Cùng Sói Cận Kề - Ngôn

Chương 3: Triết Triết




Ngày đó, Di Di dọn dẹp tới khuya, lúc tắm mới phát hiện chiếc đuôi của mình không biết sao lại lòi ra ngoài. Cô bình tĩnh nghĩ lại một ngày hôm nay, chắc là quá mệt mỏi, còn cùng sói ở bên cạnh vài phút, thân thể theo bản năng muốn biến trở về nguyên hình.

Cũng may ngày hôm sau khôi phục bình thường, Di Di tiếp tục vui vui vẻ vẻ đi làm. Liên tiếp ba ngày sau, cô cũng không gặp lại Chiếu Dã, Di Di vui mừng tự tại, mỗi ngày đều ngủ ngon hơn nhiều.

Ngày thứ tư, Di Di gặp một người hàng xóm khác.

Cô ở trong tiệm làm bánh kem cho khách đặt trước, cô bé thu ngân đột nhiên chạy vào nói bên ngoài có người tìm cô.

Hai mắt cô bé sáng lên, vẻ mặt cười cười bát quái.

Di Di không nghĩ ra được ai sẽ tìm mình.

Bởi vì thân phận của họ đặc thù, Di Di ít khi qua lại với con người. Phải biết rằng, từng có một con sơn dương cho nhân loại thấy được nguyên hình, bị nộp lên quốc gia, từ đây làm đối tượng cho các nhà nghiên cứu, suốt ngày bị ngược đãi trong phòng thí nghiệm.

Di Di không hiểu, con người cũng từ con vượn tiến hóa mà thành, vì cái gì lại ngạc nhiên khi động vật khác cũng có thể trở thành “Con người”?

Di Di yên lặng thở dài, rửa tay đi ra bên ngoài.

“Di Di, cô thật sự ở đây à!”

Người nói chính là một thiếu niên thoái mái, Di Di nhớ tới cậu ta là người hàng xóm mới đã khen bánh quy cô làm rất ngon, gọi là gì nhỉ…

“Oa, đây là cửa hàng của cô sao? bánh này đều là cô làm? Thật là lợi hại!” Cậu ta không chút nào che giấu sự tán thưởng, liên tiếp khen ngợi thêm vài câu.

Di Di ngại ngùng cười cười, nhớ tới tên của cậu ta, “Không phải Triết Triết, tôi cũng là người vừa học vừa làm thôi.”

Vừa làm mặt quỷ một bên, trả vờ lau lau mặt bàn sạch sẽ.

“Lần trước cô cho tôi ăn vẫn nên nhớ hương vị, Di Di, cô làm nhiều vậy chắc cũng vất vả nhỉ”. Triết Triết nhìn về phía Di Di.

Di Di lúc này mới ý thức được bản thân mình còn chưa tháo tạp dề, mặt trên còn dính bột mì, cô không để ý mà nói:

“Làm việc mà mình thích, không vất vả.”

Triết Triết bội phục giơ lên ngón tay cái, nói: “Chờ tôi mua về cho bạn bè ăn, làm cho họ đến đây ủng hộ bánh của cô”.

“Cảm ơn Triết Triết.” Di Di nhìn ba lô trên vai cậu ta, hỏi thêm vài câu:”Cậu vẫn học cao trung à?”

Triết Triết tươi cười hơn, răng nanh tinh tế đáng yêu, vỗ vỗ ba lô nói: “Sinh viên.”

“Thật tốt.” Di Di chưa từng vào đại học, cô đã từng bán bánh ngọt ở gần trường đại học, nơi đó toàn người thanh xuân hoạt bát, hiền lành lễ phép, cô rất thích nơi đó.

“Tôi còn phải làm việc, chiều còn có đơn hàng đã đặt”. Di Di quay đầu nói với thu ngân nói: “Bé Nhỏ, em cho cậu ta vào danh sách hội viên”.

Bé Nhỏ cười thành tiếng.

Triết Triết nói: “Cảm ơn Di Di, về sau tôi nhất định sẽ tới thường xuyên, cô bận thì làm việc đi”.

Triết Triết tính tiền, Di Di đi làm bánh kem, Bé Nhỏ không chịu ngồi yên, cách một cái rèm cửa cùng Di Di nói chuyện phiếm.

“Chị Di Di, anh ta là ai.”

Di Di nghĩ nghĩ: “Hàng xóm của chị”

“Hàng xóm của chị đẹp trai ghê, chưa gặp qua bao giờ, chị Di Di, có phải anh ta có ý với chị không?”. Bé Nhỏ che miệng cười, “Ánh mắt anh ta nhìn chị, điện giật chết em.”

“Không có đâu, vừa mới quen, lần trước tặng một hộp điểm tâm, cậu ta nói ăn ngon, ai biết được sẽ đến đây mua”. Nói đến đây, mặt Di Di đỏ bừng.

“Xem ra lấy hành động này, có hy vọng có thể phát triển hơn.”

Di Di không biết nói gì, vẫn còn khách trong tiệm, Bé Nhỏ chạy tới thu tiền, không rảnh nói chuyện tiếp cùng cô.

Cả ngày nay, tâm tình Di Di đều thoải mái. Lúc xong việc, cô đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, buổi tối tính ăn một bữa lẩu.

Đi dưới mái hiên, trùng hợp gặp được người đã ba ngày không gặp Chiếu Dã. Đã lâu không gặp, Di Di vậy mà không sợ anh, còn cười tủm tỉm cùng anh chào hỏi: “Chào buổi tối”.

“Chiếu Dã.” Bổ xung thêm hai chữ này, vì muốn Chiếu Dã biết cô không quên tên anh.

Chiếu Dã liếc mắt sang phía cô một cái, hít hít chặt cái mũi, nhíu mày.

“Tối nay tôi ăn lẩu.” Di Di cho rằng Chiếu Dã không thích ngửi mùi thịt dê trong tay, thịt gà cũng có vị, ai ngờ anh nói: “Tôi có thể ăn cùng không?”

Thanh âm tuy trầm thấp, nhưng Di Di nghe rõ. Cô ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời không biết nâng chân trái hay là chân phải bước lên lầu.

Thấy Di Di dừng lại không đi, Chiếu Dã quay đầu lại nhìn cô, mặt cô đang dại ra, phát ra tia nghịch ngợm cười nhếch lên mà không biết.

Chiếu Dã nhìn chằm chằm cô, nói: “Tôi trả tiền.”

Di Di hoàn hồn, lắp bắp nói: “Không không… Không cần trả tiền.”

Di Di ngước mắt, so với ngày đầu gặp bây giờ khuôn mặt của Chiếu Dã càng thêm rõ ràng, mũi cao, mắt một mí. Rất khác so với thiếu niên Triết Triết, trên người anh có nhiều dã tính, không thể kềm chế được, cùng với người trưởng thành thần bí. Giống như một khối băng sơn, vĩnh viễn không biết trầm ở bên trong kia là hình dáng gì.

Nhìn nhau, cô bỗng nhiên cảm thấy, anh nhìn chăm chú vào ánh mắt của mình tràn ngập bình tĩnh, còn có một tia ôn nhu khó có thể phát hiện.

Ai sẽ từ chối một người đưa ra thiện ý với mình được đâu, huống chi anh còn đã từng giúp đỡ cô.

Di Di cong cong mắt cười, giơ lên hai túi nguyên liệu nấu ăn trên tay.

“Tôi mua rất nhiều, cùng nhau ăn đi.”