Cùng Quỷ Đàm Luyến Ái

Chương 7: Hành động




Nguyễn Hoàng Nam vô cùng bất mãn nhìn đứa nhỏ đang ngồi trên giường, Lô Tam Hộ chỉ im lặng ngồi bên cạnh anh, một giây cũng chưa rời mắt khỏi chiếc ngọc bội tiểu quỷ đưa cho.

"Trên ngọc bội của mày rõ ràng có tỳ hưu. Tỳ hưu khắc tà, tại sao mày lại mang theo nó mà không bị tổn hại gì hết?"

"Tỳ hưu tuy được xem là một biểu tượng khắc tà, nhưng đây là tỳ hưu hai sừng*. Hơn nữa, ngươi thật sự nghĩ mấy món đồ vật khắc tà thông thường có thể làm tổn thương ta sao?"

(*Tỳ Hưu: Trong truyền thuyết thì Tỳ Hưu là con của Rồng. Nó có thân như gấu và có cánh trên lưng. Tỳ Hưu là một linh vật đặc biệt yêu thích âm nhạc nên thường xuyên được khắc trên các loại nhạc cụ như đàn tỳ bà, nguyệt cầm...

Tỳ hưu phong thủy có hai loại:

1.Loại một sừng mang sắc thái hung dữ, thường được khắc để trừ tà.

2.Loại tỳ hưu hai sừng chuyên hút tài lộc.

Tham khảo: khanhhoathuynga.wordpress.com)

Nguyễn Hoàng Nam rất không phục mà nói tiếp. "Chả trách tao có đưa xâu Ngũ Minh Đế Chú cho nó cũng như không."

"Tại sao các ngươi lại đến đây?"

"Tất nhiên là để trừ tà rồi."

"Ta thấy các ngươi nên bỏ cuộc đi, kẻo lại rước họa vào thân."

Nguyễn Hoàng Nam càng nghe lời nói của đứa nhỏ này lại càng cảm thấy nóng nảy vô cùng, tuy linh lực của anh không tính là mạnh nhưng trừ ma diệt quỷ thì chỉ cần dựa theo những gì sách dạy mà làm anh chưa bao giờ thất bại. Con quỷ nhỏ này là ngoại lệ đầu tiên mà anh không diệt được, vốn dĩ anh đã rất không vừa mắt nó, hiện giờ nó còn ngang nhiên bảo anh bỏ cuộc khiến anh càng nhìn nó lại càng trướng mắt.

Tuy nhiên, Nguyễn Hoàng Nam vẫn rất nghiêm túc đem lời tiểu quỷ kia ra phân tích.

Lúc đầu, đứa nhỏ đó chỉ có thể tìm đến Lô Tam Hộ trong mơ mà thôi, nhưng khi hai người họ vừa đặt chân vào căn nhà này, tiểu quỷ kia liền có thể hiện nguyên hình. Có thể thấy, âm khí trong ngôi nhà này thật sự rất nặng.

Tiểu quỷ nói cũng không phải không có lí.

"Mày không cần viện lí do để tụi tao rời khỏi đây giúp mày tìm người." Nguyễn Hoàng Nam ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không quan tâm mà nói. "Tao đã hứa với họ là sẽ làm rõ mọi thứ rồi, tiền chao cháo múc, mày hiểu lí lẽ này mà."

"Thôi được, tùy ý các ngươi đi." Tiểu quỷ nói xong liền hóa thành làn khói đen chui vào ngọc bội trong tay Lô Tam Hộ.

Đến khi ngọc bội truyền đến một làn khí man mát mơn trớn tay Lô Tam Hộ, cậu mới như từ trong mơ tỉnh dậy, đưa mắt ngơ ngác nhìn Nguyễn Hoàng Nam.

"Vậy bây giờ tụi mình làm gì?"

"Còn làm gì nữa? Tất nhiên bắt tay vào làm việc rồi." Nguyễn Hoàng Nam đứng dậy.

Cái bắt tay vào làm việc của anh chính là đem tất cả những vật phản chiếu được trong nhà đều phủ kín bằng vải đỏ, cửa chính lẫn cửa sổ cả tòa nhà đều được dán một đạo bùa.

Sau khi mọi việc đâu đã vào đấy, Nguyễn Hoàng Nam dẫn Lô Tam Hộ đến căn phòng đầy bụi trên tầng ba và đóng kín cửa lại, anh đem gạo nếp rắc thành một vòng tròn xung quanh Lô Tam Hộ rồi đem lọ máu chó mực đổ lên thanh kiếm gỗ, trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Lô Tam Hộ, thanh kiếm gỗ từ từ hấp thụ từng giọt máu.

"Cái này mày giữ." Nguyễn Hoàng Nam ném đến một túi đầy tiền cổ. "Khi nào thấy tao sắp cạn máu thì dùng mấy đồng tiền này ném tới con quỷ."

"Mày chắc đang đùa nữa hả? Cái xâu Ngũ Đế Minh Chú của mày đối phó với con quỷ nhỏ còn không được, mày muốn tao đem nó ném vào chúa quỷ, còn không chọc nó đánh chết tao trước sao?"

"Thế mày có tin tao đánh chết mày ngay bây giờ không hả?"

"Rồi, rồi, xin lỗi đại ca."

"Ở yên trong đấy, gạo nếp trừ tà, trừ phi nó mạnh như con quỷ nhỏ trong tay mày, không có bất kì thứ gì có thể xâm hại mày cả."

Không chờ Lô Tam Hộ đáp lời, Nguyễn Hoàng Nam liền nhắm hờ mắt và bắt đầu niệm chú. Trong quá trình đó, nhiệt độ trong phòng dần dần hạ thấp, từ bốn góc phòng phát ra những tiếng rít rất nhỏ, tiếng niệm chú ngày càng lớn, tiếng rít trong phòng cũng theo đó mà càng lớn hơn.

Trong tường phát ra những tiếng đập rất lớn, tiếng đập tường không theo chút quy luật nào, nó cứ phát ra khắp nơi khiến cho cả Nguyễn Hoàng Nam lẫn Lô Tam Hộ cũng không xác định được rốt cuộc tiếng đó phát ra từ hướng nào.

Bên ngoài cửa sổ cũng truyền đến những âm thanh gào thét chói tai vô cùng, Lô Tam Hộ có chút do dự, nhưng vẫn quay đầu nhìn sang đó, vừa nhìn đã thấy rất nhiều khuôn mặt áp sát vào kính, già có, trẻ có, nam có, nữ có, tất cả các khuôn mặt đó đều chỉ có cùng một biểu cảm vừa vặn vẹo vừa dữ tợn.

Chúng vừa phát hiện cậu có thể nhìn thấy chúng, liền húc mạnh vào cửa sổ, lúc này Lô Tam Hộ mới nhìn kĩ, những khuôn mặt này không có thân thể, chúng tụ lại thành một khối thịt đầy mặt người trông rất đáng sợ.

Quỷ hồn khi thấy có dùng sức đến mấy cũng không thể đi vào được, liền rống lên một tiếng, ánh mắt bọn chúng vẫn dán chặt trên người Lô Tam Hộ, một giây cũng không rời.

Lại nói về phía Nguyễn Hoàng Nam, anh chưa một khắc nào dám dừng niệm chú, trên sàn nhà bỗng xuất hiện rất nhiều đôi tay, chúng nắm chặt lấy chân anh, dưới chân anh liền biến thành một bãi cát lún. Anh hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh, liền múa thanh kiếm gỗ trên tay chém đứt những cánh tay quỷ ấy.

Lô Tam Hộ nhìn thấy Nguyễn Hoàng Nam gặp nạn, nhanh chóng mò tay vào túi lấy ra mấy đồng tiền cổ định ném.

"Mày giữ đó cho tao! Mấy thứ cùi bắp này không làm gì tao được đâu!"

Nguyễn Hoàng Nam vừa tập trung chém những cánh tay kia vừa la lên một câu trấn an tinh thần Lô Tam Hộ.

Quả như lời anh nói, không bao lâu sau thì nền cát lún đã trở lại thành sàn nhà gỗ bình thường, con quỷ bên ngoài cửa sổ thấy vậy tức giận vô cùng, nó tiếp tục dùng sức đụng mạnh vào cửa sổ, Nguyễn Hoàng Nam lại lấy ra mấy đạo bùa dán lên cửa sổ và tường nhà.

Những chỗ trên tường chưa được dán bùa liền mọc ra mấy cánh tay bắt lấy Nguyễn Hoàng Nam, lần này anh không kịp phản ứng, liền bị chúng kéo theo cả người vào bên trong bức tường.

Nói thì chậm mà làm thì nhanh, Lô Tam Hộ chỉ kịp xoay người lại, chưa kịp làm gì đã không còn thấy Nguyễn Hoàng Nam ở đâu nữa, vì hiện giờ mối đe dọa của những con quỷ đã không còn, những cánh tay quỷ điên cuồng trồi lên từ sàn nhà như những cơn sóng, chúng hướng đến Lô Tam Hộ đánh tới, khi chúng vừa chạm vào vòng gạo nếp liền vang lên mấy tiếng xì xì rồi biến mất. Mấy cánh tay khác thấy vậy vẫn không biết sợ mà lui, chúng lại càng tấn công dữ dội hơn.

Mặt khác, con quỷ ở phía bên ngoài ngôi nhà vẫn tiếp tục đụng mạnh vào cửa sổ.

Những hạt gạo nếp bị tay quỷ chạm phải rất nhanh biến đen, khi chúng vừa biến đen, tác dụng trừ tà cũng không còn, những cánh tay quỷ thấy vậy, liền thay nhau chạm vào vòng gạo nếp, số lượng chúng càng ngày càng đông. Lô Tam Hộ làm sao không hiểu, chúng chính là muốn lấy số lượng áp đảo, một khi vòng gạo nếp bị hủy, cậu sẽ thành con mồi của chúng.

Lô Tam Hộ đem những đồng tiền cổ đều ném vào đống tay quỷ kia, đợt này vừa tan biến, chúng lại mọc thêm ra những cánh tay khác trông càng ghê rợn hơn. Cậu chỉ biết mù quáng đem những đồng tiền đó ném vào chúng, hoàn toàn không chú ý đến số lượng còn lại trong túi vải, chẳng mấy chốc, tiền cổ đã không còn.

Đưa mắt nhìn đồng hồ, mới chỉ hai giờ đêm, cậu còn phải trụ đến tận năm giờ sáng thì tính mạng mới an toàn, nhưng trước mắt toàn những cánh tay quỷ, bên ngoài lại có cả một khối quỷ, ai biết được bên ngoài căn phòng này có hay không an toàn.

Lô Tam Hộ đến mức này đã sợ đến muốn ngất đi.

"Thế nào? Chẳng phải đã bảo các người bỏ cuộc ngay từ đầu rồi sao?"

Giọng nói phát ra từ ngọc bội khiến cho Lô Tam Hộ chợt nhớ, bên cạnh cậu còn có một con quỷ nhỏ có thể cứu cậu.

"Em trai à, em mau ra đây diệt hết mấy thứ này đi!"

"Bằng cái gì? Ta không muốn gϊếŧ đồng loại mình đâu nha ~"

"Em mà không gϊếŧ bọn chúng, bọn chúng sẽ gϊếŧ anh mất!"

"Cũng không đến nỗi." Tiểu quỷ trầm ngâm một chút lại nói tiếp. "Chúng là những du hồn dã quỷ không hoàn chỉnh, đều là bị người khác chặt mất những phần cơ thể, chúng chỉ muốn tìm một cơ thể đầy đủ tay chân để nhập vào thôi."

Nghe đến đó, Lô Tam Hộ lại càng sợ hơn, tiểu quỷ nói như vậy không khác gì lấy mất mật của cậu cả, cậu vừa suy nghĩ đến viễn cảnh linh hồn mình phải chia sẻ một thân xác cùng với một khối quỷ như vậy, còn không hồn phi phách tán sao?

Xoảng một tiếng cửa sổ đã vỡ, khối quỷ hồn bên ngoài trưng ra biểu cảm suиɠ sướиɠ mà luồng vào bên trong căn phòng, những khuôn mặt của quỷ hồn mở to miệng, bay xuống cắn xé những bàn tay quỷ trên sàn nhà. Thế nhưng, những cánh tay đó chẳng có dấu hiệu muốn trốn đi, chúng còn tận lực hòa thành một khối để cho quỷ hồn kia hấp thụ mình.

Trong lúc Lô Tam Hộ xoay người sang một bên khác ói mửa thì quỷ hồn kia đã hấp thụ hết những cánh tay trên sàn, miệng của những khuôn mặt đấy mở to, bên trong mọc ra rất nhiều cánh tay xương xẩu với những móng vuốt dài như dã thú.

Tất cả các khuôn mặt trên khối thịt con quỷ kia đều mọc ra những cánh tay, duy chỉ có khuôn mặt của người đàn ông già cỗi đang đối mặt với Lô Tam Hộ là không có, cậu có thể nhận ra đây chính là ông lão mà ban nãy cậu thấy trong phòng mình.

Khuôn mặt ông lão không có những biểu cảm dữ tợn, đáng sợ như những gương mặt kia, khuôn mặt ông nhắm nghiền đôi mắt như đang ngủ trông hiền từ vô cùng.

Lô Tam Hộ nhìn xuống vòng gạo nếp đã sắp sửa bị phá vỡ dưới chân, lại nhìn sang khối thịt lúc nhúc trước mặt mình và khuôn mặt ông lão cách mình không bao giờ, trong lòng sợ hãi nhưng đã bắt đầu tính toán đường thoát thân.

Vài giây sau, đôi mắt ông lão liền mở to, mắt ông dán chặt vào đôi mắt Lô Tam Hộ, từ trong đôi mắt đục ngầu không có đồng tử của ông, cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình và Nguyễn Hoàng Nam. Anh đang bị những cánh tay nắm chặt lấy tứ chi treo trên tường, anh không ngừng vùng vẫy mặc cho không nhúc nhích được một miếng nào.

"Tam Hộ, tiền cổ đâu? Đem ra ném nó đi!"

Lô Tam Hộ hướng mắt về phía Nguyễn Hoàng Nam, cảm giác có lỗi liền như vậy vây lấy cậu, cậu nhìn anh một lúc cũng không phát ra được câu nào, anh liền tự hiểu, thầm mắng một câu, anh hướng khối thịt kia la lớn.

"Cậu ta không có linh lực gì đâu! Ông có nhập vào người cậu ta cũng không làm gì được! Có giỏi thì đến nhập vào người tôi này!"

Lão quỷ kia đương nhiên không quan tâm là nhập vào ai rồi, nhưng khi nghe tiếng Nguyễn Hoàng Nam, toàn lực chú ý của lão mới chuyển sang người anh.

Những cánh tay trên tường kéo dài ra, chúng nắm chặt cả người Nguyễn Hoàng Nam đưa đến bên cạnh lão quỷ, anh vừa ngửi thấy mùi thối của xác chết đã nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.

Lão quỷ nhìn Lô Tam Hộ, rồi lại nhìn sang Nguyễn Hoàng Nam, chỉ nhìn vài lần như vậy lão liền không thèm khách sáo mà đưa một cánh tay dơ bẩn nắm lấy đầu anh nâng cả người anh lên không trong.

Lô Tam Hộ bất lực nhìn người bạn của mình bị lão quỷ giày vò, trong lòng nảy ra một suy nghĩ, liền cầm khối ngọc bội dùng hết sức ném vào khuôn mặt ông lão.

Bề mặt ngọc bội mát lạnh vừa chạm vào làn da lão, lão lập tức gào lên một tiếng, mạnh tay ném cả người Nguyễn Hoàng Nam xuống đất, đôi mắt đầy tia máu chuyển tầm nhìn sang người vừa ném ngọc.

Lô Tam Hộ liếc mắt nhìn đồng hồ, chỉ mới hai giờ ba mươi thôi, còn những hai tiếng rưỡi nữa thì trời mới sáng, cậu thấy lão quỷ tức giận nhìn mình liền nuốt mấy ngụm nước miếng.

Nguyễn Hoàng Nam lúc này từ trên sàn nhà lụm lấy thanh kiếm gỗ, nhân lúc lão quỷ không hề để mắt đến mình mà đâm một phát vào thân thể lão, hay nói đúng hơn là đâm vào những khuôn mặt người đang mọc đầy tay quỷ kia.

"TỤI MÀY KHÔNG BIẾT KÍNH NỂ NGƯỜI GIÀ GÌ CẢ!"

Lão quỷ tức giận la lên một câu như vậy rồi với tay đến phá vỡ vòng gạo nếp đang bảo vệ cho Lô Tam Hộ, cậu chưa kịp phản ứng đã bị lão nắm cổ. Nguyễn Hoàng Nam cũng chẳng khá hơn, một đao của anh không làm thương lão quỷ được bao nhiêu lại còn khiến lão tức giận đến mức bóp chặt cổ anh.

"TỤI MÀY LÀ ĐỒ BẤT HIẾU!"

Cái miệng lão từ từ mở ra, ban đầu nhìn thì chẳng qua chỉ là một cái miệng người mở to, thế nhưng miệng lão lại càng mở càng to, nhìn không khác gì miệng rắn cả.

Lô Tam Hộ phải đối mặt với mấy thứ bình thường chỉ có trong phim ảnh, đương nhiên đã sợ đến sớm ngất đi. Nguyễn Hoàng Nam ở bên sắp đứt thở còn không quên mắng hai chữ vô dụng.

Trước khi ngất đi, Nguyễn Hoàng Nam chỉ kịp nhìn thấy thân thể lão quỷ bị chém ra làm đôi, lão quỷ chỉ còn lại mỗi phần đầu còn chưa kịp rống lên một tiếng nào đã bị tiểu quỷ một chân đạp nát.