Chiếu Dã phong trần mệt mỏi đi vào cửa, mang theo làn gió đêm lạnh lẽo.
Trên tay cầm theo hai món điểm tâm ngọt, vì sau khi ăn Di Di thuận miệng nói một câu, anh không nói hai lời liền đi vào trung tâm thành phố mua, không cần Di Di đi theo.
“Cảm ơn anh Chiếu Dã.” Di Di đôi mắt lấp lánh.
Chiếu Dã tà tà nhướng mày: “Nói ‘ cảm ơn ‘ với anh?”
Di Di hỏi: “Vậy em phải nói gì?”
Chiếu Dã đặt điểm thâm ngọt xuống, cười nói: “Không thì đến hôn anh một cái”.
Di Di nhảy thẳng vào trong lồng ngực anh, Chiếu Dã bất ngờ bị đẩy lùi về sau một bước, tay chống xuống bàn đứng vững thân mình.
Di Di bám vào vai Chiếu Dã, đưa lên đôi môi mềm mại hồng hào.
Môi Chiếu Dã hơi lạnh, nhưng không sao, cô sưởi ấm là được rồi.Di Di cọ cọ không có quy luật, đã hôn môi rất nhiều lần, đều do Chiếu Dã chủ động, cô vẫn không thể học theo.
Nhưng lần này Chiếu Dã cố tình không đáp lại, mắt mang theo ý cười nhìn cô. Di Di nhìn thấy như anh đang đùa cợt mình.
Nhưng mà sao có thể để anh xem thường. Di Di tiếp tục dán vào, cọ cọ, hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn cánh môi anh. Toàn thân Chiếu Dã đều cứng, nhưng môi thì mềm mại, Di Di như đang nếm một miếng điểm tâm ngọt ngào, cắn mút như nghiện.
Anh hé môi, Di Di vui vẻ vươn đầu lưỡi, học theo nụ hôn của anh, dọc theo viền môi liếm một vòng, sau đó thâm nhập vào lãnh địa. Ánh mắt Chiếu Dã thay đổi. Di Di không nhìn thấy, kéo mở áo khoác của anh vuốt ve lung tung ở bên trong.
Cô mặc chiếc áo ngủ mong manh, cố ý đè ép ngực mình vào ngực Chiếu Dã, giống như chơi một trò chơi lò xo đàn hồi.
Dù sao hai quả đồi là bùa hộ mệnh của cô, Chiếu Dã không thể làm gì, Di Di lắc lắc thân mình, chơi vui vẻ vô cùng. Làm xong chuyện xấu, cô xách theo túi điểm tâm tính chuồn đi. Bị tay Chiếu Dã lanh lẹ bắt lấy, đẩy mạnh vào phòng ngủ, hai người ngã trên giường.
“Chơi xong liền chạy? Hửm?” m thanh cuối du dương.
Di Di vô tội chớp chớp mắt, cười ha ha: “Anh nói em hôn anh một cái, cảm ơn anh mua điểm tâm mà, Chiếu Dã thật tốt, mau cho em ăn một miếng đi”.
Chiếu Dã cởi dây lưng, cầm tay Di Di ấn vào trong quần, hôn cô một cái, nói:”Làm anh bắn, em mới có thể ăn”.
“Vô sỉ!” Di Di mắng anh.
“Di Di thật tốt.” Chiếu Dã học câu vừa rồi của cô.
“Vậy anh bỏ tay em ra đã, nắm đau quá”. Di Di miễn cưỡng đồng ý.
“Anh sai rồi” Chiếu Dã nói câu chẳng có chút thành ý nào, tự mình cởi quần, ngồi lên giường, như một tư thế mời. Mặt Di Di đỏ bừng, chậm chạp dịch về hướng Chiếu Dã.
Chiếu Dã khinh khỉnh trêu chọc: “Trách không được thi chạy rùa đen lại thắng”.
Di Di bực tức nhìn Chiếu Dã, giương nanh múa vuốt ngồi bên chân anh. Giơ tay cởi quần lót đặt sang bên cạnh, dùng sức túm lấy, côn th*t với hai quả lựu đạn bắn ra, đánh vào cổ tay trắng nõn của Di Di.
“…”
Dũng khí vừa nãy nháy mắt đã biến mất không còn, cô run rẩy duỗi tay, nghĩ thầm con rùa đen thắng, con rùa đen đã thắng…
Cúi đầu chậm rì rì nắm lấy, ánh đèn sáng ngời chiếu xuống, màu tím và đen hòa lẫn vào nhau hiện ra rõ ràng. Di Di nhìn tới kinh tâm động phách, trên dưới của nó giật giật, vật trong tay lại lớn thêm một vòng.
Di Di có chút khẩn trương, nắm chặt tới mức Chiếu Dã phát đau, nhưng anh không mở miệng nhắc, anh thích cảm giác bị Di Di nắm chặt.
Cô dừng lại bất động, Chiếu Dã ẩn nhẫn nói: “Em làm vậy sao anh bắn ra được”.
“Anh chờ chút.”
Di Di chạy ra ngoài, ba phút sau vòng trở lại. Chạy về phía Chiếu Dã hôn một cái, hồng mắt, ợ một hơi…Chiếu Dã ngửi được mùi cồn, nhìn vào mắt cô, không biết đã uống bao nhiêu…
Di Di rót nửa ly, mạnh mẽ uống, chưa đến mức có thể say.
Rượu đánh trúng tim, cô muốn bách chiến bách thắng, không gì lại được. Di Di nắm lấy gốc rễ của Chiếu Dã, sờ đén hai quả trứng, nhấn một cái.
“ĐM…” Chiếu Dã lần đầu tiên chửi tục, chút nữa bị cô ấn gãy.
“Hửm?” Di Di làm sai, mơ mơ màng màng xin lỗi, “Ôi em xin lỗi, xin lỗi—–“. Cô kéo dài âm, nhẹ nhàng vuốt ve vật cứng, như trấn an vì mình sai.
Sờ đến mức Chiếu Dã thấy thoải mái cực kỳ, cúi xuống hôn cô, lưỡi tiến quân thần tốc nếm ra vị rượu. Anh đã quên mình không thích vị này. Di Di cười ngây ngốc, trên tay nhanh chóng lên xuống, lời nói cũng nhiều hơn, hỏi anh:”Như vậy có được không?”
Chiếu Dã đang hôn cô, anh ách nói:”Có thể nhanh hơn chút”.
Di Di làm theo, khinh ngạc phát hiện thanh sắt nóng bỏng ở trong tay lại thô to hơn môt vòng, cô bĩu môi nói:”Cầm không hết”.
Chiếu Dã chỉ cách: “… dùng hai tay”
“Được nha.”
Đôi tay của Di Di cùng lúc được sử dụng, động tới cổ tay đều mỏi, oán giận nói:”Sao anh còn chưa bắn?”
Chiếu Dã hỏi: “Muốn ăn không?”
“Muốn.” Di Di cho rằng anh hỏi là ăn điểm tâm, không nghĩ ngợi trả lời ngay. Thấy dáng vẻ không đứng đắn của anh mới nghĩ lại, đỏ mặt mắng:
“Ăn cái đầu anh”.
“Lại đây.”
Di Di tới gần. Chiếu Dã vén áo ngủ của cô lên, cầm lấy một bên tuyết trắng đưa vào trong miệng, một tay khác cầm tay Di Di tăng tốc hoạt động.
“Nhẹ, nhẹ một chút”.
Không biết là lực trên tay nhẹ, hay là miệng nhẹ.
Bất cứ là nơi nào, Chiếu Dã đều sẽ không nhẹ. Ngược lại dần dần tăng thêm lực, mút hạt đậu đỏ ướt đẫm vào miệng.
“Đau aaa.”
Ngực Di Di ngực càng thêm tê dại, tay càng siết chặt.
Linh hồn Chiếu Dã như bị nặn ra, nhanh tay động mấy chục lần, chất nhầy vẩn đục bắn đầy trên tay cô. Di Di có cảm giác thỏa mãn khi thành công, vào nhà vệ sinh rửa tay, chuẩn bị ăn điểm tâm ngọt.
Chiếu Dã nhìn chằm chằm bóng hình cô, suy tư mà nói:
Cồn đúng là thứ tốt nhỉ.