Di Di nhìn ngực người nằm dưới đất phập phồng lên xuống, nghĩ tới sự việc rất nghiêm trọng. Cô hỏi Chiếu Dã:
“Hắn ta phải làm sao bây giờ?”
Trong mắt Chiếu Dã hiện lên sự tàn bạo: “Anh sẽ xử lý”
Anh có một trăm cách làm cho hắn ta biến mất.
Di Di: “…”
“Xử lý” nghe như sẽ xử lý một con gà, Di Di đã hiểu ý nghĩ của anh:
“Vẫn là để cho em đi”.
Hắn ta khẳng định sẽ không thể chết được, nếu đưa tới bệnh viện bình thường, gọi người nhà đến, nhất định cảnh sát sẽ tham gia, Di Di nghĩ nghĩ nói:
“Nếu không, tìm Động hiệp”
Động hiệp là cách gọi khác của Hiệp Hội Bảo Vệ Động Vật, là một nơi chia sẻ những chuyện khó nhằn của tổ chức động vật. Năm đó con Dê bị đưa vào phòng thí nghiệm, gây ra một trận khủng hoảng rất lớn, một đám động vật quyết định lập ra một tổ chức gọi là Động Hiệp.
Nhưng Di Di đã lớn như thế này, cũng chỉ một lần đến căn cứ của bọn họ.
“Em muốn cứu hắn?” Chiếu Dã không muốn đồng ý.
“…Cũng là cứu chúng ta.” Di Di hạ thấp âm thanh mềm mại.
“Em không nghĩ, anh bởi vì em…gặp phiền phức, lần này nghe lời, được không?”
“Anh không sợ phiền phức”. Chiếu Dã không đồng ý như cũ.
Hai người bất đồng quan điểm, Di Di không muốn giảng giải đạo lý cho Chiếu Dã nữa, trực tiếp đưa tay lên che miệng anh lại:
“Nghe em, được không?”.
Chiếu Dã nhìn sâu vào mắt Di Di, không lên tiếng.
Di Di đến kiểm tra vết thương hắn ta, nội tâm rít gào: Vẫn còn có thể cứu…
Người đàn ông mặt tụ đầy máu, quần áo rách nát, vết thương chồng chất, tứ chi đứt đoạn.
“Hắn ta không chết được.” Chiếu Dã nói.
Chính xác là anh đã nổi lên sát ý, Chiếu Dã muốn hắn bị dày vò thân thể, chậm rãi lăng trì, nhưng vẫn tránh đánh vào tim hắn.
Di Di đang dùng trí nhớ tìm vị trí của Động hiệp. Nghe thấy Chiếu Dã nói với mình:
“Gọi điện cho Mai hoa lộc”.
“Ai?”
“Cậu ta sẽ giải quyết.”
Tuy có hơi nghi ngờ, nhưng Di Di cũng làm theo.
Điện thoại gọi qua, Chiếu Dã lấy di động trên tay Di Di đi thẳng vào vấn đề, từ ngữ mấu chốt là: “Con người, sắp chết, đến cứu”, không nói toàn bộ lý do, chỉ muốn Mai hoa lộc chờ cứu người.
Di Di không biết đầu kia Mai hoa lộc nói gì đó, cúi đầu xoắn xoắn ngón tay.
Chiếu Dã cúp điện thoại nói với Di Di: “Đi.”
“Đi đâu?”
“Nhà cậu ta.”
Chiếu Dã trở tay hành động, một tay nâng gã đàn ông to lớn đang bất động, một tay ôm Di Di, thấp giọng nói: “Ôm chặt vào.”
Nói xong, Chiếu Dã chạy như bay ra ngoài, trong bóng đêm hóa thành một bóng đen. Anh tránh đường có người, chọn con đường ít người qua lại, chạy nhanh như một cơn gió. Di Di không thể tưởng tượng được cách Đi này của anh, mặt cô vùi vào ngực rộng lớn, cảm thấy không khí rít gào bên tai.
Di Di thậm chí phân tâm nghĩ ngợi, phương pháp chạy này của Chiếu Dã, có thể làm cho tên say rượu sắp cứu được thành vô phương cứu chữa hay không.
Rất nhanh, bọn họ đã tới nhà của Mai hoa lộc.
Nơi này không phải là nhà ở bình thường, như là một phòng làm việc, bày đủ các loại dụng cụ nhiều hình dạng. Mai hoa lộc chờ được một lúc rồi, nhìn thấy người đàn ông sắp chết tặc lưỡi cảm thán. Trộm liếc mắt nhìn Chiếu Dã cùng Di Di.
Vết thương trên người hắn rất dễ nhận thấy là do mãnh thú làm, Mai hoa lộc đã tưởng tượng ra được chuyện này là gì.
“Gây phiền phức cho anh…người này có thể cứu không?”. Trong lòng Di Di run sợ hỏi.
“Đưa vào phòng đi.” Mai hoa lộc chỉ một phòng cho Chiếu Dã, Chiếu Dã mang người vào, Mai hoa lộc mới quay lại trả lời Di Di.
“Đương nhiên là có thể cứu, cậu ta không hạ tử quyền”.
Chính xác nói là chưa kịp hạ tử quyền.
“Không nghĩ đến anh là bác sĩ…”
“Tôi không phải, là vợ tôi”. Mai hoa lộc mỉm cười, mang ý vị nói với Di Di:
“Cô cùng tên đó ở bên nhau?”
“Không…” phản ứng đầu tiên là không nhận, Di Di ngơ ngẩn nhìn về phía căn phòng Chiếu Dã vừa đi vào, im lặng một lát, sau đó sửa lời nói:
“Phải…đúng không”.