Không chờ Chiếu Dã nói xong, Di Di lạch bạch chạy lên lầu.
Chiếu Dã khẽ cười một tiếng, không nghe mấy lời hùng hổ của Jack nữa, quay đầu đuổi kịp người phía trước đang nhảy nhót chân thỏ.
Phòng nhỏ quen thuộc, tính qua, đã lần thứ tư Chiếu Dã vào đây.
“Đặt trên bàn là được.” Di Di đang rửa tay nói với Chiếu Dã:
“Anh ngồi chờ một lát, sẽ không lâu đâu”.
Cô lấy cà chua mới đi rửa sạch, Chiếu Dã nói: “Để tôi giúp”
“Ặc.”
Phòng bếp vốn nhỏ hẹp, Chiếu Dã đi vào càng thêm chen chúc, cử động sẽ đụng chạm vào đối phương. Di Di rửa thịt bò nạm, thất thần hỏi: “Anh muốn mì xào hay mì nước”.
“Đều được.”
“Vậy tôi nấu mì nước”
“Được.”
Tắt vòi nước, Chiếu Dã cầm cà chua hỏi: “Để chỗ nào?”
Di Di chỉ tay vào cái bát: “Bây giờ tôi tự làm, anh ra ngoài chờ đi”.
Chiếu Dã không nói chuyện, Di Di cảm giác được phía sau có một ánh mắt đang dừng trên lưng mình.
Vài giây sau, tiếng bước chân dần đi xa, Di Di thở phào một hơi, nhanh chóng xử lý nguyên liệu nấu ăn, nhanh nhẹn xào thịt, sau đó cắt cà chua cùng các loại gia vị vào nồi, xào cho mềm, cho nước vào đun sôi.
“Em quên cái này” Chiếu Dã đi ra rồi quay trở lại.
Advertisement
Là mì vừa mới mua, vì cô sợ Chiếu Dã không đủ ăn, mua rất nhiều.
“Đưa cho tôi.” Di Di nhận lấy.
Lẳng lặng đứng chờ nước sôi, mùi hương của cà chua hỗn hợp thịt bò nạm dần dần bay ra, Di Di lấy ra hai cái chén, một lớn một nhỏ.
“Di Di.” Lúc này, Chiếu Dã đã không rời khỏi phòng bếp, ngược lại bước đến gần thêm một bước, giống như bức tường thịt đứng ở phía sau lưng Di Di.
Di Di quay đầu nhìn vòm ngực anh gần trong gang tấc: “Đứng gần tôi vậy làm gì…”
Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười thấp thấp: “Em bắt đầu thích tôi”.
Nước đã sôi lên, Di Di luống cuống cầm lấy nắp nồi, thiếu chút nữa làm bỏng tay, quấy đều đều nói: “Anh đang nói cái gì…”
Chiếu Dã giúp Di Di cầm nắp nồi, chờ cho mì vào trong rồi đậy nắp lại, thanh âm nhẹ nhàng:”Tôi cảm giác được”.
Như chắc chắn, cũng giống như đang tự thuật một sự thật.
“Làm gì có.” Di Di phản bác, âm thanh kiên quyết, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vung nồi, tuyệt đối không dám quay đầu liếc anh.
“Kia ——” Chiếu Dã bỗng nhiên cúi đầu, hơi thở sát bên tai Di Di, bàn tay chậm rãi đưa xuống phía dưới, lòng bàn nắm lấy một mảnh lông nhung mềm trắng như tuyết.
Chiếu Dã thấp giọng hỏi: “Đây là cái gì…”
“A!”
Di Di bị dọa thét chói tai, cái đuôi của cô sao lại lòi ra rồi.
Biến trở lại đi, mau biến trở lại đi!
Chiếc đuôi mềm mại trắng như tuyết bị Chiếu Dã nắm trong tay thưởng thức, vị trí đặc thù, gần mông cô, Chiếu Dã cầm toàn bộ trong tay thật giống như… thật giống như…
Di Di mặt đỏ tai hồng, không biết phải làm sao mà rụt rụt về phía trước, cách nào cũng không thu được cái đuôi về.
“Buông tay ra…”
Vừa mở miệng Di Di liền che lại miệng mình, cái đuôi trời sinh đã mẫn cảm, bị Chiếu Dã xoa bóp làm thanh âm của cô thay đổi. Giống như muốn nữa mà còn hờn dỗi, ý cười Chiếu Dã càng sâu, Di Di còn cảm nhận được lồng ngực anh rung động, kề sát vào lưng cô.
“Chiếu Dã…”
Một tiếng này mang theo ý xin tha.
Chiếu Dã buông tha cái đuôi mượt mà kia, trong mắt đầy sắc dục.
Da cô non mịn, lỗ tai đỏ lên, chắc hẳn lúc này đôi mắt cô đang ướt át mà anh không nhìn thấy, nhưng tất cả đã tác động đến anh.
“Hôm nay em nói mấy từ kia, cũng có thể hình dung tới tôi, cũng rất thỏa đáng”.
Cái đuôi có thể thoát rồi, Di Di như trút được gánh nặng, hỏi: “Cái từ..nào?”
Ngón tay Chiếu Dã từ từ bò lên phía eo Di Di, như gần như xa, như có như không.
Eo Di Di ngứa ngáy, muốn cào, bị anh dùng một cái tay khác nắm lấy hai cổ tay, nghe thấy anh nói:
“Cuồng nhiệt…”
Chiếu Dã khom lưng, cằm để ở trên vai Di Di, giống như chó bên cổ cô ngửi ngửi. Mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể, giống cỏ xanh sau cơn mưa, cánh hoa trong sương sớm.
“Không đúng mực…”
Tay dừng bên eo cô nắm chặt, Chiếu Dã buông cổ tay cô ra, từ sau lưng ôm trọn Di Di, ấn đầu quay lại, làm cô nghiêng đầu.
Thấy rõ đáy mắt anh.
Anh muốn làm gì.
Di Di bất giác giật giật cái đuôi, lông mềm mại như đảo qua một vật gì cưng cứng, nháy mắt cô cứng đờ. Trong nồi nước sôi đến sắp cạn, bọn họ không nghe thấy, chỉ thấy tim mình đang đập kịch liệt trong lồng ngực, hô hấp hòa lẫn nhau, lông mi cô khẽ chớp, hầu kết anh lăn lộn.
Ngón tay anh cách một lớp vải vuốt ve eo mềm, eo là tử huyệt của cô, Di Di thân mình tê dại như nhũn ra, đầu như bị say xe.
Gương mặt đẹp trai tới gần…
Chóp mũi chạm nhau, môi khẽ nhúc nhích, âm thanh anh khàn khàn không chịu nổi:
“Muốn xâm phạm..riêng tư”.
Anh hôn, cùng với âm thanh cuối cùng rơi xuống.
Bất đồng với cơ thể to lớn mạnh mẽ, môi anh mềm mại nóng bỏng, nhưng vì Di Di cúi đầu, chỉ ngắn ngủn cọ qua khóe môi cô.
“Hả?”
Nụ hôn bị bắt dang dở, Chiếu Dã xoay người Di Di lại, cầm lấy cằm cô, nâng cái đầu đang gục xuống lên.
Di Di ngửa đầu, tóc tai toán loạn. Mặt đối mặt làm cho vật cứng dưới bụng càng thêm rõ ràng, rốt cuộc cô cũng là một con thỏ nhút nhát.
Hai hốc mắt đầy nước, dưới ánh đèn giống như chứa đựng cả dải ngân hà.
“Chiếu…” Vừa lên tiếng nước mắt không khống chế được chảy xuống, cô nhỏ giọng nghẹn ngào nói: “Chiếu Dã… tôi sợ …”
Trong nồi phát ra tiếng cảnh báo quá lửa, Chiếu Dã buông tay, cánh tay dài duỗi ra tắt bếp.
Không có lửa, không còn sôi trào nữa.
Chiếu Dã an tĩnh nhìn cô một lát, sờ sờ gáy cô.
Mở nắp nồi ra, mì nước đã nấu xong, hơi nát, đổ vào hai cái chén lúc trước Di Di đã bày ra, Chiếu Dã nói:
“Ăn đi”.
“Anh đừng như vậy…” Di Di trộm đánh giá Chiếu Dã, cầm vạt áo anh giật giật.
Chiếu Dã nhìn nước mắt đang đọng lại trên mắt cô: “Dọa đến em?”
“Có chút…”
“Ăn mì đi.”
“Ừm.”
Di Di chưa từng nói chuyện yêu đương, cùng đồng loại hay là nhân loại.
Cô ảo tưởng tình yêu như là, hai người cùng nhau xem mặt trời mọc, cô sẽ vì anh làm điểm tâm ngọt, ban đêm rúc vào trong lồng ngực anh…
Cô quá non nớt và ngây thơ, trong lúc này nhất thời không tiếp nhận nổi phương thức cuồng nhiệt này của anh.
Khoẳng khắc anh hôn lên khóe miệng mình, thật sự cô đã động tâm, nhưng cũng sinh ra có chút phản kháng.
Di Di dùng đũa cuốn lên sợi mì, hướng Chiếu Dã đang yên lặng nói:
“Anh đừng không vui, Chiếu Dã…”
Động tác đang ăn mì của Chiếu Dã khựng lại một lát, ăn ba miếng đã giải quyết xong.
“Không phải không vui, trước khi em đồng ý, sẽ không có lần sau”.
Lúc Di Di cúi đầu trốn tránh nụ hôn của anh, anh vẫn không rõ, nghi ngờ, thậm chí có chút dục cầu bất mãn. Nhưng khi cô ngẩng đầu dùng ánh mắt ướt át nhìn mình, anh đã mềm lòng.
Là anh quá nóng vội.
Dùng sức mạnh, dùng sự cứng rắn, đều có thể đạt được mục đích của bản thân, nhưng đó không phải là điều anh mong muốn.
Bản năng làm cho anh muốn thân cận, hôn cô, cùng cô kết hợp.
Nhưng lý trí làm anh phải cách xa cô, chờ cô, cho tới khi cô gật đầu.