Cùng Quân Hoan Hảo

Chương 10




Ánh nắng sáng sớm xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng màu xanh ngọc chiếu đến, Thượng Quan Cẩm nhíu mày, hắn đã hoàn toàn tỉnh ngủ. Giống như mọi ngày Thượng Quan Cẩm lần mò tìm kiếm y phục nhưng ngón tay lại đụng phải một vật thể, cảm xúc thật tốt, vừa mềm mại vừa ẩm ướt, khiến hắn không khỏi muốn cắn một phát.

Là cái gì?

Nhịn không được sờ soạng vài cái, phát hiện có gì đó không đúng thì hắn mới mở mắt, khuôn mặt nghiêm nghị quen thuộc nằm ở một bên gối. Khoảng cách gần gũi khiến Thượng Quan Cẩm cảm nhận rõ ràng được hô hấp ấm áp phả vào gương mặt hắn, mà ngón tay hắn đang đụng vào miệng Đường Chấn Đông. Khóe miệng Đường Chấn Đông đang nhếch lên tạo thành độ cong ấm áp mà mê hoặc, nhìn kỹ, Thượng Quan Cẩm thấy trên môi hắn có vết thương hồng hồng, ngay cả trên cổ cũng có một vài dấu răng, vết tích rất tươi đẹp.

Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn chằm chằm Đường Chấn Đông, trên gương mặt băng tuyết hiện ra sự hoang mang. Hắn cúi đầu trầm tư trong chốc lát, chuyện xảy ra tối hôm qua như thủy triều cuộn trào trong trí óc, hắn chậm rãi quay đi, làn da màu ngà dường như đang phát sáng dưới ánh ban mai.

Lần thứ hai Thượng Quan Cẩm quay đầu nhìn lại thì bắt gặp đôi mắt tựa như vực sâu của Đường Chấn Đông. Thượng Quan Cẩm lẳng lặng ngắm nhìn hắn, tia nắng ấm áp chiếu rọi gương mặt nhuộm ám ảnh của hắn, có lẽ cả đêm ngủ không yên ổn, nhưng khi tỉnh lại hắn cũng không trách móc Thượng Quan Cẩm.

“Ngươi đỡ hơn chút nào chưa?”

Thượng Quan Cẩm nhìn hắn, “Ta không sao, cảm ơn ngươi đã chăm sóc ta cả đêm.”

“Không cần khách sáo.” Đường Chấn Đông cúi đầu, hình như đã tỉnh táo hoàn toàn, hắn né tránh ánh mắt của Thượng Quan Cẩm.

“Ngươi giận ta sao?” Ánh mắt của Thượng Quan Cẩm dịu dàng như nước suối, bởi vì bị sốt nên tối hôm qua hắn tuyệt vọng quấn quít giở trò, hoàn toàn không có phong độ như thường ngày, hắn không khỏi cảm thấy áy náy.

“Không có.” Vẻ mặt Đường Chấn Đông thản nhiên, trong ánh nắng thân thể hắn giống như con báo đen hoang dại mạnh mẽ, cổ áo mở rộng loáng thoáng truyền đến mùi hương nam nhân trên cơ thể cấm dục, khiến người ta gần như có cảm giác hận không thể ép hắn nhào lên giường, tùy ý chà đạp.

Thượng Quan Cẩm mặt không đổi sắc nhìn Đường Chấn Đông. Trong con ngươi đen sâu thẳm lóe ra ánh sáng kì dị, cả người hắn tỏa ra cảm giác áp bức làm Đường Chấn Đông khó thở. Dường như cảm thấy được bầu không khí có biến hóa, nguy hiểm bất an, Đường Chấn Đông vội vàng rời giường, khép lại vạt áo mất trật tự, nhưng vẫn vô tình để Thượng Quan Cẩm thấy vết thương trên người hắn, những vết tích đã lâu này mang theo rất nhiều hồi ức.

Thượng Quan Cẩm rất muốn biết tại sao Đường Chấn Đông lại có những vết thương đó nhưng cũng hiểu rõ đường đột hỏi sẽ làm cho Đường Chấn Đông khó chịu. Hơn nữa bọn họ còn chưa thân thiết đến mức có thể hỏi thẳng, cho nên Thượng Quan Cẩm quyết định đợi đến ngày Đường Chấn Đông tự nguyện nói cho hắn biết, đó cũng là thời điểm hắn có được Đường Chấn Đông.

Sau một đêm mưa dầm dề, đường núi gồ ghề trở nên nguy hiểm, Từ Chung nhận được sự cho phép của Thượng Quan Cẩm mới phân phó nông dân trồng trà không lên núi.

Đường Chấn Đông theo kịp Thượng Quan Cẩm đến khách phòng ăn điểm tâm. Vì Thượng Quan Cẩm không đề cập đến hành động hoang đường ngày hôm qua, thần kinh căng như dây đàn của Đường Chấn Đông cũng giãn ra, hắn chưa từng nghe nói Thượng Quan Cẩm thích nam nhân, nên nếu lỗ mãng nhắc đến chuyện tối qua thì hai bên đều xấu hổ.

Ăn xong điểm tâm, Đường Chấn Đông thu dọn bát đũa đưa đến nhà bếp để rửa, lúc hắn trở lại khách phòng thì Thượng Quan Cẩm đang ngồi trước bàn xem sổ sách. Sắc mặt Thượng Quan Cẩm trong suốt, mặt mày lịch sự tao nhã, thoạt nhìn giống như quý công tử trong tranh thủy mặc.

Đường Chấn Đông rót cho hắn một chén trà. Đường Chấn Đông đoán hôm nay Thượng Quan Cẩm sẽ không đi vườn trà, chính mình là tạp dịch đến giúp đỡ Thượng Quan Cẩm, đáng lẽ nên chia sẻ công việc với hắn, nhưng chẳng những không giúp được mà còn hại hắn bị thương. Nhớ tới những chuyện này trong lòng Đường Chấn Đông nghìn loại tư vị.

“Ta đến vườn trà hỗ trợ được không?” Hắn hỏi.

Thượng Quan Cẩm bình thản nhìn hắn, rồi lại cúi đầu xem sổ sách, “Tối qua trời mưa nên trong vườn trà không ai đi hái trà.”

Đường Chấn Đông im lặng không nói, biết hôm nay không cần đi vườn trà để hỗ trợ, hắn không chút vui mừng, vốn định đền bù ân tình hắn nợ Thượng Quan Cẩm, mặc dù chỉ là chút chuyện nhỏ nhưng không làm gì thì sẽ cảm thấy áy náy.

Thượng Quan Cẩm cầm hai quyển sách đưa cho hắn, “Hai ngày nữa phải đến nhà kho xem công đoạn gia công cuối, đây là cuốn sách về các khía cạnh của trà, bây giờ ngươi đọc đi.”

“Được.” Đường Chấn Đông lên tiếng, cầm lấy sách bắt đầu đọc. Nội dung sách liên quan nhiều đến cách pha chế trà, viết theo lối học giả thông thái nên khá là khó hiểu, nhưng hắn đã đi nhà kho xem quá trình chế biến mấy lần, vì thế các vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.

Hai ngày sau, Đường Chấn Đông theo Thượng Quan Cẩm đến nhà kho, quan sách kỹ thuật gia công lá trà của nông dân trồng trà. Trong sách viết việc gia công được chia thành chín giai đoạn, làm héo, sàng lọc, chà xát, rang trà, gom trà, vò nghiền, chiết xuất, rang quăn trà, hong khô.

Ngồi bên cạnh bếp lò trong phòng rất ấm áp dễ chịu, mấy người thợ lớn tuổi đổ những mầm trà mới hái vào trong nồi, hai tay thoăn thoắt đảo, rang đến khi mùi thơm tỏa ra, màu xanh lá cây biến thành màu xanh đen, lập tức đổ trà vào mẹt, nông dân trồng trà lập tức sàng trà, như vậy có thể làm cho lá trà tươi ngon, độ tinh khiết cao.

Thượng Quan Cẩm giới thiệu từng trình tự gia công cho Đường Chấn Đông. Đường Chấn Đông nhìn công việc chi tiết rõ ràng của hơn mười một nông dân trồng trà, không nhịn được mà đi qua giúp, làm chút việc trong khả năng, chỉ là việc nhìn đơn giản nhưng không dễ làm.

Hắn làm khâu chà xát, cũng chính là đưa lá trà trong mẹt vào tay, dùng lực ma sát lá trà với nhau, làm cho mầm trong lá trà dựng thẳng lên, lông trắng lộ ra, lại chà xát cho lông trắng tách khỏi mặt sau của lá trà.

“Lông trắng là cái gì?” Đường Chấn Đông hỏi Thượng Quan Cẩm.

Thượng Quan Cẩm thấy hăn chăm chỉ học như vậy, kiên trì giảng giải, “Đó là lông tơ sinh trưởng ở mặt sau của lá trà, khi bị làm khô liền lộ ra màu trắng, nếu để nguyên không bóc ra, lá trà hiện rõ màu trắng, đó là bạch trà, nhưng hiện tại chợ bạch trà không được tốt.”

Đường Chấn Đông hiểu rõ gật đầu, đang nói chuyện với Thượng Quan Cẩm thì Từ Chung đi tới, nói với Thượng Quan Cẩm, “Thiếu gia, ta có việc muốn nói với ngươi.”

Thượng Quan Cẩm liếc mắt nhìn Đường Chấn Đông, nói, “Không hiểu thì hỏi thợ cả, bọn họ sẽ giải thích cho ngươi.”

Đường Chấn Đông gật đầu nhìn Thượng Quan Cẩm và Từ Chung rời khỏi nhà kho, rồi làm việc của mình, có vấn đề gì không hiểu hắn liền hỏi người khác, một ngày cứ thế trôi qua.

Trở lại nhà khách không thấy Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông rời khỏi khách phòng, vừa đoán Thượng Quan Cẩm đang bàn chuyện với Từ Chung vừa tùy ý dạo chơi ngắm cảnh vật xung quanh. Đúng như lời Từ Chung nói, phong cảnh ở đây lịch sự tao nhã. Hắn đến vườn sen, dọc theo hồ mà thưởng thức sen bên trong hồ.

Lúc này là mùa sen nở rộ, những cánh hoa hồng phớt bừng sáng không tì vết, duyên dáng yêu kiều. Đường Chấn Đông không phải là người yêu hoa cỏ nhưng thấy cảnh sắc đẹp như vậy cũng bước chậm lại, cuối cùng hắn đi đến một vài cây liễu được trồng bên hồ, ngồi xuống đất.

Sau một lát, hắn thẳng người nằm xuống, lẳng lặng nhắm đôi mắt xinh đẹp. Bốn phía chỉ còn hương thơm tươi mát tỏa ra từ cây cỏ, làm cho hắn cảm thấy như mình đang ở trong một buổi chiều tươi đẹp, tâm trạng và những suy nghĩ hỗn loạn cũng bị tiêu tan. Hoa sen trong hồ trong sạch, lá liễu mềm mại rũ xuống mặt hồ, chập chờn theo làn gió, sóng nước nhấp nhô, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá liễu rơi vào trên mặt Đường Chấn Đông, hắn giống như đang say ngủ, lông mi thật dài bao trùm mi mắt.

Chợt nghe thấy những tiếng bước chân vang lên, Đường Chấn Đông vội vàng mở mắt ra.

Thượng Quan Cẩm đẩy lá liễu rủ, ngạc nhiên bất ngờ vì hắn nằm đây, trong chốc lát lẳng lặng nhìn hắn. Đường Chấn Đông cũng yên lặng nhìn Thượng Quan Cẩm, lúc hoàn hồn, mới đứng lên hành lễ với hắn, “Thiếu gia, sao ngươi lại đến đây?”

Thượng Quan Cẩm im lặng một lát rồi nói, “Ngắm sen.”

“Vậy ta về trước đây.” Đường Chấn Đông biến sắc, cuống quít muốn đi.

Thượng Quan Cẩm nhìn vẻ mặt căng thẳng của Đường Chấn Đông, chậm rãi để lộ ý cười, “Ngồi xuống đi, trở về cũng không có chuyện gì làm.”

Đường Chấn Đông theo lời hắn mà ngồi xuống. Sự thoải mái lúc trước biến mất chỉ còn lại khẩn trương căng thẳng, “Vết thương của ngươi thế nào rồi?” Mấy ngày gần đây không thấy Thượng Quan Cẩm nghỉ ngơi, Đường Chấn Đông không khỏi lo lắng cho vết thương của hắn.

“Đã không sao rồi.” Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm nhã nhặn.

Đường Chấn Đông vẫn cảm thấy lo lắng, nghiêm túc nói, “Có chỗ nào khó chịu, tuyệt đối không được nhẫn nhịn.”

“Được.” Thượng Quan Cẩm không khách khí đồng ý.

Đường Chấn Đông trầm tĩnh lại, đột nhiên bất an hỏi, “Có phải ta đã quấy rầy ngươi không?”

“Không.” Thượng Quan Cẩm khẽ nheo mắt nhìn Đường Chấn Đông, nói xong việc không thấy hắn đâu, liền đến vườn sen dạo mát, bất ngờ gặp được hắn, tâm tình trong chớp mắt giống như hồ nước trong suốt, sao lại cảm thấy hắn quấy rầy bản thân được.

Đường Chấn Đông nhìn hoa sen trong hồ, hỏi, “Sao lại muốn trồng hoa sen?” Mặc dù ở đây là vườn sen, dựa vào tác dụng của rừng tre phía trước, hẳn sen được trồng không đơn thuần chỉ để ngắm, và hắn thật sự đã đoán đúng.

Thượng Quan Cẩm nói, “Ở đây từng là hồ nước dùng để tưới vườn đào và vườn trái cây. Hằng năm mưa nhiều nên liền trồng sen trong hồ, lấy hạt sen và ngó sen để ăn, thân sen làm dược, lá sen có tác dụng thanh nhiệt giải nóng, từ hoa đến hạt đều là báu vật.”

Đường Chấn Đông trầm ngâm một lát, đột nhiên bất giác bật ra, “Ngươi đúng là người làm ăn.”

“Ý nghĩ đầu tiên của người làm ăn chính là lợi ích, thứ hai là tính thưởng thức.” Ánh mắt Thượng Quan Cẩm phơi phới như gió nóng, hắn lấy ra một cái hộp vuông đưa cho Đường Chấn Đông, “Trước khi đến gặp được một phụ nhân, nàng tặng ta ít bánh ngọt, ta không thích đồ ngọt, cho ngươi đó.”

Đường Chấn Đông ngầm cảm ơn, vì chưa ăn bữa trưa nên lấy một miếng ăn. Bánh ngọt tỏa mùi trà thơm ngát, trong nháy mắt phủ kín toàn bộ khoang miệng, hắn ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm, “Đây là loại bánh ngọt gì?”

“Người trong vườn trà gọi nó là bánh hoa.” Thượng Quan Cẩm thấy hắn hứng thú, liền nói thêm cho hắn, “Bánh hoa làm từ hoa sen trong hồ, bên trong bỏ thêm một ít trà mới, ngọt mà không ngấy, là bánh ngọt để chiêu đãi khách nhân.”

Đường Chấn Đông giật mình nhìn bánh ngọt trong tay, không cưỡng lại được mà ăn thêm hai miếng. Ăn xong, hắn lại hỏi Thượng Quan Cẩm, “Mọi người trong vườn trà có thể làm sao?”

“Chỉ có một vị phụ nhân làm…” Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn Đường Chấn Đông, thấy gương mặt trầm tư của hắn chợt bừng tỉnh giống như mặt hồ đang rung động, không khỏi có chút lo lắng, “Sao vậy, không quen ăn bánh ngọt này sao?”

Đường Chấn Đông ngẩn người, chợt lắc đầu, “Ta thích.”

Thượng Quan Cẩm bình thản quay đầu đi, tâm tình vì bị hắn khống chế mà lộ vẻ hỗn loạn, nhưng rất muốn nói chuyện với Đường Chấn Đông, Thượng Quan Cẩm lại quay đầu sang kể chuyện vườn trà với hắn, như thường ngày Đường Chấn Đông cúi đầu đáp lại, thái độ khiến cho Thượng Quan Cẩm đau xót. Mặt mày hắn rõ nét, sống mũi cao thẳng khiến khuôn mặt hắn tỏa ra sự hào hùng mạnh mẽ, nhưng lông mày và lông mi mềm mại lại làm suy yếu sự cứng rắn đó, vừa mềm mại vừa mạnh mẽ, phối hợp với thân thể cao to rắn chắc, có thể thấy được hắn từng là một thanh niên anh tuấn hấp dẫn vô số ánh mắt. Đáng tiếc chuyện bất ngờ xảy ra làm hắn nghèo túng lưu lạc đến tận đây.

Nếu không như vậy, bản thân cũng sẽ không gặp được hắn, sẽ không có cảm giác khác biệt với hắn. Thượng Quan Cẩm đã không còn muốn dễ dàng trao đi tình cảm của bản thân, nhưng từ thời khắc thấy hắn trượt trên đường núi, chỉ biết tình cảm của bản thân đối với hắn còn sâu đậm hơn trong ý nghĩ nhiều.

Thượng Quan Cẩm lặng lẽ nhìn Đường Chấn Đông, ánh mắt nguy hiểm mà sâu xa.

Đường Chấn Đông mất tự nhiên nhíu mày, nếu chỉ là lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt có thể có cảm giác chán ghét khinh thường thì hắn sẽ coi như không có gì mà bỏ qua, nhưng ánh mắt Thượng Quan Cẩm nhìn hắn khiến hắn có ảo giác mình như con cá đang nằm trên thớt.

“Ngươi, ngươi nhìn cái gì?”

Thượng Quan Cẩm khẽ mỉm cười, vươn bàn tay hoàn mỹ không tì vết lau đi miếng bánh ngọt dính ở khóe miệng Đường Chấn Đông, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ở đây bị dính.” Sau đó Thượng Quan Cẩm liếm bánh ngọt trên ngón tay, “Rất ngọt.”

Trong chớp mắt Đường Chấn Đông liền đỏ mặt, cảm giác cả thân thể đều bị hắn liếm qua, bởi lẽ đôi mắt nóng rực của Thượng Quan Cẩm, khiến hắn choáng váng tâm trí, bất chợt khép chặt mắt, không dám nhìn Thượng Quan Cẩm, thậm chí căng thẳng muốn bỏ chạy. Cũng không chờ hắn chạy đi thì cánh tay hắn đã bị Thượng Quan Cẩm bắt lấy, hỏi, “Ngươi đi đâu?”

Ngón tay trắng nõn mạnh mẽ bấu lấy cánh tay hắn, giống như dùng sức sẽ bấu vào trong cơ thịt, cách làn áo mỏng manh cảm nhận được nhiệt độ làm người khác run rẩy, thân thể Đường Chấn Đông cứng ngắc, vội vàng tìm cớ.

“Trời không còn sớm, ta muốn trở lại chuẩn bị cơm tối.”

Thượng Quan Cẩm buông cánh tay hắn ra, không thèm để ý mà nói, “Cơm tối sẽ có người làm, chúng ta trở lại là có thể ăn.”

Đường Chấn Đông đành phải ngồi xuống, hai ngày trước trên lưng Thượng Quan Cẩm bị thương nhưng không muốn bị những người khác phát hiện. Ăn uống sinh hoạt đều do Đường Chấn Đông thu xếp, hắn cho rằng cuộc sống như thế sẽ duy trì đến khi đi về, không ngờ có chút việc cũng để cho người khác làm dùm.

Là không muốn hắn khổ cực? Hay là chê hắn chân tay vụng về không nấu nổi cơm.

Khả năng sau có vẻ cao hơn, hắn xào rau không thể ăn, Thượng Quan Cẩm sẽ không muốn quấy rầy hắn, nhưng ánh mắt chân thật nóng rực nhìn hắn, hắn có thể cảm nhận được tình cảm của Thượng Quan Cẩm, lẽ nào hắn đã sai…

Đường Chấn Đông dùng ánh mắt thăm dò, từ phía mặt đất nhìn Thượng Quan Cẩm. Vẻ mặt nhàn nhạt của Thượng Quan Cẩm trước hồ nước, khuôn mặt băng tuyết tinh xảo chìm trong ánh sáng êm dịu và bạch y không nhiễm một hạt bụi, khiến hắn giống như thần tiên trên trời. Còn mình thì sao… Đường Chấn Đông cúi đầu nhìn đôi bàn tay mình. Đôi tay này thô ráp nứt nẻ vì mùa đông lạnh giá, khuôn mặt xấu xí đến mức ngay cả bản thân cũng không dám nhìn thẳng, gặp người quen e rằng họ không nhận ra hắn, bình thường đi ở trên đường, hắn cũng cố gắng không ngẩng đầu.

Bọn họ như sống ở hai thế giới khác nhau…

Mà vốn trong chuyện tình cảm, bản thân hắn đã bị động, sau xảy ra chút chuyện, càng trở nên rụt rè nhút nhát, sau đó hắn gặp Thượng Quan Cẩm, miễn là Thượng Quan Cẩm không phá vỡ mối quan hệ này, hắn phải khiến trái tim của mình càng vững chắc, giả vờ như không có chuyện gì.