Bỗng nhiên, nổi lên một trận gió.
Quét qua thái dương Di Di, cô ngửi được mùi hương sâu thẳm, giống như giọt sương đọng trên mặt cỏ sau cơn mưa, hơi thở đến từ nơi nguyên thủy rừng sâu. Di Di khép hai tròng mắt, nghe thấy tiếng nước chảy từng giọt tí tách trong phòng tắm, bức màn hơi lay động, không khi quẩn quanh. Trợn mắt lên, một con sói màu xám trắng đang ngồi sổm trên giường, lỗ tai dựng thẳng, mũi dựng thẳng,đồng tử lóe lên một màu lam trong đêm đen.
Thân hình khổng lồ, ánh mắt kiên nghị lạnh lùng, toàn thân lông tóc sáng sủa nhu thuận, móng vuốt lạnh băng.
Trầm tĩnh, dã tính, thần bí.
Đây là sói.
Đây là Chiếu Dã.
Di Di lần thứ hai vì khiếp sợ vì hình sói của Chiếu Dã, anh là thiên nhiên ban tặng, vạn vật tán dương, thành kính cứu rỗi.
Cô sinh ra một loại sợ hãi —— đến từ gien theo bản năng, đối với mãnh thú mà sợ hãi.
Nhưng Chiếu Dã thích ý lay động cái đuôi, nói cho cô: Đừng sợ.
Sói trưởng thành nguyên hình của Chiếu Dã sẽ không nói được tiếng người, chỉ nằm phục xuống lấy lòng liếm liếm mũi chân của Di Di.
Di Di phát ngứa, khanh khách cười rộ lên, đến gần anh, ôm lấy thân thể của sói.
Lông xù xù, ấm áp dễ chịu,cô phảng phất có thể nghe thấy tim anh đang đập kịch liệt.
“…Em phải làm như thế nào?” Di Di xoa đầu sói, mơn trớn lỗ tai nhòn nhọn, sói ô ô khẽ gọi một tiếng.
Di Di rầu rĩ nói: “Nghe không hiểu ha…”
Chiếu Dã tự giác nằm xuống, giường lập tức “rầm” chấn động, Di Di lắc lư lảo đáo nắm lấy đuôi mà không ngã xuống. Sói lại hừ hừ khẽ gọi, cái đuôi trần trụi đảo qua thân thể của Di Di, cố ý vô tình cọ sát giữa chân cô.
“Làm gì, đồ sắc lang!” Di Di ngồi bên cạnh người Chiếu Dã, tò mò mà sờ sờ bụng, một mảnh lông thuần trắng trong sáng, xúc cảm cũng rất tốt. Sói sẽ không hề phòng bị với người mình yêu, thu hồi móng vuốt. Di Di dạng chân ngồi lên bụng anh, hạ thân ướt át dính lên lớp lông, Di Di có hơi ngượng ngùng. Một tay sờ về phía sau, một bên dịch về sau, rốt cuộc, sờ đến căn gậy để ở sau mông mình.
Đó là bồng bột, hùng mạnh, nóng cháy.
Cô đụng tới, hình như nó đang sống động cựa quậy.
Di Di lặng lẽ quay đầu nhìn một cái, cứng họng đứng hình.
Khó có thể nói hết, chỉ có thể tả —— quá, quá đồ sộ…
“Chiếu, Chiếu Dã…” Di Di run run rẩy rẩy gọi tên anh: “Em.. Làm sao bây giờ?”
Sói ngửa đầu, chân tay đều phủ xuống, cái đuôi phe phẩy sung sướng.
Một bộ dáng “Nhậm quân hưởng dụng”
Di Di nắm lấy lông ở bụng anh, oán hận mắng nhỏ một câu.
Vấn đề quan trọng là, này, cái kích cỡ này, khả năng cô không thể nuốt nổi…
Di Di căng da đầu vươn tay, ý đồ khoanh vào phần đầu thô to.
Như thế nào nắm, sờ vào cũng không thể cầm hết toàn bộ.
Hai tay nắm chặt, Sói rầu rĩ hừ hừ từ xoang mũi: “Ư”, lè lưỡi thèm khát liếm liếm chóp mũi, đuôi to vui sướng phe phẩy phía sau lưng Di Di.
“Buồn…” Di Di hít hà một hơi.
Sói do Chiếu Dã biến hình nên xuống tay hoàn toàn không coi nặng nhẹ, anh cho rằng mình đang làm nũng, nhưng thật ra như roi quất vào, lưng Di Di hiện ra một vệt màu đỏ.
Di Di nước mắt ào ào, “Đau muốn chết!”
Chiếu Dã nhất thời ngồi dậy, cúi đầu sói nhận sai, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp qua dấu vết kia.
“Ô…” Anh ghé vào trên đùi Di Di xin lỗi, đầu lông xù xù tiến vào trong lòng ngực.
Di Di nín khóc mỉm cười: “Được rồi, biết anh vô ý”
Từ trong lòng tách hai chân Di Di ra, đầu sói to lớn phục dưới bắp đùi, liếm láp hai cánh hoa, như đang an ủi.
Di Di đè lại Chiếu Dã: “Đừng…”
Chiếu Dã dừng lại ngửi ngửi, chỗ này của cô thơm quá…
Sợ những chiếc răng nanh cọ vào cô, Chiếu Dã cẩn thận vươn đầu lưỡi, kích kích viên hạch nổi lên, mũi tròn tròn dính đầy chất lỏng.
“Ưm a…”
Bị một cái đầu sói liếm huyệt …
Hình ảnh đánh này sâu vào thị giác, Di Di cầm lòng không đậu muốn kẹp lấy đầu sói. m đế bị liếm đến rất ngứa, đặc biệt đầu lưỡi của sói linh hoạt hơn nhiều so với người,viên thịt viên như sung sướng như xung huyết.
Trong cơ thể cô dâng lên dục vọng đang xao động.
“Có, có thể…” Di Di nắm tai sói, nhẹ giọng nói, “Để em thử xem.”
“Ngao” một tiếng, Chiếu Dã thuần thục lật ra cái bụng, một đôi mắt sáng quắc sáng lên.
Trong ánh mắt nóng cháy của anh, gương mặt Di Di nổi lên tầng mây đỏ bừng, tay cầm dương v*t thật lớn, nhếch lên mông lên tìm vị trí.
Đặt ở cửa huyệt khẩu chật chội, vặn vẹo mông, vậy kia ma sát quà đảo qua, trượt tới rãnh mông cô. Sói dưới thân thở hổn hển, như đang cực lực khắc chế cái gì, bụng mềm phập phồng lúc lên lúc xuống.
“Ặc, lại lần nữa.”
Lần thứ hai, lần thứ ba…
Vật cứng theo chất nhầy hướng bên phải, bên trái, nhưng vẫn không vào được.
Ngẫu nhiên một lần cọ quá âm đế của Di Di, cô biếng nhác thở hổn hển, đỏ mặt, phe phẩy đôi mông, trượt qua trượt lại trên đầu dương v*t.
Chiếu Dã nhẫn nại như muốn mệnh.
Đôi mắt càng thêm thâm trầm, bất tri bất giác hé ra hai chiếc răng nanh.
Di Di cào cào bụng anh, tay chống lên thân sói, lại lần nữa ngắm ngay chính giữa, chậm rãi ngồi xuống.
Sói to lớn phá vỡ hoa tâm kiều nộn, mạnh mẽ vào bên trong phần đầu.
“A…” Di Di nhíu mày hô nhỏ, “Ô… Quá lớn, đau quá …”
Chiếu Dã quả thực đang muốn điên, xung quanh tứ phía bao bọc lấy nó, chặt, hàm chứa nó bên trong. Bên trong cô rất ấm áp, ướt át mềm mại, dính dính, như một khối bánh dày bao vây lấy anh, anh muốn vĩnh viễn ở bên trong.
Nhưng vài giây thì dừng lại, cô rời khỏi thân anh.
Di Di đau đến nhe răng trợn mắt, ngước mắt nhìn thoáng qua Chiếu Dã đang nhe ra chiếc răng nanh nhọn, như vực sâu đang nhe răng, cô theo bản năng co rúm về phía sau.
“Phanh ——”
Một tiếng vang lớn.
Trong chớp mắt, sói lớn xoay người chặn Di Di lại, trên vách tường hiện ra một thân ảnh đen ngòm làm cho người ta sợ hãi.
“A!”
Theo một tiếng thét chói tai, người dưới thân Chiếu Dã không thấy đâu nữa.
Anh ngốc ngốc tránh ra.
Trên khăn trải giường, một con thỏ trắng cùng một cái đầu sói to lớn đang ngây ngốc nhìn nhau.