Cùng Quỷ Đàm Luyến Ái

Chương 35: Làm lành




Trần Gia Kiện hoảng hốt suy nghĩ, sự thật dù ông rất muốn gật đầu đồng ý ngay với điều kiện của Hắc Vô Thường nhưng có gì đó đã ngăn ông lại. Liệu ông sẵn sàng vì một người còn chưa có còn cơ hội gặp lại hay không mà hi sinh không? Bản thân ông cũng chẳng biết, ngay lúc này ông cảm thấy chính mình có chút không xứng đáng với tình yêu của Phạm Trí Kiên dành cho ông.

"Thế nào?"

Hiếm hoi một lần Lô Tam Hộ mới nhìn thấy vẻ mặt nhìn qua chẳng có vẻ ngây ngô, thích vui đùa thường ngày của Hắc Vô Thường. Nó đưa ánh mắt lạnh giá nhìn qua quỷ hồn có chút tầm thường trước mắt, trong lòng một khoảng lặng thinh.

"Nếu đó là cách duy nhất thì cháu cứ làm đi."

Đến khi Trần Gia Kiện cất tiếng, dù cơ mặt Hắc Vô Thường chung quy không thay đổi, nhưng Lô Tam Hộ cảm nhận được đứa nhỏ ấy dường như thả lỏng rất nhiều rồi.

Hắc Vô Thường không lên tiếng, nó rút thanh kiếm vốn được giắt ở bên hông ra. Thân hình Hắc Vô Thường nhìn chẳng khác gì một đứa trẻ bảy, tám tuổi, bàn tay mũm mĩm cầm thanh kiếm nhìn qua có vẻ nặng trịch múa máy qua lại trông chẳng khác gì đám nhóc tì đang giả bộ làm một tay kiếm khách, Lô Tam Hộ trộm cười mấy cái, tất nhiên Hắc Vô Thường biết nhưng nó chẳng thèm tính toán với cậu làm gì.

Hắc Vô Thường một tay cầm kiếm một tay cầm một bình rượu nhỏ chẳng biết lấy từ đâu, thân mình nhẹ nhàng lay động như đang múa, miệng nhỏ tiếng lẩm nhẩm câu chú mà hiển nhiên chẳng một người sống nào có thể hiểu nổi.

Lúc này không khí vốn đã u ám trong nhà lại càng âm u, quỷ dị hơn, hai quỷ hồn đi theo Phạm Trí Kiên chẳng biết từ khi nào đã không còn đứng ở gần Trần Gia Kiện nữa. Đến A Ngũ vốn đang giận dỗi cũng có chút cảnh giác kéo Lô Tam Hộ đang ngốc ngốc căng tròn mắt nhìn ra một bên.

Hắc Vô Thường đọc xong chú thì dừng lại một động tác, nó đơn giản chĩa mũi kiếm lên trời, uống một miếng rượu rồi dùng rượu phun vào kiếm. Thanh kiếm trong tay nó run lên mấy cái rất nhẹ, một lúc sau xung quanh kiếm bốc ra một làn khói đen, thanh kiếm như đã sống dậy, mãnh liệt run mạnh trong tay Hắc Vô Thường.

Nhìn ánh mắt của Hắc Vô Thường, Trần Gia Kiện biết rằng mình phải đứng vững chịu một kiếm này rồi. Nó chẳng nói thêm một lời nào, bàn tay khẽ động, thanh kiếm liền vung mạnh xuống. Mà lạ là dù nhìn qua thì lực vung kiếm của Hắc Vô Thường không hề nhẹ nhàng nhưng lại chẳng tạo ra bất kì tiếng động nào cả. Ngay phút giây kiếm vừa tiếp xúc với Trần Gia Kiện, đôi mắt vốn nhìn qua chẳng khác người sống là bao của ông chuyển sang màu đỏ ngầu, đâu đó bắt đầu vang lên tiếng thứ gì đó bị xé rách.

Xem biểu cảm vặn vẹo đến dữ tợn trên mặt Trần Gia Kiện, có thể thấy rõ ông đang đau đớn đến cỡ nào. Lô Tam Hộ chỉ cảm thấy lạ là tại sao dù đau đến vậy nhưng ông chẳng hề có ý định tránh đi. Hắc Vô Thường lại dùng thêm sức siết chặt thanh kiếm trong tay, chăm chú cắt ra mảnh sinh mệnh trên hồn của Trần Gia Kiện.

Tiếng thịt và xương cốt bị cái gì đó thô bạo xé ra làm đôi truyền rõ mồn một đến tai Lô Tam Hộ, song song đó còn có tiếng kêu thảm thiết của rất nhiều người. Ban nãy cậu bị thương, đổ máu cũng không phải ít, tuy rằng cậu vẫn chưa hiểu làm cách nào mà vết thương ở vai trái khép lại nhanh như vậy nhưng trong người cậu vẫn cảm thấy phi thường mệt mỏi, lại cộng thêm oán khí nơi này quá nặng, đến quỷ còn phải tránh xa ba thước, cậu chỉ là người bình thường, sớm đã có chút muốn ngất đi.

A Ngũ không nói gì, y nắm lấy cằm Lô Tam Hộ, ép cậu nuốt xuống một viên thuốc, lúc đầu cậu có xúc cảm muốn ói, bụng cồn cào sục sôi rồi lại đau như có người dùng móng tay cào vậy. A Ngũ thấy cậu muốn dùng tay bỏ vào miệng để lấy viên thuốc ra, y liền nắm chặt hai tay cậu lại, A Ngũ bây giờ cao hơn cậu nhiều rồi, đến sức lực cũng mạnh hơn cậu, Lô Tam Hộ rõ ràng chẳng đấu lại được quỷ hồn trước mắt này.

Cậu khó khăn nhẫn nhịn đến mười mấy giây hơn, cuối cùng vẫn là nhịn không được, A Ngũ vừa buông tay cậu liền xoay qua một bên ói. Rất nhiều thứ đen đặc theo miệng cậu đi ra, cả khoang miệng đều là mùi bùn đất ẩm ướt hòa lẫn với mũi hôi thối của xác chết. Lô Tam Hộ nhìn đống chất nhầy trên mặt đất, cả người liền nổi cả da gà, để tránh ám ảnh tâm lý, cậu chẳng muốn nhìn nó thêm lần nào nữa. Chất nhầy chậm rãi thấm vào sàn nhà, chỉ còn chừa lại những mảnh vụn màu trắng hếu nhìn qua như những mẩu xương bị đập vụn ra.

Lạ thay lúc này Lô Tam Hộ lại thấy khỏe hơn rất nhiều, chẳng còn cảm giác muốn ngất xỉu nữa. A Ngũ nhìn qua một hồi, đến khi thấy âm khí và dương khí trên người cậu dường như đã cân bằng lại, không còn nguy hiểm gì đến hồn phách và tính mạng Lô Tam Hộ nữa mới xoay đầu nhìn về phía Hắc Vô Thường.

Lúc này trên tay Hắc Vô Thường bế một đứa nhỏ gầy tong teo, nó cầm lấy phần hồn còn sót lại của Phạm Trí Kiên bỏ vào miệng đứa bé. Bé con gầy gò mở toang cái miệng đầy răng nanh ra, hồ hởi nhai lấy nhai để phần hồn ấy, sau khi nó vui vẻ nuốt hồn Phạm Trí Kiên vào bụng, đứa bé liền phát sáng. Hắc Vô Thường đặt nó nằm trên đất, đứa nhỏ ấy trong một thoáng đã trở thành một thanh niên trẻ tuổi.

Phạm Trí Kiên có chút đau lòng nhìn quỷ hồn Trần Gia Kiện đang thoi thóp nằm trên sàn nhà, khi cậu lên tiếng gọi ông thì ông chẳng có chút phản ứng gì cả.

Hắc Vô Thường chẳng nói gì nữa, nó tra thanh kiếm vào lại vỏ rồi lại lấy ra một cái cây gậy nho nhỏ, bên trên đấy có gắn rất nhiều cái lục lạc bằng vàng, Hắc Vô Thường lắc nó một cái, quần áo Phạm Trí Kiên và Trần Gia Kiện liền biến thành áo liệm màu đen.

Lại lắc thêm một cái, bên ngoài liền truyền đến tiếng kèn, tiếng trống, Lô Tam Hộ nhìn ra cửa sổ thì thấy có một tốp người bận áo tang, như ẩn như hiện trong màn sương mù trắng toát đang vây lấy cả khu này.

Bên cạnh Hắc Vô Thường xuất hiện một bé gái mặc đồ trắng, cô bé cũng cầm một cây gậy nhỏ trông hệt như của Hắc Vô Thường, khỏi cần nói cũng biết đó là Bạch Vô Thường rồi. Cô chỉ lạnh lùng liếc nhìn A Ngũ và Lô Tam Hộ, rồi lại cùng Hắc Vô Thường cùng run cây gậy ấy.

Đám người ngoài kia vừa dừng lại ngay trước cửa nhà Trần Gia Kiện thì cả hai quỷ sử cùng hô lên một tiếng "khởi", Phạm Trí Kiên và Trần Gia Kiện liền như những con rối, ngoan ngoãn đứng thành một hàng, còn nữ quỷ kia bị Huyết Thằng Sách của Hắc Vô Thường trói chặt, không nguyện ý nhưng vẫn bị buộc phải đứng vào hàng. Bạch Vô Thường dẫn đầu đi trước, Phạm Trí Kiên, Trần Gia Kiện và nữ quỷ liền bước theo sau, Hắc Vô Thường cũng rất nghiêm túc nối tiếp hàng ngũ.

Chẳng mấy chốc Hắc Bạch Vô Thường và hai người kia đã hòa vào tốp người đưa tang, tiếng trống tiếng kèn lại lần nữa vang lên, âm thanh văng vẳng như có như không, nghe buồn đến thê lương, da diết như còn chưa dứt được chấp niệm nơi hồng trần.

A Ngũ nắm lấy tay Lô Tam Hộ, có chút thô bạo kéo cậu ra khỏi căn nhà đấy, chỉ để lại xác của Trần Gia Kiện đang mỉm cười ngây ngô như một đứa nhỏ.

Nguyễn Hoàng Nam đang ngủ thì bị chọc dậy, có chút không vui nhưng dưới ánh mắt như muốn gϊếŧ người của A Ngũ, anh đành phải lật đật chạy xuống mở cửa cho Lô Tam Hộ vào nhà.

Nhìn đến Lô Tam Hộ cuối cùng anh cũng hiểu vì sao A Ngũ lại gấp như vậy gọi anh dậy, thì ra cái tên Lô Tam Hộ lại chọc vào rắc rối nữa rồi.

"Dương khí chẳng còn bao nhiêu." Nguyễn Hoàng Nam đi một vòng quanh người Lô Tam Hộ vừa nói vừa xoa cằm. "Cũng may giờ âm khí và dương khí trong cơ thể đã cân bằng, coi như chưa nguy hiểm đến tính mạng. Mà vài ba ngày tới không chừng mày bị bệnh liệt giường đó." Nói đến đó anh lộ ra vẻ mặt hân hoan khi thấy người gặp nạn.

Khóe miệng Lô Tam Hộ giật giật, thật chỉ muốn tát chết cái tên trước mặt.

"Nói tao nghe xem, mày chọc vào cái gì nữa rồi?"

Lô Tam Hộ chẳng nghĩ ngợi nhiều đã đem mọi chuyện kể hết cho Nguyễn Hoàng Nam nghe, lần này đến khóe miệng anh giật giật, anh mạnh tay gõ đầu cậu một cái.

"Âm khí trên người mày không bình thường, nếu không mau mau dùng đồ khắc chế nó thì nó sẽ bào mòn dương khí, lúc đó mày sẽ bước thẳng vào quan tài luôn ấy. Nếu không muốn vậy thì nghe cho rõ đây, trong vòng một tháng tới uống máu gà tươi. Máu gà trừ tà, rất hữu dũng trong việc ngăn chặn và đẩy lùi âm khí trong cơ thể."

Lại đặt vào tay cậu một cái bịch đen, bịch nhìn khá to, có vẻ như chứa không ít đồ nhưng lại rất nhẹ. Lô Tam Hộ tò mò mở bịch ra thì thấy bên trong có nhiều bó thảo mộc, mùi thơm thoang thoảng dịu nhẹ khiến cậu cảm thấy rất dễ chịu. "Đây là thảo mộc gồm rễ cây, hương liệu, bột trầm hương với nhang thơm. Mỗi ngày đem một bó ra đốt rồi xông người, làm không được thì nhờ người khác làm giùm. Đây toàn là những thứ tốt không đấy, mày tốt nhất nên biết ơn tao đi."

Lô Tam Hộ nghe đến nhức đầu, nhưng vẫn gật gù coi như đã hiểu. Khi cậu chuẩn bị về nhà thì Nguyễn Hoàng Nam lại nói "Tốt xấu gì cũng là bạn bè, có gì cần giúp thì nói anh em biết một tiếng, mày như mấy thằng không não, tốt nhất không nên đối phó với địch một mình."

Cậu cảm động "ừ" một tiếng rồi lặng lẽ bước về nhà, mãi đến khi về phòng thay đồ cả rồi, A Ngũ mới xuất hiện.

"Ban nãy đã nghe rõ tên kia dặn gì chưa?"

Những ngày này đều là Lô Tam Hộ chủ động trò chuyện với A Ngũ, cậu nghĩ có lẽ cậu nên thấy vui mừng như bắt được vàng khi y nói chuyện với cậu mới phải, nhưng ấm ức dồn lâu ngày lại lựa ngay thời điểm này bùng phát. Cậu xoay người vào tường, chẳng thèm mở miệng trả lời y.

A Ngũ rất kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.

Lô Tam Hộ vẫn nằm yên đấy, y biết cậu chưa ngủ, cậu chỉ không muốn trả lời mà thôi.

Đến khi A Ngũ đã muốn hết kiên nhẫn chui ngược về ngọc bội thì Lô Tam Hộ mới lên tiếng "Em quan tâm làm gì chứ, không phải chỉ cần trả thù xong thì anh cũng chẳng còn công dụng gì sao? Anh có chết thì cũng đâu phiền em quan tâm."

A Ngũ im lặng không nói gì. Thật ra thì Lô Tam Hộ nói cũng không sai, việc cậu sống chết ra sao quả là không liên quan đến y, dù sao y cũng đã quyết định xem cậu như thù rồi, chưa xuống tay lấy mạng cậu cũng chỉ vì cả hai đang có mối hợp tác thôi. A Ngũ lại thấy không đúng lắm, rõ ràng bản thân hận cậu như vậy, nhưng mối hận thù ấy dường như không thể áp đảo được sự yêu thương cậu vẫn còn sục sôi trong y.

Ban nãy chứng kiến cảnh Trần Gia Kiện chẳng nghĩ đến lần hai đã đồng ý cho Hắc Vô Thường phân hồn chia phách ông ra để cứu lấy Phạm Trí Kiên như thể chẳng còn gì quan trọng hơn việc để Phạm Trí Kiên được tiếp tục sống, trong lòng A Ngũ liền nhớ lại khoảng thời gian mà y cũng từng xem người kia như sinh mạng của chính mình.

A Ngũ cũng không phải loại người dễ bị tác nhân bên ngoài lay động, y chẳng vì một hai người hi sinh cho nhau mà có thể suy nghĩ lại về trường hợp chính mình, hoàn toàn bỏ qua việc Lô Tam Hộ từng tiếp tay cho con đàn bà kia hại chết y.

Thế nhưng, chỉ cần bất kì thứ gì dính dáng đến Lô Tam Hộ, y liền chẳng được lí trí như vậy nữa. Sự thật thì y cũng thấy rất mệt mỏi, bản thân y không muốn cứ khiến Lô Tam Hộ dằn vặt mãi, dẫu có sai thì cũng đã sai, y cũng đã chết, có làm gì cũng không thể đảo ngược lịch sử được nữa. Chấp niệm của y chỉ là trả thù ả đàn bà đã giam y lại trong mấy trăm năm nay, chứ đâu phải là hận thù y dành cho Lô Tam Hộ.

Biểu tình A Ngũ có chút phức tạp, rõ ràng trong chuyện này, y là kẻ quá cố chấp, rõ ràng trong chuyện này, y là người sai.

A Ngũ với tay đến nắm lấy vai Lô Tam Hộ, chẳng cần dùng bao nhiêu lực đã kéo được người đó quay về phía mình.

"Ngươi chết không liên quan đến ta là không sai, ngươi có lỗi với ta, ngươi có chết thì ta cũng không quan tâm." Lô Tam Hộ nghe xong câu này liền cảm thấy sao ông trời không đánh chết cậu ngay tại chỗ luôn đi cho xong.

"Nhưng ngươi không còn là Lô Kiến Quân, chỉ là ta quá cố chấp." Sắc mặt A Ngũ có chút trầm xuống khi nói đến đây.

"Xin lỗi, Tam Hộ."

Lô Tam Hộ trừng to mắt nhìn A Ngũ, trước giờ cậu chẳng bao giờ nghe y gọi tên cậu cả, mà nếu có thì chắc số lần y trực tiếp gọi tên cậu chỉ dùng ngón tay trên một bàn tay để đếm thì cũng đã là quá dư thừa. Nhìn biểu cảm A Ngũ thì cậu biết cái tên này thật sự biết lỗi rồi, xem chừng sau bao nhiêu năm thì y vẫn cứ là Lô Khả An lương thiện, hiền lành, sớm đã quen nhường nhịn cậu của kiếp trước đi.

Lô Tam Hộ cũng chẳng muốn ép A Ngũ nữa, người ta đã xuống nước xin lỗi rồi mà nếu cậu còn không biết điều làm tới, không chừng lại chọc phải tự ái của y khiến y nổi giận đùng đùng rồi không nói chuyện với cậu nữa. Cậu ngồi dậy rồi choàng tay qua cổ A Ngũ, chui lọt vào lòng y. Thời tiết nóng bức, oi ả là thế, mà người y man mát, dễ chịu khiến Lô Tam Hộ chẳng muốn rời xa.

"Chỉ cần em hứa lần sau có giận cũng không được không nói chuyện với anh, anh sẽ bỏ qua hết."

A Ngũ cũng chẳng chán ghét cái cách mà Lô Tam Hộ làm nũng với y, y hôn lên mái tóc cậu, xem như đáp ứng lời cậu nói.

Chẳng biết do quá mệt mỏi hay gì mà cả đêm Lô Tam Hộ nằm trong lòng A Ngũ ngủ rất sâu, một đêm không mộng mị ngủ thẳng đến sáng hôm sau.