Cùng Sói Cận Kề - Ngôn

Chương 39: Nặc Nhân




Trước khi ngủ, Chiếu Dã ôm lấy Di Di nói mấy lời lúc sáng Ngạn Kỳ hỏi mình.

“Hắn hỏi anh, nếu có một ngày, em muốn rời đi, anh có thể thả em đi hay không, anh nói sẽ không”.

Di Di “Ồ” một tiếng, nhắm hai mắt nói:”Em không đi”.

“Em có thấy anh quá đáng sợ?” Chiếu Dã nói đùa: “Nếu em ngoại tình, anh vẫn sẽ tha thứ cho em, sau đó sẽ giết chết thằng đàn ông kia”.

“Ặc, xã hội có pháp luật, giết hay không giết cái gì”.

Di Di trợn mắt, xuyên qua bóng đêm nhìn anh.

Trong đầu vang lên lời Ngạn Kỳ: “Chiếu Dã sẽ không phản bội em. cậu ta đối với em, khả năng có điểm chiếm hữu”

Di Di hôn lên cằm anh, âm nhanh nhỏ nhẹ nói:

“Em không ngốc, ai tốt với em, em đều biết. Nếu em sợ anh, hôm sau nên chuyển khỏi đây rồi”.

“Chiếu Dã, em sẽ không thích ai khác, em chỉ thích anh”. Di Di đầu chôn ở ngực anh ra một câu khẳng định, lắng nghe từng tiếng tim đập.

Có thể là từ lúc Ngạn Kỳ xuất hiện, làm Chiếu Dã ăn dấm hơi lâu. Di Di đoán được như vậy, lần thứ hai giải thích rõ ràng với anh:

“Có phải anh để ý tới anh Ngạn Kỳ không? em với anh ấy tuy quen đã lâu, nhưng em chưa từng đối với anh ấy có tình yêu nam nữ”.

Di Di nắm tay anh đưa lên ngực trái: “Trời đất chứng giám.”

“Anh biết rồi” Chiếu Dã cười một tiếng, thu lại lòng bàn tay, véo vào nơi thịt mềm mại.

Di Di lùi ra né tránh.

Chiếu Dã bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Hắn ta là chó loại nào?”

Chiếu Dã có thể ngửi được nguyên hình của Ngạn Kỳ, nhưng không rõ chủng loại.

“Hả?” Hỏi cái này làm gì, Di Di sờ sờ gáy anh: “… Alaska.”

Hừm…

Cũng đều là một loài, Alaska là giống loài có huyết thống gần nhất với loài sói, ngoại hình cũng tương tự như Chiếu Dã.

Chiếu Dã khó tránh khỏi muốn hơn thua.

“Nguyên hình của hắn có tốt không?”

Vừa dứt lời, Chiếu Dã đã biến thành sói trưởng thành, chăn bông bị anh nhấc lên cao. Con sói chạm vào cánh tay của Di Di, muốn cô nhìn mình, thân mình rung rung xõa tung long tóc, chiếc đuôi to một chút quét qua cẳng chân Di Di.

Di Di cùng sói đối diện.

Ánh mắt hung ác của sói ánh lên lệ quang.

Nhìn thật tương phản, Di Di rất muốn cười, nhưng nén nghiêm mặt không cười ra: “Anh tốt nhất”.



Mấy ngày sau, Ngạn Kỳ hẹn Di Di ra ngoài ăn cơm.

Di Di muốn gọi Chiếu Dã, Ngạn Kỳ nói trong điện thoại: “Đừng, khả năng cậu ta cũng không muốn gặp anh”.

Cuối cùng lại nói: “Hừ, anh cũng không muốn thấy”.

Di Di cười chết, hai cái người này.

Cô nhắn tin cho Chiếu Dã, nói tan ca sớm sẽ đi ăn cùng Ngạn Kỳ.

Đúng giờ đến cửa, người phục vụ dẫn đường tìm được vị trí, ngoài ý muốn phát hiện bên cạnh Ngạn Kỳ có một nữ sinh xinh đẹp.

“Anh Ngạn Kỳ, giới thiệu đi chứ?”

Di Di cong khóe môi trêu ghẹo.

Nữ sinh thân mật kéo cánh tay Ngạn Kỳ, nghe vậy ngại ngùng cúi đầu.

Cô gái có mái tóc quăn màu hạt rẻ, đôi mắt to linh động, tinh xảo như búp bê Barbie.

Ngạn Kỳ cười, “Lần trước chưa nói cho em, anh muốn kết hôn, đây là vị hôn thê của anh, Nặc Nhân”.

Di Di kinh ngạc, sau đó vui vẻ nói:  “Thật vậy sao? chào chị, à không, chị dâu, em là Di Di”.

Di Di nhiệt tình cầm tay Nặc Nhân, a, tay thật mềm, tóc thơm quá…

“Ngại quá, có hơi kích động…” Di Di nửa ngày mới buông tay, cười nhe răng, trông hơi ngốc nghếch…

“Không có gì” Nặc Nhân ôn nhu mà nói, “Tay em lạnh quá, chị có mang theo bao tay, cho em đeo…”

“A, cảm ơn…” Di Di nhận lấy, một chiếc bao tay màu hồng phấn rất đáng yêu. Ngạn Kỳ ngồi một bên gọi món, dựng tai nghe hai người nói chuyện. Qua vài phút, Di Di và Nặc Nhân đã thêm WeChat.

“Chị dâu nhỏ, có còn hình nào hay không?”

“Được, trong cửa hàng có một hình con thỏ bông, chắc em sẽ thích”.

“Thật à?”

“Em nhìn xem cái này, thế nào?”

“Oa, em muốn cái này!”

Ngạn Kỳ bật cười, giữa con gái với nhau thật đơn giản …

Gọi xong đồ ăn, Di Di bắt đầu điều tra bát quái.

“Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”

Ngạn Kỳ trả vờ không nhớ rõ: “Ba năm gì đó, hình như bốn năm.”

Nặc Nhân giận rỗi liếc mắt một cái, Ngạn Kỳ cười hì hì trả lời: “Bốn năm lẻ ba tháng.”

“Oa ——” Di Di cảm thán.

“Vậy sao hai người quen nhau? Ai chủ động?  Quen nhau bao lâu thì ở bên nhau…” Di Di bỗng nhiên cũng giống như Bé Nhỏ, hiện tại cô cũng có một trăm vấn đề.

Ngạn Kỳ nói: “Ăn đi, đồ ăn cũng không lấp được miệng em sao?”

“À. àh” Di Di học âm thanh ngày thường của Ngạn Kỳ, rất thiếu đòn, quay đầu hỏi Nặc Nhân, “Chị Nặc Nhân, anh Ngạn Kỳ ngày thường có bắt nạt chị không?”.

“Chắc là có” Nặc Nhân gọi vài món Ngạn Kỳ thích, hai cô gái cùng nhau kể xấu Ngạn Kỳ, anh nhấc tay đầu hàng.

“Em có thể đến uống rượu mừng không?” Di Di hỏi, cô còn chưa được tham gia hôn lễ bao giờ.

Nặc Nhân xinh đẹp cười: “Tất nhiên là có thể, chị đã sớm nghe A Kỳ nhắc tới em. Vốn muốn em làm phù dâu, nhưng mà người vừa vặn đủ rồi”.

Ngạn Kỳ bổ sung một câu: “Gọi thằng nhóc nhà em tới, càng thêm vui”.

Nhắc tới Chiếu Dã, Di Di đôi mắt ngại ngùng lại sáng ngời: “Được ạ”

Một bữa vừa ăn xong, Di Di vẫn còn lôi kéo Nặc Nhân chuyện trò.

“Chị dâu, trên người chị thơm quá.”

Nặc Nhân cùng Di Di thì thầm vài câu.

Di Di moi ngón tay xấu hổ hỏi: “Có hợp với em không”. Cô cũng muốn có mùi hương này.

“Lần sau chị giúp em chọn.”

“Được ạ.”

Di Di cười cười, cô đã muốn có một người chị từ lâu.

Di Di bị ảnh hưởng bởi Ngạn Kỳ và Nặc Nhân, cả người nôn nao hạnh phúc.

Lấy chìa khóa mở cửa nhà Chiếu Dã, trong phòng một mảnh đen nhánh, duỗi tay không thấy năm ngón.

Gì? Chiếu Dã vẫn chưa về sao?

Còn đang nghi hoặc, một cánh tay dài giúp cô đóng cửa lại, che lại miệng cô, ấn người lên trên cánh cửa.

“Ô Ô…” Trước người như có một tòa núi lớn màu đen, ép cô tới mức không thở nổi.

Theo phản xạ có điều kiện Di Di tưởng ăn cướp, cho tới lúc anh cúi đầu phủ lên môi cô, trong bóng đếm hấp thụ không khí trong miệng.  Cảm giác quen thuộc ập đến, Di Di biết là Chiếu Dã.

Tay Chiếu Dã áp sau cổ cô, khiến cô ngẩng đầu lên, miệng tự nhiên hé ra, anh nhân cơ hội hôn sâu, mỗi lưỡi quấn quýt.

“Ô..” Di Di đầu lưỡi muốn tê dại, cổ rất mỏi, bị hôn nghiêng trời lệch đất. Cô đẩy đẩy Chiếu Dã ra, anh tránh ra vài giây, lại tiếp tục hôn.

Bàn tay trực tiếp đưa vào trong quần, không có gì cản trở. Anh tự mình lầm bẩm:”Đi ăn xong rồi”.