Cùng Quân Hoan Hảo

Chương 14




Trong không khí tràn ngập mùi xạ hương nam tính, Đường Chấn Đông mệt mỏi nhắm mắt lại, cơ thể mạnh mẽ giống như một con báo tựa vào trong lòng Thượng Quan Cẩm. Da thịt màu đồng đàn hồi co giãn, các giọt nước trên ngực hắn giống như kim cương lấp lánh trong ánh nến, mái tóc dài và dày như rong biển ướt sũng hỗn loạn tỏa ra trên mặt nước, có mấy khóm tóc đen nhánh lộn xộn dính vào đôi môi hồng, gò má đỏ bừng, đỏ và đen tương phản toát lên một sự cám dỗ lạ lùng.

Tình dục tăng vọt khiến Thượng Quan Cẩm hưng phấn càng nhiều, hắn nheo mắt hôn môi Đường Chấn Đông, tách hai chân thon dài và rắn chắn của hắn ra. Thượng Quan Cẩm dựa vào làn nước nóng ấm mà thăm dò nơi riêng tư của hắn, khai thác nơi tiếp nhận dục vọng mãnh liệt của mình, nhưng nơi đó quá chặt khiến Thượng Quan Cẩm không thể thực hiện được hành động, liền vỗ về cơ thể cứng ngắc của hắn, “Thả lỏng, đừng xiết chặt như vậy.”

“Có nước… Nước sẽ vào…” Đường Chấn Đông thở dốc, bàn tay nắm vai Thượng Quan Cẩm trắng bệch, “Đừng ở chỗ này, chúng ta trở về phòng đi.”

“Ta không nhịn được, cho ta một lần.” Thượng Quan Cẩm liếm tai hắn, cho thêm một ngón tay xâm nhập vào cơ thể hắn, cảm nhận được đường ruột chật hẹp hấp thụ hắn, hơi thở càng nặng nề. Hai ngón tay ở bên trong xâm lấn qua lại, đâm vào đưa ra, ép buộc chỗ đó lỏng xuống.

“Đừng…” Đường Chấn Đông lúng túng muốn chạy trốn nhưng bị Thượng Quan Cẩm tóm chặt thắt lưng không thể nhúc nhích. Hắn nôn nóng bất lực, mỗi lần chống đỡ sự mơn trớn đó khiến hắn cảm thấy vừa xấu hổ vừa hoảng loạn, “Không cần chuẩn bị nữa.”

“Ta không muốn làm ngươi bị thương, ngươi đừng lộn xộn.” Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn hắn, khao khát điên cuồng trong đáy mắt làm cho Đường Chấn Đông không lạnh mà run. Chốc chốc, tay hắn chuyển động trong đường ruột chặt sít, móng tay thỉnh thoảng lại cào cào vách ruột nóng bỏng.

“Ưm… Không, ra ngoài đi…” Đường Chấn Đông chật vật lắc đầu, nghe rất rõ tiếng động *** dục dưới thân. Khi bị âu yếm đùa bỡn đến mức không chịu nổi thì phân thân nóng rừng rực ma sát trước lối vào ướt át, sẵn sàng bộc phát thú tính.

Trên lưng Đường Chấn Đông truyền đến cảm giác tê dại, thân thể không thể động đậy. Đôi bàn tay *** tế túm chặt thắt lưng hắn làm hắn không thể chống lại. Ngay tiếp theo đó, hung khí như lửa nóng xỏ xuyên vào người hắn, chưa cho hắn cơ hội thở dốc, toàn bộ vật thể cứng rắn đã cắm vào.

“Ô…” Cơ thể giống như bị xé toạc làm hai nửa. Đường Chấn Đông đau đớn, trước mắt chỉ thấy màu đen, tiếng rên bật ra từ cổ họng. Hắn gắt gao nhíu mày, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, nhẫn nại đau đớn cực hạn.

“Nếu đau quá thì cắn vai ta.” Lúc này, tiếng nói từ tính khàn khàn vang lên bên tai, Thượng Quan Cẩm dịu dàng mơn trớn cơ thể căng cứng của hắn. Bàn tay Thượng Quan Cẩm vươn xuống an ủi hạ thân hắn, không dám lộn xộn, chỉ chờ hắn thích ứng.

Cảm giác vui sướng dâng lên từ hạ thân thoáng cái làm giảm đau đớn, Đường Chấn Đông thở hổn hển ôm cổ Thượng Quan Cẩm. Nhìn vẻ mặt nhẫn nại và đau đớn của Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông cố gắng thả lỏng cơ thể cứng đờ để có thể tiếp nhận dục vọng của hắn, “Có thể rồi!”

Thượng Quan Cẩm hôn hắn, chậm rãi đưa đẩy. Dần dần, Thượng Quan Cẩm tăng tốc, phát hiện sau khi thân thể Đường Chấn Đông đã thích ứng, khoái cảm mãnh liệt từ hạ thể đang bao vây dục vọng cuồn cuộn chạy lên. Nhiệt độ nóng cháy nuốt chửng chút lý trí còn lại của Thượng Quan Cẩm, hắn không không chế được mà dũng mãnh rút ra đẩy vào, cuồng nhiệt xâm phạm nơi mềm mại ẩm ướt.

Ngoài cửa sổ sấm sét vang dội, mưa như trút nước. Nhiệt độ trong phòng tắm không ngừng tăng lên…

Cả người Đường Chấn Đông đều là mồ hôi, hai chân mở lớn ngồi ở trên đùi Thượng Quan Cẩm. Lỗ nhỏ chật chội chặt chẽ ôm lấy hung khí dữ tợn, theo chuyển động cuồng loạn của Thượng Quan Cẩm mà nhấp nhô lên xuống. Mồ hôi hột không ngừng chảy ra từ da thịt. Sau đó hắn bị Thượng Quan Cẩm *** loạn liếm láp, bàn tay to nhiệt tình vuốt ve thân thể màu đồng của hắn, xâm nhập thật sâu, liên tục va chạm. Hai bộ phận gắn liền với nhau phát ra tiếng động *** đãng…

“A… a… Hừ…” Đường Chấn Đông bị trêu chọc phát ra tiếng rên rỉ ngắt quãng. Đau đớn và khoái cảm đan xen dưới thân, dồn ép khiến hơi thở của hắn hỗn loạn, thỉnh thoảng thân thể trồi lên mặt nước, vòm ngực trần màu đồng lộ ra, hai điểm nhỏ thẳng đứng trên ngực nhô lên, lóe ra ánh sáng ướt át mà *** mỹ. Giống như bị mê hoặc, đôi môi đỏ tuyệt đẹp của Thượng Quan Cẩm ngậm lấy một điểm sưng tấy, liếm liếm một chút rồi khẽ cắn.

“Đừng… Không…” Đường Chấn Đông khó khăn đẩy chiếc đầu đang chôn ở ngực hắn. Hạ thể căng cứng đột nhiên bị nắm lấy, được vuốt ve mơn trớn, khoái cảm dâng lên làm toàn thân hắn tỏa nhiệt. Hai chân hắn cũng quấn chặt lấy thắt lưng Thượng Quan Cẩm, tiếp theo hắn cảm thấy dục vọng trong cơ thể hắn càng trương to lên, bừng bừng phấn chấn, cường ngạnh ép sát đường ruột. Đường Chấn Đông vô thức co rụt cơ thể.

“Đừng chặt như vậy…” Thượng Quan Cẩm đâm mạnh làm cái mông của hắn nâng cao hơn, không khách khí tiến vào. Sau đó Thượng Quan Cẩm càng đánh vào, vội vã tiến sâu thêm.

Hai mắt Đường Chấn Đông mông lung mờ sương. Hung khí kinh khủng từng chút chậm rãi xâm nhập, vật vừa nóng lại vừa to dường như muốn đâm chọc đến tận cùng, lúc mới bắt đầu còn có thể chịu được nhưng sau đó xâm phạm mãnh liệt khiến hắn không ổn định được thân thể. Cuối cùng, vận động gần như điên cuồng làm hắn suýt bật khóc, chỉ còn bản năng thúc giục ý thức của hắn, “Đừng… Ô, a… Chậm một chút…”

Dường như bị lời cầu xin của hắn kích động, động tác của Thượng Quan Cẩm càng ngày càng dữ dội, lực đong đưa cũng càng mạnh.

“A, a… Đừng… ưm…” Đường Chấn Đông từ chối bởi vừa đau đớn vừa khó chịu, nhưng đôi môi bật ra tiếng rên rỉ gợi cảm lại phản hiệu quả. Trong tiết tấu liên tục, ngay cả đầu óc hắn cũng rối tung. Hắn nắm vai Thượng Quan Cẩm, giống như người chết đuối tóm chặt Thượng Quan Cẩm, không đến nỗi lắc lư nghiêng ngả quá kịch liệt.

Tay chân Đường Chấn Đông quấn quít lấy Thượng Quan Cẩm, cơ thể hai bên dính chặt hơn, hầu như mỗi lần hắn đâm vào Đường Chấn Đông đều ma sát vào da thịt của hắn. Cảm giác mềm mại mịn mượt như tơ lụa, nóng chảy tựa nham thạch thiêu đốt toàn bộ thân thể Đường Chấn Đông. Mặc dù nước trong bồn gỗ lạnh nhưng Đường Chấn Đông vẫn cảm nhận được khát vọng và nhiệt độ ấm áp của hắn, bỗng chốc Đường Chấn Đông hoảng hốt. Bất thình lình Thượng Quan Cẩm gia tăng thêm lực làm hắn thở gấp, sau đó bộ phận nóng rực mạnh mẽ thẳng tiến…

Đường Chấn Đông run rẩy, thở hổn hển liên tục, không thể xao lãng. Hắn ngẩng đầu phát hiện Thượng Quan Cẩm đang nhìn hắn. Sau đó Thượng Quan Cẩm tiếp cận hôn môi hắn rồi tới khóe mắt tỏa nhiệt, đôi môi hồng hồng, vành tai đỏ rực, nhẹ nhàng liếm, tựa như đang âu yếm vuốt ve đồ gốm, rồi luyến tiếc hôn vết sẹo trên má hắn, “Ta rất thích ngươi, sẽ không để bất kì ai làm tổn thương ngươi.”

Tiếp tục vận động thì Đường Chấn Đông chôn mặt vào cổ Thượng Quan Cẩm, hơi thở của hắn phả vào gáy Thượng Quan Cẩm, cơ thể hai bên cuốn chặt nhau. Đường Chấn Đông cảm nhận rất rõ ràng cảm giác chướng bụng thì trong cơ thể đột ngột đón nhận một luồng nhiệt, sau đó trầm tĩnh lại.

Thượng Quan Cẩm ôm hắn rời khỏi bể nước, đặt hắn xuống giường nhỏ đặt ở cách đó không xa. Đường Chấn Đông mệt mỏi rã rời mở mắt, đột nhiên hai chân đột nhiên bị tách rộng ra, thần kinh hắn chợt căng lên, “Ngươi làm gì?”

“Dọn dẹp dấu vết, nếu không ngươi sẽ khó chịu.” Thượng Quan Cẩm cúi đầu nhìn, bàn tay trắng nõn chèn vào lỗ nhỏ khẽ mở, vừa làm nên đường ruột không kháng cự xâm phạm. Hắn nhẹ nhàng đâm vào trong, âm thanh *** mỹ truyền đến, dịch thể màu ngà chảy ra biểu lộ cho chuyện vừa bị chiếm giữ lúc trước. Ngón tay thô ráp không khỏi ma sát vách ruột mềm mại, dẫn dắt nhiều chất dịch chảy ra…

Đường Chấn Đông đỏ mặt tía tai, không thể chịu đựng được việc nơi riêng tư của mình bị đùa bỡn như vật, “Ta có thể tự xử lý.” Mặc dù mỗi lần Thượng Quan Cẩm đều giúp hắn dọn dẹp nhưng khi tỉnh táo thấy nơi thầm kín bị hắn nhìn chằm chằm không dứt, Đường Chấn Đông không thể bình tĩnh.

Thượng Quan Cẩm liếc mắt nhìn hắn, đối diện với ánh mắt xấu hổ giận dữ của hắn, thanh nhã cười, “Toàn thân trên dưới của ngươi ta đều đã nhìn thấy, không cần cảm thấy xấu hổ.” Dứt lời, Thượng Quan Cẩm lại cho thêm một ngón tay vào, “Hơn nữa, ở đây rất đẹp.”

“Câm miệng!” Đường Chấn Đông giận đỏ mặt, không thể chịu được khuôn mặt cao quý đó lại nói những lời trắng trợn như thế, “Được rồi, ra ngoài!”

Thượng Quan Cẩm ghé sát tai hắn, dùng âm thanh làm cả người hắn nóng rần lên nói, “Ta muốn biết ngươi có bị thương hay không.” Trong bể tắm không nhìn thấy rõ nên muốn xác định hạ thân hắn có bị xé rách không.

“Ta không bị thương…” Đường Chấn Đông thốt ra nhưng chưa nói xong liền hối hận. Hắn thấy Thượng Quan Cẩm dùng ánh mắt u ám nhìn hắn, thanh âm trầm thấp không che dấu khao khát, “Như vậy, tiếp nhận ta lần nữa cũng không vấn đề gì.”

“Không được!” Đường Chấn Đông kinh hoàng muốn bỏ chạy. Nhanh chóng hắn phát hiện giãy dụa là vô ích. Hai chân hắn dễ dàng bị Thượng Quan Cẩm tách ra, toàn bộ nơi riêng tư lõa lồ trong không khí, nhìn không sót một chút gì. Hắn chưa cảm thấy thẹn thì hai chân bị đè ra hai bên sườn, ngay sau đó vật to lớn vững vàng đặt trước lối vào. Người hắn cong lên, không thể chống lại mà tiếp thu dục vọng chưa thỏa mãn của Thượng Quan Cẩm.

Có dịch thể bắn ra lúc trước làm trơn đường ruột, Thượng Quan Cẩm ra vào rất dễ, không thèm lo lắng do dự, suồng sã xâm phạm thân thể màu đồng rắn chắc, duy trì xâm nhập liên tục, không ngừng đâm vào. Tiết tấu cuồng điên làm cho Đường Chấn Đông thở hồng hộc, *** lần nữa bị đốt lên khắp thân thể. Hơn nữa hắn thích Thượng Quan Cẩm, cùng làm chuyện này với hắn không hề cảm thấy buồn nôn.

Tuy nhiên ham muốn của hắn có phần quá cường liệt, mập hợp trong bể tắm lẽ nào còn chưa đủ? Đường Chấn Đông vô lực muốn ngất xỉu nhưng hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng khoái cảm truyền đến từ chỗ đó làm thân thể mệt nhọc lại trở nên hưng phấn.

“Đừng… a… a…” Phát hiện âm thanh của mình quá *** loạn, hắn vội vàng che miệng lại, không để bản thân phát ra âm thanh nào nữa.

“Để ta nghe giọng của ngươi.” Thượng Quan Cẩm liếm vành tai hắn, từng chút trêu chọc hắn, vô cùng yêu thích dáng vẻ chìm sâu vào dục vọng của hắn.

“…” Đường Chấn Đông gắt gao cắn môi, nghiêng đầu thở dốc. Khuôn mặt ửng đỏ của hắn không ngừng đổ mồ hôi, làm ướt làn da màu đồng, chảy xuống bờ môi mỏng sưng đỏ gợi cảm của hắn.

“Ta muốn nghe giọng của ngươi.” Thượng Quan Cẩm cúi đầu hôn hắn, buông dục vọng của Đường Chấn Đông ra, xoa khuôn ngực rắn chắc của hắn. Thượng Quan Cẩm lần nữa vuốt ve hai điểm màu đỏ nhô ra trên ngực hắn, rất nhanh nghe được nhiều tiếng rên rỉ Đường Chấn Đông bật ra, “A… ưm… a…”

“Nhiều hơn nữa.” Thượng Quan Cẩm thở ra hơi nóng rực, đôi môi tuyệt đẹp ngọt ngào cắn cổ Đường Chấn Đông, nhìn hắn run rẩy bờ vai mà thở dốc. Sau đó Thượng Quan Cẩm lại hung hăng ma sát vách tường ẩm ướt nóng bỏng, liên tục đâm vào.

“A… Không… Đừng đừng…” Đường Chấn Đông vùng vẫy cơ thể, rên rỉ không ngừng. Thân thể hắn dường như không còn là của hắn nữa, nằm dưới Thượng Quan Cẩm, cảm giác được dục vọng và nhiệt huyết của Thượng Quan Cẩm, tất cả đều bởi vì hắn mà xuất hiện, bỗng chốc mềm lòng, hắn không tiếp tục giãy dụa nữa.

Thượng Quan Cẩm giơ một chân của hắn lên, kéo hai chân hắn giạng ra thật rộng, rồi hung ác tiến vào. Chưa vào toàn bộ nhưng vách ruột ẩm ướt đã chặt chẽ bao lấy giống như muốn nuốt hắn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể. Khoái cảm kéo đến, Thượng Quan Cẩm bông đùa đè ép đường ruột chặt sít, “Bên trong ngươi nóng quá, có thấy thoải mái không?”

“Không… có…” Đường Chấn Đông thẹn thùng lắc đầu, hắn không nghĩ rằng làm chuyện này thì sẽ thoải mái, chính ra là nữ hài mới tốt. Hiện tại hắn chỉ muốn phối hợp với Thượng Quan Cẩm, chỉ cần Thượng Quan Cẩm dễ chịu thì hắn thỏa mãn.

“Vậy làm cho ngươi thoải mái mới thôi.” Dứt lời, Thượng Quan Cẩm giơ chân hắn lên gác lên vai mình, bắt đầu cuồng dã chạy nước rút.

Chẳng biết bao lâu sau, một lần lại một lần phóng túng xâm chiếm, thân thể Đường Chấn Đông bị ép cho lắc lư không ngớt. Cả người chìm đắm trong *** khiến cơ bắp tạo thành đường cong dụ hoặc, đôi chân thon dài và rắn chắc vô lực bắc lên bờ vai của Thượng Quan Cẩm. Trên làn da mà đồng là những dấu vết xanh tím rực rỡ. Đầu ngón tay thô ráp ma sát điểm đỏ tươi nổi lên trên ngực, bàn tay cầm dục vọng của hắn kết hợp với tốc độ xỏ xuyên càng kích động hắn.

Đường Chấn Đông bị Thượng Quan Cẩm trêu chọc cho nhục dục tăng vọt nhưng ham muốn được bắn ra lại bị ngăn chặn rất vô tình, không thể giải phóng khiến hắn mãnh liệt lắc đầu, “Đừng… Buông ra, đừng, thật khó chịu…”

“Chấn Đông, gọi tên ta.” Thượng Quan Cẩm cắn làn môi ẩm ướt của hắn, nhìn hắn cắn chặt hàm răng không lên tiếng, không khỏi xấu xa ma sát đầu đỉnh của dục vọng căng to của hắn, nhưng không cho hắn bắn ra, “Nếu không thì không được nha.”

Khoái cảm xen lẫn đau đớn liên tục ngưng đọng ở hạ thân, thắt lưng chôn ở giữa hai chân hắn lại mạnh mẽ đong đưa. Toàn bộ cơ thể bị ép thừa nhận áp lực và kích thích, Đường Chấn Đông thở hổn hển, khóe mắt ửng hồng, “A…”

“Ngay cả ở đây của ngươi cũng đỏ.” Âm thanh ma sát ướt đẫm vang lên dưới thân rất *** loạn, “Thích như vậy không?”

“…!” Sao có thể thế được! Đường Chấn Đông thở hổn hển trừng mắt nhìn Thượng Quan Cẩm nhưng phát hiện cơ thể lại hùa theo Thượng Quan Cẩm. Hắn càng cảm thấy xấu hổ, mất mặt trước phản ứng thành thực với dục vọng của bản thân mình.

Thượng Quan Cẩm ác ý liếm vành tai hắn, “Còn muốn nhẫn nhịn sao.”

Đường Chấn Đông xấu hổ và giận dữ liếc mắt nhìn Thượng Quan Cẩm. Mặc dù không muốn thừa nhận chuyện mình chìm đắm trong *** nhưng không thể chịu đựng được khoái cảm chồng chất ở hạ thân, từng làn sóng oanh tạc cơ quan cảm giác của hắn. Đường Chấn Đông thở hổn hển, ngửa đầu, nhiệt độ sôi trào không chút nào giảm bớt, trong khi hắn đổ mồ hôi như mưa rào, mỗi một hơi thở đều nhanh chóng bị bốc hơi, tim đập điên cuồng giống như muốn vọt khỏi cổ họng hắn, đầu óc hỗn loạn, “Cẩm… Buông ra…”

Thường ngày Đường Chấn Đông vẫn cung kính gọi Thượng Quan Cẩm là thiếu gia, trong lúc cơ thể triền miên quấn quýt nghe được tiếng gọi mềm mại của hắn, Thượng Quan Cẩm hết sức thỏa mãn, đương nhiên Thượng Quan Cẩm biết làm cho người bảo thủ như Đường Chấn Đông phá vỡ quy tắc là do hắn nhượng bộ rất lớn, nên cầm lấy dục vọng của hắn mà khiêu khích vuốt ve cho đến khi hắn đạt cao trào trong tay mình…

Sau khi kết thúc, Đường Chấn Đông cả người mềm nhũn bị đè trên mặt đất. Thượng Quan Cẩm mở hai chân hắn, hắn khó chịu tóm lấy Thượng Quan Cẩm, giọng nói trầm thấp mang theo chút nghẹn ngào, “Dừng… Ô, dừng lại.”

“Nhanh thôi, ngươi nhẫn nại thêm chút nữa.” Thượng Quan Cẩm hôn cổ hắn, không ngừng truy đuổi đòi hỏi hắn, giống như con sư tử hùng dũng *** thần phấn chấn, chẳng biết mệt mỏi ôm hắn, nhiều lần xâm phạm hắn, chà đạp liên tục, toàn thân trên dưới đều là hơi thở *** *** đãng. Tiếng rên rỉ giống như đang cầu xin hoan ái càng làm Đường Chấn Đông hổ thẹn, không thể tin bản thân lại phát ra âm thanh phóng đãng như thế.

“A… ư… Đừng…” Bất chợt cắn môi, Đường Chấn Đông cố gắng nuốt tiếng rên trở lại trong cổ họng, nhưng vật nóng rực xâm nhập trong cơ thể hắn mãnh liệt đâm vào chỗ thật sâu bên trong. Cảm nhận được tình cảm mãnh liệt trong cơ thể làm hắn mất đi ý thức, lý trí thật vất vả mới có thể giữ vững bỗng chốc sụp đổ trong chớp mắt, hắn ngửa đầu mà rên rỉ.

Khi bộ phận nóng cháy cuối cùng cũng rời khỏi cơ thể thì cả người Đường Chấn Đông đau nhức. Không thể nhúc nhích được một ngón tay, hắn ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm ngồi ở bên giường cầm khăn mặt màu trắng chà lau dấu vết trên người hắn. Sau đó Thượng Quan Cẩm bôi dược cho hắn, giương mặt nhu hòa làm tim hắn đập nhanh hơn, có cảm giác ấm áp vì được bảo vệ che chở, không hề giống với dáng vẻ cuồng loạn vì ***. Đường Chấn Đông híp đôi mắt xinh đẹp, nói, “Nếu ngày mai ta không dậy nổi, ngươi phải chịu trách nhiệm.”

“Ta sẽ chịu trách nhiệm.” Thượng Quan Cẩm hôn vầng trán mướt mồ hôi của hắn, con ngươi màu đá vỏ chai thâm thúy, hơi thở bỏng rát phả vào cổ hắn, giọng nói trầm khàn vô cùng mê hoặc, “Ngươi có thể ở lại chỗ của ta.”

Đường Chấn Đông mở mắt ra nhìn hắn, khuôn mặt anh tuấn đỏ hồng, thoạt nhìn cực kỳ gợi cảm, “Ở lại chỗ của người, mỗi ngày đừng hòng dậy.”

“Không thích làm chuyện đó với ta?” Thượng Quan Cẩm yên lặng quay đầu đi, vẻ mặt trầm xuống. Khuôn mặt mỹ lệ dưới ánh nến giống như mưa bão trong rừng rậm, tâm tình gì đó trào lên từ đáy mắt.

Đường Chấn Đông nhìn Thượng Quan Cẩm, giơ tay nắm tay hắn thật chặt, “Mỗi lần đều như vậy, ta có chút không chịu nổi.” Ham muốn quá cường liệt của hắn làm nửa người dưới của Đường Chấn Đông tê liệt, lần trước không có thê thảm thế này.

Thượng Quan Cẩm quay đầu lại, nhìn thoáng qua Đường Chấn Đông đang nằm ở trên giường, “Lần trước ta không dùng sức.” Dứt lời, say mê cuồng nhiệt cùng chút thương cảm toát ra từ con mắt, “Lẽ nào ngươi không cảm thấy chút vui sướng nào sao…”

Không dùng sức?! Thái dương Đường Chấn Đông toát mồ hôi lạnh, nhìn ánh mắt Thượng Quan Cẩm, hắn xấu hổ xoay người. Đường Chấn Đông đưa lưng về phía Thượng Quan Cẩm, rầu rĩ nói, “Ta muốn ngủ.” Hắn không muốn tiếp tục nói chủ đề này.

Thượng Quan Cẩm không rời mắt nhìn hắn, đôi môi tuyệt đẹp hơi hé ra, hình như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại cầm lấy khăn mặt, dịu dàng chà lau mái tóc ẩm ướt của hắn. Bàn tay giống như lông vũ luồn vào mái tóc, rất dịu dàng mềm nhẹ. Trong ngơ ngẩn cảm thấy mình được Thượng Quan Cẩm quý trọng yêu thương, Đường Chấn Đông thả lỏng người, cảm giác khó chịu trong người cũng giảm bớt rất nhiều.

Khi Thượng Quan Cẩm chui vào trong chăn thì vươn tay ôm lấy hắn. Đường Chấn Đông cảm thấy toàn thân ấm áp, tựa như được một đôi cánh đầy ắp ánh mặt trời bao bọc, không khỏi ngấm mình trong thời khắc hạnh phúc cùng hắn.

Tuy nhiên hạnh phúc thì tuyệt đối không được quên cơn bão đã từng xảy ra. Trong màn sương mù dày đặc giống như trong quá khứ, chiếc kiệu gấm lộng lẫy xuất hiện giữa ban đêm, bàn tay trơn bóng như ngọc vén rèm lên. Cửu gia bước ra khỏi cỗ kiệu, đêm đen cũng không thể lu mờ vẻ đẹp đẽ quý phái của hắn. Hắn ung dung cao quý đứng trong gió, bước vào phủ Tĩnh An. Người theo sau hắn vội vàng đuổi kịp, vẫn duy trì thái độ kính sợ.

Không ai có thể biết hết bộ mặt thật của những người xung quanh, những người cạnh họ là loại người gì.

Lý quản gia trong bóng đêm thấy thân hình của Cửu gia, con mắt bỗng sáng ngời. Hắn vội vã đi nghênh đón, kính cẩn gọi một tiếng, sau đó dẫn Cửu gia vào phủ Tĩnh An.

Có vô số dục vọng dơ bẩn và bí mật thầm kín giống như nọc độc không ngừng phát triển từ đất đai màu mỡ, đen tối vươn đến, uốn éo chui lên từ mặt đất ẩm ướt. Đường Chấn Đông trằn trọc ngủ, chân tay tựa như bị rắn độc lạnh lẽo quấn quanh, đột nhiên hắn ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, không khỏi tựa đầu trước ngực Thượng Quan Cẩm, phát hiện chỉ cần ở bên cạnh Thượng Quan Cẩm là hắn có thể an tâm, nhưng hắn không biết ỷ lại quá mức cũng sẽ gặp tai họa.

Hết chương 14