“Chị Di Di, hơi quá tay rồi!”
“Chị Di Di, bột mì cho hơi nhiều”
“Chị Di Di, quá ngọt…”
Bé Nhỏ nếm một miếng bánh nhỏ Di Di mới tự chế, mặt lộ vẻ khó xử lè lưỡi.
Di Di không giải thích, chậm chạm nếm thử một miếng, nhíu mày phản ứng.
Sản phẩm thất bại…
“Chị Di Di”. Bé Nhỏ lo lắng nói, “Chị không thoải mái ở đâu à, nếu không về nghỉ ngơi đi, sáng sớm em thấy tinh thần chị không được tốt”.
Di Di nghe ba từ: “Không thoải mái” theo bản năng nhớ lại tối hôm qua, hai người ý loạn tình mê, thấy quẫn bách như muốn đào cái lỗ chui vào, vội vàng phủ nhận: “Không, chị rất khỏe, em làm việc của mình đi”.
“Bây giờ cũng không có việc gì…”
Vừa nói xong, chuông cửa vang lên, may mà cô đuổi được cô bé đi ra ngoài:” Có khách tới kìa”.
Bé Nhỏ tung ta tung tăng chạy ra ngoài, đẩy cửa bước vào là một người đàn ông cao lớn, mặc một thân quần áo gió màu đen, ngũ quan ẩn dưới vành mũ.
Phản ứng đầu tiên của Bé Nhỏ là lui về phía sau, người đàn ông này có khí chất nguy hiểm thần bí, làm người ta liên tưởng tới mấy tên hung thủ cướp bóc giết người mà tin tức trên TV hay phát, bản năng tự vệ làm cô bé cảm thấy sợ hãi.
“Ặc…” Bé Nhỏ không dám lên tiếng, liếc trộm hành động tiếp theo của người đàn ông.
Ai ngờ anh ta trực tiếp đi về phía cô, bóng đen áp trên đỉnh đầu, trên lưng Bé Nhỏ như đang đeo một núi bông nặng ngàn cân.
“Quản lý của cô ở đây không?”. Người nọ chủ động bỏ mũ xuống, lộ ra khuôn mặt sắc bén, bình tĩnh nói.
Thấy rõ hình dáng của anh, chắc cô sẽ bị giết người diệt khẩu…Bé Nhỏ quay đầu đi, não đang tưởng tượng tới mấy bộ phim truyền hình mà tên cướp uy hiếp mình, khóe miệng mấp máy:
“A…”
“Chiếu Dã?” Di Di nghe thấy tiếng nói đi ra, cô đã sớm nghe được âm thanh của Chiếu Dã, nhưng nghĩ tới tối qua, cô cũng giống như Bé Nhỏ muốn trốn tránh anh, không biết đối mặt với Chiếu Dã như thế nào.
Lúc sáng phát hiện mình đang trần như nhộng nằm bên cạnh Chiếu Dã, Di Di chạy trối chết. Bé Nhỏ thấy cô có bộ dáng chết không sờn, Di Di lo lắng cho Bé Nhỏ, chỉ trích anh:”Sao anh dọa cô bé làm gì?”
“Anh không …”.Chiếu Dã khổ sở nói không nên lời.
“Đây là cô bé đã nhắc tới với anh”. Di Di nói với Chiếu Dã. Bé Nhỏ như cô học sinh nhỏ, trợn tròn mắt nhìn Chiếu Dã cùng Di Di. Cô ấy bấu lấy cánh tay Di Di, tránh về phía sau.
Kỳ lạ, đứng ở bên cạnh chị Di Di, khí thế của anh ta yếu ớt hơn một nửa, cô bé cũng không còn sợ hãi.
Di Di sờ đầu Bé Nhỏ, nghĩ nên giới thiệu Chiếu Dã như thế nào:
“Đây là hàng xóm của chị…”
Ánh mắt Chiếu Dã không đúng lắm, nhìn chằm chằm vào cô, và bàn tay thân mật của Bé Nhỏ.
“À…” Di Di bổ sung nói, “Kiêm bạn trai.”
Chiếu Dã vừa lòng giãn chân mày.
“A???”
Bé Nhỏ hô lên:”Bạn, bạn trai?”.
“Chị Di Di, sao trước đây chị không nói, em chẳng biết gì cả”. Cô bé mới chỉ nghỉ ngơi có ba ngày, sao khi về đã thay đổi như vậy.
Triết Triết bây giờ rất ít khi tới đây, à đúng rồi, hàng xóm, Triết Triết cùng người đàn ông này đều là hàng xóm của chị Di Di.
“Sao hai người quen nhau, ở bên nhau khi nào?” Cô bé có một trăm vấn đề.
“Khụ khụ, nói tới có hơi phiền, lần sau nói cho em”. Di Di trả lời qua loa lấy lệ, hỏi Chiếu Dã.
“Em nhớ hôm nay anh phải đi làm, sao lại đến đây?”
Chiếu Dã ôn hòa lên tiếng: “Tối nay có rảnh không, dẫn em đi mua quần áo”.
“A? vì sao lại mua…” Di Di dừng lại, nghĩ đến vài việc, bất ngờ nóng lên.
Chính xác là anh đã xé hỏng vài cái áo, cô còn nhắc tới…
“Bởi vì…”
“Im miệng.” Di Di sợ Chiếu Dã nói ra lời kinh thiên động địa, vô tình ngăn cản.
Chiếu Dã hơi khó chịu, như tối qua, lúc anh nói chuyện đều bị Di Di ghét bỏ. Bé Nhỏ yên lặng bên cạnh ăn dưa, chị Di Di thật đỉnh, bạn trai rất nghe lời.
“Ngày mai đi.” Di Di đồng ý.
“Được.” Khóe môi Chiếu Dã khẽ nhếch, thâm trầm liếc nhìn Di Di.
Di Di cứng đờ, đây là ánh mắt muốn hôn cô.
Không ——
Ánh mắt Di Di không tiếng động bắn ra ý tứ, sau lưng ứa mồ hôi, Bé Nhỏ vẫn còn đứng một bên.
“Anh đi đây.” Chiếu Dã thấp giọng nói, ánh mắt không rời khỏi Di Di.
“Đi đường cẩn thận.” Di Di cảm kích anh buông tha mình, tiễn anh tới cửa, véo véo cánh tay anh, như đang vuốt ve lớp lông mao.
“Buổi tối em sẽ về muộn, không cần chờ cơm”.
Chiếu Dã không trả lời. Anh đi rồi, Bé Nhỏ quấn lấy Di Di không buông.
“Chị Di Di, nhìn qua anh ấy thật dữ…nhất là lúc xụ mặt không cười”.
Chiếu Dã đối với người khác đều là vẻ mặt không dao động, Di Di sớm đã quen. Nghĩ tới lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cũng có bộ dáng như vậy, phụt cười một tiếng.
“Nhưng thời điểm anh ấy nhìn chị lại không giống”.
“Không giống chỗ nào?”
Bé Nhỏ tả sinh động như thật, “Đại khái là một tên lưu manh cướp bóc giết người khi đã yêu một cô gái, từ đó rửa tay gác kiếm”.
Di Di bật cười: “Cái gì giống cái gì cơ”.
“Chính là không giống.” Bé Nhỏ gãi gãi đầu, “Anh ấy nhìn người khác, như nhìn một cục đá, anh ấy nhìn chị, như đang nhìn một đóa hoa hồng”.
Đây là miêu tả đơn giản, cũng rất lãng mạn.
“Được rồi.”
Da mặt Di Di mỏng, nghe không được những lời này, “Chị nghĩ công thức khác, giúp chị nếm thử xem”.
“Được ạ.”
Di Di xoay người đi trước, Bé Nhỏ bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Anh ấy so với Triết Triết tốt hơn, Triết Triết nhìn ai cũng là hoa hồng…”
Di Di dừng lại một chút, không trả lời.
–
Buổi tối, Chiếu Dã làm một bữa tiệc lớn, Di Di định ăn qua loa gì đó, bị anh gọi điện bảo sang nhà anh.
Chiếu Dã lần thứ N đưa ra lời mời: “Di Di, sang nhà anh ở đi”.
Di Di lần thứ N từ chối: “Không ——”
Chiếu Dã nhún nhún vai, gắp dồ ăn cho cô.
Không sao cả, chỉ là giường lớn thì tiện hơn.
Di Di không biết tâm lý của anh, ăn miếng thịt bò, cười hỏi:
“Hôm nay anh cố ý đến phải không?”
Rõ ràng chỉ cần nói một câu, anh lại cố ý đi một chuyến. Như vì, muốn gặp Bé Nhỏ?
Bởi vì cô nói Bé Nhỏ là bạn cô.
Chiếu Dã: “Như em nói đi”
“Vậy anh còn dọa em ấy.”
“Anh không ——”
“Em biết, không cố ý.” Di Di vui vẻ ăn cơm, như giữa cô và Chiếu Dã không có gì thay đổi.
“Chờ một chút.” Cô chạy về phòng mình, cầm một chai rượu vang đỏ, từ từ mở nắp, rót cho Chiếu Dã nửa ly:”Uống thử một ngụm”.
Chiếu Dã lắc đầu, anh không như con người, hút thuốc, uống rượu.
“Anh không uống?” Di Di kinh ngạc.
“Sói không thể uống rượu.”
Cũng không hẳn là không thể, uống vào hành động cùng cảm giác sẽ kém đi, anh chán ghét tất cả những gì liên quan tới khả năng phán đoán của mình. Hơn nữa so với rượu, có nhiều mỹ vị thay thế được.
Di Di “Ừm”, ngoan ngoãn đem nửa ly đó rót vào ly của mình.
“Em đừng uống nhiều.” Anh sợ lúc hôn mùi rượu quá nặng.
“Được”
Cô cũng sợ uống nhiều, sẽ làm ra sự việc khó có thể nắm bắt. Nhấp hai ngụm, Di Di cũng không mê rượu, chỉ muốn khích lệ bữa ăn mà anh đã mất công nấu nướng, và đổi lấy một nụ hôn của Chiếu Dã.
Cô cười hì hì ăn no, dọn dẹp xong trở về phòng.
Cửa vừa đóng lại, Di Di thanh tỉnh, nhìn về phía cửa sổ, đi ra ban công dán một tờ giấy. Trên tờ giấy viết hàng chữ to.
Chiếu Dã cùng sói cấm đi vào. Làm xong việc này Di Di vẫn không yên tâm, khóa cửa sớm bị Chiếu Dã bẻ gãy, cô chuyển vài chiếc ghế dựa đến chặn lại.