Cùng Quân Hoan Hảo

Chương 31




Sáng sớm, một màn sương mỏng nhẹ nhàng gợn sóng trên bầu trời giống như đang nhàn nhã dạo chơi. Chẳng mấy chốc sau, một cơn gió mát thoảng qua, thổi đi lớp sương mù mỏng, mở ra một ngày mới. Đường Chấn Đông mở mắt ra thì thấy khuôn mặt phóng đại của Thượng Quan Cẩm, cách mình rất gần. Hầu như Đường Chấn Đông có thể nhìn thấy làn da trắng mịn màng *** tế của hắn. Thượng Quan Cẩm không cười, nhưng nụ cười chảy xuôi trong ánh mắt, ẩm ướt như hoa sen dưới ánh trăng, hắn hỏi, “Ngủ ngon không?”

“Ừm.” Đường Chấn Đông buồn ngủ đáp lại một tiếng, mắt vẫn nhắm chặt tựa như một con mèo ngái ngủ, rõ ràng vẫn chưa tỉnh lại từ cơn mơ. Thượng Quan Cẩm cách hắn rất gần nhưng Đường Chấn Đông không nhận ra. Hắn cũng không cảm giác được sự dịu dàng trên khuôn mặt khiến vô số người điên cuồng của Thượng Quan Cẩm bởi lẽ hắn đang trong trạng thái mơ màng.

Thượng Quan Cẩm ngắm nhìn hắn, “Ngủ tiếp đi, trời còn sớm.”

“Phải dậy, nếu không sẽ bị muộn.” Đường Chấn Đông ngồi dậy, lung tung sờ soạng bên mép giường một lúc, lấy được xiêm y của mình rồi mặc vào, động tác không nhanh không chậm, vừa mặc vừa nhắm mắt lim dim.

Thượng Quan Cẩm chưa từng thấy có người buồn ngủ đến vậy, buồn cười nhéo hắn một chút, “Hay là ngươi ngủ thêm một lúc, ta cam đoan có thể đánh thức ngươi.”

“Giường của ngươi quá êm, nằm xuống sẽ không muốn dậy.” Đường Chấn Đông lấy tiếp một chiếc xiêm y muốn mặc vào nhưng cánh tay hắn bị Thượng Quan Cẩm túm lấy. Hắn hơi mở mắt ra, khó hiểu nhìn Thượng Quan Cẩm.

Đáy mắt Thượng Quan Cẩm đày đặc ý cười, hắn nói, “Không muốn ngủ nữa cũng không sao, nhưng ngươi mặc y phục ngược rồi.”

Đường Chấn Đông cúi đầu nhìn, kinh hãi, hắn thật sự mặc ngược y phục. Nghe được tiếng cười của Thượng Quan Cẩm, hắn vừa hấp tấp vừa lúng túng mà cởi xiêm y, phát hiện nằm trong chăn không thể cởi cho tử tế nên xốc chăn lên ngồi ở mép giường mà cởi.

Thượng Quan Cẩm hơi lóa mắt nhìn Đường Chấn Đông. Nắng ban mai soi sáng thân thể dẻo dai như một con báo của hắn. Làn da màu đồng tỏa ra vẻ nam tính mạnh mẽ, mái tóc màu đen rũ xuống nửa che nửa hở thắt lưng chắc nịch đầy khiêu gợi. Hắn cúi xuống nhặt y phục, lớp vải mỏng bọc lấy cái mông rắn chắc và tròn trĩnh, mơ hồ đi xuống là hai chân thon thả. Đôi chân đó từng bị Thượng Quan Cẩm tàn nhẫn gặm cắn, vuốt ve, sau đó cứng rắn mở ra, tạo thành tư thế mà Thượng Quan Cẩm thích.

Đường Chấn Đông trì trệ không phát hiện ánh mắt nóng rực ở phía sau. Bình thường chắc chắn hắn có thể nhanh nhạy nhận thấy được nguy hiểm, nhưng hắn vừa mới tỉnh dậy không lâu, hành động và suy nghĩ đều chậm chạp.

Thượng Quan Cẩm nhìn thân thể lay động quyến rũ trước mắt, dục vọng càng trở nên mãnh liệt, sản sinh khao khát đặt hắn ở dưới thân để mặc sức chà đạp, khi hắn khóc cũng rất đẹp, khiến Thượng Quan Cẩm rất muốn nhào đầu về phía trước.

Đường Chấn Đông vừa muốn rời giường, đột nhiên cả người hắn bị tàn bạo kéo lên giường. Chấn động mạnh làm trước mặt hắn biến thành màu đen, sau khi lấy lại *** thần, Đường Chấn Đông phát hiện mặt Thượng Quan Cẩm dán ngay trước mặt hắn. Đường Chấn Đông nhíu mày nói, “Ngươi làm gì vậy?”

Thượng Quan Cẩm tà ác đánh giá cơ thể trần trụi của Đường Chấn Đông, giống như kẻ phóng đãng đói bụng trong thời gian dài, “Ngươi cho rằng ta muốn làm gì?”

“Đừng náo loạn! Ta muốn dậy.” Kề sát thân thể cường tráng của Đường Chấn Đông còn có một cơ thể hoàn mỹ, hơn nữa y phục mỏng, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được thay đổi của cơ thể Thượng Quan Cẩm. Đường Chấn Đông nóng nảy đẩy Thượng Quan Cẩm ra, nhưng cơ thể đang đè lên người hắn không hề dịch chuyển.

Thượng Quan Cẩm cúi đầu liếm vành tai hắn, bàn tay chạm vào thắt lưng hắn thể hiện khát khao, “Bây giờ trời còn sớm, hãy cùng ta một lúc.”

“Đừng nói đùa!” Đường Chấn Đông giãy dụa, phát hiện lực đè hắn vô cùng mạnh. Hắn biết dù là võ công hay sức lực mình cũng không phải là đối thủ của Thượng Quan Cẩm. Đường Chấn Đông quay đầu sang một bên, nói, “Sao ngươi đột nhiên muốn làm chuyện đó!”

Thượng Quan Cẩm liếm cổ Đường Chấn Đông, nhiệt độ nóng rực trong đáy mắt hắn khiến Đường Chấn Đông hoảng sợ, “Y phục của ngươi nửa kín nửa hở không phải là dụ dỗ ta đè ngươi sao, nếu ngươi cởi chậm hơn chút nữa, ta sẽ xé toạc tất cả y phục của ngươi…”

“Câm miệng!” Đường Chấn Đông đỏ mặt, “Sao mới sáng sớm ngươi liền…”

“Ngươi ngoan ngoãn đừng lộn xộn, rất nhanh ta sẽ thả ngươi đi, nhưng mà nếu ngươi không ngừng giãy dụa, chúng ta sẽ ở trên giường cả ngày.” Giọng nói của Thượng Quan Cẩm dần dần rơi vào môi hắn, biến mất tại nơi hai người chạm môi nhau. Thượng Quan Cẩm nồng nhiệt cướp đoạt hơi thở của hắn.

Ánh nắng trong suốt không biết từ lúc nào lọt vào phòng ngủ trang nhã, lờ mờ chiếu vào hai người thanh niên đang ở trên giường. Họ siết chặt lại với nhau, kịch liệt triền miên quấn quýt, va chạm, nhiệt độ trong không khí hừng hực cháy.

“Xin ngươi… đừng…” Giọng nói cầu xin vỡ vụn bật ra từ miệng Đường Chấn Đông rồi lại im bặt trong sự đưa đẩy kịch liệt. Đường Chấn Đông nằm sấp, khụy gối trên giường, hai chân cong lên bị che khuất trước ngực. Một đôi bàn tay to nóng bốc lửa tóm chặt thắt lưng hắn, làm cho hông hắn nhô lên, rồi sau đó vật cứng rắn thô bạo xâm nhập trong cơ thể hắn. Bộ phận sinh dục tạo áp lực mạnh mẽ lên nội tạng hắn, móng tay hắn trắng bệch túm lấy khăn trải giường dưới thân.

Khăn trải giường nhăn nhúm bởi sự nhiệt tình của họ, đầu gối ở đầu giường cũng rớt xuống mặt đất. Làn da màu đồng của Đường Chấn Đông nhuộm một lớp ửng đỏ do ***, Thượng Quan Cẩm cắn liếm da thịt hắn, lần nữa đâm vào cơ thể hắn, từng chút cọ xát vào vách tường nóng bỏng bên trong. Cảm giác đường ruột chật chội co thắt, hai tay Thượng Quan Cẩm quấn qua bụng Đường Chấn Đông mà cầm dục vọng sưng to của hắn, cố ý trêu chọc, “Ẩm ướt như thế, rất muốn phải không?”

“Đừng… A…” Phía trước bị tấn công khiến Đường Chấn Đông không thể nói chuyện, hắn vô thức ưỡn hông lên, cơ quan ở trong cơ thể hắn càng lúc càng tăng tốc, đam mê mãnh liệt, vật to lớn vững chắc chôn sâu vào tận cùng, khốc liệt va đập, đẩy cả người hắn vào dòng xoáy khoái lạc, lung lung sắp đổ theo cơn bão điên cuồng, đầu óc hắn trống rỗng.

Trong lúc hai người đắm chìm vào cơn sóng đê mê ngây ngất, Lâm Thanh đến gọi Thượng Quan Cẩm dậy. Lâm Thanh không biết Đường Chấn Đông ở trong phòng ngủ, hắn chỉ gõ cửa, kính cẩn hỏi, “Thiếu gia, ngươi dậy chưa?”

Thượng Quan Cẩm tách chân Đường Chấn Đông ra, không thương tiếc xỏ xuyên qua hắn. Đường Chấn Đông không thể khống chế, trở nên run rẩy, “Có người ở bên ngoài… Dừng lại… A…” Nói chưa xong hắn lại bị đâm chọc mạnh mẽ, lần này Thượng Quan Cẩm ác ý trêu chọc hắn, nhiều lần đâm vào nơi nhạy cảm nhất trong cơ thể hắn. Khoái cảm từ chỗ đó truyền ra khắp cơ thể, Đường Chấn Đông tê liệt ngồi phịch trên giường, ngón tay Thượng Quan Cẩm lại tìm đến dục vọng giữa hai chân hắn mà đùa bỡn, hơi thở của hắn đột ngột dồn dập lên.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa của Lâm Thanh, “Thiếu gia?”

Thượng Quan Cẩm thờ ơ, tiếp tục đùa giỡn từng chút một trên cơ thể nam tính của Đường Chấn Đông.

Đường Chấn Đông vùng vẫy, vật cứng trong cơ thể hắn hơi trượt ra, xấu hổ rút lui, nhưng lại thô bạo quay về chỗ cũ, phân thân thẳng tiến vào lỗ nhỏ chưa khép kín, kích thích quá lớn làm hắn thở hổn hển, “A… A…”

Lâm Thanh láng máng nghe được âm thanh truyền ra từ phòng ngủ, nhưng bởi vì cách âm của căn phòng rất tốt nên hắn không nghe được rõ ràng. Tuy nhiên, đoán Thượng Quan Cẩm có lẽ đã tỉnh dậy, hắn không rời đi mà hỏi, “Ta có thể đi vào không? Ta đưa nước rửa mặt vào.”

Đường Chấn Đông lo âu đến độ viền mắt cũng đỏ lên, cầu xin nắm lấy Thượng Quan Cẩm. Thượng Quan Cẩm túm chặt thắt lưng hắn, tiến sâu hơn. Đường Chấn Đông cứng rắn nuốt vào tiếng rên rỉ. Thượng Quan Cẩm vừa vận động không ngừng vừa nói với Lâm Thanh ở bên ngoài, “Ta còn chưa dậy, một lúc nữa ngươi hãy trở lại.”

“Vâng.” Lâm Thanh kính cẩn đáp lời.

Khi tiếng bước chân Lâm Thanh mất hút, đôi môi cắn chặt của Đường Chấn Đông mới thả lỏng. Thượng Quan Cẩm vuốt ve đôi gò má ửng hồng của hắn, “Rất kích thích phải không? Ngươi căng thẳng đến mức cả người đều run rẩy.” Ngay cả chỗ đó cũng kẹp Thượng Quan Cẩm rất chặt…

“Sao ngươi lại có thể như vậy, sẽ bị hắn phát hiện.” Đường Chấn Đông thở dốc nhìn Thượng Quan Cẩm, vươn tay gạt tay hắn ra, nhưng đột ngột bị đâm vào đến mức bật ra tiếng rên to, thân thể cũng lắc lư theo nhịp điệu cuồng nhiệt. Nhiệt độ trong phòng lần nữa sôi trào, chỗ hai người kết hợp ướt đẫm, mỗi lần ma sát đều phát ra âm thanh tục tĩu, trộn với tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ dữ dội của hai người, làm cho buổi sáng tươi đẹp ngập tràn cảnh xuân thẹn thùng.

Đường Chấn Đông đến nhà kho thì hai chân vẫn còn bủn rủn. Nhớ đến chuyện xảy ra lúc sáng, mặt hắn đỏ lên. Sau khi kết thúc thì hắn nghỉ ngơi rất lâu, đương nhiên trở lại nhà kho thì cũng đã muộn. Hắn cứ nghĩ rằng Vương quản sự sẽ mắng mỏ hắn té tát, không ngờ Vương quản sự mang theo vẻ mặt ôn hòa nói không sao. Lúc đi kiểm kê Vương quản sự cũng không để hắn làm việc nặng, thấy hắn ngồi nghỉ cũng không chạy đến quát tháo như bình thường, thậm chí còn rót một chén trà cho hắn, khách sáo vô cùng. Nụ cười lúc nào cũng nở trên môi Vương quản sự, khác một trời một vực với người hay trừng mắt lạnh nhạt ngày xưa, giống như Đường Chấn Đông mới là quản sự của nhà kho.

Lẽ nào có chuyện gì đã xảy ra? Đường Chấn Đông rất muốn hỏi nhưng không thể mở miệng, cứ như thế đến giờ ngọ hắn đi ăn. Khi đến nhà ăn thì hắn gặp Lâm Thanh, chợt nhớ đến chuyện lúc sáng, hắn lại xấu hổ, quay đầu muốn bỏ chạy. Tuy nhiên cảm thấy nếu hành động như thế thì quá rõ ràng, hắn quay chân làm ra vẻ bình thường. Sau đó hắn yên ổn ngồi ở chỗ cũ, cúi đầu bới hai môi cơm.

Lâm Thanh đi đến ngồi bên cạnh Đường Chấn Đông, vẻ mặt mập mờ quan sát hắn, giống như muốn nghiên cứu sinh vật thú vị nào đó. Đường Chấn Đông thấp thỏm không yên, mất tự nhiên, cuối cùng hắn hỏi một câu, “Có chuyện gì vậy?”

“Ngươi chuyển sang phòng của thiếu gia rồi à.” Lâm Thanh bất thình lình ném ra một quả pháo.

Đường Chấn Đông bị nổ đến ngẩn tò te, chết lặng người hồi lâu không nói câu nào. Lâm Thanh biết quan hệ của hắn và Thượng Quan Cẩm, mà hắn không muốn nói chuyện giữa hắn và Thượng Quan Cẩm với người khác. Đường Chấn Đông cảm thấy đây là bí mật không thể công khai, nhưng Lâm Thanh là tiểu tư của Thượng Quan Cẩm, bất cứ lúc nào cũng có thể thấy họ bên nhau, ngay cả chuyện hắn chuyển chỗ ở cũng bị phát hiện nhanh như vậy. Vì thế Đường Chấn Đông biến thành một quả pháo, sẵn sàng phát nổ làm hắn hồn bay phách tán.

Lâm Thanh tiến sát khuôn mặt thanh tú vào Đường Chấn Đông. Hơi thở ấm áp phả vào mắt khiến Đường Chấn Đông vô thức ngửa mặt về phía sau. Lâm Thanh mỉm cười, “Ngươi đừng nhịn thở, ta sợ ngươi sẽ bị ngạt, ngươi có xấu hổ không?”

Đường Chấn Đông sững sờ nhìn Lâm Thanh, “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy quái dị?”

“Ngươi là bằng hữu của ta, mặc kệ ngươi làm gì, hạnh phúc là tốt rồi.” Suy nghĩ của Lâm Thanh rõ ràng cởi mở hơn người bình thường.

Đường Chấn Đông rũ hàng lông mi dày của mình xuống, có vẻ như xấu hổ cười vô cùng ngượng ngùng. Nếu nam nhân khác thấy Đường Chấn Đông như vậy có lẽ sẽ cảm thấy buồn nôn, nhưng ánh mắt hắn kiên nghị, sống mũi thẳng, cánh tay đầy cơ bắp mạnh mẽ, tràn ngập sự hấp dẫn nam tính, giống như có thể đội trời đạp đất, không bởi vì giao du với nam nhân mà trở nên yểu điệu nữ tính. Tuy nhiên, gương mặt trắng nhợt nhạt khi cau mày của hắn vừa tô điểm thêm cho vết sẹo vừa làm cho người ta thương xót, không đành lòng trách móc hắn, càng không nỡ chửi ầm lên.

Lâm Thanh hơi hiểu tại sao Thượng Quan Cẩm thích Đường Chấn Đông, ngay cả chuyện ngày hôm qua Thượng Quan Cẩm cũng không hề oán trách hắn. Tròng mắt đen láy chuyển động, Lâm Thanh lại hỏi chuyện hắn quan tâm, “Hôm nay ngươi đến nhà kho, thái độ của Vương quản sự với ngươi thế nào?”

Đường Chấn Đông ngẩn người, nói, “Rất tốt.”

Lâm Thanh phì cười, “Những người này giống tắc kè hoa thật đấy, xem vẻ mặt người mà làm việc.”

Đường Chấn Đông húp một ngụm canh, hỏi, “Sao lại nói thế?”

Lâm Thanh nói chuyện mình biết rõ cho hắn, “Hôm qua thiếu gia thấy ngươi bị Vương quản sự mắng, gọi Ngụy Minh đến thư phòng nói chuyện, có lẽ tối qua Ngụy Minh nói gì đó với Vương quản sự, sau này hắn không thể sai bảo ngươi nữa.”

Đường Chấn Đông kinh sợ, “Không thể nào…”

Lâm Thanh gian xảo nhỏ giọng, “Lúc ta vào rót trà thì nghe được chuyện họ nói về Vương quản sự.”

Đường Chấn Đông thở dài, “Hóa ra là liên quan đến hắn.” Thảo nào thái độ của Vương quản sự thay đổi nhanh như vậy, hôm qua vừa mắng mỏ hắn, hôm nay đã xoay chuyển.

Lâm Thanh thoải mái nói, “Thiếu gia nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng để ý đến ngươi hơn ai hết. Hắn sợ ngươi bị Vương quản sự làm khó dễ nên nói với Ngụy Minh vài câu. Thật ra có người quan tâm mình đến thế rất tốt, bất kể lúc nào hắn cũng bảo vệ ngươi.”

Đường Chấn Đông mỉm cười, “Cám ơn ngươi đã nói cho ta biết những điều này.” Hắn không ngờ Thượng Quan Cẩm lo lắng cho hắn, âm thâm quan tâm đến từng hành động nhỏ nhặt của hắn, vì thế hắn muốn cố gắng làm việc thật tốt, không để Thượng Quan Cẩm phải lo nghĩ chuyện của hắn.

Lâm Thanh thấy Đường Chấn Đông cười, không khách khí mà yêu cầu, “Muốn cảm ơn thì cho ta miếng thịt bò của ngươi.”

“Ừ, cho ngươi.” Đường Chấn Đông gắp thịt bò trong bát cho Lâm Thanh, vô cùng tự nguyện.

Lâm Thanh tự nhiên nhai nuốt, không quên dặn dò Đường Chấn Đông, “Sau này có chuyện gì cứ nói cho ta nghe, ta có thể cho ngươi biết nhiều điều ngươi không biết.”

“Chắc chắn rồi!” Đường Chấn Đông gật đầu.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cảm thấy rất ngon miệng. Đường Chấn Đông chợt nhớ đến cuộc nói chuyện ngày hôm qua có nhắc đến một người, hắn ngẩng đầu hỏi Lâm Thanh, “Ngươi có biết Giang Bùi Lẫm là ai không?” Thượng Quan Cẩm quen biết hắn, Lâm Thanh ở bên cạnh Thượng Quan Cẩm nhiều năm, chắc đã từng gặp mặt.

Lâm Thanh nói như đinh đóng cột, “Ta biết.”

Đường Chấn Đông hứng thú, trái tim đập thình thịch, “Đó là người như thế nào, ngươi gặp hắn lúc nào chưa?”

Lâm Thanh ngẩng đầu nhìn Đường Chấn Đông, “Sáng sớm thiếu gia nhận được thư Giang Bùi Lẫm tự tay viết, nếu không có bất ngờ gì thì có lẽ là người ngươi vừa nói đến.”

Đường Chấn Đông sửng sốt, “Vẻ mặt thiếu gia thế nào?”

Hắn cứ nghĩ Lâm Thanh từng gặp Giang Bùi Lẫm, không ngờ đã nhận được hồi âm, vốn trong ước tính của hắn, thư từ Kinh Châu đến Lạc Dương đêm nay mới đến.

Lâm Thanh im lặng một lát, bắt chước gương mặt lạnh lẽo của Thượng Quan Cẩm rồi nói, “Mặt hắn như thế này.”

Đường Chấn Đông cười nói, “Ngươi giả bộ không giống…” Nếu ngay cả Lâm Thanh không biết, vậy rõ ràng chỉ là thương nhân cùng làm ăn buôn bán.

“Sao ngươi đột nhiên hỏi về hắn?” Lâm Thanh tò mò.

Đường Chấn Đông nói rõ ngọn ngành cho Lâm Thanh. Lâm Thanh chăm chú nhìn hắn, nói, “Chúng ta đi gặp thiếu gia đi, hắn đọc thư là biết lá trà có bị đưa nhầm không, có thể lập tức trả lại sự trong sạch cho ngươi.”

Đường Chấn Đông lắc đầu, “Ăn xong bữa trưa ta phải quay về nhà kho, muốn hỏi cũng phải nghỉ ngơi xong mới hỏi.”

Lâm Thanh khẽ thở dài, biết hắn là người theo khuôn phép, luôn tuân theo quy củ trong phủ, nên chắc chắn hắn không giao nhầm lá trà. Lâm Thanh nói, “Bên kia có tình huống gì, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

“Cám ơn.”

“Ăn xong liền đến nhà kho sao?”

Đường Chấn Đông buông đũa xuống, “Đúng vậy.”

Lâm Thanh nhìn hắn, vui vẻ nói, “Ta đi với ngươi, có lá trà mới đến phải đưa cho thiếu gia.”