Cùng Quỷ Đàm Luyến Ái

Chương 28: Đối mặt




Lô Tam Hộ nhìn thấy có một bóng hình mơ hồ ở phía trước mắt mình, nhưng nheo mắt lại thì chẳng còn thấy nữa. Cậu đưa tay lên định dụi mắt thì đã có một bàn tay đưa đến dụi giúp cậu trước, Lô Tam Hộ có chút ngạc nhiên, còn chẳng biết rốt cuộc là ai giúp mình thì đầu của Dương Ngọc Anh Thư đảo một góc chín mươi độ đối mặt nhìn cậu.

Trước tình huống như vậy làm sao có ai không hoảng loạn, Lô Tam Hộ muốn bật người chạy nhưng lại bị thân thể như kéo dán sắt kia của Dương Ngọc Anh Thư bám chặt lấy, muốn cử động còn khó, huống chi là chạy khỏi đó.

Cậu nuốt nước miếng cái ực, đưa mắt nhìn lại Dương Ngọc Anh Thư, "Bà thả tôi ra trước được không? Như vậy khó chịu quá."

Cô lớp trưởng thấy cậu chịu trò chuyện với mình lại suиɠ sướиɠ nheo mắt cười tươi rói rồi nhẹ nhàng rút tay chân ra khỏi người cậu, Lô Tam Hộ mặc kệ mọi thứ mà bò đến khoảng không phía trước mới dám xoay người lại nhìn cô.

Người trước mắt rõ ràng đã chẳng phải là con người nữa, nhìn cái cách đầu cô ta trẹo sang một bên gần như lệch khỏi gáy và cái cách di chuyển cứng ngắt như búp bê gỗ của cô ta, Lô Tam Hộ phần nào đoán được có lẽ Dương Ngọc Anh Thư đã chết mất rồi. Xác cô chắc chắn đã bị quỷ hồn của cô gái mặc hỉ phục kia nhập vào để thao túng.

"Chàng còn nhớ thiếp không, Kiến Quân?"

Lô Tam Hộ rất muốn dùng hết sức mà lắc đầu, nhưng quan sát tình hình hiện giờ, cậu đang ở một nơi chính mình còn không rõ là nơi quái quỷ gì, A Ngũ cũng chẳng có ở đây, nếu tùy tiện chọc cho cô ta tức điên lên còn không phải giống như đem bản thân thảy vào miệng cọp hay sao? Cho nên thay vì lắc lắc đầu, cậu lại dùng hết sức bình sinh mà gật đầu.

"Dương Ngọc Anh Thư" rít lên một tiếng suиɠ sướиɠ, cô đứng dậy, chân còn không chạm đến mặt đất, nhẹ nhàng lướt đến trước mặt Lô Tam Hộ, cổ cô kéo dài ra để cho cái đầu bị đảo ngược chín mươi độ kia có thể mặt đối mặt với cậu. Cô ta mở cái miệng đỏ với hàm răng như răng cá mập, phà vào mặt cậu một loại mùi hôi thối như xác chết để lâu năm.

"Kiến Quân, thật không ngờ lâu như vậy rồi chàng vẫn không quên được thiếp..."

Lô Tam Hộ sợ đến tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tâm trí cậu đã bắt đầu gào thét, phản đối, chẳng còn muốn tiếp tục diễn tuồng khanh khanh ta ta gì đó với "Dương Ngọc Anh Thư" nữa, nhưng nỗi sợ bao giờ cũng lấn át mất những ý nghĩ khác trong não khiến cho cậu lúc này dù sợ hãi vẫn phải tiếp tục trò chuyện với cô ta.

"Huynh làm sao có thể quên muội được..."

"Nghe chàng nói vậy, thiếp cảm thấy rất vui."

"Vui là tốt rồi, vui là tốt rồi..."

"Dương Ngọc Anh Thư" dùng cổ mình quấn quanh cổ Lô tam Hộ một vòng, kề khuôn mặt mình vào gò má mà A Ngũ tát cậu dụi dụi mấy cái, gò má cậu liền lạnh như băng, cảm giác đau rát cũng không còn nữa. Lô Tam Hộ hơi ngạc nhiên muốn đưa tay lên chạm vào má mình, nhưng lại nhớ ra cô ta đang dựa mặt vào má mình nên lại thôi.

"Kiến Quân, chàng xem Lô Khả An thô bạo như vậy thật chẳng có chút gì đáng để yêu thương."

"Đúng vậy." Lô Tam Hộ bất đắc dĩ đáp lại một câu.

"Thân thể này không thể dung nạp nổi linh hồn của thiếp, thiếp phải nhanh chóng tìm một thân thể khác thôi."

"Dương Ngọc Anh Thư" kể rằng sau khi đã chết, cô ta chưa thể và cũng không định đầu thai vì cô ta không muốn quên đi tất cả những kỉ niệm đẹp mà cô từng có với cậu. Về phần tại sao cô ta chưa thể đầu thai thì cô ta cũng chẳng nói rõ là vì đâu, nhưng Lô Tam Hộ cũng phần nào đoán được có thể là do cô ta chưa được trừng phạt vì những tội ác mà bản thân đã gây ra lúc sinh thời.

Khi được đưa xuống địa phủ, cô ta đã chờ lúc chẳng ai để ý đến mình mà xông vào nơi làm việc của phán quan lén trộm mất một trang trong sổ sinh tử. Lần đó địa phủ rền vang rung chuyển, sổ sinh tử cho phán quan ghi chép không thể thiếu đi bất cứ một trang nào cả vì nó định một kiếp người.

Sau khi trộm được trang giấy ghi chép cuộc đời Lô Tam Hộ, "Dương Ngọc Anh Thư" thành công trốn khỏi địa phủ, đem theo tờ giấy ấy vừa trốn tránh đi các quỷ sai đang săn lùng mình, vừa đi những nẻo đường dài để tìm đến cậu.

Mãi cho đến một ngày kia khi Hắc Bạch Vô Thường dồn được cô ta vào góc đường cùng, cô ta trong một lúc sợ hãi mà giải phóng toàn bộ tà thuật của mình, có thể sức mạnh của cô ta so với Hắc Bạch Vô Thường thì chẳng khác nào đang dùng trứng chọi đá, nhưng chính vì Hắc Bạch Vô Thường khinh thường sức mạnh của cô ta mà lúc đó đã bị đả thương, cô ta thì thành công núp ở một nơi khác.

"Dương Ngọc Anh Thư" vui vẻ bảo rằng có một tên nhà giàu ngốc nghếch do tham lam quá độ mà đã giúp đỡ cô trốn khỏi tất cả các quỷ sai kia, cô ta đã phải chờ đợi hơn hai mươi năm để có thể phục hồi lại một ít sức mạnh của mình bây giờ.

Trong khoảng thời gian đó, cô ta đã không ngừng tìm kiếm một thân xác có cùng bát tự với mình để nhập vào và một lần nữa tái sinh trên cõi trần này, nhưng mãi đến giờ thì cô ta vẫn chưa tìm ra được một người nào thích hợp. Để lẩn trốn khỏi các quỷ sai thì cô ta đã gϊếŧ chết rất nhiều người để cướp lấy thân xác họ và đồng thời cũng hấp thụ nốt cả những linh hồn yếu ớt ấy để không một quỷ sai nào phát hiện có cái chết nào.

Hành động của cô ta chính là muốn một tay che trời, Lô Tam Hộ nghe đến đây không khỏi rùng mình, cậu chẳng rõ rốt cuộc trong não của "Dương Ngọc Anh Thư" kia đang suy nghĩ cái gì nữa. Cô ta tíu tít đem mọi việc kể rõ cho cậu nghe xong thì lại dùng tay ôm lấy cậu, cái cổ dài trở về vị trí cũ, úp khuôn mặt vào lòng cậu.

"Dù rất cực khổ, nhưng thiếp cảm thấy mọi nỗ lực của mình là xứng đáng."

Lô Tam Hộ rùng mình một cái rồi hỏi, "Muội muốn gϊếŧ huynh sao?"

"Dương Ngọc Anh Thư" nghe cậu hỏi vậy thì nhẹ nhàng cười, móng tay mọc nhọn ra, gần như răm vào lưng cậu mới dừng lại. Lô Tam Hộ căng thẳng đến mức không dám cựa quậy gì cả vì chỉ cần nhúc nhích một tí thôi thì những móng tay sắc nhọn ấy chắc chắn sẽ ghim sâu vào da thịt cậu.

"Nếu như trong vòng ba tháng nữa thiếp có thể tìm được thân xác hoàn hảo thì thiếp sẽ không làm vậy."

"Nếu như không..." Trong lòng Lô Tam Hộ đã rõ câu trả lời sẽ là gì rồi nhưng cậu vẫn cứ nói, vẫn cứ muốn hỏi, vẫn trông chờ một tia hi vọng mỏng manh.

"Nếu vậy thì chàng phải đi cùng thiếp thôi." "Dương Ngọc Anh Thư" nhẹ nhàng nói, cô đưa đầu đến cánh tay bị thương của cậu liếm liếm mấy cái, da thịt dần dần liền lại với tốc độ chóng mặt. "Chàng biết thiếp cũng không muốn làm chàng đau mà, phải không, Kiến Quân?"

Những móng tay nhọn kia dần dần rút về lại và trở lại thành móng tay bình thường, lúc này đây, cô ta mới buông cậu ra, cô dịu dạng hôn lên gò má cậu một cái mới lưu luyến đứng dậy.

"Kiến Quân, đến lúc thiếp phải đi rồi, thân thể này chẳng thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Chàng hãy đợi thiếp, nhất định thiếp sẽ còn trở về."

Dứt lời thì có một làn khí đỏ sẫm gần như chuyển thành màu đen bay ra khỏi người Dương Ngọc Anh Thư, nó bay đến bên Lô Tam Hộ xoay một vòng rồi mới tan biến vào hư không. Thân thể của Dương Ngọc Anh Thư nặng nề ngã xuống đất, tay, chân, cổ đều bị vặn ngược lại, hơn nữa cơ thể đã bắt đầu thối rữa.

A Ngũ và Nguyễn Hoàng Nam từ bên ngoài xông cửa đi vào, trước tiên nhìn Lô Tam Hộ đang ngơ ngác mới nhìn sang thân xác của Dương Ngọc Anh Thư đang nằm dài trên mặt đất.

A Ngũ thấy Lô Tam Hộ không có việc gì, trong lòng mới nhẹ nhõm được phần nào, mặc dù có chút chán ghét cậu, nhưng cái tình yêu mà y dành cho cậu cũng vẫn còn ở đó, y cảm thấy tâm trí có chút rối bời nên không nói gì nữa mà tự xoay người hóa thành một làn khói đen quay về nhà cậu trước.

Nguyễn Hoàng Nam nhìn hai người họ như vậy cũng không tò mò tọc mạch hỏi chuyện, anh đến đỡ cậu và đưa cậu xuống dưới phòng khách ngồi, mới tự mình chạy đi gọi điện thoại báo công an.