Hôm sau, Di Di nhận tin nhắn của Ngạn Kỳ, nói muốn gặp mặt Chiếu Dã.
Di Di nói với Chiếu Dã việc này, anh trả lời không hề nghĩ ngợi: “Không đi.”
Di Di uyển chuyển trả lời Ngạn Kỳ: “Anh Ngạn Kỳ, Chiếu Dã bận nhiều việc, lần sau rảnh em tìm anh chơi nhé”.
Đánh xong tin nhắn, đi đánh Chiếu Dã, “Anh làm gì mà đối địch với Ngạn Kỳ như vậy hả?”
“Em không phải đã nói với anh sao, anh ấy là bạn cũ quen biết từ hồi nhỏ, em cái gì cũng không hiểu, Ngạn Kỳ đã dạy em cách làm một con người”.
Ngạn Kỳ với cô, như anh cũng như cha.
Nhiều năm không gặp, tuy trống vắng những ngày ấy, nhưng tình cảnh trưởng thành cùng nhau vĩnh viễn tồn tại.
Di Di thật sự hy vọng Chiếu Dã cùng anh ta có thể ở chung tốt đẹp.
“Chiếu Dã?”
Chiếu Dã đang khó chịu.
Ánh mắt đầu tiên anh nhìn Ngạn Kỳ đã không vừa mắt, đặc biệt nghe bọn họ nói chuyện, một câu “Anh Ngạn Kỳ”…một câu “Tiểu Di”, mặc dù chỉ là xưng hô, nhưng Chiếu Dã phải cắn răng hàm sau mới áp được nắm đấm xúc động xuống.
Anh biết Ngạn Kỳ đối với Di Di không có ý xấu, nhưng ai biết trước được, có ai không vượt qua được dục vọng đâu.
Tóm lại, thấy phiền.
Chiếu Dã lạnh lùng hừ một tiếng.
“Chiếu Dã.” Di Di lôi anh ngồi xuống
“Hay để em kể vài chuyện xưa của em nhé”.
Di Di là một con thỏ lang thang, cả ngày vô lo vô nghĩ ăn cỏ rồi ngủ.
Ý thức được ra đời từ một ngày nào đó, cô trở thành con người mang tên “Di Di”.
Di Di đối với nhân loại tràn ngập tò mò, cô thích những tòa nhà kiến trúc tinh xảo, thích cách bọn họ nấu những món ăn muôn màu muốn vẻ.
Cô rất mau hòa nhập vào cuộc sống hàng ngày.
Nhưng biến hình có lúc cũng không được tốt, một lần lộ nguyên hình ở phố đi bộ. Một người đàn ông trẻ tuổi bắt cô lại, dáng vẻ lưu manh nói phải mang về nuôi, làm chủ nhân của cô. Di Di nghe không hiểu tiếng người nhưng nhìn biểu cảm trên mặt hắn thì biết, sờ cái đuôi bắt cô lại.
Di Di không chịu, sức lực nhỏ không ngăn được hắn, may có Ngạn Kỳ đi ngang qua giúp đỡ.
Ngạn Kỳ nhìn ra cô là đồng loại, không chút do dự ra tay cứu giúp.
Di Di lúc đó bắt đầu quen biết Ngạn Kỳ.
Nghe thấy vậy, giữa mày Chiếu Dã hơi nhíu.
Mới đầu anh cũng có ý đồ như vậy…
Có phải cô nhớ lại cảm giác không tốt, lúc anh sờ cái đuôi của cô…
Chiếu Dã hôn hôn Di Di, “Thật xin lỗi.”
Một câu xin lỗi không đầu không đuôi, Di Di nhìn biểu cảm trên mặt biết được ý của anh, dựa vào tấm vai rộng lớn nói:” Anh nói xin lỗi với em làm gì, đã sớm qua rồi. Hơn nữa, lúc anh sờ…là em thích”.
Giọng nói ngày càng nhỏ, cuối cùng lời nói cũng bị Chiếu Dã nuốt vào trong miệng.
“….ô, để em nói xong đã” Di Di cười đẩy Chiếu Dã ra.
Cô nói Ngạn Kỳ dẫn cô đi ăn gì đó, dạy cô biết chữ, lên mạng, nói cho cô cách che giấu thân phận. Ngạn Kỳ xảy ra chuyện, bị con người truy đuổi, cô đi theo lo lắng đề phòng. Ngạn Kỳ sợ cô bị lộ, dần cắt đứt liên lạc với cô.
Di Di không muốn kết bạn cùng con người, cô đổi qua vài thành phố, làm rất nhiều công việc. Cô bán hoa, bày quán ven đường bán đồ trang sức, thu nhập không cao lắm, chống đỡ qua ngày cũng đủ. Cô thích ăn đồ ngọt, tích cóp tiền mua vài món đồ điện, tự lên mạng mò mẫm, làm ở quán bánh được rất nhiều người khen ngon. Rồi cũng tự mở quán.
Qua nhiều năm như vậy, cô nhớ rõ ân huệ của Ngạn Kỳ, anh là thầy tốt bạn hiền, là đồng bọn sớm chiều bên nhau.
“Anh đừng có ghét anh ấy, được không?”. Di Di quàng cánh tay Chiếu Dã.
Biểu cảm Chiếu Dã phức tạp.
Hiện tại anh…có chút ghen ghét Ngạn Kỳ.
Anh hiểu Triết Triết tận gốc rễ, cho nên chưa từng sợ hãi Triết Triết sẽ tạo ra uy hiếp gì đối với anh.
Với Ngạn Kỳ lại không giống, hồi ức của Ngạn Kỳ và Di Di anh chưa từng tham dự. Đây là sự thật không thể thay đổi. Tuy lời kể của cô chẳng có gì ám muội, nhưng tính qua tuổi tác, phần tình cảm của họ ra sao, có từng động tâm ở khoảnh khắc nào đó thì không thể biết…
Anh không biết. Chiếu Dã lặng im một lát, nói: “Anh đi gặp hắn ta.”