Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn Thượng Quan Cẩm. Thượng Quan Cẩm dịu dàng nhìn hắn, bình tĩnh nói tiếp, “Ta đem hai trăm vạn lượng bạc bỏ vốn vào chuyện làm ăn của chúng ta, Lý quản gia lúc đó khuyên ta nên suy nghĩ kỹ một chút, nhưng ta không nghe, mặc nhiên tin tưởng Giang Bùi Lẫm. Ta không biết việc đời hiểm ác đáng sợ, bản thân lại suy nghĩ quá giản đơn. Giang Bùi Lẫm sau khi nhận bạc liền mất tăm mất tích, ta điên cuồng tìm kiến hắn nhưng không có bất kì tin tức gì. Hắn đột nhiên giống như bốc hơi hoàn toàn khỏi nhân gian, ta vì hắn mà tìm rất nhiều lý do, đoán rằng hắn có việc mới không từ biệt mà rời đi, thế là ta ở Kinh Châu chờ hắn, sau nửa tháng khi tìm được hắn thì trong thành truyền ra tin hắn thành thân.”
Trong lòng Đường Chấn Đông đau xót khổ sở, Thượng Quan Cẩm vẫn dửng dưng nói, “Ta đến bên trong sơn trang tìm hắn, thấy hắn đang bái đường thành thân, tân khách ngồi đầy cả sảnh đường, náo nhiệt ầm ĩ. Hắn hòa nhã đỡ tay một người đang mặc áo đỏ thẫm, trong chớp mắt ta mới tin mình đã bị lừa. Ta thành tâm đợi hắn như vậy nhưng hắn lạnh lùng vô tình, thủ đoạn độc ác, nhìn thấy ta liền đuổi ta đi, thuộc hạ của hắn xem ta là người gây loạn hôn lễ, tàn nhẫn giáo huấn ta. Ta không có võ công nên bị đánh rất thảm. Lúc Lý quản gia đến, trên người ta toàn là vết thương, máu nhuộm khắp người giống như sắp tắc thở.”
Trái tim Đường Chấn Đông dường như bị xé toạc, suýt nữa không thở nổi. Thượng Quan Cẩm trước đây cô quạnh lạnh lùng, tràn đầy niềm tin vào thế giới bên ngoài, yêu Giang Bùi Lẫm là gửi gắm giấc mộng vào hắn, nghĩ rằng hắn là người có thể tin cậy, nhưng Giang Bùi Lẫm lại phản bội Thượng Quan Cẩm, giẫm đạp lên hắn, làm tổn thương hắn. Trên đời này sao lại có người nhẫn tâm như vậy, mà không ngờ Thượng Quan Cẩm lại gặp phải hắn. Đường Chấn Đông hỏi, “Sau đó thì sao?”
Thượng Quan Cẩm nói tiếp, “Sau khi cơ thể phục hồi, ta khổ luyện võ công, nghĩ sẽ có một ngày giết hắn, báo thù rửa hận, nhưng hắn lại phái người trả lại hai trăm vạn lượng bạc cho ta, một xu cũng không nợ.”
“Nam nhân kì quái…” Đường Chấn Đông nhíu mày, không rõ nếu ban đầu vì tiền mà tiếp cận Thượng Quan Cẩm, sau khi tùy ý giẫm đạp lên tình cảm của hắn lại mang bạc trả lại hắn, không quan tâm dù có làm vậy cũng không thể bù đắp được những thương tổn Thượng Quan Cẩm đã phải chịu đựng. Đường Chấn Đông ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm, “Hắn làm tổn thương ngươi như vậy, tại sao còn gặp gỡ hắn, cùng hắn bàn chuyện làm ăn?”
“Hắn quen biết Mộ Dung Diệp lại cùng đối phương làm ăn buôn bán, còn ta thì muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề, hơn nữa…” Thượng Quan Cẩm đột ngột dừng lại, Đừng Chấn Đông đang chìm mình trong đau đớn nên không chú ý, chỉ nghe Thượng Quan Cẩm nói, “Lần nữa thấy hắn, ta đã hiểu bản thân muốn cái gì, nên sẽ không chịu bất kì ảnh hưởng nào của hắn.”
“Vậy hắn…” Thượng Quan Cẩm gửi gắm tình cảm vào Giang Bùi Lẫm, mà Giang Bùi Lẫm đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ không muốn cùng hắn bắt đầu lại lần nữa?
“Người hắn thích đã thú (lấy) một nam nhân khác.” Thượng Quan Cẩm vẻ mặt hờ hững, “Cho nên ta và hắn vĩnh viễn không có khả năng, dù ở một mình với nhau, cũng sẽ không xảy ra chuyện như trong suy nghĩ của ngươi.”
Đường Chấn Đông hoảng hốt, rất lâu không bừng tỉnh. Thượng Quan Cẩm cúi đầu nhìn hắn, làn da nhợt nhạt trắng như bông tuyết, giống như lo lắng hắn vẫn để bụng mà nói, “Bây giờ biết đầu đuôi ngọn nguồn rồi ngươi sẽ không giận ta nữa chứ?”
Sau khi nghe Thượng Quan Cẩm giải thích xong, cảm xúc ứ đọng trong ***g ngực cũng tiêu tán, Đường Chấn Đông không tiếp tục trách móc Thượng Quan Cẩm. Hắn lắc đầu, sau đó cầm tay Thượng Quan Cẩm, hỏi, “Chuyện này chỉ có Lý quản gia biết?”
Thượng Quan Cẩm nói, “Năm đó hắn theo ta đến Kinh Châu nên biết chân tướng, những người khác chỉ biết ta bị thương do kiếm gây ra, trên người còn lưu lại chút bệnh căn.”
“Không ngờ có thể giấu diếm được như vậy.” Đường Chấn Đông nói khe khẽ, xem ra Lý quản gia rất trung thành và tận tâm với Thượng Quan Cẩm, bởi vì ngay cả Lâm Thanh cũng không biết sự tồn tại của Giang Bùi Lẫm, mà Thượng Quan Cẩm còn bị kiếm đâm vì hắn.
“Ta cũng chỉ nể trọng điểm ấy của hắn.” Thượng Quan Cẩm ít nhiều đoán được suy nghĩ trong lòng Đường Chấn Đông, vươn tay ôm lấy hắn, chặt đến mức Đường Chấn Đông cảm thấy đau nhức, “Sau này gặp chuyện gì đừng nóng nảy, thấy ngươi nhảy vào trong hồ lòng ta rất đau đớn.”
Giọng nói Đường Chấn Đông khàn khàn, “Xin lỗi, làm ngươi lo lắng rồi.” Lúc đó trên thuyền bị thủng một lỗ, vì tìm cách bảo vệ bản thân nên hắn phải nhảy xuống, không ngờ hai chân bị chuột rút không thể động đậy, muốn cầu cứu nhưng bị nước hồ bao phủ, nghĩ rằng không thể thoát được liền buông xuôi. Không ngờ được Thượng Quan Cẩm ôm lấy, cứu lên bờ. Hắn ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nói một câu, “Cảm ơn ngươi đã cứu ta.”
Thượng Quan Cẩm nhìn vào đôi mắt hắn, “Ngươi là ngươi quan trọng nhất đối với ta, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, ta đều không cho phép ngươi bị thương, nên ngươi phải yêu quý thân thể mình, nếu không ta sẽ lo lắng.”
Đường Chấn Đông vuốt ve quầng mắt thâm đen của Thượng Quan Cẩm, biết ba ngày ngay hắn không ngủ chỉ để chăm sóc mình, rồi chạm vào vết tích màu hồng nhạt trên mặt hắn, “Còn đau không?” Lúc đó bị hắn kéo lấy không buông, trong lòng bối rồi nên đánh hắn.
Thượng Quan Cẩm nắm lấy cổ tay Đường Chấn Đông áp vào ***g ngực mình, “Ở đây đau hơn, ngươi xoa một chút.”
“Muốn ta xoa thế nào?” Đường Chấn Đông cảm thấy bản thân không tốt, đánh Thượng Quan Cẩm, lại làm hắn bị thương, lẽ ra phải bồi thường cho hắn.
Thượng Quan Cẩm biết Đường Chấn Đông mềm lòng, càng thêm phần thương yêu, “Ta muốn rất đơn giản, bây giờ ngươi cho ta làm.” Dứt lời, nghiêng người đến hôn môi Đường Chấn Đông, bá đạo ngang ngược cạy mở hàm răng hắn, quét ngang khoang miệng, đùa bỡn môi lưỡi hắn. Đường Chấn Đông theo bản năng kháng cự nhưng bị Thượng Quan Cẩm ôm lấy nên không thể trốn tránh.
Đôi môi hôn hắn càng ngày càng nóng, bàn tay âu yếm cơ thể cũng nóng hầm hập, mỗi chỗ trên người bị cắn liếm *** loạn, vuốt ve mơn trớn, ma sát mãnh liệt, ham muốn bùng nổ. Cảm nhận được khao khát điên cuồng của hắn với mình, Đường Chấn Đông gắt gao ôm lấy Thượng Quan Cẩm, cơ thể vặn vẹo theo từng động tác vuốt ve của hắn, khăn trải giường dưới thân nhàu nhĩ, y phục cũng bị cởi lộn xộn, sau đó cùng với chiếc chăn bị ném xuống mặt đất.
Cả người Đường Chấn Đông trần trụi, cơ thể nóng hừng hực tiếp xúc với không khí lạnh lẽo không khỏi run rẩy, ngay sau đó thân thể nam tính cường tráng đè lên người hắn, nhiệt độ mát lạnh làm đầu óc hắn choáng váng. Cảm giác ngón tay lạnh lẽo di chuyển lên xuống trên người khiến hắn rất thoải mái. Khi bộ phận nóng rực bị bàn tay trắng nõn khiêu khích cầm lấy, cơ thể ưỡn lên khao khát làm hắn càng tỏa ra hơi nóng giống như ngọn lửa, sự lạnh lẽo dần bị ngọn lửa nhấn chìm. Trong lúc nóng lên, Đường Chấn Đông dùng hết sức lực toàn thân mới kéo lại được chút lý trí, giãy dụa thoát khỏi đôi môi đang gặm cắn cổ hắn, phát ra thanh âm gấp gáp, “Đừng… Ta còn bị sốt, sẽ truyền sang ngươi…”
“Ta không ngại, huống hồ ngươi ra chút mồ hôi sẽ hồi phục nhanh hơn.” Thượng Quan Cẩm từ từ ngăn cản sự chống cự của Đường Chấn Đông, cuồng nhiệt mơn trớn thân thể màu nâu nhạt đầy rắn chắc của hắn, từ cái cổ đến vùng ngực, cánh tay đến thắt lưng, rồi tham lam vuốt ve bắp đùi hắn, gần như sờ soạng toàn thân hắn, đốt từng ngọn lửa khắp da thịt hắn. Sau đó Thượng Quan Cẩm nâng chân trái hắn vòng sang bên hông, cọ xát bờ mông trơn mịn của hắn, rồi dùng sức xâm nhập cơ thể hắn…
“Đừng…” Đường Chấn Đông bật ra tiếng rên khe khẽ, vô thức vùng vẫy nhưng toàn thân mềm nhũn không có sức lực. Bàn tay đang vuốt ve dục vọng hắn tăng thêm kích thích kết hợp với những ngón tay thon thả khiêu khích bên trong hắn, nhiều lần chạm vào khu vực nhạy cảm. Khoái cảm tăng vọt lan tỏa toàn thân, sôi trào nhưng không thể bùng phát, hắn thở dốc đau đớn, không chịu nổi mà quấn lấy Thượng Quan Cẩm, “Đừng làm nữa… Ưm… Thật khó chịu…”
Đáy mắt Thượng Quan Cẩm tràn ngập dục vọng, cảm thấy thân thể Đường Chấn Đông đã thả lỏng mới không thương tiếc đẩy bộ phận to lớn cực điểm vào lối vào mềm mại, đường ruột chật hẹp lại vô cùng sít chặt làm cho đôi đồng tử của hắn căng ra, bất thình lình co lại.
“A…” Hô hấp của Đường Chấn Đông run rẩy, thân thể màu đồng theo vận động của Thượng Quan Cẩm mà lay động, mái tóc đen bóng rối loạn, hai chân hắn bị Thượng Quan Cẩm ngăn chặn, vòng eo dẻo dai rắn chắn rung động theo nhịp điệu vô tận, hung ác độc địa cướp đoạt. Đường Chấn Đông yếu ớt rên rỉ, âm thanh mềm mại, âm cuối tràn đầy mê hoặc, bản thân nghe liền cảm thấy xấu hổ, hắn vội cắn chặt môi.
Thượng Quan Cẩm vững vàng theo dõi hắn, con ngươi thâm trầm lóe ra ánh sáng nguy hiểm. Bàn tay nắm chặt vòng eo hắn, cuối cùng, không thể nhịn nữa mà bạo phát, dữ dội đâm chọc người dưới thân, không kiêng dè đòi hỏi thân thể hắn, từ đầu giường đến cuối giường, rồi từ cuối giường xuống mặt đất… Cuối cùng Thượng Quan Cẩm ôm lấy Đường Chấn Đông đặt hắn nằm trên giường. Cánh tay cường tráng gập cong bàn chân hắn, mãnh liệt đẩy vào cơ thể hắn, từng chút xỏ xuyên qua hắn.
Ánh mắt Đường Chấn Đông mê ly mơ màng. Hắn nằm trên giường, đôi chân thon dài bị tách ra, bộ phận thô to gay gắt xâm chiếm lối vào màu hồng ẩm ướt. Nơi hai người kết hợp tràn lan màu sắc *** loạn, phân thân trong cơ thể hắn vận động càng ngày càng nhanh, thắt lưng dẻo dai thô bạo di chuyển, phần thịt bên trong bị kéo ra một đoàn, có thể thấy được cường độ mập hợp điên cuồng. Đường Chấn Đông không chịu nổi van xin, “Không… muốn… A…”
Đôi môi đẹp đẽ của Thượng Quan Cẩm áp vào hắn, ngăn chặn lời cự tuyệt và van xin của hắn, sau đó không nề nà xỏ xuyên qua thân thể hắn. Thượng Quan Cẩm nhìn sâu vào đôi mắt đen tuyền của Đường Chấn Đông, mềm nhẹ thì thầm, “Ta yêu ngươi, đừng rời khỏi ta.”
Bỗng chốc cả người Đường Chấn Đông nóng lên giống như có ngọn lửa khổng lồ bao bọc cơ thể. Dù lời nói của nam nhân lúc lên giường không nên tin là thật nhưng nghe Thượng Quan Cẩm dịu dàng nói yêu hắn, một luồng nhiệt trong trái tim tràn ra. Hắn vươn tay ôm chặt lấy Thượng Quan Cẩm, lay động thân thể theo xâm lấn mạnh mẽ của Thượng Quan Cẩm. Nhiệt độ nóng bỏng làm cả người hắn phủ đầy mồ hôi, mũi không còn nghẹt như trước, đầu cũng không quá nặng nề, khó chịu trong cơ thể dần dần biến mất, bao gồm cả những hỗn loạn và bất an…
Hết chương 37