Chiếu Dã đang tắm rửa, Di Di trốn vào một góc phòng, hạ giọng: “Chị Nặc Nhân, tần suất cái kia của bọn chị, là bao lâu ạ?”.
“…A?” Nặc Nhân không nghĩ tới Di Di sẽ hỏi vấn đề này, lập tức thẹn thùng, ấp úng nói, “Cái này, khó mà nói…”
Di Di cũng đỏ mặt, thử thăm dòi: “Một tuần bao nhiêu lần?”
Nặc Nhân không xác định nói: “Chắc là, hai ba lần?”
Di Di còn muốn nói chuyện, nghe được tiếng của Ngạn Kỳ lạnh căm căm: “A Nhân, em nhớ lầm, là một ngày.”
Nặc Nhân: “…”
Di Di: “…”
Điện thoại bị dập mạnh, Di Di chắp tay trước ngực cầu nguyện cho Nặc Nhân, bình an không có việc gì, trong lòng yên lặng cảm khái: Những người đàn ông phải cách ly thật là đáng sợ.
Chiếu Dã ở phòng tắm nghe cô nói lải nhải, khóe miệng ngậm ý cười: “Vợ, anh quên cầm khăn tắm”.
“Đã biết.”
Di Di đi từ xa đến, đưa cho anh khăn tắm, “Mở cửa…”
“…” Chưa nói xong, cửa mở, bàn tay có lực kéo cô vào trong.
“Chiếu, Chiếu Dã…”
“Bị lừa hai lần còn mắc mưu, vợ anh thật đáng yêu.”
“Nếu em muốn bao nhiêu lần nói với anh là được, không cần hỏi người khác.”
Di Di cả người ướt đẫm, “Anh nghe lén em gọi điện thoại!”
“Anh không có.” Anh đây quang minh chính đại nghe mà.
Ba.
Di Di ra lệnh bắt Chiếu Dã không được nghe trộm cô gọi điện thoại.
Chiếu Dã nhún nhún vai, được rồi, mình đi ra ngoài ban công hứng gió.
Di Di chạy lên trên gọi điện cho Nặc Nhân, tiếp tục đề tài lần trước.
“Chị Nặc Nhân, anh Ngạn Kỳ không ở đó chứ?”
“Anh ấy đi đâu ấy.”
Di Di thở phào một hơi, “Chị Nặc Nhân, lần trước có khỏe không…”
“…Khá tốt.” Nặc Nhân thở dài một hơi, Ngạn Kỳ làm cho cô đau quá, còn nói lần này nhất định phải làm cho cô nhớ rõ.
Giọng Nặc Nhân có vẻ như không tốt lắm, Di Di tràn đầy cảm xúc, trong lòng bốc cháy lên ngọn lửa nhỏ, dõng dạc hùng hồn khuyến khích Nặc Nhân: “Chúng ta phải phản kháng! Chúng ta nên khởi nghĩa! Không thể làm cho bọn họ như vậy! Người là dao thớt, ta là thịt cá, vương hầu khanh tướng chẳng lẽ sinh ra liền đã cao quý ư!”
Nặc Nhân âm thanh nhỏ nhẹ phản bác: “Ừm, kỳ thật chị rất thích cùng anh ấy làm cái kia…”
“…Ặc.” Di Di dừng lại, tâm lý tạo phản bỗng nhiên mắc cạn, bát quái hỏi, “Chị thích nhất khi nào…”
Hai người lặng lẽ bắt đầu ngượng ngùng nói nhỏ.
“…Buổi tối đi.”
“…Cái đuôi.”
“…Giường.”
“…Không.”
Di Di cười ha ha, nói thầm cùng Nặc Nhân: “Chị Nặc Nhân, Chị có thể thử một chút. Ở trên thật sự thích, có thể trả thù anh ta, làm anh ta khó chịu!”
Lầu 3, Chiếu Dã ở ban công, đã cố gắng che chắn âm thanh, nhưng đó là người yêu, lúc nào anh cũng có thể nghe thấy cả tiếng tim cô đập, không có cách nào không nghe thấy.
Truyền đến mấy từ linh tinh vụn vặt…Bên trên… Trả thù… Khó chịu.
Chiếu Dã hừ hừ cười một tiếng.
Buổi tối, Di Di bị cưỡng chế cưỡi ở bên trên Chiếu Dã, động đến mức eo đau.
Bốn
Cám ơn trời đất, Di Di tới ngày nghỉ lễ.
Chiếu Dã không thể không bỏ dở vận động trên giường, bưng trà đưa nước hầu hạ Di Di.
Ban ngày còn hảo, nhịn một chút liền đi qua.
Nhưng tới buổi tối, tình dục không an phận ngo ngoe rục rịch, anh nắm tay Di Di giúp chính mình.
“Mỏi tay, chính anh giải quyết.” Di Di vô tình nói.
Chiếu Dã cười xấu xa nhìn cô: “Tay mỏi, dùng chỗ khác cũng có thể.”
“…Lăn đi.”
Di Di vẫn giúp anh.
Nửa đêm, Chiếu Dã trong mơ màng ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, theo bản năng liền liên tưởng đến miệng vết thương, nghĩ đến miệng vết thương anh liền muốn liếm.
Vì thế, chăn bông dày như ngọn núi, Chiếu Dã chui vào giữa hai chân Di Di.
Chạm được đến quần lót mềm mại, vừa nắm vào viền quần, đã bị một chân đạp xuống giường.
“Ái ——” Chiếu Dã sờ sờ đầu, trên giường vang lên tiếng phẫn nộ của Di Di: “Chiếu Dã, anh nếu dám liếm, em liền chia tay!!!”
“…”
Chiếu Dã cũng không dám nữa.
An phận mấy ngày, cũng không cầu Di Di giúp đỡ, nửa đêm lén lút dùng vật cứng cọ vào eo nhỏ, đã cảm thấy mỹ mãn.
Không nghĩ tới mỗi lần Di Di đều tỉnh, nghe anh rơi xuống hô hấp ấm áp,bất giác bị gợi lên dục niệm.
Đêm nay, Chiếu Dã như thường lệ từ phía sau ôm cô, cọ cọ eo, môi dán vào gáy.
Anh thích ý nhắm mắt, nháy mắt tiếp theo ai ngờ người trong lòng ngực trở mình, hai chân kẹp lấy cự vật chót vót của anh.
“Ơ vợ?”
Di Di ôm lên cổ anh, nhẹ giọng nói: “Không sao.”
Chiếu Dã ngây ngốc nhìn cô, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được.
Ngay sau đó, sói đói chụp mồi.
Share this: