Đã ở bên trong không biết bao nhiêu giờ.
Ngoài một màu đen, chỉ còn sự yên tĩnh.
Anh nghe thấy cuộc đối thoại của Jack về sợi lông, suy nghĩ một chuyện xấu. Trước khi báo cáo giám định đến, anh xông ra, mang theo Di Di rời đi.
Đó sẽ là một trận rung chuyển trời đất, Chiếu Dã suy xét hậu quả.
Tích tắc, tíc tắc…. Chiếu Dã phát hiện một động tĩnh rất nhỏ.
Anh nín thở ngưng thần trí——
“Lực Ca, Chiếu Dã thật sự có thể nghe thấy sao?”
“Em dâu à, tuy thính lực cậu ta không bằng Yêm, nhưng cách hai bức tường vẫn có thể”.
“Thật vậy à? Chiếu Dã, Chiếu Dã?”
“Ừm.”
“Có nghe thấy không, cậu ta ‘ Ừm ‘ một tiếng.”
“Lực Ca, tôi không nghe thấy…anh ấy trả lời sao?”
“Cô còn không tin Yêm?”
Chiếu Dã nhắm mắt, khóe miệng cong cong ý cười.
“Chiếu Dã, Chiếu Dã, em biết anh không tiện nói chuyện, anh nghe em nói là được”. Di Di có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sợ Chiếu Dã nghe thấy cô khóc nức nở, ra vẻ nhẹ nhàng nói:
“Mai hoa lộc nói anh ta có cách, anh đừng có sợ, em ở nhà chờ anh…”
“Đèn phòng khách hơi tối, em muốn thay mới, nhưng ghế dựa cũng không với được, vẫn là chờ anh”.
“Còn có tấm rèm, vẫn luôn không hỏi anh, có thể đổi thành màu hồng phấn không, tuy rằng màu đen cũng rất tốt, nhưng em thích màu hồng nhạt, chờ em kiếm đủ tiền, chúng ta mua một ngôi nhà nhé…”.
Di Di ngồi xổm ngồi ở góc tường, lầm bầm lầu bầu đã lâu.
Lực Ca nhìn đến không đành lòng, khuyên nhủ:”Em dâu à, nếu không em về nghỉ ngơi trước đi, chỗ này có Yêm ở đây”.
“Tôi sợ một mình anh ấy sợ…”
“Yêm nghe bên đó nói cô hai ngày không ngủ, nếu thân thể suy sụp xảy ra chuyện gì, vậy mới làm cậu ta sợ hãi, Chiếu Dã, cậu nói xem có đúng không?”. Lực Ca cùng không khí đối thoại với Chiếu Dã.
“Cô xem, cậu ta lại Ừm một tiếng.
“Ai, lại nói một câu.”
Di Di hỏi: “Anh ấy nói gì?”
“Yêm ngại quá.” Lực Ca sờ sờ đầu, tự động phiên dịch thành mấy từ ngữ nơi anh ta ở:
“Cậu ta nói, cái gì nhỏ, Yêm nghe lạ quá”.
“Phụt..”
Lần đầu tiên Di Di trong hai ngày qua, cô từ từ nói: “Vậy em về đây”.
Lực Ca: “Đi thôi đi thôi.”
“Hẹn gặp lại Lực Ca, gặp lại sau Chiếu Dã”.
Di Di đi ở trên đường, khóe miệng dần dần cong lên, tâm tình trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Cô nhìn phía ven đường, từng hàng cây xanh um tùm, không tiếp xúc qua lại, nhưng vẫn làm bạn với nhau, cô độc yên lặng.
Trời xanh mây trắng, trong vắt xa xa, chỉ có vài đám mây nhộn nhạo. Khó có được ngày nắng ấm trong xanh.
Di Di đi vào tiểu khu Kim Hoa, chú bảo vệ ngăn cô lại.
“Có chuyển phát nhanh của cháu.”
Di Di ngây người, gần đây cô không mua gì.
Nói lời cảm ơn nhận lấy, là một phong bì đóng kín. Cô xé ra xem, ánh mắt trở nên nhu hòa hơn so với thời tiết.
Trong tay, là tấm ảnh họ chụp chung.
Di Di cười nhìn màn ảnh, Chiếu Dã mỉm cười nhìn cô.
Một đen một trắng, màu sắc tương phản cực hạn, giống như thân phận của họ, một sói một thỏ, đồ ăn cũng khác nhau. Mặc dù khác nhau rất lớn, nhưng tình yêu có thể vượt qua thiên sơn vạn thủy.
Di Di cười xong liền khóc.
Đều do có cơn gió trong lòng, thổi vào đôi mắt cô.
–
Cảnh sát nhận được một văn kiện nặc danh, là toàn bộ video hoàn chỉnh mà Jack quay được.
Dựa vào hình ảnh mơ hồ, dựa vào mấy cái này cùng lời khai của Di Di, nhìn qua cũng biết đã có chuyện gì xảy ra.
Jack không biết bọn họ từ đâu có được video, hô lên: “Chuyện này không có khả năng…”
Cảnh sát nhàn nhạt liếc hắn: “Nói thật, tôi rất khinh thường cậu.”
Jack nhìn qua thể trạng không hề kém cạnh Chiếu Dã, hắn ta lựa chọn chụp lén, chứ không ra tay giúp đỡ.
Hắn làm người qua đường,không hăng hái làm việc tốt, còn làm người ác bỏ đá xuống giếng.
Jack có ý vớt vát cục diện: “Cảnh sát, không thẩm tra lại Chiếu Dã sao?”.
“Ngày mai sẽ có kết quả.” Jack không nói gì, lo cho thân mình.