Cùng Sói Cận Kề - Ngôn

Chương 37: Tất nhiên




Sau giờ ngọ, một gian trong quán cà phê.

Trong cửa kính có hai người đàn ông đang ngồi, một gương mặt vô vảm, một gương mặt thong thả ung dung.

“Sao lại đổi ý?.” Ngạn Kỳ tấm tắc hai tiếng, anh đã sớm biết lời Di Di nói:”Bận nhiều việc” chỉ là lấy cớ.

“Cô ấy muốn tôi đến, tôi đến”.

Ngạn Kỳ uống một ngụm cà phê, bất động đánh giá Chiếu Dã, nói: “Em ấy rất thích cậu.”

Một tia nắng chiếu vào giữa Ngạn Kỳ, chất lỏng cà phê màu nâu ánh lên vàng rực xán lạn.

“Vẫn luôn nói những lời hay với tôi.” Ngạn Kỳ lộ ra biểu cảm phiền não.

Chiếu Dã sửng sốt, “Phải không.”

Ngạn Kỳ ôn hòa mà cười cười, như là lầm bầm lầu bầu nói: “Vẫn đơn thuần như trước đây, rất dễ bị người ta lừa đi”.

Nói câu cuối cùng, anh ta nhìn thẳng vào Chiếu Dã.

Chiếu Dã nghe ra ý, chỉ trầm mặc đối mắt với ánh mắt đánh giá của anh ta.

Trong không khí tràn ngập mùi hương chua xót, một bài hát vừa kết thúc, chuyển sang một ca khúc nhạc nhẹ khác. Chiếu Dã chưa đụng một hụm cà phê trước mặt.

Anh đánh vỡ yên tĩnh: “Anh muốn nói gì?”

Ngạn Kỳ khóe miệng mang ý cười, đôi mắt ngang  tàng sắc bén, đầu ngón tay thủ sẵn mặt bàn: “Sói, chắc sẽ không lừa dối đúng không?”

Chiếu Dã nói: “Tất nhiên”

Ngạn Kỳ nhớ tới một truyền thuyết lâu đời, một con sói mẹ đã chết, người chồng mang theo xác lên núi tuyết, cùng nhảy xuống vực sâu tuẫn táng. Sói là động vật tàn bạo, cũng là loài chung tình nhất.

Anh tự hỏi bản thân mình, cũng không làm nổi chuyện quyết tuyệt như người chồng sói kia.

Anh tin tưởng Chiếu Dã là sói thành thật, nhưng còn kết đôi, đều có biến cố.

Ngạn Kỳ ngước mắt: “Người sói, cũng sẽ làm khế ước kết đôi sao?”

Chiếu Dã nói: “Tất nhiên”.

Trong thời khắc anh nhận định, đó là ước định cả đời.

Anh vẫn chưa nói qua với Di Di, nhưng anh cảm thấy Di Di đã biết.

“Tiểu Di nguyện ý ở bên cậu cả đời?” Ngạn Kỳ nói, “Hay là cậu bắt ép con bé phải đồng ý?”

Lại nghe được xưng hô làm anh nghiến răng nghiến lợi, Chiếu Dã lạnh lùng nói:”Đây là chuyện của chúng tôi, không liên quan đến anh”.

“Đừng kích động như vậy.” Ngạn Kỳ ôm cánh tay, “Làm sao cậu có thể chứng minh lời mình nói”.

Chiếu Dã hỏi lại: “Vì sao tôi phải chứng minh cho anh thấy?”

m thanh có hơi tăng cao, Ngạn Kỳ không tức giận, liếc trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, âm thanh phảng phất như từ quá khứ xa xôi.

“Chắc em ấy đã kể chuyện của tôi với cậu”.

“Cậu yên tâm, không phải tôi đến cùng cậu tranh giành, tôi với cậu giống nhau, hi vọng em ấy sống tốt”.

“Vậy tính là, đã từng thích đi”.

Đã từng đã từng, chính xác Ngạn Kỳ đối với Di Di có động tâm.

Cứu một cô gái nhỏ ngây thơ đáng thương, lúc đó cô vẫn còn là cô gái nhỏ. Tuy rằng bộ dáng mười sáu mười bảy tuổi, nhưng ngốc tới mức gì cũng không biết.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô gái nhỏ bắt đầu trổ mã, anh liền nổi lên tâm tư nam nữ. Mỗi lần Di Di gọi tên anh Ngạn Kỳ, anh đều mắng chính mình là đồ biến thái.

Cô đối với anh, như hiếu kính với anh trai…

Lúc sau, chuyện đó xảy ra, cảm tình của Ngạn Kỳ cũng bị thời gian xa cách xóa nhòa dường như không còn, hóa thành ký ức như sông dài dâng lên bọt nước…

Ngạn Kỳ nói vài chuyện của anh ta và Di Di, Chiếu Dã không muốn nghe.

“Được rồi, đã nghe xong lời của anh.” Chiếu Dã không chút nào nể tình: “Di Di còn ở nhà chờ tôi.”

Ngạn Kỳ hỏi một vấn đề cuối cùng: “Nếu có một ngày, em ấy muốn rời đi, cậu sẽ thả đi sao?”.

Chiếu Dã đứng dậy, hồi liếc anh ta một cái: “Sẽ không.”

Ngạn Kỳ không nói nữa, vẫn tươi cười.



Chiếu Dã về đến nhà, Di Di đã nấu cơm xong.

“Các anh nói chuyện gì vậy?” Di Di dò hỏi tình báo.

“Không có gì.”

Chiếu Dã nhẹ nhàng bâng quơ, Di Di đành phải đi hỏi Ngạn Kỳ.

Ngạn Kỳ nói được nhẹ nhàng vui vẻ: “Giúp em chắc chắn về cậu ta.”

“Chắc cái gì? hai người đánh nhau?” Không thấy thương tích trên người Chiếu Dã, Di Di thay Ngạn Kỳ toát mồ hôi.

Ngạn Kỳ cười ha ha, cười một lúc sau mới nói: “Cậu ta rất đáng tin cậy, cũng rất để ý đến em, lúc nói chuyện, cảm giác cậu ta chỉ muốn hất cà phê vào anh”.

Di Di buồn cười, bị nói tốt ngược lại có hơi thẹn thùng: “Anh Ngạn Kỳ, nếu Chiếu Dã đã nói lời gì khó nghe, cho em xin lỗi”.

“Thật không có gì”.

Đầu kia điện thoại Ngạn Kỳ chột dạ sờ sờ cái mũi, hình như anh vẫn luôn khiêu chiến điểm mấu chốt của Chiếu Dã: ” Qua mấy ngày nữa tìm em ăn cơm, có tin tức tốt muốn nói cho em”.

Di Di hỏi: “Tin tức gì tốt ạ?”

“Đến lúc đó em sẽ biết.” Ngạn Kỳ từ từ nói.

Nghĩ đến nói chuyện lúc trước, Ngạn Kỳ nghĩ đến câu trả lời cuối cùng của Chiếu Dã, nhắc nhở Di Di một câu:

“Chiếu Dã sẽ không phản bội em, cậu ta đối với em, khả năng có điểm chiếm hữu”.

“Di Di, em xác định cậu ta là người mà mình lựa chọn sao?”.

Vang lên tiếng vang cửa mở, là Chiếu Dã đi mua đồ trở lại.

Mắt Di Di cong cong, mỉm cười nói: “Tất nhiên.”